Yêu Em Đến Phát Điên

Chương 9: Chương 9




Đôi mắt Thiên Nhã khẽ mở dần, thế giới xung quanh dần hiện ra, một cái trần nhà trắng tinh đập vào mắt cô.

– Tỉnh dậy rồi sao?

Thiên Nhã nghe thấy giọng nói lạ lẫm, lập tức vùng tỉnh dậy, cảm giác cả người đau ê ẩm, thêm một cái dây truyền nước gắn vào tay, khó chịu vô cùng. Cô ngó ngang ngó dọc không ngừng, đưa tay giật giật lấy kim truyền nước ở cổ tay.

Người đàn ông kia khẽ hoảng hốt:

– Cô bình tĩnh đi! Cô đang tìm kiếm gì sao?

– Gấu...gấu...

Người kia chợt hiểu ra. Cũng may, lúc cô bị tai nạn, anh vội vã đem cô đến bệnh viện, nhưng không quên đem con gấu bông kia theo.

Anh vội chạy ra ngoài bãi đỗ xe, mở cốp xe, lấy con gấu bông đã dính đầy bụi bẩn, sau đó, đem vào phòng bệnh, trao tận tay cho cô.

– Chào cô! Tôi tên Thái Uy Vũ! Thành thật xin lỗi vì đã lái xe không cẩn thận rồi tông vào cô. Cô tên gì? Nhà ở đâu? Tôi đưa cô về!

Thiên Nhã nhận được con gấu bông thì ôm lấy ôm để, không thèm nhìn anh. Tuy nhiên, Thái Uy Vũ vốn là một bác sĩ tâm thần, những biểu hiện của Thiên Nhã hiện tại, anh đương nhiên nhận ra đây không phải sự mất bình tĩnh của một người bình thường, chắc chắn cô gái nhỏ này tâm trí không ổn định.

Với kinh nghiệm trong nghề, anh mở cặp táp, lấy ra vài viên kẹo chocolate, đưa cho cô:

– Nếu cô chịu nói tên ra, những viên kẹo này sẽ là của cô.

Thiên Nhã liếc nhìn chằm chằm vào món đồ trên tay Uy Vũ, thoáng bị quyến rũ, cô thích đồ ngọt:

– Thiên...Nhã!

Nhận được câu trả lời hài lòng, Uy Vũ dúi mấy chiếc kẹo vào tay Thiên Nhã. Cô gái này tuy bị điên, nhưng cách cư xử dễ thương chết người như vậy, chẳng khác gì một thiên thần. Mọi sự thật giống như định mệnh sắp đặt, cho anh gặp cô.

– Cô còn nhớ nhà cô ở đâu không?

Thiên Nhã lắc lắc đầu lia lịa, miệng vừa nhồm nhoàm nhai kẹo.

– Vậy cô có nhớ người nhà cô tên gì không?

Thiên Nhã suy nghĩ hồi lâu, cô cơ hồ không biết nên nói người nhà nào, nhà của cô là nơi có mẹ hay nơi có bà Mười đây? Giờ cô phải về nhà nào? Cuối cùng, Thiên Nhã lắp bắp:

– Bà Mười...quái vật...

Nghe xong, Thái Uy Vũ cười lớn, buột miệng hỏi:

– Cô sống với quái vật sao? Tên quái vật là gì cơ?

Ngay lúc đó, chiếc tivi đang phát sóng chương trình “Tài chính kinh doanh” trong phòng bệnh bỗng đưa tin: “Sau vài năm trở lại đây, vốn đầu tư cũng như cổ phiếu của tập đoàn D.C tăng mạnh. Đây là dấu hiệu phục hồi cho một D.C bước lên từ đống đổ nát của quá khứ. Thành công này có được chính là nhờ một tài năng kinh doanh trẻ tuổi – Đoàn Dương Phong...”

Thiên Nhã nghe xong, nhìn thấy hình ảnh “quái vật” trên cái màn hình kia, chỉ chỉ vào đó:

– Đoàn Dương Phong...D.C

– Thiên Nhã! Nhà cô ở đó sao? Cô không nhớ lầm đó chứ?

Thiên Nhã vẻ chắc chắn, gật gật đầu:

– Thật mà!

Thái Uy Vũ tựa hồ không tin cho lắm, cô gái này rốt cuộc có mối liên hệ gì với một nhân vật lớn như Đoàn Dương Phong. Nhưng anh vẫn muốn thử đưa cô đến D.C một lần. Biết đâu lời của cô là sự thật?

Sau ba ngày ngủ thiếp đi trên giường, Thiên Nhã hiện tại thực nóng lòng muốn về nhà. Suốt đoạn đường đi, cô không ngừng ngó ra cửa sổ, sốt ruột mà cũng lo lắng, hết nhìn đường đến nhìn người lái xe:

– Đừng có ném Thiên Nhã đi đó!

Thái Uy Vũ cười cười:

– Sao phải ném Thiên Nhã đi chứ? Thiên Nhã đáng yêu vậy mà!

Một giờ sau, chiếc xe giảm tốc độ, dừng lại trước cổng tòa nhà có gắn chữ D.C to đùng trên cao. Thái Uy Vũ mở cửa xe, dắt Thiên Nhã vào bên trong tòa nhà.

Trên lầu hai mươi, Đoàn Dương Phong như kẻ điên, hết quát tháo cấp dưới, xong quay sang ném tài liệu lung tung, chốc chốc anh lại gọi điện cho cảnh sát:

– Các người rốt cuộc tìm thấy người chưa vậy hả? Các người có phải cảnh sát không? Mấy ngày trời rồi, đến hơi một người cũng không thấy!

Chiếc điện thoại bị dập ngay sau đó. Ba ngày, ba ngày trôi qua, anh bặt vô âm tín với Thiên Nhã. Ngày nào, anh cũng lái xe xa thật xa đi tìm, liên hệ mọi tổ chức tìm kiếm người thất lạc trong toàn thành phố, in tờ rơi tìm người. Rốt cuộc vẫn không có tin gì, đành bất lực quay trở về công ty.

“Tít...Tít...“. Chiếc điện thoại bàn từ phòng tiếp tân vang lên, anh bắt máy, thét lớn:

– Lại có chuyện gì nữa đây?

– Chủ tịch! Anh bình tĩnh đi! Ngoài này, có một người tên Thái Uy Vũ đem theo một cô gái tên Thiên Nhã nói...

Vừa nghe tên Thiên Nhã, anh ném điện thoại xuống, vội vàng chạy ngay xuống phòng tiếp tân. Thiên Nhã của anh, cô gái nhỏ của anh trở về bên anh rồi sao? Không biết mấy ngày nay, cô ở cùng ai, sống thế nào, ăn đủ no không?

Thang máy xuống đến lầu một, anh liếc mắt xung quanh tìm dáng người bé nhỏ của cô. Và rồi, anh thấy dáng người con gái gầy guộc đang ngồi ở ghế chờ, trong tay vẫn ôm con gấu bông quen thuộc, bên cạnh là một người đàn ông lạ mặt.

– Thiên Nhã! – Anh chạy đến chỗ họ, gọi tên cô.

Thiên Nhã vừa nhìn thấy anh, bỗng dưng bao nhiêu uất ức bao ngày qua tràn về, cô sụt sịt mũi, rồi khóc lớn, đứng dậy, hai tay dang ra, chạy đến ôm lấy anh, gương mặt áp sát vào lồng ngực anh.

– Quái vật ơi!

Đoàn Dương Phong đứng hình một hồi khi thấy cô chủ động ôm anh. Từ khi nào mà trong mắt cô, quái vật trở nên tốt bụng và an toàn đến mức cô có thể ôm vào lòng thế này. Trong lòng cô, anh quan trọng vậy sao? Anh thấy vui vui khi nghĩ đến điềuu đó, anh đưa tay vuốt vuốt mái tóc của cô:

– Thiên Nhã ngoan! Không sao rồi! Lát hồi, sẽ đưa em về nhà! Từ nay, không được đi đâu nữa biết chưa!

Thái Uy Vũ nhìn hai người kia, anh có chút tò mò về mối quan hệ giữa họ. Hành động, cử chỉ thân mật của Dương Phong giành cho Thiên Nhã, chẳng lẽ họ là một cặp. Anh khẽ chép miệng, tiếc nuối. Vậy mà anh cứ nghĩ cô gái đó là định mệnh đời anh.

Đoàn Dương Phong dắt tay Thiên Nhã đến trước mặt Uy Vũ:

– Cảm ơn anh vì đã mang trả Thiên Nhã về cho tôi. Anh muốn bao nhiêu, tôi sẽ hậu tạ!

– À không! Tôi phải xin lỗi mới đúng! Hôm đó, tôi đi công tác trở về, vô tình đâm vào cô ấy. Tôi làm vậy vì trách nhiệm thôi. Phải rồi! Hình như Thiên Nhã mắc bệnh tâm lí thì phải?

Dương Phong khẽ nhìn ánh mắt hoen lệ của Thiên Nhã, đưa tay lau vài giọt nước mắt trên má cô, gương mặt dịu dàng, có chút khổ tâm:

– Đúng vậy! Em ấy rất đáng thương!

– Tôi khuyên anh nên đưa em ấy đi điều trị đi trước khi nó càng thêm nặng. Đúng là trùng hợp, tôi là Thái Uy Vũ, bác sĩ tâm lí, văn phòng làm việc của tôi cách đây không xa lắm! – Uy Vũ vừa nói vừa rút trong túi ra một tấm danh thiếp đưa cho Dương Phong – Đây là địa chỉ, anh hãy đưa cô ấy đến chỗ tôi thường xuyên, tôi sẽ điều trị miễn phí cho cô ấy! Giờ tôi có việc, tôi đi trước!

Dương Phong nhìn ngắm tấm danh thiếp một hồi. Ban đầu, anh nghĩ việc này nên làm, vì anh cũng muốn cô hết bệnh. Nhưng lỡ cô hết bệnh rồi, biết anh cưỡng bức cô khiến cô năm năm sống trong bóng tối, cô có hận anh, rồi rời bỏ anh không? Khi cô hết điên, trở về nhà, Hoàng Trung nhất định sẽ nhận lại cô làm con, có phải cô sẽ trở thành kẻ thù đối đầu với anh? Ba ngày vừa qua, cô đi khỏi, anh đã đủ điên tiết. Cô rời xa anh cả đời, anh sống ra sao? Anh thừa nhận, anh bắt đầu có tình cảm với cái của nợ này mất rồi.

Anh đang suy nghĩ lung tung, chợt cảm thấy có ai đang giật giật áo của mình.

– Quái vật ơi! Về nhà đi! Thiên Nhã đói! Quái vật hứa cho Thiên Nhã ăn rồi đó!

Anh mỉm cười:

– Phải gọi là Phong! Không được gọi quái vật nữa. Gọi nữa là không cho ăn bậy giờ!

Ánh mắt Thiên Nhã long lanh nhìn anh một hồi, bặm môi làm như uất ức lắm khi gọi anh bằng cái tên khác:

– Được rồi! Quái...Phong!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.