Yêu Em! Cô Gái Nhỏ

Chương 2: Chương 2




Quán rượu Duy Long.

Mưa to xối xả, mới năm giờ chiều mà bầu trời đã tối đen. Trong ánh đèn mờ, Trịnh Thắng mím môi bất đắc dĩ ngồi nhìn cô gái bên cạnh đang nốc từng cốc bia.

Trong lòng Hạ Vi đau đớn, cô vén những cọng tóc mái lòa xòa lên, uống cạn từng cốc bia. Người ta nói uống say có thể khiến con người ta quên hết đau buồn. Nhưng càng uống thì cô càng nhớ đến hình bóng của người kia.

Hạ vi ngẩn người, nước mắt lại không chủ được tuôn rơi. Vừa khóc, cô vừa nâng cốc lên uống, vì uống quá nhanh Hạ Vi bị nghẹn ho sặc sụa.

Trịnh Thắng khó chịu, cảm giác như muốn làm việc gì đó nhưng không biết phải làm sao, anh luống cuống lấy chiếc khăn tay trong túi ra đưa cho cô. Không biết cô gái này có phải làm bằng nước không, sao có thể khóc nhiều đến như vậy chứ?

“ Không phải chỉ là một thằng cặn bã thôi sao?” Trịnh Thắng thở dài.

Không hiểu sao, khi nghe câu đó xong Hạ Vi càng khóc lóc dữ dội hơn. Trịnh Thắng mím môi, hình như anh vừa nói sai rồi, Hạ Vi càng khóc thì Trịnh Thắng càng phiền não. Anh hận không thể vác súng đi bắn chết tên cạn bã kia.

Hai bảy năm sống trên đời nhưng chưa từng có một người bạn gái nào. Với cái đầu của lão xử nam, Trịnh Thắng hoàn toàn không có cách nào dỗ dành cô gái, hơn nữa cô gái này còn bị thất tình.

“Đủ rồi!”

Trịnh Thắng nhịn không nổi tiếng khóc của cô gái kia nữa mà quát lên.

Hạ Vi sững sờ, trong lòng dâng lên cảm giác quái dị, cô ngừng khóc, nhưng nước mắt vẫn đảo quanh, nhìn càng thêm đáng thương.

“Đi theo tôi!”

Vừa nói, Trịnh Thắng vừa cầm lấy tay cô kéo dậy. Hạ Vi dãy dụa nhưng không được đành phải đứng dậy đi theo.

________

Đứng trước quán Bar Sao Đêm, Hạ Vi trừng to mắt nhìn Trịnh Thắng.

Hạ Vi thật không ngờ con người nhìn qua rất thật thà này lại dẫn cô đến chỗ này.

“Anh muốn dẫn tôi đến đây?”

Đôi mắt đỏ như con thỏ, Hạ Vi chỉ có thể dùng giọng mũi để hỏi lại.

Trịnh Thắng nghiêng đầu, tránh đi ánh mắt của cô, mặc dù chỗ này có chút hỗn loạn, nhưng với anh thì đây là nơi giải sầu tốt nhất.

Trịnh Thắng không trả lời, anh tiếp tục nắm tay cô kéo đi vào.

Ánh đèn lóe sáng, âm nhạc lấn át tất cả mọi thứ, dường như Hạ Vi có thể cảm giác được từng nhịp tim qua tiếng nhạc, trong phút chốc cô đã quên đi hết khổ sở.

Trịnh Thắng kéo cô đến một băng ghế, anh dùng ánh mắt nhìn cô rồi đưa lên sàn nhảy.

Hạ Vi cắn môi, cô cảm thấy có chút bất lực. Một người du học Mĩ bốn năm như cô nhưng lại chưa đến quán bar lần nào. Tuy nhiên, chưa ăn thịt heo cũng đã thấy qua heo chạy. Hạ vi tháo một nút áo, xắn tay áo lên, bước lên sàn nhảy hòa mình vào đó. Dùng tiếng nhạc át hết tâm trí, không có không gian nghĩ đến chuyện nào khác.

Trịnh Thắng theo dõi từng động tác của cô, bất giác anh nhớ đến lúc sáng, anh nhìn thấy một cô gái tên Hạ Vi có giọng nói tự tin, ánh mắt sáng ngời, giống như không gì có thể ngăn cản cô tỏa sáng. Nhưng lúc sau, anh lại thấy cô ngồi trước cổng, ánh mắt đã ảm đạm không sức sống. Trịnh Thắng không hề muốn nhìn thấy cảnh như thế, anh nhịn không được mà đến gần cô, muốn cho cô trở lại như lúc đầu.

Trong lúc suy nghĩ xuất thần, một ly rượu đỏ đưa đến trước mặt anh, trên cánh tay trắng nõn di chuyển từng chút một rồi đặt ly rượu xuống cạnh bàn phía trước. Người phụ nữ thân hình gợi cảm, đưa ánh mắt nhìn anh. Trịnh Thắng hiểu ý nghĩa của loại chuyện này, nếu như anh cầm lấy ly rượu kia chính là đồng ý lên giường với cô ta. Nụ cười trên mặt người phụ nữa kia càng thêm quyến rũ, cả người dựa sát mép bàn.

Trịnh Thắng lắc đầu, anh chỉ về phía Hạ Vi, ý tứ trong đó không nói cũng khiến người ta hiểu được. Mĩ nhân tức giận trừng mắt, cô ta đập mạnh ta xuống bàn rồi bỏ đi. Trịnh Thắng cảm thán, tốc độ trở mặt đúng là nhanh như lật sách.

Ly rượu đỏ lẳng lặng bỏ quên trên bàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.