Khi về đến nhà, Tống Khâm nhìn thấy căn nhà rất sạch sẽ mọi thứ đều rất tươm tất, nhưng người giúp việc đã về rồi, có mùi tinh dầu cam thơm nhè nhẹ giống như có một bàn tay của ai đó can thiệp vào khiến cho căn nhà thêm sạch đẹp hơn, cơm nước cũng được chuẩn bị sẵn, người con gái xinh đẹp đảm đang ấy trong lúc chờ đợi anh về đã ngủ quên trên sofa, anh ngồi xuống đưa tay chạm vào gương mặt xinh đẹp ấy.
“Ra dáng vợ hiền quá rồi.”
Bất giác cảm giác họ như một cặp vợ chồng thật sự vậy, anh vì không muốn đánh động cô nên cởi bỏ chiếc áo vest của mình rồi choàng lên người cô, sau đó trở về phòng tắm rửa, nhưng khi bước vào phòng nhìn thấy trên bàn có để một lọ thuốc lạ, anh tò mò đi tới cầm lên xem thử thì không có tem dán bên ngoài, anh thầm thắc mắc sao nó lại nằm trên bàn trang điểm của cô.
Lúc này ở dưới nhà Lý Bội Ân cũng đã tỉnh giấc, cô có cảm giác là anh đã về nên mở mắt ra kiểm tra, nghe tiếng động ở trên phòng cô liền đứng dậy mon men đi lên lầu.
“Anh về rồi à?”
Cô cất giọng làm cho Tống Khâm giật mình, anh liền đặt cái lọ thuốc trở lại chỗ cũ rồi đi vào phòng tắm, cô đứng bên ngoài nghe tiếng nước chảy bên trong nên cũng không bước vào kiểm tra, quay trở lại bếp để hâm nóng thức ăn lại, cô đợi anh về cũng được một lúc rồi ngủ say lúc nào không hay.
Sau khi tắm xong anh bước ra ngoài kiểm tra lại cái lọ thuốc, anh chụp những viên thuốc lại gửi cho một người bạn của mình bên bệnh viện kiểm tra, ban đầu người đó không nhận diện được nhưng một lúc lâu sau mới gửi qua cho anh một nhãn hiệu của loại thuốc tương tự như vậy.
“Thuốc thụ thai?”
Lý Bội Ân đã uống gần hết một nửa lọ thuốc rồi mà anh không hề biết, anh đặt lọ thuốc nằm lại chỗ cũ, đôi môi có chút run lên, tại sao cô vẫn có ý nghĩ rời bỏ anh, còn ngỡ rằng cô sẽ an phận tiếp tục sống bên cạnh anh nữa chứ? Đôi bàn tay anh siết chặt lại, Lý Bội Ân rất muốn mang thai và chủ đích của cô anh biết, nhưng không nghĩ cô sẽ tìm đủ mọi cách để khiến bản thân mang thai như vậy.
Anh mang theo lọ thuốc sắc mặt u ám đi xuống lầu, cô vừa quay đầu lại đã nhìn thấy anh đứng phía sau mình như một bức tượng cứng đờ, nhìn sắc mặt của anh không tốt cho lắm, khóe mắt có chút đỏ lên.
“Anh sao vậy? tắm rồi thì qua đây ăn cơm đi!”
Ngay sau đó đập vào mắt của cô là lọ thuốc của mình đang nằm trong tay của anh, cô như chết chân tại chỗ, ánh mắt sửng sốt lo lắng. Anh như kẻ mất hồn lê bước chân nặng nề đi tới đưa lọ thuốc ra trước mặt cô cất giọng.
“Thuốc gì vậy?”
Lý Bội Ân mắt láo liên không dám nhìn thẳng vào mắt anh để trả lời giọng điệu ấp úng.
“Thuốc...bổ thôi, anh bảo tôi phải mập lên mà nên tôi đã uống nó, anh không thấy dạo này tôi tròn ra sao?”
Cố giữ bình tĩnh đưa tay giật lấy lọ thuốc từ tay anh nhưng anh lại giữ trong tay rất chặt, Lý Bội Ân nhíu mày lên giọng.
“Đưa nó cho tôi đi, anh bị gì vậy?”
“Cô tưởng tôi là trẻ lên ba sao? cô muốn có thai đến nỗi không từ đủ mọi thủ đoạn sao?”
Không còn gì để chối, nếu Tống Khâm đã biết thì cô cũng chẳng có gì để chối cãi dù gì chuyện cô muốn rời xa anh cũng là sự thật.
“Nếu đã biết thì còn hỏi tôi làm gì?”
Anh tức giận đập bể lọ thuốc trước mặt cô, những viên thuốc bên trong cũng rơi ngổn ngang trên mặt đất, Lý Bội Ân ánh mắt như chết lặng, cả người run lên bần bật vẫn không muốn nhìn thẳng vào mắt của anh, Tống Khâm bước tới siết chặt lấy cổ tay của cô, cô đau đớn kêu lớn.
“Anh lại lên cơn điên à? thả tôi ra!”
Trên cổ của anh hiện rõ những sợi gân, ánh mắt của anh lúc này chỉ có sự tuyệt vọng, cô lúc nào cũng vô tình như vậy, anh biết là ban đầu cô có ấn tượng xấu với mình và cũng vì anh đã ép buộc cô phải sinh con cho anh, tất cả những chuyện đó anh biết mình đã sai, anh đã cố gắng để cho cô thấy được anh hiện tại không hề có ý làm hại cô ngay từ đầu vẫn vậy, nói đúng hơn là anh vẫn còn yêu cô vẫn còn thích cô, thích cái nụ cười trong veo của cô năm đó đến tận bây giờ vẫn vậy.
Dùng cái giao dịch đó để trói buộc cô ở bên mình, anh thừa nhận rằng bản thân yêu cô, một giây cũng không muốn rời khỏi cô, yêu cô hơn cả sinh mạng của mình, nhưng cô hết lần này đến lần khác lạnh lùng với anh, anh đã đối xử với tôi không tốt sao?
“Bội Ân, tôi đối với cô không tốt sao? tôi đánh cô à? tôi ngược đãi cô à? tôi đã làm gì mà cô ghét tôi đến vậy?”
Cô giật tay ra khỏi anh rồi lùi về phía sau.
“Tôi đành phải làm vậy, tôi muốn tự do, anh nói đi có phải anh không có khả năng nên tôi mới không thể mang thai, nếu cứ đợi tôi phải đợi đến bao giờ?”
Tống Khâm nhếch mép cười anh đột ngột quay lưng rời đi sau đó quay trở lại mang theo một tờ giấy gì đó quăng mạnh xuống bàn.
“Xem đi, xem tôi có khả năng hay không? có khi người không có khả năng là cô cũng nên, dùng tần này thuốc mà vẫn chưa mang thai được vậy chắc là do cô rồi.”
Lý Bội Ân nhìn tờ giấy xét nghiệm sinh sản của anh đều rất tốt, sắc mặt Lý Bội Ân trở nên trắng toạc, tròng mắt giãn ra cô ngẩng đầu lên nhìn anh với ánh mắt căm ghét rồi quát lớn.
“Tại sao phải là tôi? Bên cạnh anh có ko ít phụ nữ vây quanh, anh nói tôi ko có khả năng mang thai vậy còn muốn tôi sinh con cho anh làm gì?”
Giọng của cô dần trở nên uất ức nghẹn ngào, cuối cùng bản thân cô cố gắng là vì cái gì chứ? Cô vốn dĩ cũng chỉ là con cờ nằm trong tay của anh mặc cho anh điều khiển, Tống Khâm bước tới nâng cằm cô lên.
“Cái tôi muốn là cô chứ không phải sinh con, sinh con chỉ là thứ để trói buộc cô ở bên tôi thôi, cô biết là...tôi yêu cô mà.”
Cả người cô run lên bần bật, ánh mắt như muốn xuyên thấu tận tâm can của Tống Khâm, anh đột ngột bế cô lên mang cô đi tới ghế sofa để cô không bị dính những mảnh thủy tinh vỡ trên sàn nhà, để cô ngồi đấy tịnh tâm lại một chút còn bản thân đi dọn dẹp mọi thứ hỗn độn từ nãy đến giờ, bữa cơm hôm nay không còn mùi vị gì nữa rồi, anh bước tới mang cho cô một ly sữa như mọi khi.
“Uống đi, tôi xin lỗi vì đã nặng lời.”
Lý Bội Ân không thèm nhìn anh, cô quay mặt cố ý tránh né, anh ngồi xuống dùng tay chạm vào cô lại một lần nữa đẩy xa cô ra khỏi anh, anh ghét chứng bệnh này của mình mỗi khi nóng giận là không kiềm chế được mà nổi giận nói ra những lời không hay với cô, bây giờ cũng giữ được bình tĩnh rồi anh đành phải tìm cách dỗ ngọt cô.