Editor: Hello mọi người, mình đã comeback rồi đây, lâu quá rồi mới post chương mới. Rất xin lỗi mọi người. Hi vọng mọi người vẫn tiếp tục ủng hộ truyện mình edit. Yêu mọi người nhiều.
(づ ◕‿◕)づ
____________________________________
Mèo đen nghĩ một lúc rồi chần chừ ở lại quan sát phản ứng của Ninh Hiểu. Lỡ mà con người kia không thích mấy con nhện với chuột mà Thang Viên mang về thì làm sao đây?
Cậu nói điều mình đang lo lắng ra, Thang Viên ngẫm lại cũng thấy có lý. Hai con mèo chụm đầu lại bàn bạc thì âm thanh của Ninh Hiểu vang lên từ lầu 2: “Sao? Cậu sắp đến nhà tớ à? Được, tớ xuống ngay đây!”
Mèo đen nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần thì liếc nhìn Thang Viên và kéo em ấy nép vào một góc. Ninh Hiểu đang đứng ở chỗ ngoặt cầu thang nói chuyện điện thoại, nói xong thì đi nhanh xuống lầu.
Ninh Hiểu có chút khát nước bèn đến bên bàn trà cầm ly lên uống nước, ánh mắt lơ đãng chạm vào ngay vật thể đen thui bên cạnh.
Lúc chọn đồ ăn, Thang Viên đã cố chọn ra con lớn nhất rồi. Trong mắt 2 đứa thì con nhện này cùng lắm chỉ lớn hơn mấy con khác chút xíu, miễn cưỡng cũng có thể để nhét kẽ răng của con người. Thế nhưng trong mắt Ninh Hiểu thì con nhện này đã là quá khủng bố rồi, mình to, 8 chân đầy lông lá, giương nanh múa vuốt bên cạnh cái ly trên bàn.
Mèo đen liếc nhìn người Ninh Hiểu, có chút khẩn trương, còn Thang Viên bên cạnh thì có vẻ kích động. Nhưng trước khi Thanh Viên kịp vui vẻ thì một tiếng hét thất thanh vang lên, cả người Ninh Hiểu ngả ra sau, tay buông cái ly làm cái ly trên bàn cũng lăn xuống đất.
Nhìn phản ứng của Ninh Hiểu, 2 con mèo liền hiểu ra ngay, lấy nhện làm quà không ổn xíu nào.
Mèo đen huých nhẹ vào người Thang Viên, nó nhanh chóng nhảy ra, tranh thủ lúc Ninh Hiểu còn chưa kịp bình tĩnh lại, nó ngoạm con nhện rồi xoay người chạy đi.
Một lúc sau, Ninh Hiểu mới hoàn hồn lại, vỗ ngực trấn an bản thân. Nhớ tới cái sinh vật kia mà không khỏi rùng mình, quả nhiên mình nuôi mèo không hề vô dụng tí nào. Một cảm giác vui mừng khó tả xuất hiện.
Cô cúi xuống nhặt ly nước lên. Đúng lúc này, chuông cửa vang lên. Ninh Hiểu cất ly nước rồi ra mở cửa cho chị em tốt của mình. Nhân lúc đó, 2 con mèo từ trong góc chạy ra, nhanh chân phóng lên cửa sổ chạy ra ngoài.
Ninh Hiểu vui mừng đón chị em của mình vào thì câu đầu tiên người kia nói là: “Sao trong nhà cậu lại có chuột vậy?” Ban nãy cô bị nó dọa nhảy dựng.
“Chuột sao?” Ninh Hiểu sửng sốt, trừ lúc mới dọn nhà tới đây thì thời gian về sau, cô không gặp con chuột nào nữa mà.
“Đúng vậy.” Cô gái kia gật gật đầu, “Có điều là chuột chết thôi, tớ ném vào thùng rác giúp cậu rồi.”
Bên kia, mèo đen và Thang Viên cũng phát hiện ra con chuột à ban nãy họ chuẩn bị tặng cô chủ đang nằm trong thùng rác.
“Con người sao mà khó nuôi quá đi,“ Cậu nghe Thang Viên thở dài.
“Vậy em nên cho cô chủ cái gì bây giờ?” Mèo đen nghe thấy Thang Viên nhỏ giọng hỏi vài câu rồi đem hết đống côn trùng và thằn lằn mới bắt được ra trước mặt.
Giọng điệu ngập ngừng và có chút thất vọng, nó giương mắt nhìn cậu: “Không ăn nhện, không ăn chuột, vậy cô chủ ăn mấy thứ này được không anh?”
Cậu nghĩ, con người chắc là cũng không ăn mấy thứ này quá. Nhện với chuột còn không chịu thì sao chịu mấy thứ này được. Thế là cậu lắc đầu, Thang Viên bên cạnh hít một hơi dài: “Con người khó nuôi quá đi.”
Mèo đen cực kì đồng tình.
Nếu không thể dựa vào việc tự mình đi săn để nuôi Ninh Hiểu thì Thang Viên chỉ có thể đổi phương pháp khác để cô chủ bớt gánh nặng thôi. Vào ban đêm, Thang Viên từ bên ngoài về liền bị Ninh Hiểu bế lên, một bên liên tục kêu tên Thang Viên, một bên xoa xoa đầu nó. Đang chuẩn bị cọ mặt vào mặt nó thì Ninh Hiểu liền nhớ đến bộ dạng ngậm nhện chạy của Thang Viên hôm nay
Ninh Hiểu nghiêm túc đứng lên, Thang Viên đã súc miệng chưa? Chắc chắn là chưa rồi. Ngay lúc Ninh Hiểu đang cứng đờ, Thang Viên trong ngực cô không chịu nổi nhiệt tình từ cô chủ, vùng vẫy nhảy xuống, vừa chạy ra ngoài, vừa hoang mang ngoái lại nhìn cô một cái.
...
Nếu đã xác định Ninh Hiểu không chấp nhận mấy thứ kia, Thang Viên sẽ không mang chúng về nhà nữa. Chắc chỉ có thể tìm cách giảm bớt chi tiêu của Ninh Hiểu vào mình thôi.
Ninh Hiểu nhìn đồ ăn trong bát dư ra càng ngày càng nhiều, nhìn lại thể trọng của Thang Viên. Quái lạ, ăn thì càng lúc càng ít sao cân lại càng lúc càng tăng thế này? Còn bên này, Thang Viên vừa ăn qua loa một ít thức ăn mèo rồi vội phóng ra gặp anh mèo đen.
Mèo đen nghiêng đầu nhìn bé mèo bên cạnh mình. Nó bây giờ đã thích ứng hoàn hảo với việc tự đi săn tự nuôi sống chính mình rồi, cả ngày vui vẻ đi theo bên cạnh cậu. Nói mới nhớ lát nữa ăn gì đây nhỉ. Thang Viên muốn ăn cá nên cậu quyết định đến hồ nước. Thang Viên rất nóng lòng muốn thử bắt cả nhưng mèo đen lại lo lắng sợ nó bị rơi xuống nước nên vẫn chưa đồng ý cho nó tự bắt cá.
Nhưng...
Mèo đen nhìn Thang Viên xòe móng vuốt ra rồi lại thu vào, nó nhớ lời dặn dò của cậu nên nằm bpj xuống đất, mắt nhìn theo mấy con cá trong hồ nước, hiện tại Ninh Hiểu đã khó mà nuôi nổi bản thân nên Thang Viên càng muốn tự dựa vào chính sức mình đi kiếm ăn bên ngoài làm no cái bụng của mình, tiết kiệm tiền mua đồ ăn cho cô chủ.
Mèo đen suy nghĩ, bản thân nên để em ấy thử sức, có như vậy mới khiến tiểu miêu của cậu trưởng thành lên được.
Cậu quay đầu nhìn cục lông phía sau mình, lặng lẽ nuốt 2 chữ “Tiểu Miêu” kia xuống. Bây giờ nhìn Thang Viên mà “tiểu miêu” cái gì, có mà là “đại miêu” mới đúng. Nghĩ xong, cậu đẩy đầy Thang Viên, dò hỏi: “Em muốn thử chút không?”
Thang Viên rất vui vẻ đồng ý. Hai con mèo đứng cạnh nhau, dùng chân đập xuống hồ nước bên cạnh, nhìn hồ nước đầy cá mà lòng Thang Viên vui mừng không thôi. Mèo đen vẫn luôn dõi theo nó, nhắc nhở nó cẩn thận kẻo rơi xuống nước. Thang Viên ừ lại một tiếng rồi chăm chú nhìn đàn cá. Tuy là lúc trước ở bể cá của Ninh Hiểu, Thang Viên không gây họa gì nhưng mấy con cá vàng trong cái bể cá nhỏ đó với mấy con cá lớn trong cái hồ nước này thật sự khác nhau rất nhiều.
Móng vuốt lướt nhẹ trên mặt nước, cái đầu của Ninh Hiểu nhích qua nhích lại, cuối cùng cũng nhắm được một con cá lớn. Cậu cẩn thận nhìn qua rồi nhìn sang Thang Viên bên kia đang khoa tay múa chân. Sao cứ có cảm giác con cá này con bự hơn cả em ấy thế nhỉ? Cậu không chắc nữa, con cá lớn như vậy có thể bắt nổi sao?
Thang Viên kích động ngẩng đầu lên nhìn mèo đen bên cạnh, nó dùng chân chỉ chỉ con cá mập mạp đang chầm chậm vẫy đuôi bơi lượn dưới nước, miệng phun bong bóng. So với những con cá khác xung quanh thì nó trông có vẻ ngơ ngáo hơn, có vẻ sẽ dễ bắt hơn đây.
“Em muốn con cá này này.” Mèo đen nhìn thấy cái đuôi của Thang Viên hưng phấn lắc qua lắc lại nhưng vẫn không động thủ mà đang cố ý chờ một sự khẳng định từ cậu. Cậu cúi đầu nhìn một lúc, con cá dưới nước kia vẫn không hay biết gì về hai con mèo đang tơ tưởng tới bản thân mình trên bờ, vẫn cứ ung dung lượn lờ gần đó.
Thật ra thì cũng không phải là không được đâu nhỉ.
Mèo đen có chút chần chờ, bữa tối ăn trễ một chắc không sao đâu.... Sau đó, cậu gật đầu. Thang Viên đã chuẩn bị tư thế sẵn sàng, chân vươn ra chuẩn bị ôm lấy thân cá, đầu vươn ra một chút sẵn sàng ngoạm lấy sống lưng con cá kia kéo lên bờ. Nhưng con cá kia béo hơn hai đứa nghĩ, lúc Thang Viên kéo cá lên bờ phải nói là nặng quá nặng.
Con cá bắt đầu cảm nhận được nguy hiểm liền giãy dụa liên tục, đuôi đập mạnh vào mặt nước làm nước tạt lên bờ, nó cũng quất đuôi vỗ mặt con mèo đang cố cắn mình mấy cái, đồng thời căng mình như muốn kéo luôn con mèo đó xuống nước với mình..
Mèo đen thấy tình hình không ổn, gào lên một tiếng: “Buông ra đi!”
Thang Viên cũng nghĩ như vậy nhưng ban nãy lỡ ngoạm sâu quá, răng dính luôn vào lưng cá rồi không gỡ ra được, bây giờ chỉ có thể dùng sức kéo con cá kia ngược trở lại lên bờ.
Mèo đen thấy Thang Viên đang gồng mình thì cũng vươn chân giúp đỡ, kéo con cá kia vào với mong muốn giảm bớt áp lực cho Thang Viên. Ngay khi 2 con mèo đang giằng co khí thế, có một người đi bộ bên bờ ai đi lại, anh ngẩng đầu nheo nheo mắt nhìn 2 cục lông kia, tháo kính ra lau lau rồi mang vào nhìn lại một lần nữa.
“Đúng là hai con mèo này.” Anh tò mò đi tới, muốn nhìn xem hai con mèo này đang làm gì mà lại có tư thế kì quái như vậy.
Anh đã bước lại gần nhưng hai con mèo không hề bị kinh động vì tiếng bước chân của người lạ lại gần. Thật ra, mèo đen và Thang Viên đều nghe được tiếng bước chân lại gần nhưng chúng lại không có thời gian mà để tâm tới nó.
Người kia cũng đã tới bờ ao: “Để anh xem mấy chú đang làm gì đó?”
Anh vươn người ra nhìn, cảm thán một tiếng: “Ôi trời, con cá to thế!”
Hai con mèo bỗng nhớ ra người này chính là người phóng sinh cá lần trước nhưng đã bị tên mèo cam lén lút xơi tái. Trên người người này vẫn còn mùi của tên mèo cam kia, nói không chừng là tên đó vừa lén lút đi theo người ta mà xin ăn đây mà.
Hai đứa chưa kịp nghĩ gì thêm đã thấy người kia xắn tay áo rồi khom người kéo cả 2 đứa lẫn con cá lên. Mèo đen nhả con cá ra, cả hàm đã mỏi nhừ, cậu lắc đầu mấy cái để rảy nước ra rồi quay sang nhìn Thang Viên. Cả mặt của em ấy ướt nhẹp nhưng em ấy chỉ quan tâm con cá ngửa đầu nhìn theo con cá trên tay người kia.
Một lát sau, cậu thấy Thang Viên cúi đầu không nói gì, xoay người cọ vào người cậu, dáng vẻ trông rất uất ức. Cậu chẳng biết làm gì là giơ chân vuốt nhẹ lên đầu em ấy mấy cái rồi cúi đầu liếm những phần lông bị ướt trên mặt em ấy cho chỉnh tề lại.
Mèo đen chạm mũi mình vào mũi của Thang Viên, an ủi: “Lần đầu tiên bắt cá mà, em chưa có kinh nghiệm, không sao đâu. Lần sau bắt đầu với một con cá nhỏ hơn thì sẽ tốt hơn thôi.”
Ở bên kia, con người đang ôm cá ngừng lại, quay đầu nhìn hai con mèo, đặt cá xuống, sau đó bắt đầu “meo...meo” giao tiếp với chúng.
“Lại đây nào.” Anh ra hiệu cho chúng. Hai con mèo bên kia sau khi liếm lông cho nhau xong mới bắt đầu quay ra nhìn anh.
“Mấy chú không ăn cá sao?” Anh vừa nói vừa đẩy con cá về phía 2 con mèo, còn mình thì lùi lại mấy bước.
Hai con mèo nhìn động tác của người kia, hơi chần chừ liếc nhau một chút, thử đi về phía con cá vài bước. Hai đứa thấy con người kia không những không ngăn cản mà còn lùi lại mấy bước. Con người kia thấy 2 con mèo mạnh dạn bước về phía con cá thì vui vẻ rời đi.
Con cá vừa mới bị bắt ra khỏi nước giờ vẫn còn đang rất sung sức, liên tục đập đuôi xuống đất. Thang Viên nhìn động tác của con cá, theo bản năng liền nghĩ tới cảnh mình vừa bị cái đuôi cá đập vào mặt lúc nãy, Thang Viên đã nâng móng vuốt lên nhưng lại chần chừ nhìn sang chỗ anh mèo đen.
Mèo đen nhanh gọn ấn giữ con cá lại không cho nó nhảy lại hồ nước. Mèo không biết bơi, bị cá kéo xuống nước thì sẽ khó khăn chứ cá mà đã lên bờ thì chẳng phải lo nghĩ gì nữa. Thang Viên thấy vậy, cũng bắt chước theo động tác của cậu, một bên đè con cá xuống, một bên cúi đầu dùng móng vuốt và hàm răng xé con cá ra. Hai con mèo hợp sức cuối cùng cũng rạch được bụng con cá ra.
Hai đứa ăn uống no say, sau đó, Thang Viên bước tới bên người mèo đen. Người ta có nói “căng da bụng chùng da mắt”, Thang Viên vươn người, ngáp một cái rồi nằm dài xuống ghế nằm, phơi bụng dưới ánh nắng ấm áp, thoải mái vô cùng. Thang Viên ngẩng đầu nhìn về phía mèo đen, hỏi: “Anh không buồn ngủ à?”
Cậu ngẩng đầu nhìn Thang Viên, bởi vì tư thế nằm của Thang Viên, hai chân trước vươn dài ra ngoài, ngấn ở cằm và cổ chồng lên nhau làm Thang Viên trông thật mập mạp. Cậu nằm nghỉ một chút với Thang Viên trên ghế dài thì chợt có chủ ý.
“Chúng ta đừng ngủ trưa ở đây nữa, đổi nơi khác đi.”
Thang Viên nhảy từ trên ghế xuống đất. Mèo đen còn nghe em ấy ngáp một tiếng. Sau khi được ăn no, con mèo nào cũng trông rất thoải mái, đã vậy còn ngái ngủ và hay dính người. Thang Viên dụi đầu cọ qua cọ lại trên người cậu, nhìn cái đuôi của cậu huơ qua huơ lại.
“Chúng ta đi ngủ trưa ở đâu vậy anh? Cách nơi này xa không?” Thang Viên tò mò hỏi, ánh mắt nó nhìn sang trên người mèo đen.
“Chắc là có xa một chút đó.” Cậu hỏi lại, “Vậy em có đi không?”
“Đi chứ” Thang Viên gật đầu, nó nhắm mắt rồi lại mở mắt ra, nhấn mạnh: “Em cùng anh đi thôi.”
Thang Viên đi cùng mèo đen, bất giác trời đã đến buổi tối, bầu trời bắt đầu tối dần. Thang Viên không muốn xa anh mèo đen tí nào nên cứ chần chừ không muốn về. Còn Ninh Hiểu dạo này đã quen với việc Thang Viên mỗi ngày đều về trễ.
Thang Viên vừa trở về đã bị cô chủ ôm lên, đặt bên cạnh bát thức ăn mèo: “Cả ngày em đi rong ở đâu mà giờ này mới chịu về hả.”
“Về trễ vậy chắc là đói bụng lắm đúng không.”
Thang Viên có thể cảm nhận được dạ dày mình vẫn còn căng phồng. Ban nãy đi ăn với anh mèo đen vẫn còn rất no. Với lại thức ăn của mèo có mì vị không giống với những đồ ăn mà Thang Viên ăn với anh mèo đen.
Sau khi bị ép đến bên bát thức ăn, Thang Viên vẫn miễn cưỡng cúi xuống ăn mấy miếng. Nhưng nghĩ đến sau này, Ninh Hiểu sẽ không thể nào nuôi nổi mình nữa, mấy thứ thức ăn như này nếu cứ ăn mãi thì cô chủ sẽ ra sao đây, Thang Viên liền dừng động tác ăn lại, cúi đầu nhìn lại bát thức ăn của mình, ánh mắt có chút luyến tiếc. Ninh Hiểu vì nuôi mình mà lại khiến bản thân bị khổ sở như vậy. Nó cảm thấy hiện tại tự mình đã có thể tự nuôi mình, không thể tăng thêm gánh nặng cho cô chủ được nữa.
Thang Viên ngẩng đầu nhìn thấy Ninh Hiểu đang ngồi bên cạnh nhìn mình ăn, nó liên xoay người quay về ổ mèo. Thang Viên nghiêm túc suy nghĩ, bớt được nhiều thức ăn mèo như vậy sẽ có thể giúp Ninh Hiểu tiết kiệm một khoản lớn, Ninh Hiểu có thể cải thiện sinh hoạt của chính mình, không cần phải ăn sầu riêng nữa. Vậy mà Thang Viên chưa nhắm mắt được bao lâu thì một mùi hương quen thuộc truyền tới.
Nó vươn đầu ra nhìn thì thấy Ninh Hiểu đang mở một hộp pate: “Em có đói bụng không, muốn ăn thêm chút pate không?”
Mèo nhà cô gần đây ăn rất ít. Ninh Hiểu cho rằng mèo của mình đã chán hương vị đồ ăn cũ nhưng đồ ăn mới vẫn còn đang trên đường về nên cô đã mở sẵn một hộp pate cho em ấy. Cho dù là đang giảm cân thì cũng không thể bỏ đói em ấy được. Ninh Hiểu nghĩ tới hiệu quả giảm cân mà cô trông đợi mà mình vẫn chưa thấy được thế nên cô quyết định mấy ngày tiếp tới sẽ cùng rèn luyện với Thang Viên. Chắc là do vận động không đủ thôi?
Thang Viên nhìn hộp pate quyến rũ kia, mũi giật giật, theo bản năng vươn đầu ra liếm môi. Bỗng nhiên nó nghĩ đến gần đây Ninh Hiểu đang hết tiền, Thang Viên rụt về.
Nó nhảy ra khỏi ổ mèo, ngồi trước mặt Ninh Hiểu, vỗ chân xuống nền nhà, bắt đầu giáo huấn con người kia bằng ngôn ngữ mèo: “Chị không nuôi nổi mình không muốn mở thêm hộp pate làm gì vậy!” Nó đẩy hộp pate ra, “Em tự mình nuôi mình được rồi, hộp pate này chị giữ lại ăn đi!”
Ninh Hiểu nhìn Thang Viên đang ngồi trước mặt mình, meo meo liên tục. Cô mơ hồ tự suy ra ý muốn của em ấy, cô đẩy hộp pate kia tới trước mặt Thang Viên: “Đây là cái cuối cùng rồi.”
Cô ôm mèo lên, đi tới tủ cất đồ ăn mèo, chỉ cho em ấy xem: “Em nhìn nè, thấy không, đây là hộp cuối cùng rồi, ăn hết rồi chị sẽ mua vị mới cho em.”
Thang Viên cũng mơ hồ tự hiểu ý của cô chủ là đây là hộp cuối cùng để ăn. Sau khi quay lại ổ mèo, Thang Viên cúi đầu ngửi ngửi, liếm liếm nắp hộp rồi im lặng nhìn cái hộp pate đó.
Chỉ còn lại một hộp cuối cùng thôi sao... Trước khi đi ngủ, Thang Viên định sẽ giữ nó cho anh mèo đen ăn thử.