Bà Mười không khỏi bất ngờ sau khi nghe Đoàn Dương kể tường tận mọi việc liên quan đến Thiên Nhã, kể cả việc người khiến cô ra nông nỗi này là anh.
Bà lắc đầu buồn khổ:
– Phong! Tôi hiểu cậu muốn nôn nóng trả thù, nhưng Thiên Nhã có tội tình gì mà đổ hết lên đầu con bé chứ?
– Bà nói phải, tôi lúc đó còn quá trẻ và nông nổi. Chính vì vậy... – Anh vừa nói vừa nắm lấy tay Thiên Nhã – Tôi muốn bù đắp tất cả cho Thiên Nhã bằng cả cuộc đời mình. Tôi quyết định rồi, tôi sẽ kết hôn với em ấy.
Bà Mười há hốc mồm ngạc nhiên:
– Cậu chắc chứ? Dương Phong!
– Tôi chắc chắn – Anh trả lời dứt khoát, không do dự.
Người ngu ngơ nhất ở đây là Thiên Nhã, cô không hiểu hai người họ đang nói gì cả, bàn tay lành lạnh của cô bỗng được sưởi ấm làm cô thấy hạnh phúc, tuy không biết gì, nhưng vẫn siết chặt lấy tay anh, tựa hồ không muốn buông ra. Ánh mắt Thiên Nhã láo liên liên tục, hết nhìn bà Mười sang nhìn nụ cười dịu dàng của Dương Phong. Cô cũng cười theo, hỏi anh:
– Phong Phong! Kết hôn là gì dợ?
– Là hạnh phúc. Thiên Nhã có muốn hạnh phúc không? – Anh trả lời, có chút đùa cợt với sự ngốc nghếch vô đối của cô.
– Đương nhiên muốn!
Một nhà ba người cười vui vẻ.
Thật ra Dương Phong nôn nóng kết hôn với Thiên Nhã đều có lí do cả. Anh muốn biến cô trở thành vợ hợp pháp của mình trên giấy tờ dưới sự chứng giám của mẹ cô. Nếu cô thành vợ của anh thật rồi, lỡ sau này cô có hết bệnh, tìm ra sự thật đi chăng nữa, cũng chẳng còn cách nào rời xa anh. Và cũng đúng vào lúc cô bình thường trở lại, anh sẽ để cô mặc chiếc áo cưới đẹp nhất bước vào lễ đường cùng anh. Nhưng việc quan trọng ở đây là trước khi cô hết bệnh, anh phải làm cô yêu anh, đặc biệt giải quyết xong ân oán với Hoàng Trung. Để có được hạnh phúc này, anh sẽ phải cố gắng nhiều hơn nữa.
Hai hôm sau, anh chính thức cùng cô đi đăng ký kết hôn.
Trước đó một hôm, anh đã tới nhà Hoàng Trung, khẽ nhắc dì Lan báo cho bà Quyên chuyện này. Dì Lan rất mực trung thành với bà, cũng thương cô chủ xấu số của mình, nên đã bí mật làm theo lời anh, không để ông chủ biết giúp bà Quyên thuận lợi gặp được con.
Thủ tục hoàn tất, tờ giấy chứng hôn với dấu ấn đỏ ngay ngắn thu gọn vào mắt bà Quyên, bà rưng rưng:
– Cuối cùng thì con cũng tìm thấy người tốt với con thật rồi! Thiên Nhã!
Thiên Nhã chạy tới ôm bà:
– Mẹ đừng có khóc! Thiên Nhã vui lắm! Kết hôn là hạnh phúc! Phong Phong nói vậy mà!
Bà kìm nén lòng mình lại, lau lau giọt nước mắt trên mi, đưa tay vuốt ve gương mặt nhỏ bé của cô. Đúng vậy! Thiên Nhã của bà đã mập lên, gương mặt ngày càng rạng ngời hồng hào, không còn cái vẻ sợ hãi xanh xao như lúc trước. Bà đúng rất hận Đoàn Dương Phong vì khiến con gái bà thành ra thế này. Nhưng giờ khác rồi, chỉ cần cô bên cạnh anh, bà tin cô sẽ hạnh phúc.
– Mẹ an tâm! Con sẽ chăm sóc Thiên Nhã thật tốt! Nhất định không để em ấy chịu khổ! – Dương Phong nói.
Bà Quyên nở nụ cười nhìn anh:
– À không! Mẹ nghĩ con mới khổ chứ? Chăm sóc con bé này không phải dễ đâu. Nó rất ngang ngạnh, nhất định phải ngọt chút nó mới nghe, càng quát tháo nó càng vùng vằng.
Anh đương nhiên hiểu điều này, dù gì cũng đã nếm thử mùi vị ngang bướng của Thiên Nhã vài lần, anh ít nhiều có kinh nghiệm trong việc dạy bảo cô vợ ngốc này.
– Con biết rồi! Thưa mẹ!
Nói rồi, anh thấy bà Quyên kéo Thiên Nhã ra một chỗ, nói rất nhiều thứ, khóe miệng khẽ giật giật. Đừng nói với anh bà ấy chính là đang dạy Thiên Nhã cách làm vợ người ta đấy nhé! Nói nhiều như vậy, cô có nhớ hết không?
Tối đó, bà Mười đã trang hoàng sẵn phòng tân hôn cho hai người, rồi thắp một nén nhang cho ông bà chủ ở trên trời, thông báo việc anh kết hôn. Bà cảm thấy lòng thanh thản lạ. Trước lúc bà chủ tự tử đã dặn dò bà nhiều thứ, trong đó, việc kết hôn của anh là quan trọng nhất, giờ cũng thực hiện được rồi.
Dưới phòng khách...
– Trả gấu bông cho Thiên Nhã!
Dương Phong vốn thuộc tuýt người lạnh lùng, khô khan. Nhưng anh thực không ngừng nổi sự thích thú đùa giỡn với cô vợ ngốc ngây thơ này.
– Giữa gấu bông và anh, em chọn ai?
Thiên Nhã thực làm anh đau lòng, cô đưa hai tay ra, trả lời ngay tức khắc:
– Gấu bông! Trả cho Thiên Nhã!
– Vậy anh sẽ ném gấu đi, rồi Thiên Nhã thay anh bằng gấu. Chịu không?
Thiên Nhã nhìn anh một hồi, gương mặt dần dần xị xuống, có vẻ sắp có “cháy nhà lớn”, cô òa khóc lớn, liên tục đấm vào người anh:
– Trả gấu cho Thiên Nhã! Trả đây!
Anh đành chịu thua, buộc phải đem gấu bông trả cho cô. Anh tự nhủ với lòng, một ngày nào đó sẽ đem nó giấu đi thật kĩ để cô không tìm được nữa. Đến lúc đó, sẽ phải ngoan ngoãn chọn anh thôi.
Cả đêm bà Quyên trằn trọc không ngủ được, bà không kìm nổi niềm vui sướng lúc này. Giờ thì nguyện vọng của bà là chỉ cần được nhìn thấy cô con gái bé bỏng của mình khoác lên mình chiếc váy cưới, bước vào lễ đường trong tâm thế của một người bình thường thì bà đã mãn nguyện, cho dù có phải đi xuống suối vàng gặp tổ tiên dòng họ cũng không hối tiếc.
Bà bật dậy, muốn đi ra ngoài khuôn viên hóng gió chút rồi mới ngủ tiếp.
“Cạch“. Chợt, bà nghe có tiếng ai mở cửa phòng Thiên Hương giữa đêm. Thiên Hương đó hết lần này đến lần khác hãm hại Thiên Nhã. Nửa đêm nửa hôm, lại có người lén lén lút lút mò vào phòng, thật đáng nghi ngờ.
Bà Quyên khẽ nhón chân bước tới phòng cô ta, áp tai vào cửa.
– Hiện tại, không có ai ở đây! Con không cần giữ lễ nghĩa!
– Ba đừng như vậy nữa! Mẹ mà biết không hay đâu!
– Ta nói rồi, giữa chúng ta không có huyết thống, mối quan hệ giữa chúng ta chỉ trên danh nghĩa. Con đừng quên, con đã làm cách nào để vô được cái nhà này.
– Ba à...
Bà Quyên không khỏi bàng hoàng, hốt hoảng, cả người bà lạnh toát. Mối quan hệ giữa chồng bà và Thiên Hương không phải cha con, còn là gì chứ? Càng nghĩ bà càng thấy vô lí. Bà nhớ năm năm trước, biết chuyện Thiên Nhã, ban đầu, Hoàng Trung còn phản đối kịch liệt việc nhận con nuôi vì sợ sau này phải chia gia sản cho một người không cùng huyết thống. Nhưng vì bà cứ lằng nhằng cầu xin không ngớt, ông đành nói dối cả thế giới rằng ông đã cho con đi du học, chờ đợi bà giúp Thiên Nhã hết bệnh. Nhưng Thiên Nhã rốt cuộc không khỏi bệnh thì ba năm sau, ông đem Thiên Hương về, nói cô ta trạc tuổi Thiên Nhã, muốn nhận cô ta làm con nuôi. Khi ấy, bà mừng vì đã tìm được kẻ thế thân, Thiên Nhã cũng sẽ không bị đuổi đi nữa, còn giờ thì...
Không thể nghe thêm cuộc nói chuyện này thêm được nữa, bà Quyên dùng tay mở choàng cửa ra. Một khung cảnh quá dơ bẩn, quá vô liêm sỉ đập vào mắt bà. Kia chẳng phải Thiên Hương, con gái cưng của chồng bà hay sao? Sao hai người có thể ôm ấp nhau thân mật trên cả tình cha con đến vậy. Bộ đồ Thiên Hương đang mặc, cả cái cách Hoàng Trung nhìn cô ta có thể vọng tình say mê đến vậy.
– Hai người...hai người đang làm...cái...cái...gì thế này!
Trái tim bà như có hàng ngàn mũi kim đâm vào. Người chồng bà ngủ cạnh giường bấy lâu, hóa ra không phải bên ngoài có tình nhân, mà ngay trong nhà, với một người phụ nữ đáng tuổi con gái mình, ông ta còn là con người hay không? Nước mắt bà không chảy ra nổi, bà chỉ thấy nhục nhã thay cho chồng mình.
– Mẹ...mẹ...sao mẹ lại ở đây?
Thiên Hương méo miệng. Cả Hoàng Trung cũng không thốt lên nổi câu nào. Họ bị bắt quả tang tại trận, chỉ biết sững sờ nhìn nhau.
Trái tim bà Quyên càng đau thắt dữ dội, cơn đau lên đến đỉnh điểm. Bà ôm lấy ngực, hấp hối thở không ra hơi. Lần cuối cùng bà nhìn thẳng vào ánh mắt chồng mình, ánh mắt ấy vẫn nhạt như nước lã, như chính tâm địa của ông ta. Bà không chịu nổi, đôi chân dần quỵ xuống, đôi mắt cố mở to để nhìn cho kĩ và nhớ cho rõ gương mặt của hai kẻ đê tiện này.