Yêu Đương Không, Để Em Giấu Đồ Ăn Nuôi Anh

Chương 17: Chương 17: Chương 16




Ninh Hiểu đã có những suy đoán đại khái về con chuột xuất hiện trước cửa và con nhện lớn trên bàn. Cô phải giải thích một lúc lâu cho Thang Viên để nó tin là cô thật sự không có nghèo, cô có tiền và có thể tự nuôi cô và nuôi luôn cả nó nữa. Sau khi biết được Thang Viên nghĩ việc cô giảm đồ ăn của nó là vì thiếu tiền, nó còn tưởng vé vào cổng ở khu vui chơi là tiền nên đã nhặt về nuôi mình, Ninh Hiểu càng chùn bước trong việc điều chỉnh chế độ ăn của Thang Viên.

Sau khi đi dạo với mèo đen một lúc, thể trọng của Thang Viên cũng giảm đi chút ít. Ninh Hiểu cầm đồ ăn mèo trong tay, nhìn qua Thang Viên đang đang ngồi xổm dưới đất nhìn mình, cô không đành lòng lại đổ thêm một ít đồ ăn cho nó.

Mèo đen ngồi lên cành cây, cái đuôi rủ xuống, bên cạnh là một con mèo ly hoa đang liếm móng vuốt, đuôi cũng rũ xuống, đung đưa qua lại, vẻ mặt vẫn tràn đầy sự khó hiểu.

“Chị ấy rõ ràng là có tiền, vậy sao còn muốn ăn sầu riêng nhỉ?”

Mèo đen nhìn về phía Thang Viên, nó xoay đầu. Hai con mèo ngồi kế nhau, bên tai mèo đen là giọng nói oán giận của Thang Viên, nghe xong mới biết tối qua Ninh Hiểu lại đi mua sầu riêng, Thang Viên đã nhảy lên bàn cào cào mấy cái, cô không những không hiểu mà còn dí miếng sầu riêng đến trước mặt Thang Viên.

Nghe thấy Thang Viên nói đến Ninh Hiểu, từ sau lần cùng mèo cam ngồi nhìn vào trong nhà bị Ninh Hiểu bắt gặp. Trước đây vì không biết ở bên cạnh có sự tồn tại của một con mèo như vậy nên không để ý, còn sau khi đã có ấn tượng với mèo đen rồi thì Ninh Hiểu sẽ chú ý hơn một chút nên số lần bắt gặp cũng tăng lên. Qua vài lần bắt gặp, Ninh Hiểu nhớ tới lần đầu tiên mình gặp mèo đen. Cô tự hỏi liệu có phải chú mèo đen ngoài cửa kia cũng muốn được con người nhận nuôi hay không? Suy nghĩ nhận nuôi mèo đen liền xuất hiện nhưng cúi đầu nhìn Thang Viên đang ôm đồ chơi dưới chân mình thì suy nghĩ đó cũng biến mất.

Không nói đến chuyện liệu Thang Viên có thể tiếp thu chuyện trong nhà lòi ra một con mèo khác hay không, nếu nuôi thêm mèo đen thì cả hai có ở với nhau hòa bình hay không là một vấn đề lớn. Hơn nữa, cô nhìn bộ dạng của mèo đen có thể thấy tuy rằng nó là mèo hoang nhưng lông vẫn gọn gàng sạch sẽ, nhìn cũng không có vẻ gì là đói khát, rất giống một bé mèo nhà béo tốt.

Sau đó, Ninh Hiểu cũng có vài lần muốn nhận nuôi mèo đen nhưng khi cô bắt gặp nó thì nó liền xoay người bỏ đi. Sau vài lần tiếp cận không thành công, Ninh Hiểu liền đoán đây chắc chỉ là mèo hoang sống ở cạnh nhà mình, không có mong muốn được con người nuôi nhận nên cũng không còn để ý đến chuyện này nữa.

......

Cảm thấy đã nghỉ ngơi đủ rồi, mèo đen lôi kéo Thang Viên xuống đất. Thế nhưng sau khi nhảy xuống đất một lúc rồi mà vẫn không thấy bóng dáng ai sau lưng mình, mèo đen ngước đầu nhìn lên cây thì thấy Thang Viên vẫn nằm vắt vẻo trên đó, đuôi rủ xuống, cái đầu lộ ra bên ngoài.

Nó ngáp một cái, đôi mắt lim dim, cả người đều hiện rõ hai chữ: Buồn ngủ. Mèo đen nhảy lên cây lần nữa, cúi đầu nhìn bé mèo lười kia. Cái đuôi đang buông rũ ngoe nguẩy giờ bị thu lên rồi ngoắc lấy đuôi của mèo đen, hai chân hơi chống lên, đầu hơi ngừa lên nhìn mèo đen,

“Chị Ninh Hiểu lại lấy dư đồ ăn cho em rồi.” Bởi vì sự xuất hiện quá thần bí của mèo đen nên Ninh Hiểu muốn lấy đồ ăn cho Thang Viên nhiều một chút nhằm thu hút sự xuất hiện của mèo đen lần nữa nhưng đều thất bại.

Mèo đen thấy nó lại ngáp một cái, chân đang đạp lên cành cây thì bỗng nhiên trượt một chút, thân thể nó lắc lư rồi dựa hết vào người mèo đen mới đứng vững được.

Mèo đen cúi đầu, nhìn đôi mắt sắp nhắm lại của Thang Viên nhưng đầu vẫn lắc qua lắc lại cọ vào người cậu, âm thanh nhão nhão dính dính mang theo sự buồn ngủ của nó: “Ngủ thêm chút nữa đi anh, chiều qua bên chỗ em ăn phần đồ ăn kia là được rồi.” Sáng nay, nó thấy Ninh Hiểu đổ đồ ăn vào bát cũng không ít, có thể đủ cho hai con mèo lấp đầy bụng. Mèo đen giơ chân giữ cái đầu đang cọ vào người mình kia lại, Thang Viên theo quán tính nâng chân lên một chút, dưới đôi chân lông trắng kia lộ ra một đệm thịt màu đen.

“Tối hôm qua em không ngủ sao?” Mèo đen để ý hôm nay Thang Viên vẫn luôn ngủ gà ngủ gật.

Thang Viên gật đầu. Mèo đen dùng lực chân rất nhẹ, lúc buông ra Thang Viên trực tiếp vùi đầu vào ngực mèo đen, hai chân ôm lấy hai chân trước của mèo đen.

Tối hôm qua Ninh Hiểu dọn ổ mèo vào phòng ngủ của cô nhưng buổi tối, lúc Thang Viên vừa mới ngủ thì liền nghe cô nói mớ. Thang Viên liền nhảy lên đánh thức cô, để cô nhất định cũng sẽ nếm qua nỗi khổ đang ngủ thì bị đánh thức là như thế nào. Tuy nhiên, Ninh Hiểu ngủ quá sâu, Thang Viên loay hoay mãi mà đánh thức thế nào cũng không dậy, trái lại còn làm mình mất ngủ cả một đêm.

Thang Viên lại cọ cọ đầu vào ngực mèo đen, giọng đầy oán giận: “Quấy rầy giấc ngủ của mèo, thật là quá đáng mà.”

“Trong nhà em, bát đồ ăn có đầy đồ ăn... Ninh Hiểu cũng có tiền, có thể nuôi nổi hai con mèo ấy...” Thang Viên nói rồi nhắm mắt và bắt đầu khò khè vào giấc ngủ.

Mèo đen cúi đầu nhìn qua Thang Viên đang nằm nhắm mắt ngủ, xem ra quá trình giảm cân đã bắt đầu có hiệu quả rồi. Cậu lui một chút rồi điều chỉnh thân thế nằm lại gần Thang Viên.

Tạm dừng giảm cân một ngày chắc cũng không sao đâu nhỉ.

......

Hơn một tiếng sau, Thang Viên dần tỉnh lại. Vì vừa mới tỉnh ngủ nên hai mắt nó vẫn ngây ra, chưa tỉnh táo. Mèo đen cảm nhận được cử động của Thang Viên nên cũng tỉnh dậy theo, ngước nhìn lên thì thấy trời đã về chiều rồi.

Chờ Thang Viên đã hoàn toàn tỉnh táo, mèo đen đứng lên đi về phía trước vài bước đi rồi quay đầu lại, cậu thấy Thang Viên đang hăng hái chạy phía sau mình. Cả hai cùng đi tới chỗ Ninh Hiểu để đồ ăn trước đó.

Lúc trước, Ninh Hiểu có để đồ ăn ở trong sân mấy lần, mèo đen cũng có động vào một chút nhưng Ninh Hiểu không có thấy được. Cô nghĩ đồ ăn là bị mèo đen ăn nhưng sự thật là phần lớn đều vào trong bụng của Thang Viên. Bởi vì mèo đen vẫn còn đang thực hiện kế hoạch giảm cân cho Thang Viên nên phân nửa đồ ăn mỗi ngày của Thang Viên đều là từ đi săn mà có nhưng với việc Ninh Hiểu đem đồ ăn ra đây thì cả hai, đặc biệt là Thang Viên đều biết rõ.

Có điều hiện tại, cả hai vẫn còn đói một chút nên tới xử lý hết đồ ăn Ninh Hiểu để ở sân rồi Thang Viên lôi kéo mèo đen vào nhà mình. Trong khoảng thời gian này, thân hình của Thang Viên đã giảm xuống được một tí nên để thưởng cho công sức luyện tập của Thang Viên, Ninh Hiểu đã khen thưởng cho nó không ít đồ ăn vặt. Ninh Hiểu không biết rằng Thang Viên đã đem giấu hết chỗ thức ăn đó.

Sau khi cùng Thang Viên ăn đồ ăn mà Thang Viên lôi ra từ nơi cất giấu, mèo đen cúi đầu liếm láp lông mình, Thang Viên cũng vậy. Sau một hồi, Thang Viên xoay người chạy đến bên cạnh cậu, hai chân ấn lên người cậu và bắt đầu vùi đầu liếm lông cho cậu.

Mèo đen xoay đầu nhìn nó một cái, sau đó thu hồi tầm mắt, liếm móng vuốt và bắt đầu giơ chân lau mặt. Khi cảm giác được Thang Viên dừng động tác lại, cậu quay đầu rồi đè Thang Viên xuống và liếm lông lại cho nó. Đuôi Thang Viên liên tục vẫy qua vẫy lại, đánh vào người mèo đen. Thang Viên né qua một bên như muốn tránh động tác của mèo đen rồi nó lại nhanh chóng bò đến bên cạnh người cậu.

“Nhẹ thôi...” Chỉ là Thang Viên đột nhiên nhớ ra lần trước bị Ninh Hiểu chải lông, nó đã thấy một đống lông bị chải ra. Thang Viên lật người lại để lộ ra cái bụng mềm mại, âm thanh có chút tủi thân nói với mèo đen: “Anh liếm muốn bay hết lông rồi nè...”

Mèo đen cúi đầu, nhìn lông rớt dưới chân, cậu giảm lực động tác lại, nói với Thang Viên: “Yên tâm, không rụng lông đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.