Trước mặt Hoàng Anh hiện giờ là cả một thung lũng hoa Oải hương rộng hàng kilomet.Mùi nồng của lavender làm cô dễ chịu,nhưng cũng phải sơn một phần vì ảnh hưởng của giấc mơ.
Thấy sắc mặt của Hoàng Anh không tốt cho lắm,Vương Tuấn Duệ lo lắng,chẳng lẽ....cô không thích sao.
-Anh Nhi,em...sao vậy,không thích à?
-À ...không,em ổn
Hoàng Anh cười,cô ngồi xuống đùa nghịch với hoa.Vương Tuấn Duệ ngắt một cành cài lên tóc cô,anh hài lòng mỉm cười.
Minh Trị đưa máy ảnh cho anh theo lời dặn rồi lui đi để lại không gian cho hai người.
Hoàng Anh chăm chú nghịch,Vương Tuấn Duệ chăm chú chụp ảnh.Hoàng Anh nheo mắt quay lại thấy hắn cứ nhấp máy ảnh về phía mình,cô lườm,Vương Tuấn Duệ cười.
-Lại đây đi Anh Nhi
Vương Tuấn Duệ xem mấy tấm hình mình đã chụp,vẫy tay gọi Hoàng Anh lại chỗ mình.
Hoàng Anh bắt đầu sợ giấc mơ,cô hét to:
-Duệ,đứng yên đó
Hoàng Anh thật nhanh đi lại chỗ anh,may mắn,không giống như trong giấc mơ.
-Em xem này,góc độ rất đẹp đúng không?
Vương Tuấn Duệ cho cô xem mấy tấm ảnh mà mình đã chụp được,Hoàng Anh khó chịu
-Người gì đâu mà cao như cây sào,ai mà thấy được
Hoàng Anh bất mãn,hắn cười cười rồi ngồi hẳn xuống bãi cỏ nhỏ xíu ở đó,Hoàng Anh vui vẻ ngồi lại gần.Nhìn thấy mấy bức ảnh mà cô ghen tị,độ phân dải rất tốt,toàn là hắn chụp chộm cô lúc cô đang nghịch hoa.
-Em cũng muốn thử
Hoàng Anh cầm lấy máy ảnh trong tay Vương Tuấn Duệ dơ lên ngắm,tay không biết để vào đâu để chụp,loay hoay mãi vẫn không tìm ra được,cô nổi nóng muốn đập đi.
-Duệ a~,nó bị hỏng rồi
-Hỏng đâu mà hỏng,nãy vẫn còn chụp mà
Vương Tuấn Duệ cầm lấy máy ảnh chụp một tấm,rõ ràng vẫn còn rất tốt,mà cô nói bị hỏng,hay là.......Vương Tuấn Duệ nghi ngờ kinh nghiệm chụp ảnh của cô.
-Gì nhìn em dữ vậy?
-Em không biết chụp đúng không?
Vương Tuấn Duệ cười sảng khoái
-Không có,em biết mà
Hoàng Anh xụ mặt xuống,nói vậy chứ,cô đã chụp ảnh bao giờ đâu........
By:Nam Cung Tùy Tâm