Nam Kình ra khỏi phòng bệnh thì chạy rất xa ra khu sau của bệnh viện, sau đó lại chạy lên tầng thượng. Gia Thụy vì Nam Kình cũng chạy theo phía sau.
“Cậu đi theo tôi làm gì chứ?”
“Đồ ngốc, tự dưng lại chạy lên tận đây. Còn khóc nữa chứ!”
Gia Thụy đi đến bên cạnh Nam Kình, Nam Kình đối với Gia Thụy không phải là bạn bè thông thường nữa, mà là người thân trong gia đình. Gia Thụy không muốn người mình xem trọng lại cứ khóc lóc suốt như thế.
“Gia Thụy…nếu tôi nói tôi thích anh cậu thì thế nào?”
“Cậu không nói thì ai cũng biết”. Lời nói của Gia Thụy rất bình thường, chẳng bất ngờ cũng chẳng thể hiện gì cả. Nam Kình nghe thế thì lo sợ, cậu hít một hơi rồi nói tiếp.
“Còn nếu tôi là người phá đi cuộc sống của anh cậu và anh Khải Hoàng thì thế nào...Có lẽ cậu không biết nhưng hôm nay tôi chẳng còn gì nữa rồi, giữ lại chút bí mật này cũng chẳng có ít gì!!”
Nam Kình nói đến đó thì trèo lên trên cái bậc thang cao nhất để ngồi, nơi đây cũng khá nguy hiểm chỉ cần ngồi không vững là có thể rơi từ đây xuống. Gia Thụy vì sợ Nam Kình té nên cứ đứng phía sau nắm lấy áo của Nam Kình.
‘Hôm nay cái mạng này do cậu quyết định vậy’. Nam Kình nghĩ trong lòng như thế rồi lại bật cười.
“Cậu điên rồi. Nói nhảm gì vậy?”. Bạn đang đọc truyện tại { TrùmTruyện . ne t }
Chuyện phá đi cuộc sống gì đó, Gia Thụy hoàn toàn không biết Gia Thụy thắc mắc rốt cuộc chuyện của Gia Dương và Khải Hoàng thì liên quan gì đến Nam Kình.
Không để Gia Thụy đợi lâu, Nam Kình bắt đầu kể lại chuyện năm đó.
“Chính xác thì tôi là người làm cho hai người đó bị lộ chuyện yêu đương, cũng vì tôi mà bà nội cậu biết đến chuyện đó rồi rồi làm lớn nó. Lúc nhỏ tôi hay tìm cậu để chơi nhưng tôi cũng dùng cái lí do đó đến gặp anh cậu, tôi từng nghĩ chuyện yêu nhau của hai người cùng giới là một việc làm rất kì lạ. Tôi vừa muốn thích anh cậu cũng vừa không thích anh cậu…Nghe rất vô lí đúng không?”
Nam Kình nói đến đó thì cảm nhận được bàn tay Gia Thụy đang nắm chặt phía sau áo cậu, Gia Thụy cũng không nói gì nhưng thời điểm này Nam Kình không dám đối mặt với Gia Thụy, cứ thế xoay lưng về phía Gia Thụy mà nói chuyện.
“Tôi không rõ lí do vì sao tôi lại thích anh cậu nữa, có lẽ anh ấy quá ưu tú…Nhưng tôi biết được anh cậu đã có người yêu thì tôi không dám thích anh ấy nữa. Ban đầu tôi cứ nghĩ Gia Dương sẽ ghét chuyện yêu đương giữa hai người con trai nên tôi không dám bày tỏ, đến khi biết anh ấy hẹ hò với Khải Hoàng thì tôi cảm thấy rất hối hận.
Tôi cảm thấy chuyện này càng trở nên rất rắc rối nên đã hạn chế đến nhà tìm cậu, tôi sợ bản thân mình vì đố kỵ mà lại làm ra những chuyện không hay. Mà lần đến nhà cậu đón Giáng Sinh, vì không chịu nỗi nữa nên tôi đã lỡ lời…tôi đã để lộ chuyện của bọn họ với bà nội cậu…”
Nói đến đây thì Gia Thụy tiếp lời của Nam Kình…
“Vì lí do này bà tôi mới bắt nhốt Gia Dương, làm hại luôn anh Khải Hoàng sao?!”
Gia Thụy hỏi thế thì nước mắt Nam Kình rơi càng nhiều. Vì mọi chuyện mà gia đình Gia Thụy trải qua đều bắt nguồn từ cậu… Khiến mối quan hệ trong gia đình bọn họ rối hết cả lên, khiến Gia Thụy cảm thấy kinh tởm vì những gì bản thân đã làm…Tất cả mọi việc đều là tại Mộc Nam Kình này!!
“Tôi xin lỗi…Là tôi lừa dối cậu suốt nhiều năm qua, tôi khiến cậu mất mát quá nhiều thứ. Khiến anh cậu mất đi người mình yêu, khiến cậu bất hòa với bà nội cậu…Cái chết của Khải Hoàng là do tôi vết thương trong lòng Gia Dương cũng là do tôi…Tôi biết chuyện mình làm rồi cũng có ngày nhận lấy quả báo, tôi rời đi là chưa đủ. Có lẽ khi tôi chết đi thì..thì mới đền bù hết mọi chuyện mình gây ra…Tôi thành thật xin lỗi cậu, Gia Thụy”
“Mộc Nam Kình!!!”
Gia Thụy tức giận hét tên của Nam Kình, nhưng giây sau đó Nam Kình liền ngã người về phía trước…
“Tôi chỉ còn cái mạng này thôi, ngoài ra chẳng biết dùng gì để bù đắp cho cậu cả..”
“NAM KÌNH…”