Yêu Em Đến Chết

Chương 117: Chương 117: Chuyện 15 năm về trước




Mộc Lăng bước qua cổng thì đi thẳng về trước, còn Gia Thụy thì đi phía sau để ngăn anh nếu anh quay đầu lại

Ngay ở cổng được thiếp lập sẵn một hệ thống, con đường đi vào này miễn ai có ý định quay bước trở ra thì đều bị bắn. Do đó cậu phải nhắc nhở anh thật kĩ

Đi được một đoạn thì đã an toàn. Thì Gia Thụy bước đến nắm chặt tay anh, cả hai đi đến một căn nhà có kiến trúc cổ kính. Cậu từng nghe ba mình kể lại là nó đã có hàng trăm năm tuổi rồi

Ở đây cả hai được thay quần áo khác và có người kiểm tra balo của hai người, trong balo Mộc Lăng thì cậu đã chuẩn bị mọi thứ dao hay bật lửa thì được dấu ở phía đáy

Khi kiểm tra xong thì cả hai sẽ ngủ ở đây một đêm, ngủ trong sự giám sát. Hai chiếc giường cách nhau một mét và ở trong phòng luôn có người quan sát cậu và Mộc Lăng

Những việc này đối với Gia Thụy là quá quen thuộc rồi, vì lúc trước cậu đã được đưa đến đây để tập bắn súng và bắn cung. Còn Mộc Lăng thì khó chịu trong người, anh ghét bị người ta quan sát như vậy

Một đêm như bị hành hạ đã trôi qua nhưng đây chỉ mới là bắt đầu thôi. Sáng hôm sau khi Mộc Lăng thức dậy thì không thấy Gia Thụy nữa. Mang balo lên và đi ra ngoài, bây giờ có thể thấy rõ cái dinh thự to đùng kia trên đỉnh núi rồi

Mộc Lăng khi không có Giá Thụy bên cạnh thì như mất phương hướng, vì đột nhiên bị bỏ ở đây, anh chẳng biết gì cả

Về phần Gia Thụy thì cậu đã được đưa lên đó từ tối qua và hiện tại cũng đang ngồi quan sát anh

“Người làm vậy là có ý gì đây?!!”

“Con có cái tính nóng nảy đó từ khi nào vậy??”

Bà vừa thổi trà vừa liếc mắt nhìn cậu, Gia Thụy bị trói trên cái ghế và chỉ ngồi yên đó mà nói chuyện

“Một kẻ như vậy thì làm sao lo được cho con đây Tiểu Thụy?!”

Bà nhìn Mộc Lăng lay loay dưới núi mà cười khẩy một tiếng. Gia Thụy nhìn thì biết, đó không phải lay hoay vì sợ mà là đang nhớ đường. Nhớ lại những gì anh thấy hôm qua

Tấm bản đồ mà cậu đưa hôm qua anh đã cố gắng ghi nhớ. Khả năng ghi nhớ của Mộc Lăng rất tốt nên cậu đã vẽ lại và đưa cho anh xem

“Con có thắc mắc tại sao ta lại ghét chuyện con trai yêu con trai như vậy không?”

“....” Đúng thật, tại sao bà lại ghét như vậy? Cậu không biết!!!

Rồi bà cậu kể tiếp, một câu chuyện dài...Gia Thụy còn có một người chú, nhưng đã mất ở tuổi 28. Chú ấy cũng có mối tình với một người đàn ông hơn mình 2 tuổi

Có lẽ là hơn 15 năm về trước...

Thời điểm ấy bà cũng chẳng cấm cản gì chuyện yêu đương đồng tính, cứ để bọn họ thích ai thì yêu người đó. Ba của Gia Thụy đã gặp mẹ cậu từ rất sớm cuộc tình của họ thì đi đến bước đường hôn nhân

Vui vẻ, hạnh phúc, hoà thuận... Đứa con trai lớn đã yên bề gia thất thì Tần lão phu nhân mới hết lòng chăm sóc cho đứa con trai út của mình, cũng là chú của Gia Thụy lúc ấy

Vì gia đình quyền thế mà chú được cưng chiều vô cùng. Bà cũng buông lỏng việc yêu đương của họ, vì cả hai đã lớn đều có thể chịu trách nhiệm với việc mình làm

Chú của Gia Thụy đã yêu say đắm tên kia, yêu hắn ta một cách thật lòng không gian dối nữa lời. Còn nghĩ đến chuyện hôn nhân nữa chứ

Bà nội cậu cũng vui vì thấy con trai mình ngày nào cũng tươi cười, bà còn nghĩ hắn ta thật là tốt cho đến khi mọi chuyện vỡ lẽ ra

Bà đã lầm, chú ấy đã lầm. Tên khốn đó đã lừa gạt tình cảm đó trong suốt nhiều năm còn làm cho chú ấy bị nhiễm HIV. Lừa gạt chú ấy một khoảng tiền lớn rồi đá chú ấy cho bọn nghiện ngập

“Con biết kết quả sau đó là gì không??”

Lúc này cậu im lặng và nghe tiếp câu chuyện mà bà nội kể...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.