Yêu Đương Không Bằng Học Tập

Chương 50: Chương 50: Chương 46




Edit: Cẩm Anh.

Hôm diễn văn nghệ là một ngày nắng, ánh nắng chan hòa.

Mọi người tham dự hội diễn đều phải đi tới hậu trường chuẩn bị từ sớm, còn chưa đến giờ bắt đầu, phòng học lớp chín đã vắng hơn phân nửa.

Đường Vi Vi tay trái mang theo hộp violon, tay phải xách theo cái túi đựng quần áo biểu diễn. Phía trước cô có một đám người đang cười nói, các bạn học diễn kịch đi đằng sau.

Trông giống như một.... Em gái xách túi vậy.

Cộng thêm dáng người nhỏ nhắn xinh xắn của cô, thoạt nhìn càng có cảm giác đáng thương hơn.

Có bạn học nam nhận ra, định tới giúp, nhưng chưa kịp mở miệng đã bị cắt ngang bởi người bên cạnh.

“Đưa tôi.”

Giọng nói trầm thấp của thiếu niên vang lên.

Không đợi Đường Vi Vi kịp phản ứng, hai tay cô đã trống không, chút trọng lượng trong tay đã biến mất.

Đường Vi Vi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lãnh đạm của Hạ Xuyên. Dường như anh còn chưa tỉnh ngủ nên mí mắt hơi rủ xuống, tóc trên trán rối xù, cô vô thức đưa tay ra sửa lại giúp anh.

Hạ Xuyên cũng không tránh đi, để yên cho cô gái nhỏ kiễng chân lên sửa tóc mái cho mình.

Khoảng cách của hai người rất gần, có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.

Động tác thân mật tự nhiên giống như chỉ cần anh cúi thấp xuống một chút là có thể hôn cô vậy.

Sau khi đợi cô chuẩn bị xong, Hạ Xuyên uể oải ngáp một cái: “Đi thôi.”

“Ừ.” Đường Vi Vi đáp.

Nam sinh vừa mới định xông ra cũng thức thời, sau khi thấy Hạ Xuyên thì tự giác im bặt, đi lên hai ba bước đuổi theo bạn học.

Đường Vi Vi và Hạ Xuyên đi theo phía sau.

Trong hậu trường có rất nhiều người, lúc đầu người ra người vào không ai để ý, có người trong lúc vô tình thoáng ngẩng đầu lên nhìn, sau đó lại thu hồi tầm mắt tiếp tục làm việc của mình.

... Ba giây sau đột nhiên lấy lại tinh thần.

Nội tâm kêu một tiếng mẹ nó!!!

Người nọ kích động cầm cánh tay bạn tốt bên cạnh: “Đó không phải là Hạ Xuyên sao, lão đại sao lại tới đây! Chẳng lẽ cậu ấy cũng biểu diễn? Ôi ôi ôi, tớ cùng chung một mái nhà với lão đại có chút khẩn trương, phải làm sao bây giờ?”

“Cậu đang suy nghĩ cái gì đấy.” Bạn tốt liếc mắt: “Cho dù cậu không thấy tay người ta đang cầm cái gì thì cũng nên nhìn ai đang đi phía sau đi.”

Người nọ chăm chú nhìn về phía cửa xem xét.

Sau khi Hạ Xuyên tới, hậu trường vốn huyên náo lập tức an tĩnh lại.

Không tập lời thoại nữa, hát cũng không hát, trang điểm được một nửa cũng dừng lại, tất cả mở to mắt nhìn về phía cửa ra vào.

Thân hình cao ráo của thiếu niên kết hợp với vẻ mặt lãnh đạm khiến tầm mắt mọi người đều dính chặt vào anh, nửa ngày sau mới chú ý phía sau anh còn có thêm cái đuôi nhỏ.

Cái đuôi nhỏ này mặc đồng phục, vóc dáng so với nữ sinh thì hơi thấp, nhưng gương mặt đó thì tuyệt đối là cấp cao nhất.

Chỉ là thoạt nhìn thực sự quá ngoan.

Nhất là khi còn có Hạ Xuyên bên cạnh làm mặt trái để so sánh nữa.

.... Chắc bây giờ đang có trào lưu học sinh xuất sắc phối hợp với thiếu niên bất lương ha.

Trong lòng mọi người đều nghĩ thế.

Người nọ thu tầm mắt lại, thở dài nói với bạn tốt: “Cô ấy quá thấp, vừa rồi tớ không nhìn thấy. Chẳng qua nếu lùn đi mười phân có thể đổi lấy sự ưu thích của lão đại thì tớ cũng nguyện ý!”

Đường Vi Vi Vi vừa hay đi qua: “....”

Nói vậy là muốn tức chết ai đây???

Nói cho cô biết, không có chuyện đó đâu.

Cô nghĩ cũng đừng nghĩ. Mơ đi!!!

Hạ Xuyên giúp cô đặt đồ lên bàn. Cô nói cảm ơn với anh, sau đó lấy trong túi ra quần áo diễn. Là màu trắng, vải có đường viền hoa.

Hạ Xuyên cũng không thấy rõ kiểu dáng cụ thể, chỉ liếc qua: “Tôi đi trước đây.”

“Ừ.” Đường Vi Vi cầm váy, phất tay với anh: “Tôi đi thay quần áo, lát nữa chúng ta gặp lại.”

Hạ Xuyên đồng ý rồi quay người, nhìn thấy cách đó khoảng hai ba mét có một nam sinh, anh dừng chân lại.

Áo sơ mi trắng, quần tây dài đen.

Còn có gọng kính vàng quen thuộc. . ngôn tình hay

A.

Hạ Xuyên cười lạnh dưới đáy lòng một tiếng, nhưng không hiện lên trên mặt. Khóa miệng anh chỉ hơi cong lên một chút, khẽ nheo mắt, thần sắc lãnh đạm.

Ngôn An không hề thay đổi sắc mặt, vẫn là nụ cười ôn hòa như thường lệ: “Hậu trường không cho phép người không có phận sự đi vào. Vậy nên không cố ý, mời em ra khỏi đây.”

Anh ta hơi dừng lại, gọi nhẹ tên anh: “Hạ Xuyên, em trai.”

Hạ Xuyên không để ý tới anh ta, đôi chân dài sải bước trực tiếp vượt qua.

Hội diễn nhanh chóng bắt đầu.

Đầu tiên là MC lên sân khấu mời lãnh đạo nhà trường phát biểu đọc lời diễn thuyết, nói một lúc rồi mới đến tiết mục đầu tiên.

“Xin mời bạn học Tiếu Vân của lớp ba mang đến cho chúng ta ca khúc [Chúng ta đều là những đứa trẻ tốt].”

Đường Vi Vi nhìn một nữ sinh mặc váy màu vàng nhạt đứng dậy, đi đến khu chờ bên cạnh sân khấu. Có lẽ là người đầu tiên nên cô ấy có hơi khẩn trương.

Cô bạn này nhìn thật quen mắt.

Lớp ba và lớp chín cách xa nhau, lại không ở chung một tầng nên Đường Vi Vi phải mất nửa ngày mới nhớ ra cô nàng là ai.

À, là người đưa bữa sáng tình yêu cách hôm khai giảng không lâu.

Bữa sáng tình yêu hát cũng rất hay, giọng thiên về kiểu mềm mại, sau khi hát xong lại nhận được tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Dưới sân khấu, chỗ ngồi được quy định theo lớp học. Đa số bạn học đều ngồi đúng chỗ, chỉ có mấy hàng cuối cùng là lộn xộn, những học sinh cá biệt của từng lớp đều nằm trong số đó.

Hạ Xuyên ngồi trong một vị trí xó xỉnh, hai chân phanh ra, cúi đầu nghịch điện thoại, không hề có hứng với tiết mục này.

Bên cạnh liên tục có người bàn luận về giọng hát của cô gái trên sân khấu, còn nói luôn về dáng người.

“Cô em này không tệ nha, chân nhỏ lắm ấy, lần sau có cơ hội đến lớp xin phương thức liên lạc.”

“Nhưng mấy học sinh ngoan khó theo đuổi lắm, người ta bình thường không yêu sớm đâu.”

“...”

Hạ Xuyên dừng tay lại.

Ngay khi anh thất thần mấy giây, trên màn hình di động đột nhiên xuất hiện dòng chữ: Game over.

Hạ Xuyên chơi lại ván mới, nhưng có lẽ do anh không chú tâm nên lại nhanh chóng chết. Anh dứt khoát thoát khỏi trò chơi, cất điện thoại bỏ vào túi, quay đầu hỏi Hạ Hành Chu: “Đến tiết mục thứ mấy rồi?”

“Thứ sáu, sắp hết rồi.” Hạ Hành Chu biết rõ anh muốn hỏi gì: “Tiếp theo chính là bạn học Tiểu Đường.”

Ngôn An đứng ở trên sân khấu, cầm microphone trong tay, cất giọng rành mạch: “Tiếp theo xin mời bạn Đường Vi Vi của lớp chín mang đến tiết mục [Salut d'Amour] độc tấu đàn violin cho mọi người.”

Ngay khi anh ta dứt lời, Hạ Xuyên cảm thấy ánh mắt anh ta xuyên qua vô số người ngồi phía trước, nhìn thẳng vào anh.

Ánh đèn trong phòng đột nhiên tối đi, chỉ còn lại chùm ánh sáng trắng trên sân khấu.

Hiệu quả mặc dù không bằng buổi hòa nhạc của những minh tinh, nhưng khi trông thấy thiếu nữ mặc váy trắng đứng giữa sân khấu, ánh mắt mọi người vẫn xẹt qua một tia kinh diễm.

Ánh đèn trên đầu bao phủ lấy cô, tay trái của cô cầm đàn, tay phải cầm dây kéo, mái tóc dài xõa tung sau lưng, chiếc váy trắng lộ ra phần cổ và cánh tay trắng gần như phát sáng.

Váy vừa hay dài đến đầu gối, lộ ra hai bắp chân tinh tế mà cân xứng, phối với nó là một đôi bốt cao cổ cùng màu.

Thật sự giống như tiên nữ.

Rốt cuộc Hạ Xuyên cũng thu hồi vẻ mặt thờ ơ, tư thế ngồi nghiêm túc hơn một chút, đôi mắt nhìn chằm chằm lên sân khấu xem cô nhắm mắt lại, bắt đầu kéo đàn.

Giai điệu nhẹ nhàng ấm áp quanh quẩn trong hội trường.

Dưới sân khấu yên tĩnh như gà, phía trước có mấy nam sinh nhỏ giọng nghị luận cái gì đó, giống y hệt như mấy tiết mục trước đó. Nhưng trọng điểm ở đây không phải âm nhạc mà là người biểu diễn.

Chỗ ngồi bỗng nhiên bị người phía sau đạp mạnh một cái.

Bọn họ quay đầu lại, chạm phải ánh mắt sắc lạnh của thiếu niên thì đờ người, sau khi kịp phản ứng thì liên tục nói xin lỗi.

Hạ Xuyên cũng không muốn gây chuyện, anh nhịn, coi như lễ phép hỏi: “Có thể im lặng không?”

Mấy người kia nào dám nói không thể, thậm chí thời gian tiếp theo lặng ngắt như tờ, còn không dám thở mạnh.

Đến đoạn cuối cùng, khán giả vỗ tay vang dội.

Hạ Hành Chu và Chu Minh Triết vừa điên cuồng vỗ tay vừa dùng khuỷu tay huých các huynh đệ, mắng: “Bọn mày chưa ăn no cơm sao? Mạnh mẽ lên! Không thể để tiểu tiên nữ nhà anh Xuyên mất mặt được!”

Các anh em đều rất phối hợp, tiếng vỗ tay lại lớn hơn nữa.

Hạ Xuyên cười, cũng đưa tay lên vỗ.

Cô gái cúi chào với hàng khán giả, trước khi đi xuống sân khấu còn nâng tay phải lên, cầm đàn quơ tay với Hạ Xuyên.

Hạ Xuyên nhìn cô, rũ mắt liếm môi cười ra tiếng.

Những người khác có nhận ra hay không anh không biết, dù sao anh cũng cảm thấy, tiếng đàn cô kéo có thêm cả tình cảm.

Bài này là khúc nhạc Elgar viết cho vợ ông nhân dịp hôn lễ, giai điệu thâm tình mà ấm áp. Nhưng sau khi trải qua chuyện quá khứ, Hạ Xuyên cảm nhận trong khúc nhạc này có sự bi thương.

Cô dùng tiếng đàn để an ủi anh, cố gắng hi vọng anh đừng đau lòng.

Anh nghe hiểu.

Đường Vi Vi trở lại hậu trường, mấy bạn học cùng lớp hay chơi với vô đều đến khen cô, khen thật hay giả thì khó mà nói. Cô đi thay đồ diễn, cất đồ xong rồi mới ôm hộp đàn chạy tới thính phòng.

Cô vốn muốn hỏi xem Nghê Nguyệt đang ở đâu, kết quả cô nàng không hề nghe điện thoại, có lẽ đang xem tiết mục văn nghệ say sưa rồi.

Ở đây rất đông, có nhiều người ngồi như vậy, ngay cả lớp chín ngồi ở khu vực nào cô cũng không tìm được, nghĩ một lát rồi dứt khoát đi đến hàng cuối cùng.

Đường Vi Vi bị cận thị nhẹ, khoảng cách khá xa thì cô cũng không nhìn rõ mặt ai, nhưng ngồi gần thì nhìn được.

Dựa vào thân hình, cô lờ mờ có thể nhận ra Hạ Xuyên.

Cô đi đến đó. Mấy nam sinh đều ồn ào. Hạ Hành Chu vô cùng tự giác nhường vị trí bên cạnh Hạ Xuyên lại cho cô, nói: “Hai người là bạn ngồi cùng bàn, hai người ngồi một chỗ.”

“...”

Đường Vi Vi im lặng đi qua, ngồi xuống.

Hai người họ ngồi cạnh nhau cũng không nói chuyện, một người cúi đầu chơi điện thoại, một người chống cằm, híp mặt xem biểu diễn trên sân khấu.

Hạ Hành Chu cảm thấy không thể tiếp tục như vậy được.

Hạ Hành Chu vỗ đùi, sau khi hấp dẫn được ánh mắt của hai người họ thì bắt đầu cảm thán: “Bạn học Đường Vi Vi, vừa rồi cậu đàn quá hay, làm người khác rất kích động!”

Đường Vi Vi không biết tại sao cậu ta lại kích động, bèn chớp chớp mắt, cất giọng trong veo mềm mại: “Cảm ơn nha.”

Hạ Hành Chu tiếp tục nói: “Anh Xuyên, anh xem bạn ngồi cùng bàn anh ưu tú thế nào đi! Anh xem anh không có thành tích, ngay cả năng khiếu cũng không có. Người khác hỏi anh biết cái gì, anh nói anh biết ngủ và đánh nhau, thật quá mất mặt!”

Hạ Xuyên bỏ điện thoại xuống, hơi nghiêng người về phía trước, khuỷu tay chống lên đầu gối quay sang, bình tĩnh hỏi: “Ngứa da à?”

Đường Vi Vi ngồi giữa hai người họ, khẽ nhìn sang bên trái rồi lại nhìn sang bên phải.

“Không phải chứ, cậu không biết sao?” Cô mở miệng, muốn chứng tỏ thay bạn cùng bạn: “Hạ Xuyên cậu ấy...”

—— Biết đánh đàn dương cầm.

Năm chữ phía sau chưa kịp nói ra miệng, Hạ Xuyên đã cắt ngang cô: “Cậu ta không biết.”

Đường Vi Vi kéo dài âm cuối: “À....”

Sau đó im bặt.

“Này này...” Hạ Hành Chu hoang mang tột độ: “Tôi không biết gì cơ? Nói rõ được không?”

Đường Vi Vi cười cong hết cả mặt mày, trong mắt có tia sáng linh động, lúm đồng tiền nhạt hiện lên hai bên má. Vì tiết mục hôm nay mà cô đã trang điểm nhạt sơ qua, hàng lông mi dài vểnh lên, đôi môi đỏ mọng giống như đóa hoa đào mê người.

“Tôi biết.” Cô gái nhỏ nghiêng đầu, cố ý nói: “Nhưng tôi không nói cho cậu đâu.”

Chuyện Hạ Xuyên biết đánh đàn dương cầm chỉ có cô biết.

Cũng chỉ có cô từng nhìn thấy.

Thậm chí bọn họ còn hợp tấu không dưới mười lần.

Đó giống như một bí mật nhỏ giữa hai người, chỉ bọn họ mới biết. Mỗi khi nhớ tới, trong lòng đều tràn ngập nỗi ngọt ngào mừng thầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.