Yêu Đương Không, Để Em Giấu Đồ Ăn Nuôi Anh

Chương 18: Chương 18: Chương 17




Sau khi liếm lông cho Thang Viên xong, mèo đen buông nó ra. Thang Viên đứng lên, liếc nhìn mèo đen rồi nhảy lên bàn. Cậu đã quen với một loạt hành động này của Thang Viên, cậu nhanh chóng nhảy theo lên bàn, đi đến cái ly bên cạnh. Nhưng vì Ninh Hiểu vẫn nhớ chuyện Thang Viên uống nước trong ly của mình nên trước khi ra khỏi nhà đã đổ hết nước trong ly ra ngoài.

Mèo đen đi theo phía sau Thang Viên. Cậu ngồi xuống và cũng thấy được cái ly trống trơn phía trước. Mỗi ngày trước khi ra khỏi nhà Ninh Hiểu luôn đổ đầy bát nước cho Thang Viên, chỉ là chẳng hiểu sao cả hai đứa đều chỉ thích uống nước trong ly.

Thang Viên nhìn vào ly nước một lúc, sau đó thất vọng nhìn về phía mèo đen: “Thật sự không có chút nước nào hết.”

Mèo đen nghe vậy, đưa mắt nhìn về phía bát nước trên mặt đất, ý muốn nói là nơi đó cũng có nước thì Thang Viên nhảy đi một hướng khác. Cậu nhanh chóng đuổi theo vào phòng bếp, Thang Viên nhìn thoáng qua phát hiện mèo đen cũng có chạy theo, nó ngừng lại bên cạnh bồn rửa chén và quay đầu nói với mèo đen: “Anh mau lên đây đi!”

Sau khi mèo đen nhảy lên bồn rửa chén, Thang Viên đưa chân ấn mở vòi nước, một dòng nước chảy xuống. Cậu nhìn động tác thuần thục của Thang Viên, cậu biết là trước kia chắc chắn Thang Viên đã làm hành động này rất nhiều lần. Cả hai con mèo đều chen chúc trong bồn rửa chén nên khi vòi nước chảy xuống sẽ chảy thẳng xuống người cả hai.

Lúc Thang Viên mở vòi nước, dòng nước chảy thẳng xuống đầu Thang Viên, sau đó là lông cổ của nó cũng bị ướt nhẹp, lông trên lưng cũng bị ướt một ít. Mèo đen nhìn Thang Viên bị ướt như vậy cũng có chút không thích lắm. Thang Viên lui ra một chút, lắc mạnh đầu để cho khô đầu rồi vươn lưỡi ra bắt đầu uống nước. Dù sao không động vào nước trong bát nước Ninh Hiểu là được rồi. Mèo đen sau khi ăn xong cũng cảm thấy khô họng nên cậu cũng uống nước trong vòi giống Thang Viên.

Uống nước xong, cả hai con mèo cảm thấy quá tuyệt vời ông mặt trời, cả hai quay lại ổ mèo, liếm lông cho nhau rồi dựa nhau mà ngủ. Thang Viên nâng đuôi lắc lắc đuôi và dừng lại trên chân mèo đen. Mèo đen mở mắt nhìn một cái rồi cũng đưa đuôi mình lên quấn vào đuôi Thang Viên.

......

Chắc là do quá thoải mái rồi cả hai đã ngủ quên trời đất, mãi cho đến khi có tiếng động cơ xe ô tô vang lên, lỗ tai mèo đen giật giật, mắt mở to nhìn xung quanh một lát rồi mới nhớ ra là mình đang ở trong nhà của Ninh Hiểu. Tiếng xe ô tô quen thuộc đã đến gần như vậy, đại khái là Ninh Hiểu đã trở về rồi.

Thang Viên nằm bên cạnh cũng bị đánh thức, nó mơ màng nhìn xung quanh, thấy mèo đen đã đứng lên chuẩn bị rời đi. Nó liền vô thức ngậm lấy cái đuôi của mèo đen không cho đi đâu hết. Mèo đen xoay đầu nhìn Thang Viên, còn chưa kịp nói gì thì thấy hai chân của Thang Viên đặt trên chân mình.

Mèo đen không muốn đánh thức Thang Viên dậy nhưng Ninh Hiểu thật sự đã về rồi. Thang Viên thì chưa tỉnh hẳn, nhìn thấy mèo đen muốn rời đi liên tìm cách kéo cậu ở lại. Mèo đen vươn chân ấn Thang Viên trở lại ổ mèo, ngoài cửa còn có thể nghe được tiếng bước chân của Ninh Hiểu và tiếng của cô: “Chị về rồi đây.”

Bây giờ mà không đi thì khi Ninh Hiểu mở cửa ra là sẽ phát hiện ra hai con mèo trong ổ mèo cho mà xem. Thang Viên sửng sốt một chút rồi suy nghĩ lại và buông chân mèo đen ra.

“Anh trốn đi chỗ nào được?” Thang Viên hỏi cậu.

Mèo đen theo bản năng của mình nhìn về phía cửa nhỏ nhưng vì cậu đã cùng Thang Viên lăn lộn một hồi rồi nên nếu bây giờ có chạy ra đó thì cũng sẽ bị Ninh Hiểu bắt gặp. Bởi vậy, mèo đen quyết định nhảy qua cửa sổ. Tiếng bước chân của Ninh Hiểu ngày càng rõ ràng, hình như cô cũng đang cùng người khác nói chuyện điện thoại, âm thanh đó truyền vào tai hai đứa.

Mèo đen rất vội vã chạy trốn trước khi Ninh Hiểu vào nhà, nhưng không hiểu vì cái gì mà Thang Viên còn vội vã hơn cả cậu. Mèo đen chạy đến bên cửa sổ mà cậu ngay ngồi trên đó, xoay đầu nhảy lên đó và dùng sức đẩy cửa sổ ra nhưng không đẩy nổi. Hôm nay, Ninh Hiểu ra ngoài không những đóng cửa mà còn khóa cửa sổ lại luôn. Cậu đẩy mãi mà cửa sổ vẫn không hề xê dịch.

Ở phía dưới, Thang Viên nhìn mèo đen mãi vẫn chưa trốn được ra ngoài, nó nhanh chóng chạy ra gần cửa nghe ngóng rồi chạy về nhảy lên cửa sổ chỗ mèo đen, hỏi han: “Bị sao vậy anh?”

Mèo đen nhăn nhó: “Cửa sổ bị khóa rồi.”

“Sao lại như vậy?”

Thang Viên nghe xong thì sợ chết khiếp, nó cũng phụ đẩy cửa sổ, đã vậy còn há mồm cắn vào chỗ móc khóa mấy cái nhưng vẫn chẳng có tác dụng gì. Thang Viên nóng nảy quẩy đuổi qua lại mấy cái, nó lo sợ nhìn ra cửa nhà, chút nữa thôi là chị Ninh Hiểu vào nhà mất rồi.

Tuy Thang Viên cũng muốn Ninh Hiểu nhận nuôi anh mèo đen để mình và anh ấy có thể ở cùng nhau nhưng nếu trong nhà đột nhiên có một con mèo lạ như thế này thì không biết có làm Ninh Hiểu bị sốc tại chỗ hay không nữa, vẫn là đường đột quá đi. Vì vậy Thang Viên cũng như mèo đen, đều muốn tránh tình huống một mèo một người chạm mặt nhau trong nhà này.

Không thể để Ninh Hiểu thấy được...

Thang Viên cau mày. Đột nhiên nó nghĩ đến gì đó, ánh mắt sáng lên, nhảy xuống đất, quay đầu ý bảo mèo đen theo mình. Âm thanh nói chuyện của Ninh Hiểu ngoài cửa đã tạm dừng, cô đã cất điện thoại vào túi và bắt đầu lấy chìa khóa ra mở cửa nhà. Mèo đen dựng lỗ tai, chú ý động tĩnh ngoài cửa, nhẹ nhàng đi theo Thang Viên tới chỗ ổ mèo, sau đó Thang Viên đẩy cậu vào trong đó.

Ổ mèo mà Ninh Hiểu mua có đủ cho hai con mèo vào. Mèo đen sẽ vào trong, kế đó Thang Viên sẽ nằm ngoài nhưng nếu nhìn kỹ từ ngoài vào thì vẫn có thể phát hiện ra. Thang Viên định sẽ dùng thân thể mình che cho anh mèo đen, có đều nghĩ nếu mình lỡ có đi ra ngoài thì anh mèo đen vẫn sẽ bị phát hiện.

Nó nghĩ đến điều gì đó, quay lại nói với anh mèo đen: “Anh chờ chút.” Sau đó vội chạy đến bên cạnh sofa.

Mèo đen nhìn theo động tác của nó, lỗ tai chợt run run. Tiếng bước chân của Ninh Hiểu đã dừng lại, cửa bắt đầu mở ra. Thang Viên bị tiếng động đó mà bắt đầu vội vàng hơn, miệng vừa mới cắn chiếc khăn nhỏ trên sofa thì run rẩy, chiếc khăn trượt mất rơi xuống.

Mèo đen nhìn thoáng qua cửa, trấn an nó: “Đừng nóng vội.”

Thang Viên chưa kịp đáp lại cậu, ngậm tấm chiếc khăn trên sô pha vội chạy về. Mèo đen cũng ăn ý mà lui vào sâu bên trong.

Ninh Hiểu đẩy cửa vào, theo bản năng cô nhìn vào phòng khách thì không thấy bóng dáng mèo của mình đâu. Cô vừa thay giày vừa kêu tên Thang Viên: “Thang Viên ơi, em có ở nhà không?”

Đổi giày xong, Ninh Hiểu vẫn chưa nghe được tiếng phản hồi của Thang Viên: “Lại không có ở nhà sao?”

Cô đi vào bên trong thì thấy Thang Viên thò đầu ra khỏi ổ mèo, dưới thân là một chiếc khăn. Hóa ra chiếc khăn trên sofa thì Thang Viên kéo về ổ mèo, rối một nùi. Thang Viên còn kéo rớt một cái khăn khác xuống đất. Mèo đen bị Thang Viên phủ khăn lên, còn Thang Viên ở bên ngoài che lại, cảm giác được Ninh Hiểu lại gần ổ mèo, cả hai đều cảm thấy khẩn trương.

“Sao em lại kéo khăn đến đây làm gì?” Ninh Hiểu vừa nói vừa kéo khăn dưới thân Thang Viên ra.

Tác giả có lời muốn nói:

Thang Viên: Thừa dịp con sen ra ngoài, mình lén đem bạn trai về nha, kết quả là chơi tới quá giờ luôn ha ha ha ha ha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.