Yêu Đương Không, Để Em Giấu Đồ Ăn Nuôi Anh

Chương 16: Chương 16: Chương 15




Mèo đen cùng mèo ly hoa mỗi đứa ngậm một xấp giấy hồng về, trên đường còn bắt gặp mèo cam đang no căng, miệng còn ngậm thêm một con cá lấy từ chỗ người thanh niên kia về.

“Hai cậu về rồi hả?' Mèo cam buông cá trong miệng ra, ngẩng đầu nhìn xấp giấy trong miệng hai đứa hỏi.

Mèo đen gật đầu. Ninh Hiểu cũng sắp về rồi, chờ cô về là có thể thấy được xấp tiền của Thang Viên cố ý nhặt từ quảng trường về cho cô rồi.

Ba con mèo chụm lại nói mấy câu rồi tách ra. Mèo cam mang con cá trở về căn cứ của mình, trong lòng thầm tính toán, buổi chiều hằng ngày có thể tới chỗ của chị gái kia nũng nịu xin thêm vài hộp đồ ăn nữa, quá hoàn hảo luôn.

......

Khi mèo đen và Thang Viên quay lại sân nhà thì Ninh Hiểu đã về.

Mèo đen đặt xấp “tiền” xuống đất rồi đẩy về phía Thang Viên. Thang Viên nhìn cậu một cái rồi ngậm lấy xấp 'tiền” màu hồng đó chạy vào nhà. Một lát sau, nó lại thò đầu ra, ý bảo mèo đen cùng đem tiền vào nhà với mình.

Bởi vì hôm nay Thang Viên đã nhặt được rất nhiều tiền, nó cảm thấy tự mình đã có thể nuôi sống cô chủ, thậm chí nó còn nói với mèo đen: “Ngày mai em có thể dẫn chị ấy đến nhặt tiền cùng.” Thang Viên cực kỳ hứng khởi nói, nó nghĩ một con mèo đã có thể mang về từng ấy tiền thì nếu có Ninh Hiểu đi cùng sẽ mang về rất nhiều tiền.

Cả 3 con mèo đều chẳng suy nghĩ gì về việc vì sao thùng rác có nhiều “tiền” như vậy mà không có ai nhặt. Trong đầu mỗi con mèo, con người lúc nào cũng kỳ quái như vậy cả. Mèo đen cũng bị sự vui vẻ của Thang Viên làm cho vui theo. Cậu nhìn Thang Viên đi vào nhà, cũng có chút khẩn trương nên nó nhảy lên cửa sổ nhìn vào một người một mèo bên trong nhà một chút thử.

Bây giờ, Ninh Hiểu đang ngồi trên sô pha, trong tay đang cầm ly nước mình đặt trên bàn lúc sáng, bên trong vẫn còn dư lại chút nước. Ninh Hiểu ngắm nghía cái ly đó một lúc, vẻ mặt rất nghiêm túc như đang tự hỏi điều gì đó mà không để ý tới việc Thang Viên đang đi vào.

Mèo đen từ bên ngoài không nhìn thấy bóng dáng Thang Viên đâu nên mèo đen chuyển sang nhìn chỗ Ninh Hiểu. Nó khó hiểu, vì sao con người lại nhìn một cái ly lâu đến như vậy để làm gì.

Có điều là...

Nhìn cái ly đó, mèo đen lại nhớ đến việc sáng hôm nay, lúc Ninh Hiểu không có nhà, Thang Viên đã dẫn cậu vào chia sẻ đồ ăn của mình. Sau khi ăn xong, cậu và Thang Viên đã cùng uống nước trong cái ly kia, đã vậy còn tiện chỗ mà rửa chân luôn. Ở bên kia, Thang Viên đang đắc ý với xấp “tiền” mà mình mang về đi vào thì thấy Ninh Hiểu đang nhìn chằm chằm cái ly trên bàn mà không chú ý tới mình, nó có chút bất mãn kêu lên vài tiếng, cuối cùng cũng thành công lôi kéo sự chú ý của Ninh Hiểu. Thế nhưng thứ Ninh Hiểu để ý lại không phải là xấp tiền dưới chân Thang Viên.

Ninh Hiểu đặt cái ly lên bàn, vẫy vẫy tay với Thang Viên: “Thang Viên, lại đây!”

Bởi vì cửa sổ đã đóng nên mèo đen không thể nghe chính xác bên trong đang nói gì nhưng nhìn vẻ mặt của Ninh Hiểu hình như là không vui vẻ cho lắm. Thang Viên cũng chạy qua liền bị Ninh Hiểu bế lên. Một tay cô chỉ vào cái ly trên bàn, còn ôm Thang Viên lại sát cái ly để cho nó nhìn thấy bên trong.

Bên trong cái ly vẫn còn lại một ít lông. Mèo đen đứng bên ngoài thấy vậy, trong lòng liền cảm thấy bất ổn.

Ninh Hiểu dí Thang Viên vào sát vái ly, chất vấn nó: 'Em nhìn đi, cái này phải lông của em đúng không?”

“Em lại uống trộm nước trong ly của chị đúng không!” Không biết vì sao, rõ ràng là Ninh Hiểu đã mua đồ chứa nước riêng cho Thang Viên rồi mà nó vẫn cứ thích uống nước trong ly của cô. Cô đổi sang cái ly mới cũng không có gì thay đổi. Cho nên mỗi lần Ninh Hiểu về nhà, chỉ cần là lần đó không mang theo Thang Viên là cô sẽ luôn có thói quen đổ hết nước trong ly và rửa ly sạch sẽ rồi mới dùng. Cứ phải trong tâm thế phòng ngừa bé mèo nhà mình.

Hôm nay Ninh Hiểu trở về, vừa thấy lông mèo trong ly nước là biết ngay Thang Viên thừa lúc mình không có nhà mà lại làm việc xấu rồi. Mèo đen ngồi bên cửa sổ, nhìn thấy Ninh Hiểu đang dạy dỗ Thang Viên mà cậu thấy chột dạ vô cùng.

Ninh Hiểu cầm miệng ly lại gần Thang Viên, vừa chỉ chỏ vừa dạy dỗ Thang Viên. Bỗng nhiên, Thang Viên duỗi người rồi thò đầu vào trong ly.

Thang Viên chớp mắt nhìn bên trong, quao, nhiều lông quá đi... Lại còn có lông mèo đen nữa. Nó theo bản năng định cúi đầu nhìn lông trên người mình nhưng đầu đang mắc trong ly nên không cúi đầu được.

Ninh Hiểu giúp nó kèo đầu ra khỏi ly rồi xoa nhẹ đầu nó: “Sao em rụng lông nhiều vậy?”

“Không được rồi...” Ninh Hiểu nhíu mày, “Qua mấy nữa chị dẫn em đi bệnh viện khám thử.”

Sau khi nói xong, tầm mắt cô lại dừng lại trên bát đồ ăn mà Thang Viên vẫn chưa động vào. Tuy rằng Ninh Hiểu rất lo rằng nếu quá béo thì sẽ không tốt cho Thang Viên nhưng sức ăn của em ấy giảm xuống như thế này thì người lo lắng nhất vẫn là cô. Có điều lạ là tuy trước mặt cô Thang Viên đã ăn ít như vậy nhưng cân nặng chỉ tăng chứ không có giảm.

Mèo đen nhìn vào bên trong, ánh mắt quét qua xấp tiền cho Ninh Hiểu, trong mắt mang chút vội vã. Lúc này, bên cạnh cậu xuất hiện một con mèo, quay lại thì ra là mèo cam. Nó đã ăn xong cá, sau đó cũng vì tò mò phản ứng của Ninh Hiểu mà chạy tới hóng chuyện.

“Chị ấy còn chưa phát hiện ra à?” Mèo cam ngồi nhìn một lúc rồi hỏi mèo đen.

Mèo đen lắc đầu, Ninh Hiểu và Thang Viên vẫn còn đang mải chuyện cái ly nước. Thật ra không phải mình Thang Viên dùng ly nước đó đâu, cậu cũng có dùng qua vài lần chỉ là Ninh Hiểu không biết tới sự tồn tại của cậu thôi.

Mèo đen cùng mèo cam ngồi ở bên ngoài một hồi, mãi đến khi mèo cam mất kiên nhẫn thì Ninh Hiểu mới đặt Thang Viên xuống đất. Thang Viên liếc thấy mèo đen và mèo cam trên cửa sổ thì mới nhớ mục đích mình chờ Ninh Hiểu về hôm nay, liền cắn ống quần của Ninh Hiểu kéo đến chỗ cửa. Ninh Hiểu đi theo ra cửa thì thấy Thang Viên cùng một đống giấy hồng hồng đỏ đỏ ở đó.

Cô khom lưng nhặt lên xem thử, nhìn đi nhìn lại rồi hỏi: “Em mang một đống vé vào cửa khu vui chơi về cho chị làm gì?”

Thang Viên ngồi trên sàn nhà, ngửa đầu nhìn Ninh Hiểu, ánh mắt lộ ra vẻ đắc ý và mong chờ. Thế mà đợi một lúc lâu rồi mà vẫn không thấy được phản ứng mình mong đợi từ Ninh Hiểu, thế là Thang Viên xoay người chạy vào phòng khách.

Mèo đen ngoài cửa sổ nhìn thấy nó đột nhiên nhảy lên sofa thì cảm thấy khó hiểu. Thang Viên đứng trên sofa, cào cào kéo túi áo của Ninh Hiểu rồi lôi ra một tờ tiền 100 tệ và ngậm chạy đến trước mặt Ninh Hiểu.

Mèo đen nhìn tờ giấy màu hồng đỏ mới được lôi ra kia thì quay đầu lại hỏi mèo cam: “Tờ tiền này hình như nhìn không giống tờ tiền chúng ta nhặt về hay sao đó?' Mèo cam liếc mắt một cái, có vẻ chần chừ: “Hình như là có một chút đó.”

Ở bên này, Thang Viên đã đến trước mặt Ninh Hiểu, nhả tờ tiền xuống cạnh tờ tiền mình nhặt được rồi đẩy cả hai tới trước mặt Ninh Hiểu.

Nó ngẩng đầu nhìn Ninh Hiểu ý muốn nói: “Em cũng có tiền rồi, cái này cho chị đó, cầm đi mà dùng!”

Ninh Hiểu sửng sốt một hồi, sau đó ngẫm lại hành động của Thang Viên cùng với việc khoảng thời gian này nó ăn càng ngày càng ít rồi lại tự mình đi tìm đồ ăn ngoài, cô đã hiểu được phần nào.

Ninh Hiểu bế mèo lên, dịu dàng kêu một tiếng: “Thang Viên à...”

Trong lòng ngực cô, một tiếng mèo kêu vang lên đáp lại.

“Nhà của chúng ta còn tiền mà.” Cô cọ cọ vào bụng mèo, kiên định nói, “Em yên tâm, hai chúng ta đồng cam cộng khổ, chị ăn gì là nhất định sẽ có phần của em, không để em đói đâu.”

Ninh Hiểu ôm bé mèo trong lòng, nhớ tới việc gần đây Thang Viên không đòi ăn đồ ăn vặt nữa thì càng đau lòng hơn. Mình chỉ muốn Thang Viên giảm cân một chút thôi nên mới giấu đồ ăn vặt đi, không ngờ làm bé mèo của mình hiểu lầm như vậy. Lúc đi đến phòng khách, Ninh Hiểu theo bản năng nhìn qua cửa sổ thì thấy một con mèo đen đang ngồi trên cửa sổ, đôi mắt xanh biếc đang nhìn vào trong nhà, không biết có phải là đang nhìn Thang Viên trong lòng mình hay không nữa.

Lúc Ninh Hiểu nhìn qua, mèo đen đang ở trên cửa sổ sửng sốt rồi vội vã xoay người nhảy khỏi cửa sổ.

Ninh Hiểu có chút nghi hoặc: “Bên cạnh nhà của chúng ta lúc nào thì có mèo hoang đến vậy?”

Tác giả có lời muốn nói:

Ninh Hiểu: Chị ăn gì liền, em sẽ có phần hết.

Bánh trôi: Con người lừa đảo! Mèo rửa chân trong ly uống nước một tí cũng không cho!

Ninh Hiểu:?! Em còn rửa chân trong đó nữa hả?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.