Edit: Cẩm Anh.
Buổi tổng duyệt hội diễn văn nghệ diễn ra vào buổi chiều hôm thứ tư.
Địa điểm là ở hội trường lớn của trường học.
Khi đi đến hậu trường, Đường Vi Vi báo cáo với giáo viên xong rồi tìm một nơi vắng người ngồi xuống. Cô đặt hộp đàn sang một bên, hai tay chống cằm, những người bạn khác đang bận rộn tập luyện hoặc trò chuyện với nhau, còn cô thì thở dài.
Đường Vi Vi nhìn về phía sân khấu rồi lại thở dài một lần nữa, thở dài cực kỳ phiền muộn.
Vì thiết bị bên trường học có vấn đề nên tiết mục lần này không thể nào mang dương cầm lên sân khấu được, tiết mục hợp tấu với Hạ Xuyên cũng chỉ có thể hủy bỏ, đổi thành tiết mục độc tấu ban đầu.
“Hết tiết mục này sẽ đến lượt em, em không chuẩn bị một chút sao?”
Đột nhiên nghe thấy giọng nói vang lên trên đỉnh đầu, Đường Vi Vi quay mặt sang, hóa ra là một nam sinh tuấn tú.
Anh ta đeo chiếc kính gọng vàng, áo sơ mi trắng quần đen, còn đeo cả cà vạt. Thật gọn gàng và tỉ mỉ!
Chỉ là ánh mắt không ôn hòa giống vẻ bề ngọa, nó mang theo tính xâm lược làm Đường Vi Vi nhớ tới những nhân vật phản diện bại hoại trong tiểu thuyết.
Thấy anh ta đi tới, cô lễ phép lên tiếng chào: “Học trưởng Ngôn An.”
“Em biết anh?”
Ngôn An đứng trước cô, khoảng cách vừa đủ.
Không quá gần để người ta cảm thấy không được tự nhiên, lại không qua xa để không đủ tôn trọng.
“Nghe nói thôi ạ.” Đường Vi Vi vừa nói vừa mở hộp đàn bên cạnh ra, cầm lấy khăn lau bề mặt đàn, bắt đầu chuẩn bị.
Ngôn An không nói chuyện nhiều với cô, sau khi nhắc nhở cô xong bèn rời đi, chỉ có mấy câu đã khiến người ta có cảm giác rất có gia giáo.
Đường Vi Vi đã nhìn thấy tên và ảnh chụp của anh ta trên bài viết tỏ tình của trường. Ngoại trừ Hạ Xuyên và Nam Tự thì tần suất anh ta xuất hiện là cao nhất, giống như ba đại nam thần của trường học vậy.
Trong trường anh ta còn có biệt danh Mary Sue là Chuunibyou, đám con gái mê trai kia còn gọi anh là “Hoàng tử đàn dương cầm“.
Đường Vi Vi cảm thấy các cô ấy nhất định chưa qua dáng vẻ đánh đàn của Hạ Xuyên.
Thượng đế có đôi khi thật bất công.
Chỉ xét về vẻ bề ngoài, anh hoàn toàn không có chút khuyết điểm nào, từ đôi mắt đến đôi tay, không cái nào làm người khác không kinh diễm.
Ngón tay Hạ Xuyên vừa nhỏ vừa dài, khớp xương rõ ràng, nhìn qua có vẻ gầy gò nhưng lại rất có lực. Dưới ánh mặt trời, Đường Vi Vi cảm giác như có thể trông thấy mạch máu màu xanh nhạt.
Khi ngón tay ấy nhảy nhót trên những phim đàn, nó giống như đang khiêu vũ.
Trước kia cô không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy nét chữ gà bới kia quả thực chà đạp gương mặt cùng bàn tay này. Bây giờ nghĩ lại mới thấy, đôi tay anh có lẽ sinh ra là để đàn dương cầm.
Nhưng Thượng đế đôi khi cũng rất công bằng.
Cho anh điều kiện bên ngoài hoàn mỹ thì lại mang đi vật quý giá khác của anh.
Đường Vi Vi diễn tập xong liền bỏ đi trước, khi quay lại lớp học, trong phòng hầu như không có bóng người. Những thành viên trong đội kịch vẫn chưa quay lại, chỉ có lẻ tẻ mấy học sinh ngoan đang nghiêm túc làm bài tập.
Nhìn một vòng qua hàng ghế sau, cô phát hiện Hạ Xuyên và đám Hạ Hành Chu đều không có ở đây.
Nếu là trước kia, khi thấy bọn họ không có trong lớp, Đường Vi Vi chắc chắn sẽ nghĩ bọn họ trốn học đi chơi rồi.
Cô đứng trước cửa lớp học không đi vào, ngẫm nghĩ rồi quay người xuống lầu.
Cô quay trở lại hội trường lớn nhưng không bước vào mà đi vòng qua một dãy nhà đằng sau, đi lên tầng sáu. Trước mắt xuất hiện cảnh vật quen thuộc, là sân thượng lần trước Hạ Xuyên đưa cô tới đây.
“Kẹt kẹt...”
Cánh cửa sắt đầy vết rỉ sơn bị cô đẩy ra.
Trên sân thượng gió thổi mạnh, hơi lạnh cùng mùi thuốc lá bay đến hòa với bụi bặm. Đường Vi Vi dùng tay che trước mắt, hơi nheo mắt lại.
Gần lưới phòng hộ có mấy nam sinh đang ngồi.
Quả đầu vàng của Chu Minh Triết là dễ thấy nhất, Hạ Hành Chu cũng ở đó, sau đó là một tên mặc áo jacket đen lạ mặt mà cô không biết. Ba người họ ngồi đó cùng hút thuốc lá, trông vô cùng hư hỏng.
Nghe thấy tiếng động ở cửa ra vào, bọ họ đồng loạt chuyển ánh mắt qua, lúc nhìn thấy cô thì ngây ngẩn.
Tên mặc áo jacket lấy điếu thuốc trong miệng xuống, nghiêng đầu: “Không phải chứ, chỗ này mà cũng có người phát hiện?!”
“...”
Hạ Hành Chu và Chu Minh Triết đều im lặng.
Áo jacket cũng không để ý, thu tầm mắt lại. Cô gái mặc đồng phục quy củ, mái tóc đen xõa bị gió thổi bay. Khuôn mặt xinh đẹp, đường nét dịu dàng, nhìn thôi đã thấy ngoan.
Áo jacket hứng thú: “Cô em này dáng đẹp đấy, tụi mày quen không? Ở lớp nào?”
Thấy người tới là Đường Vi Vi, Hạ Hành Chu cũng rất kinh ngạc: “Lớp bọn tạo, là bạn ngồi cùng bàn kiêm em gái bảo bối của anh Xuyên.”
“Chính là cô ấy à?”
Người kia hiển nhiên đã nghe nói qua, cười cười, nhiệt tình đi tới vẫy tay với Đường Vi Vi: “Em gái tới chơi sao!”
Hạ Hành Chu nói đùa mà đạp hắn một cái: “Mới nói là em gái Hạ Xuyên xong.” Cậu ta cắn răng nhắc lại: “Không phải của cậu, đừng gọi linh tinh.”
Áo jacket lại mập mờ cười: “OK, hiểu rồi.”
Ngay lúc bọn họ định cười thêm đợt nữa, Hạ Xuyên lại từ một bên khác đi tới. Anh không hút thuốc mà nhét hai tay trong túi, mặc áo khoác đen trắng lần trước cô đưa.
Đường Vi Vi phát hiện Hạ Xuyên hình như rất thích cái áo này, gần như tuần nào anh cũng mặc.
Hạ Xuyên đi tới cửa, rũ mắt nhìn cô gái còn đứng ở hành lang không chịu vào. Anh chống một tay lên khung cửa, nhíu mày: “Sao cậu lại tới đây?”
“Tới tìm cậu đó.”
Đường Vi Vi còn cầm hộp đàn trong tay, xách lâu nên hỏi mỏi, cô muốn đổi sang tay khác.
Hạ Xuyên nhận ra, tiện tay nhận lấy nó: “Tìm tôi à?”
“Ừ.” Đường Vi Vi gật đầu, “Tôi diễn tập xong quay về lớp không thấy cậu, đoán chắc là cậu ở đây.”
Lúc cô nói câu này không hề nghĩ nhiều, nhưng Hạ Xuyên nghe xong lại cúi đầu xuống, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô, ánh mắt ý vị không rõ, cong môi lên cười.
Mặt mũi anh tươi tắn hẳn lên, lại hỏi: “Cậu tìm tôi làm gì?”
Tòa nhà này cách hội trường rất gần, có lẽ còn chưa tổng duyệt xong nên lại có một nhóm người ra vào hội trường, xa xa truyền đến tiếng ồn ào nói chuyện.
Đường Vi Vi còn chưa nói gì, Hạ Xuyên đã giúp cô trả lời, trong thanh âm là ý cười lười nhác: “Vẫn còn sớm mà cậu đã muốn gặp tôi rồi.”
“...”
Tự luyến quá rồi đấy.
Đường Vi Vi mặt không biểu tình nhìn anh, lỗ tai hơi nóng.
Đây là sự thật cô không có cách nào phủ nhận.
Đi tìm anh có thể nói là một hành động vô thức, nhưng cô không để tâm, cô chỉ muốn nhìn thấy anh, muốn nói chuyện cùng anh, ở bên cạnh anh mà thôi.
Hạ Xuyên và cô đi xuống khỏi sân thượng, khi đi qua hội trường vừa lúc trông thấy Ngôn An từ trong đó đi ra. Đường Vi Vi không thân quen với anh ta nên cũng chỉ nhìn rồi thôi.
Có lẽ do cảm thấy Ngôn An đang nhìn về phía bọn họ nên Đường Vi Vi lại liếc mắt qua, hai tầm mắt giao nhau trong không khí.
Cái này... Hình như nhìn vậy cũng không tốt lắm.
Đường Vi Vi nghĩ rồi lại vẫy tay với anh ta hai lần, xem như chào hỏi.
Ngôn An cũng cười đáp lại cô, không nói gì. Anh ta cầm tập tài liệu màu trắng trong tay, quay người đi về một hướng khác.
“Cậu quen người đó?” Hạ Xuyên đột nhiên hỏi.
“À...” Nhìn theo bóng lưng của Ngôn An, Đường Vi Vi thấy hơi kỳ lạ nhưng không để ý lắm: “Chỉ là biết thôi, không quen thân.”
“À.”
Chiều tối gió thổi rất mạnh, Đường Vi Vi thỉnh thoảng sẽ bị tóc thổi vào miệng nên cô dứt khoát buộc thành cái đuôi ngựa đằng sau. Vì không có gương nên còn sót lại mấy sợi tóc.
Phần gáy đột nhiên bị ngón tay lạnh của thiếu niên chạm vào.
Phần tóc rơi ra được anh cầm lên buộc lại vào. Hiển nhiên do không quen nên anh buộc rất lỏng.
Hạ Xuyên đứng sau lưng cô, khoảng cách có khá gần, hương cỏ xanh thanh đạm hòa cùng với mùi của anh bao phủ lấy cô.
Mặc dù không có bất kỳ tiếp xúc cơ thể nào nhưng Đường Vi Vi luôn có ảo giác như đang bị anh ôm vào trong ngực vậy.
Có lẽ là buộc quá xấu nên khi nhìn tác phẩm của mình, Hạ Xuyên không nhịn được cười ra tiếng, hơi thở nóng rực phủ vào phần gáy cô.
Vùng da chỗ đó của cô rất mẫn cảm, cơ thể cứng đờ. Cô nhanh chóng tiến lên phía trước một bước, kéo dãn khoảng cách: “Cậu buộc cho tôi thành cái gì vậy?”
“Vẫn nhìn được.” Hạ Xuyên dùng ngón tay trỏ cọ chóp mũi, cúi thấp đầu cười, “Dù sao cũng là lần đầu tiên, thông cảm.”
Gió vẫn cứ thổi, hai hàng cây bên đường thổi xào xạc. Hạ Xuyên không đóng khóa áo khoác mà mở phanh ra, bên trong là một chiếc áo phông đen. Nhìn qua có vẻ nó rất mỏng, không biết anh có lạnh hay không.
Đường Vi Vi nhìn, hỏi: “Hay là cậu kéo khóa lên đi?”
Hạ Xuyên không nhúc nhích, nhấc cánh tay lên, một tay anh cầm hộp đàn violin, tay khác cầm cặp sách màu hồng.
Tất cả đều là đồ của cô.
Đường Vi Vi: “...”
Đường Vi Vi trầm mặc hai giây mới nói: “Cậu để đồ dưới đất cũng được mà.”
“Phải có qua có lại chứ.” Đuôi mắt anh cong lên thành đường cong đẹp mắt, ám chỉ hết sức rõ ràng: “Hử? Cô bé.”
“... Thôi được.” Đường Vi Vi thỏa hiệp, “Coi như nể mặt cậu xách đồ giúp tôi vậy.”
Đường Vi Vi đi tới, tay nắm lấy vạt áo anh, dường như đầu ngón tay đã xẹt qua lưng quần.
Cơ thể Hạ Xuyên hơi khựng lại, cúi đầu nhìn cô.
Cái khóa kéo của anh không được mượt lắm, Đường Vi Vi phải mất chút thời gian. Đỉnh đầu bỗng nhiên vang lên một giọng nói: “Lâu quá, cậu cố ý à?”
Lúc anh nói những lời này, vừa hay Đường Vi Vi nhét hai bên khóa kéo vào được với nhau. Sau đó “xoẹt” một cái, trực tiếp kéo lên hết cỡ.
Đường Vi Vi nghe thấy Hạ Xuyên đột nhiên kêu “a“.
Cô ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đen thâm thúy của thiếu niên. Giữa làn da trắng của anh có vết đỏ ở cằm, hiển nhiên là do vừa bị kẹp trúng.
“...”
“Không phải cố ý đâu.” Đường Vi Vi nháy mắt nhìn anh, cất giọng nhẹ nhàng: “Đây cũng là lần đầu tôi giúp người khác kéo khóa, cậu thông cảm nhé, anh trai.”
Thật ngọt.
Hạ Xuyên kéo quai cặp sâu vào trong khuỷu tay, đưa tay sờ cằm vuốt vuốt, dáng vẻ thật bất đắc dĩ.
Cô gái này có một thói quen, trừ khi tâm trạng rất tốt thì đều gọi anh là “anh trai” xin sự giúp đỡ từ anh, hoặc là lúc làm chuyện xấu.
Ví dụ như hiện tại.
Nhưng hết lần này đến lần khác, anh đúng là thích dáng vẻ này của cô.
Lúc tối về nhà, Đường Vi Vi nhìn Hạ Xuyên xách hộp đàn violin của cô đi một bên, vẻ mặt lạnh nhạt như không thèm để ý tới chuyện trước đó.
Nhưng Đường Vi Vi vẫn cảm thấy rất đáng tiếc, trên đường đi ca thán không dưới mười lần.
“Ài....”
Lại một tiếng thở dài nặng nề.
Hạ Xuyên dừng bước, nghiêng đầu nhìn cô: “Tôi còn không để ý, cậu để ý cái gì?”
Đường Vi Vi phồng miệng, nhỏ giọng lầm bầm: “Đúng là tôi để ý, chỉ là cảm thấy rất tiếc nuối...”
“Không có gì hay để tiếc hết.”
Thiếu niên rũ mắt, bóng đêm càng làm nổi bật đôi mắt sắc sâu của anh, bên trong con ngươi phản chiếu khuôn mặt cô, cất giọng bình tĩnh: “Nếu như cậu muốn hợp tấu với tôi thì chúng ta đã luyện tập cùng nhau rất nhiều lần rồi.”
“Đó là ở phòng đàn, không giống trên sân khấu.”
Đường Vi Vi ngửa đầu, nhếch môi nói: “Không có khán giả, không có tiếng reo hò cổ vũ, không có....”
“Không phải đã có cậu rồi sao.” Hạ Xuyên đột nhiên cắt ngang cô, vẻ mặt thờ ơ giống như ngày thường, nụ cười uể oải mang theo nét nghiêm túc: “Có cậu là đủ rồi.”
Dáng vẻ lúc đánh đàn dương cầm của anh vô cùng ưu nhã, tỏa sáng. Khi anh đứng ở nơi có ánh sáng, bị vây quanh bởi tiếng vỗ tay reo hò, được ca ngợi, được mọi người ưa thích.
Đường Vi Vi cảm thấy anh đáng được tôn vinh như vậy.
Nhưng anh nói có cô là đủ rồi.