Yêu Đương Không, Để Em Giấu Đồ Ăn Nuôi Anh

Chương 13: Chương 13




Lúc hai con mèo đang tựa đầu vào nhau thoải mái ngủ, Ninh Hiểu đang ở trong nhà nhìn cái bát thức ăn vẫn còn chưa ăn xong của Thang Viên, cô không nhịn được bèn lấy điện thoại ra chụp một tấm.

Hôm nay phải bắt đầu kế hoạch giảm cân cho Thang Viên thôi.

Ninh Hiểu dán một bảng theo dõi lên tường để theo dõi trọng lượng của mèo của mình về sau. Khi Thang Viên trở về, Ninh Hiểu liền bế nó đặt lên cân. Thang Viên lập tức muốn nhảy xuống, Ninh Hiểu bắt nó phải ngồi im chỉnh tề đàng hoàng mới buông tay.

Mấy giây sau, Thang Viên nhìn mấy con số trên màn hình liền vươn móng vuốt che lại. Ninh Hiểu nghiêng đầu gạt chân nó ra, nhìn và nhớ con số đó.

Ninh Hiểu viết số cân nặng của Thang Viên lại rồi quay lại nhìn con mèo cũng đang ngửa đầu nhìn mình, thở dài: “Đúng là béo thật.”

...

Hôm sau, mèo đen nhận ra Thang Viên đang vô cùng lo lắng.

“Em sao vậy?” Cậu nghi hoặc hỏi Thang Viên. Mỗi lần gặp nhau em ấy đều rất vui vẻ. Vậy mà hôm nay lại nặng tâm sự như vậy.

Thang Viên ngồi trước mặt cậu. Nó không hiểu vì sao nhưng cứ thấy anh mèo đen là thấy đáng tin quá trời quá đất luôn. Vì thế nó đã trút phiền muộn của mình ra: “Ninh Hiểu hình như không có chút tiền nào nữa anh ơi.”

Tiền? Cậu ngẫm nghĩ, thứ này trong đầu cậu chỉ có chút ấn tượng là mấy tờ giấy màu sắc trên tay loài người thôi. Nó có ích gì không nhỉ? Cậu bật ra câu hỏi trong đầu.

“Tiền có thể mua đồ ăn.” Thang Viên giải thích.

Ninh Hiểu thỉnh thoảng sẽ ôm nó, mở ví tiền ra, chỉ chỉ vào bên trong và nói rằng muốn mua cho nó thật nhiều đồ ăn. Lâu lâu theo Ninh Hiểu đi chợ, có vài cô chú lớn tuổi nhận tiền mặt nên Thang Viên đã thấy Ninh Hiểu cầm tiền mua đồ ăn trước mặt mình mấy lần.

Mèo đen đã hiểu, gật đầu mấy cái. Thang Viên nhăm mặt, hít một hơi, nói: “Không có tiền nghĩa là không nuôi nổi mèo nữa.”

Thang Viên nhớ tới hôm nay buổi sáng hôm nay, đồ ăn trong bát ít hơn bình thường. Thấy thế, nó ngạc nhiên, vươn móng kéo kéo chân Ninh Hiểu mấy cái vậy mà cô chủ lại nhẫn tâm gạt chân mình ra. Đến lúc ăn xong và đi tìm mèo đen, Thang Viên vẫn mãi nghĩ tới chuyện này, cuối cùng nó đưa ra một kết luận, có khi nào Ninh Hiểu đã hết tiền, không nuôi nổi mèo nữa sao?

Tuy rằng hiện tại Thang Viên đã có thể tự mình đi kiếm ăn nuôi sống bản thân nhưng nó vẫn không khỏi lo lắng, nó nhìn mèo đen: “Mấy ngày tới không biết cô chủ có thể có đồ ăn nuôi chính mình không nữa?”

Mèo đen nghe xong sự việc, cậu quay ra nhìn quả cầu lông đang dán sát người mình. Ngoài lông ra, đương nhiên là cậu cảm nhận được rõ cái sự “béo” của em ấy. Đột nhiên, cậu có một suy đoán, có khi nào con người kia cũng có ý định giống cậu không... Nhưng nhìn Thang Viên đang lo lắng cho tương lai của con sen mình, sự đồng tình với Ninh Hiểu phút chốc bị dao động.

Giảm béo thì cũng có nhiều cách khác nhau mà, đâu cứ nhất thiết phải cắt bớt đồ ăn mèo đi đúng không nào? Tuy là đã ngờ ngợ ra lý do vì sao Ninh Hiểu làm như vậy nhưng cậu không thể trực tiếp nói với Thang Viên rằng “Tại cô chủ em thấy em béo quá nên mới làm vậy để giảm béo cho đó.”

Cậu nhìn Thang Viên một lượt, không mập, không mập, chỉ toàn là lông thôi. Nghĩ như vậy nên cậu bèn vỗ đầu Thang Viên, trấn an em ấy rằng nói không chừng việc cắt giảm lương thực này còn có lý do khác.

“Không nhất định là vì hết tiền đâu.” Cậu khẳng định chắc nịch.

“Thật ạ?” Thang Viên nhìn cậu, nửa tin nửa ngờ, cuối cùng vẫn quyết định nghe theo cậu.

Có điều mấy ngày tiếp theo, nó không thấy Ninh Hiểu mang thêm bịch thức ăn nào về nữa. Ninh Hiểu nhìn mèo của mình sau khi ăn và uống nước xong, cô ôm nó đặt lên bàn cân.

“Sao vẫn còn nặng như vậy?” Ninh Hiểu nhìn con số trên màn hình, khó tin thốt lên.

Thang Viên đã quá quen với việc Ninh Hiểu cân mình hằng ngày thế này. Vì vậy, khi Ninh Hiểu ghi số cân xong quay lại đã không thấy bóng dáng Thang Viên đâu rồi.

...

Mèo đen ghé đầu vào tường nghỉ ngơi. Đột nhiên, bên người có một cục lông chồm tới. Không cần mở mắt cậu cũng biết là Thang Viên. Nhớ tới sự lo lắng về cô chủ mấy hôm trước của Thang Viên, cậu hỏi thăm em ấy vài câu.

Thang Viên dựa vào mèo đen, vẻ mặt nghi ngờ nhìn cậu. Hôm qua, Ninh Hiểu còn mua cho nó một cây leo trèo mới, xem ra cô chủ vẫn còn tiền, vậy mà không hiểu sao vẫn cắt bớt đồ ăn của mình. Mèo đen nghiêng đầu sang chỗ khác, khều con chuột qua cho Thang Viên. Xem ra Ninh Hiểu thật sự đang muốn giúp Thang Viên giảm cân.

“Em ăn no chưa?” Cậu hỏi em ấy. Mấy ngày nay, cậu nghe em ấy kể ở nhà đều không được ăn no nên khi được kiếm ăn cậu đã kiếm nhiều hơn một chút cho em ấy.

Thang Viên lắc đầu, sau đó cúi đầu khều khều con chuột và bắt đầu ăn. Mèo đen đứng dậy, liếm lông đầu cho Thang Viên. Trong mắt cậu bây giờ chỉ còn là hình ảnh bé mèo của mình đang hào hứng gặm chuột.

Cậu dừng lại một chút, sau đó liền có ý kiến với Ninh Hiểu, ăn nhiều hơn một chút có sao đâu? Cảm nhận được động tác của anh mèo đen dừng lại, Thang Viên buông con chuột ra, meo meo một tiếng rồi cọ cọ lên đầu của cậu.

Cậu cúi đầu, nhìn Thang Viên đang no nê phía trước: “Xế chiều nay qua con phố phía đông nhé?” Con phố kia rất xa, đi đến đó chắc chắn sẽ vận động được rất nhiều.

Tuy rằng không biết vì sao anh mèo đen lại đột nhiên muốn đi đến đó nhưng Thang Viên vẫn gật đầu: “Anh đi đâu thì em đi đó.”

Cậu yên lặng vẽ ra một kế hoạch trong đầu, có ăn nhiều hay không không phải là vấn đề, chỉ cần vận động nhiều thì sớm muộn gì cũng giảm cân được.

...

Mèo đen tưởng rằng cái ý nghĩ Ninh Hiểu hết tiền sẽ nhanh chóng biến mất nhưng không ngờ rằng qua mấy ngày nữa, Thang Viên mang vẻ mặt cực kì khó tin chạy tới tìm cậu: “Ninh Hiểu thật sự hết tiền đó anh!”

Cậu nhớ rõ trước đó cả hai đã đồng ý với kết luận rằng Ninh Hiểu vẫn còn tiền nhưng chỉ đang cố giảm bớt thức ăn mèo thôi. Cậu nghi hoặc nhìn Thang Viên, sắc mặt em ấy cực kì phức tạp, trong mắt còn mang theo chút hoảng sợ như thể vừa gặp thứ gì đó khó tin lắm vậy.

Cuối cùng là em ấy đã gặp cái gì mà lại có phản ứng lớn đến vậy?

Cho dù Ninh Hiểu có hết tiền thật đi chăng nữa thì Thang Viên vẫn có thể tự mình đi kiếm ăn nuôi sống mình cơ mà, không đến nỗi khiến em ấy để lộ ra khuôn mặt đó chứ. Thang Viên rối một nùi, không biết phải nói thế nào liền kéo cậu qua nhìn em ấy.

“Chị ấy có thể là sắp không tự nuôi nổi bản thân luôn đó anh.”

Mặc dù Thang Viên không phải là loại mèo khi nghe thấy chủ mình sắp không nuôi nổi mình thì bỏ chạy nhưng nó vẫn lo lắng cho Ninh Hiểu, sợ cô chủ còn không nuôi nổi chính mình.

Ở bên kia, Ninh Hiểu vừa mới dọa Ninh Hiểu bỏ chạy xong thì giờ đang sầu riêng và gọi điện cho chị em của mình: “Khi nào cậu mới qua? Tớ mới mua sầu riêng, thơm lắm.”

Ninh Hiểu cúp máy xong thì nhớ tới Thang Viên ban nãy vừa hoảng hốt vừa muốn lôi miếng sầu riêng trong tay cô xuống. Giờ này nó chắc đang chơi trong sân. Ninh Hiểu không nhịn được ăn thêm một miếng nữa. Thang Viên không thích mùi sầu riêng, ăn xong phải đợi một lát cho mùi tản đi bớt mới được. Ở một góc khuất Ninh Hiểu không thấy được, mèo đen đi theo sau Thang Viên len lén đi vào phòng.

Mùi sầu riêng tràn ngập trong phòng. Sau khi theo Thang Viên đi vào, mèo đen đã ngửi thấy. Cả hai con mèo mở to mắt đầy kinh hãi nhìn Ninh Hiểu ngồi ăn miếng sầu riêng ngon lành.

Hai con mèo ngay lập tức chạy ra ngoài trước khi bị Ninh Hiểu phát hiện. Hiện giờ thì mèo đen đã tin lời Thang Viên nói rằng Ninh Hiểu nhất định là đã hết tiền, không nuổi nổi bản thân nữa. Ninh Hiểu thì đang vui vẻ canh giờ hẹn với chị em của mình, hoàn toàn không ngờ rằng mèo nhà mình lại có suy đoán như vậy.

Xế chiều hôm đó, cậu phát hiện ra hôm nay Thang Viên đi săn đặc biệt hăng hái.

Sau khi ăn xong, cậu nhìn Thang Viên bên cạnh đang xếp mớ đồ ăn còn lại thành một hàng và ngồi nghiêm túc suy nghĩ. Vào thời khắc này, Thang Viên đã có ý thức phải nuôi sống được bản thân và cả Ninh Hiểu nữa.

Nó cúi đầu ngậm một con nhện lên và đi vào nhà. Mèo đen nhìn thoáng qua mớ chiến tích của Thang Viên, một con chuột béo tròn, hai con ếch, vài con châu chấu lớn nhỏ có đủ và mấy con nhện, con to nhất đang bị Thang Viên ngậm đi.

Con người ăn mấy thứ này sao?

Mèo đen cau mày suy nghĩ, chắc không đến nổi nào, chỉ cần no bụng là được rồi, đói quá thì côn trùng hay chuột cũng có thể ăn mà. Nhướn mắt nhìn theo Thang Viên, cậu cũng nhanh chóng ngậm một con chuột và chạy theo. Sau khi đặt nhện và chuột ở trước cửa, Thang Viên nôn nóng muốn cho Ninh Hiểu thấy thành quả đi săn của mình bèn buông đồ xuống chạy vào nhà tìm người.

Cậu vừa nhà con chuột ra, ngẩng lên chỉ thấy bóng Thang Viên vụt vào. Vài phút sau, nó chạy ra.

“Ninh Hiểu ở trong phòng.” Thang Viên có chút thất vọng vì không thể cho cô chủ nhìn ngay lập tức, “Em để con nhện cạnh ly nước của cô chủ rồi, nếu chị ấy xuống uống nước sẽ có thể thấy ngay.”

Sau khi làm xong, Thang Viên hài lòng chạy ra đi vòng quanh cọ cọ vào mèo đen: “Giờ chúng ta đi đâu nữa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.