Yêu Em Như Sinh Mệnh

Chương 1: Chương 1: Vòng Tay Tặng Vợ




Tại buổi đấu giá. .

“Kính thưa quý vị, bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu buổi đấu giá, vật phẩm được đấu giá đầu tiên sẽ là chiếc vòng đeo tay có tên là Malvian, được nhà thiết kế Marco đính 520 viên đá quý, cao cấp nhất, tượng trưng cho lời tỏ tình, có một không hai trên thế giới.”

“Được biết ông đã lấy ý tưởng này, khi một lần vô tình, đi ngang qua tượng đài phun nước ở Đức, và nhìn thấy một đôi tình nhân yêu nhau tha thiết, cùng nhau nắm tay cầu nguyện trước tượng đài, rằng, niếu đối phương là cánh tay, người còn lại sẽ nguyện là một chiếc vòng quý, để mãi mãi luôn được ôm lấy cánh tay ấy.. Và điểm khởi đầu cho chiếc vòng tay Malvian này là 200 ngàn USD.”

“ 220 ngàn.”

“240 ngàn. “

“300 ngàn.''

“350 ngàn. “

“380 ngàn. “

“400 ngàn.”

. . .

Cả hội trường đấu giá đang lần lượt giơ tấm bảng và đưa ra mức giá khá hấp dẫn bởi vì ai củng muốn có chiếc vòng tay Malvian, đến khi nghe bà La, đưa ra giá 400 ngàn USD, mọi người mới im lặng bởi vì giá 400 ngàn USD cho chiếc vòng tay là quá cao rồi.

Người MC đứng ở trên bục sân khấu, gương mặt rạng rỡ, mỉm cười nhìn về phía bà La nói.

“400 ngàn USD lần thứ nhất.. 400 ngàn USD lần thứ hai.. Vâng và chiếc vòng tay..” Lời của Người MC còn chưa kịp nói hết thì bên dưới sân khấu, có một người đàn ông giơ cao tấm bảng, ngữ điệu cao ngạo mà dứt khoát.

“ 700 ngàn.”

700 ngàn USD? cả hội trường như không tin vào tai mình, quay sang nhìn nhau xì xầm rồi không hẹn cùng đưa mắt hướng đến người đàn ông đang giơ cao tấm bảng.

Lúc tầm mắt họ hướng đến người đàn ông đó, mới tin được tai mình không nghe nhầm, thì ra là Diệp Chi Sinh, giám đốc tập đoàn Khương Duệ.

Khương Duệ là một trong những tập đoàn lớn có tiếng lâu năm, chuyên về thị trường chứng khoáng tài chính, giá cổ phiếu của Khương Duệ luôn được đứng đầu trong bảng xếp hạng, cho nên khi nghe được Diệp Chi Sinh mua chiếc vòng tay mà so với những thương gia ở đây là giá trên trời, còn đối với Diệp Chi Sinh chỉ là vài con số nhỏ lẻ, không đáng nói tới. .

MC đứng trên bục sân khấu suýt chút không trụ được, ông chớp chớp mắt hai lần, lấy lại bình tỉnh, sau mới nở nụ cười rạng rỡ, tiếp tục chuyên môn của mình.

“Xin hỏi có ai trả giá cao hơn 700 ngàn USD nữa không ạ?”

''700 ngàn USD lần thứ nhất.. 700 ngàn USD lần thứ hai.. 700 ngàn USD lần cuối cùng. “

“Vâng, xin chúc mừng giám đốc Diệp đã chiến thắng đấu giá, và chiếc vòng tay đá quý Malvian trị giá 700 ngàn USD đã thuộc về ngài, xin chúc mừng...”

“Và vật phẩm thứ hai được đấu giá đó chính là. . . “

. . .

Buổi đấu giá vừa kết thúc, các phóng viên từ xa xa, vừa nhìn thấy thân ảnh của Diệp Chi Sinh cùng một người phụ nữ, bước ra từ cánh cửa phòng hội trường, liền tranh nhau ùa tới.

“Giám đốc Diệp, khi nãy tôi nhìn thấy ông đấu giá chiếc vòng tay đá quý Malvian đó, với giá 700 ngàn USD, đây là mức giá rất cao, có phải ông đối với chiếc vòng tay đá quý có gì đặc biệt không ạ?”

Cùng lúc đó, nhân viên bên hội trường đấu giá liền mang tới chiếc hộp, bên trong chứa chiếc vòng tay đá quý, đi tới chổ Diệp Chi Sinh, hơi cúi đầu, mỉm cười, nói nhỏ nhẹ.

“Giám đốc Diệp, đây là chiếc vòng tay Malvian mà ngài đã đấu giá ạ.”

Diệp Chi Sinh không vội trả lời đám phóng viên, mà đưa tay tới, nhận lấy chiếc hộp, mở ra, cầm chiếc vòng lên, đưa chiếc hộp rỗng lại cho nhân viên phục vụ phẩy tay ra hiệu, ý bảo lui.

Rồi hơi xoay người sang người phụ nữ bên cạnh, nhẹ nâng bàn tay nhỏ của cô lên, đeo chiếc vòng tay đá quý Malvian vào, còn nhẹ hôn lên tay cô một cái, khiến cho các phóng viên xung quanh không ngừng cảm thấy ngưỡng mộ, và ghen tị với cô gái đó.

Diệp Chi Sinh vòng tay qua lưng cô gái đó, kéo eo cô lại gần sát vào người anh, mới không nóng không lạnh cất giọng.

“Thật ra cũng không phải là đặc biệt lắm, nhưng bởi vì nghe được câu chuyện ý nghĩa, thâm tình trong chiếc vòng đó, cho nên đã rất muốn mua để tặng cho bà xã tôi.”

“Aiiyo, bà Diệp quả thật có phúc, lấy được ông Diệp đây, vừa giỏi kinh doanh, lại còn rất lãng mạng trong tình yêu nữa, trên đời này, thật đúng là khó tìm được cặp thứ hai nào hạnh phúc như ông Diệp bà Diệp đây.”

“Bà Diệp có phải mỗi một ngày trôi qua, bà điều rất hạnh phúc đúng không?”

Các phóng viên liên tục đưa micro về phía Lương Tưởng Huân, và hỏi những câu như thế, khiến cho cô có chút khó xử, nói ấp úng.

“Tôi.. Thật ra thì..”

“Có thể bà xã tôi đang bởi vì tình yêu của tôi làm cho cảm động, cho nên không biết nên nói gì, phải không bà xã?”

Diệp Chi Sinh sau khi chen vào nói với phóng viên, cắt đứt lời chưa nói hết của Lương Tưởng Huân, rồi hơi cúi đầu sát lại gần, đặt mi tâm anh sát mi tâm cô.

Bởi vì anh ôm cô trong lòng, cảm giác được cả người cô đang run đến lợi hại, lúng túng nhìn đi nơi khác, Diệp Chi Sinh khinh bỉ hừ bằng mũi một tiếng, khoé môi khẽ nhếch lên nhìn cô, sau mới quay sang bọn phóng viên.

“Xin lỗi, bà xã tôi nói hơi mệt, phiền mọi người tránh sang một bên, lần sau sẽ có dịp cho mọi người phỏng vấn.”

Lời vừa nói dứt, anh một tay đỡ vai Lương Tưởng Huân, một tay ôm eo cô diù đi, khoé môi nở nụ cười ôn nhu, lời nói muốn bao nhiêu cưng chiều, mật ngọt liền có bấy nhiêu.

“Bà xã, bây giờ anh liền đưa em về nghỉ ngơi nhé.”

Lương Tưởng Huân bắt được ánh mắt của Diệp Chi Sinh, cả người khẽ rùng mình một cái, sau mới cố gắng kéo khoé môi, nâng lên một nụ cười, nhẹ gật đầu, rồi cùng bước theo Diệp Chi Sinh rời khỏi đám phóng viên, đi đến chiếc xe sang trọng đang được tài xế mở cửa đợi sẳn, nhanh chóng ngồi vào trong xe.

Trên đường trở về nhà, cả hai người điều không có nói với nhau lấy một câu nào, bầu không khí trong xe phải nói là căng thẳng đến lạnh người, hoàn toàn trái ngược với cục diện khi đứng trước đám phóng viên.

Lương Tưởng Huân ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, tư thế ngồi luôn không có chút gì thay đổi từ khi ngồi vào, điều nhìn thẳng về phía trước.

Chỉ có Diệp Chi Sinh có vài lần sẽ dời tầm mắt lên trên người Lương Tưởng Huân, rồi ghét bỏ, nhếch miệng lên cười khinh thường cô gái bên cạnh mình. .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.