“Sẵn đây tôi cũng xin nói luôn, chị Diệp là người tôi rất kính trọng khi bước vào công ty, nhưng... những gì chị đối xử với tôi có hay không chị tự biết, tôi cũng không muốn nhắc đến.”
Diệp Kỳ mắt trợn lên định ra tay với Lý Bội Ân thì bị Lục Nhĩ Thất cản lại, lúc này cô ta cũng không còn gì để nói nữa, Tống Khâm cũng biết chuyện lần trước cô bị nhốt ở công ty cũng là do một tay Diệp Kỳ bày ra cả, từ lúc mới vào công ty đến giờ chưa từng có một ngày yên ổn.
“Được rồi, cô Diệp cô cũng biết công ty chúng ta có quy tắc gì mà, đoàn kết cùng nhau tạo thành một tập thể, nhưng cô đã phá vỡ mọi thứ rồi, tôi cũng không muốn giữ cô lại làm gì.”
Diệp Kỳ nghe qua như sét đánh ngang tai, chỉ vì vậy mà muốn sa thải cô đi, Tống Khâm cũng quá vô tình không thể vì những điều mà cô từng làm và cống hiến cho công ty mà châm chế cho cô được, đơn giản càng giữ mối hiểm họa bên cạnh chẳng khác gì trái bom nổ chậm, trừ khử được mối hiểm họa đó thì Lý Bội Ân mới có thể sống yên ổn ở nơi này.
“Không...giám đốc, anh không thể sa thải tôi!”
Tống Khâm đứng dậy lạnh lùng rời khỏi phòng họp rồi để lại một câu.
“Kết thúc buổi họp hôm nay, và cô Diệp cũng là tấm gương cho mọi người nếu có hành động gây mâu thuẫn thì sẽ bị như vậy, mong mọi người hãy tuân thủ quy tắc của tôi.”
Diệp Kỳ như người mất hồn đôi chân không còn chút sức lực nào ngã khụy xuống đất, những kẻ từng đi theo nịnh hót cô ta bây giờ bắt đầu lạnh nhạt rời đi đến nhìn cũng không thèm nhìn, cuộc đời lên voi xuống chó mấy hồi không thể nào lường trước được, như vậy là cô đã mất tất cả rồi sao?
Sau ngày hôm đó, công ty trở lại bình thường dường như không còn những cái drama mâu thuẫn gì nữa, công ty được trở lại bình yên hơn, thật ra họ cũng chẳng phải tốt đẹp gì đâu mặc dù không thích Lý Bội Ân vẫn bằng mặt nhưng không bằng lòng, chỉ cố gắng giao tiếp lịch sự nhất có thể, sau Diệp Kỳ có lẽ Lý Bội Ân là người có tiếng nói nhất tuy nhiên cô cũng không muốn dùng cái quyền lực như Diệp Kỳ mà lên mặt với bất cứ ai cứ thế mà làm việc của mình.
Cô trở về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi, Tiểu Bội nhìn thấy cô về liền chạy đến quấn quýt bên cạnh cô, Tiểu Bội lúc trước trông rất sơ xác tưởng chừng khó sống nhưng thật may vì nhờ có cô và Tống Khâm nên nó đã được khỏe mạnh hơn và béo ú hơn, tuy nhiên nó vẫn chỉ mến cô thay vì người đã cứu nó là Tống Khâm.
Không thấy Tống Khâm trong nhà, giờ này cũng tan làm mà anh vẫn chưa về nữa.
“Thiếu gia đã về chưa?”
“Lúc nãy thiếu gia về rồi nhưng đã đi đâu đó rồi ạ.”
Không biết giờ này anh còn định đi đâu nữa, cô cũng không quan tâm lắm bế Tiểu Bội trở về phòng.
Phía Tống Khâm sau khi về nhà anh lại nhận được cuộc gọi từ ba của mình, ông ta lại muốn anh về để nói chuyện gì đó, rồi trách móc anh đủ điều từ cái lúc gặp nhau ở buổi đấu giá, anh chán ghét cái bài ca đó của ông ta.
Vừa về đến nhà đã nhìn thấy Tống Hữu đang ôm ấp người đàn bà đó ân ân ái ái, càng nhìn càng khiến anh nổi da gà, Tống Khâm mặt mày hậm hực bước tới cúi chào ông cho có lệ.
“Ba, con mới về.”
Ông vừa mân mê lọn tóc của Hình Dư ánh mắt mê muội cô ta nhưng vẫn cố gắng cất giọng nói.
“Lần trước ở buổi đấu giá dám làm ba mất mặt đúng là con với cái mà, mà con nói con có bạn gái rồi vậy cô ta đâu? Sao không dắt về đây?”
Mặc dù cuộc trò chuyện rất đỗi bình thường nhưng ánh mắt của hai cha con nhà họ như đang lườm nhau khiến cho không khí trở nên u ám hơn, riêng người phụ nữ kia vẫn dán ánh mắt kiều diễm của mình lên Tống Khâm mà nở một nụ cười hứng thú, trong đầu cô ta vẫn suy nghĩ bằng cách nào có thể cởi bỏ lớp áo vest lịch lãm đó của anh ra mà sờ soạng khắp cơ thể rắn chắc ấy của anh.
“Cô ấy không có thời gian, chuyện ba muốn nói với con là gì, nói đi con còn phải về làm việc.”
“Con lúc nào cũng làm việc cả, bây giờ chẳng phải là lúc để hưởng thụ sao? giống như ba đây làm cả đời đến giờ mới thấy tiếc nuối tuổi trẻ.”
Anh ngồi xuống ghế đối diện bắt chéo chân phong thái kiêu ngạo.
“Rồi ba vào thẳng vấn đề luôn đi!”
“Thằng này, ba muốn nói là con hãy nhanh kết hôn đi, sớm sinh cháu cho ba để sớm trở thành người thừa kế gia sản này của ba.”
“...”
“Nhưng... người con gái đó của con có gia thế không? có phải đương kim tiểu thư nào đó không?”
Biết ngay ông đâu dễ dàng chấp nhận con dâu bình thường được, quả nhiên chặn họng anh bằng một câu khó trả lời như vậy.
“Cô ấy chỉ là người tầm thường không phải tiểu thư nhà quyền quý.”
Bất giác ông nhíu mày khó chịu, đâu ra cái chuyện làm lụng cả đời để rồi một người tầm thường có thể vào nhà rồi hưởng khối tài sản mà ông đã gầy dựng bao năm qua được chứ? Với lại chẳng môn đăng hộ đối ông cũng chẳng muốn chấp nhận người con dâu đó.
“Không phải tiểu thư quyền quý vậy mà cũng muốn kết hôn, nực cười, ba sẽ không đồng ý đâu.”
Anh phản bác lại.
“Đó là chuyện của ba, còn chuyện này là của con, không đồng ý con cũng lấy cô ấy, hôm nay nói quá đủ rồi, con xin phép về đây.”
Anh vừa nói dứt lời liền rời khỏi căn nhà đó, mặc cho ông Tống Hữu kêu gào cỡ nào cũng không thèm quay đầu lại, anh cũng chẳng có thời gian để nói chuyện rồi nhìn hai con người đó âu yếm nhau như vậy thật lãng phí mớ thời gian của anh.