Chiếc xe vừa được dừng lại trước cổng lớn ngôi biệt thự, Diệp Chi Sinh trước khi bước xuống xe, vẫn không quên liếc cô gái ngồi trong xe một cái, rồi đóng mạnh cánh cửa hông xe lại, bước chân thật dài đi vào bên trong.
Lương Tưởng Huân bởi vì âm thanh cánh cửa hông đập vào khá lớn, khiến cho cô không khỏi rùng mình một cái, đợi đến lúc tài xế riêng của Diệp Chi Sinh gọi cô một lần nữa, cô mới nhẹ gật đầu, xuống xe, nhấc từng bước chậm chạp đi vào nhà. .
Lúc cô trở về tới phòng ngủ, Diệp Chi Sinh cũng vừa lau tóc, vừa đẩy cửa phòng tắm bước ra, tầm mắt kịp lúc nhìn thấy cô, cô liền vội xoay người đi về phía tủ gỗ, mở cửa tủ gỗ ra sờ soạn bên trong giả vờ tìm đồ tắm.
Đợi cho bóng dáng Diệp Chi Sinh đi ngang qua sau lưng cô, cô mới lại vội vàng vơ lấy một bộ đồ, nhanh chóng đóng tủ gỗ lại, đi như chạy đến phòng tắm.
Hành động tránh né như tránh người có bệnh này của cô, khiến cho động tác đang lau khô tóc của Diệp Chi Sinh có chút ngừng lại, mi tâm củng nhăn chặt đến khó coi, sau đó liền tức giận, ném chiếc khăn lau tóc xuống sàn nhà, nhìn chằm chằm về phía cánh cửa phòng tắm. .
15 phút sau, Lương Tưởng Huân vừa từ trong phòng tắm đẩy cửa bước ra, còn chưa kịp ngẩn đầu nhìn ra ngoài, liền bị Diệp Chi Sinh sấn tới kéo mạnh tay cô lôi ra ngoài, đến bên cạnh giường ngủ, không chút lưu tình, hung hăng hất cô ngã xuống giường.
Cô còn chưa kịp hiểu được là hoàn cảnh gì, đã thấy khuôn ngực vạm vỡ, cùng cơ thể của Diệp Chi Sinh cùng ngã xuống, đè lên người cô.
Nhìn thấy Lương Tưởng Huân dùng ta đẩy người anh ra, Diệp Chi Sinh càng thêm phát tiết, liền nắm lấy hai cổ tay cô gom lại thành một, rồi dùng một tay to lớn của anh giữ chặt trên đầu cô, tay còn lại bóp chặt chóp cằm cô giữ cho không động đậy, bất ngờ cúi đầu xuống hôn ngấu nghiến lên trên cánh môi cô. . Nói là hôn, nhưng anh thật sự là cắn mút mạnh bạo, là đang phát tiết trên môi cô.
Lương Tưởng Huân biết rõ không thể tránh khỏi, cho nên mặc dù môi cô bị anh cắn mút, đau rát đến nước mắt củng rơi ra, nhưng cô lại không có chống cự nữa, chỉ nắm chặt hai bàn tay lại thành quyền, cố chịu đựng.
Diệp Chi Sinh sau một hồi phát tiết trên môi cô, cảm thấy có mùi vị mằn mặn của máu, mới ngừng một chút, nhìn vào khuôn mặt khả ái, xinh đẹp của Lương Tưởng Huân, thấy cô đang nhắm chặt đôi mắt lại, hai bên điều là dòng lệ, anh liền nghiến răng nghiến lợi, gằn từng tiếng một bên tai cô.
“Lương Tưởng Huân, mau mở mắt ra nhìn tôi, nhìn cho rõ ràng người đàn ông đang quan hệ với cô là ai?”
Nhìn thấy người phụ nữ bên dưới thân anh đang run đến lợi hại, đôi mắt ước sủng đang dần run run mở ra, nhìn anh, anh mới lại nhếch môi lên, hừ một tiếng rồi “Soạt” một tiếng, chiếc áo ngủ của cô liền trở thành hai mảnh nằm trên sàn nhà.
Diệp Chi Sinh đôi mắt như có lửa đỏ, như một con thú hoang, hung hăng vừa hôn vừa cắn khắp trên ngực cô, bàn tay dư thừa nhanh chóng dời xuống bụng dưới của cô nhanh chóng cởi đi nội y vướng víu, sau đó không đợi có màn dạo đầu cho nơi mềm mại của cô liền hung hăng đẩy mạnh vào trong cô.
Anh cứ liên tục ra vào thật mạnh, như muốn bằng cách này có thể hành hạ, dày vò cô đến chết, cô bởi vì anh xông vào như thế, khiến cho bên dưới của cô gần như bị rách ra thêm, đau rát làm cho cô gần như sắp ngất đi. .
Rồi anh bất ngờ động tác ngày càng nhanh, nhanh đến cô bởi vì đau đớn, cánh môi xinh đẹp chiụ không được bật ra tiếng kêu “Á” một tiếng.
Tiếng kêu bật ra từ cánh môi cô là bởi vì đau đớn, nhưng vào trong tai Diệp Chi Sinh như là thuốc kích tình liều lớn, yết hầu nơi anh lên xuống hai lần, rồi khẽ cắn chặt răng, gia tăng hết sức đẩy mạnh, rồi cho hết tất cả vào bên trong cô. .
Mặc dù cả căn phòng bốn phía điều vẫn còn lưu lại kích tình của hai người, nhưng anh một phút cũng không có nán lại, liền chống tay xuống dưới niệm, nhanh chóng bước xuống giường, tiến thẳng vào trong nhà tắm. .
Gần nữa giờ sau Diệp Chi Sinh mới lại trở ra phòng tắm lần nữa, anh không trở về giường mà tiến đến tủ gỗ chứa quần áo, kéo tủ ra, lấy một bộ đồ vest mặc vào.
Cài xong chiếc cúc áo cuối cùng, dư quang khoé mắt anh nhìn thấy Lương Tưởng Huân vẫn còn nằm đó mở to mắt ngây ngẩn nhìn trần nhà, sau rất nhanh liền thu tầm mắt về.
Anh trên tay cầm một chiếc hộp nhỏ, bước hai bước, ném chiếc hộp lên bàn nhỏ, ngữ điệu vô tình, lạnh nhạt.
“Cô tốt nhất nên sớm uống nó vào, đừng nghĩ niếu như mang thai, thì sẽ có thể moi được tiền từ tôi.”
“Nói cho cô biết, niếu là một kẻ ăn xin bên đường, tôi một trăm triệu vẫn có thể cho, còn với cô, một đồng cũng không có, bởi vì.. Cô không xứng.”
Diệp Chi Sinh sau khi nói xong những lời này, đến nhìn cũng không nhìn cô thêm một chút, liền bước tới cửa phòng mở cửa rời đi.
Lương Tưởng Huân nằm yên không động, cắn chặt môi dưới, nước mắt cứ thi nhau rơi ra không có cách ngăn lại được, đợi cho bên ngoài có tiếng xe quen thuộc nổ máy, rồi dần dần nhỏ đi, dần dần xa, cô mới trong vô thức vươn tay đến bàn nhỏ cạnh giường, cầm lấy chiếc hộp thuốc nhỏ, giơ lên nhìn, trong lòng cô hiện tại đau như có nhiều cây đao nhỏ đâm trúng, nhưng vẫn khẽ kéo khoé môi lên cười yếu ớt.
Cô có thể trách ai đây?
Trách anh sao?
Anh đã từng nói với cô, anh ghét nhất cảm giác bị người khác lừa gạt, nhất là người quan trọng với anh, cũng đã từng cho cô rất nhiều cơ hội để cô tự thân nói cho anh biết, bí mật cô giấu lâu nay.. Nhưng cô là bởi vì không thể nói, không dám nói, để cho một buổi tối hôm đó, anh sau khi nhỏ giọng, ôn nhu gọi cô sang thư phòng, đưa cho cô xem một xấp hình, cùng một tập hồ sơ được mang về từ cục công an.
Sau khi cô rút một trong những tờ giấy từ hồ sơ đó ra, ánh mắt liền trở nên cực kì hoảng hốt, đến cả chân cũng đứng không vững phải lùi lại vài bước để tựa vào góc bàn làm việc của anh, trái ngược với bộ dáng lúng túng, kinh hãi của cô, anh chỉ nhếch môi cười đắng ngắt.
Nhẹ vươn cánh tay đến một tờ giấy cũng được đặt sẵn ở trên bàn làm việc, ném về phía cô, lạnh lùng phun ra hai chữ: “Ký vào.”