“Thổ lộ xong rồi, ngày mai sẽ phải đi
nhặt xác anh ta mất”.
“Đây chính là kế hoạch của em?”. Huỳnh
Nhất Nhị đưa tay chỉ vào khoảng không nơi Hạ Thiên Lưu vừa biến mất, anh dựa
vào tường, nhìn Hồ Bất Động đang hì hục dắt chiếc xe cà tàng vào sân.
“Kế hoạch? Kế hoạch gì?” Hồ Bất Động
vừa dắt xe vừa quay đầu lại thắc mắc, liền bắt gặp một nụ cười quái dị của
Huỳnh Nhất Nhị.
“Kế hoạch cho anh đội mũ xanh?” Anh
cười, tay vẫn chỉ vào khoảng trống.
“Anh ta cũng được đấy chứ?” Cô lườm
anh một cái, rồi dựng chiếc xe trong sân.
“Cũng tạm, ít nhất cô ả chân dài kia,
anh rất thích”. Anh bĩu môi, chân đạp về phía sau, tạo đà bật khỏi tường, đi
theo cô vào sân. “Đưa tay ra đây, cho em miếng bùa hộ thân”.
Nói xong, anh kéo tay cô, thọc vào túi áo lấy ra một
vật và đặt vào lòng bàn tay cô.
Cô nhìn gói thuốc nhỏ màu trắng trong lòng bàn tay,
nhăn mày lại. “Thuốc phiện?”.
“Thuốc tiêu chảy!”.
“…” Cô lập tức hiểu ra, vội
nhìn anh nuốt nước miếng. “Hôm nay là chị anh xuống bếp?”.
Anh nhìn cô đầy bi đát, gật mạnh đầu, cho cô một đáp
án khẳng định.
“Cá đã khoản đãi, em về nhà ăn mì gói,
nhà em còn hai người một lớn một bé đội mũ xanh cần cho ăn, anh đừng có hại
em”.
“Anh đã chuẩn bị cả thuốc tiêu chảy
cho em rồi, em nghĩ anh sẽ để em tiêu diêu tự tại chắc?” Anh kéo cổ áo cô, nhân
tiện kéo luôn cả người cô ra khỏi sân, rồi khom lưng, mở cửa nhà mình.
Nghênh đón hai người họ là con dao thái rau từ bếp bay
ra, xoay tròn trên nền gạch hoa, nhằm thẳng hướng hai người mà phi tới. Huỳnh
Nhất Nhị đã quá quen, anh tránh sang phải đồng thời nhấc chân phải lên, nhẹ
nhàng tránh được, sau đó quay sang nhìn Hồ Bất Động, thấy cô rúm ró nép sát vào
tường. Con dao không trúng “mục tiêu” bay thẳng ra cửa với một lực khủng khiếp
cắm phập vào bồn hoa bên cửa ba phân.
Phù, thật nguy hiểm! Vừa vào đến cửa mà thiếu chút nữa
đã bị chặt đứt hai chân, thành người tàn phế rồi.
“Xin lỗi, xin lỗi nhé! Chị không cẩn
thận, hơi kích động một chút.” Một người quấn tạp dề từ trong bếp chạy ra. “Hai
đứa về rồi à?”.
“Chị à, có thể gặp lại chị thất tốt!
Suýt chút nữa em phải nói lời vĩnh biệt chị rồi.” Huỳnh Nhất Nhị quay đầu nhìn
con dao đang cắm ngoài bồn hoa, nhếch miệng cười.
“Chị Nhất Nhất, chị có thể đừng đón
khách bằng cách này không?” Hồ Bất Động vẫn chưa hết hoảng sợ, dính chặt vào
tường, không dám “manh động”. Cô nhìn Huỳnh Nhất Nhị trước mặt, tay cầm xẻng
nấu, người khoác “chiến bào”, một chiếc quần bò kết hợp với áo len đơn giản,
hoàn toàn chẳng phù hợp chút nào với thân phận Phó tổng giám đốc của Tập đoàn
Tài chính Huỳnh Thị, thêm vào đó lại là người đã kết hôn. Ấy vậy mà sự việc
tưởng chừng chẳng tôn trọng quy luật ấy lại đang diễn ra.
“Chỉ là ngoài ý muốn thôi mà, chị làm
theo những gì mẹ dặn trước khi ra ngoài. Chỉ tại phòng bếp này không hợp với
chị.” Huỳnh Nhất Nhất gỡ chiếc tề, rồi từ trong bếp bưng ra mấy đĩa đen xì, đặt
“phập” lên bàn như muốn rũ bỏ trách nhiệm. “Đọc hết cả cuốn sách hướng dẫn mà
cuối cùng vẫn thành ra thế này, đúng là bực mình! Nhưng vẫn còn ngon hơn mấy
món chị làm ở nhà, hai đứa đến nếm thử một chút đi”.
“Ngày nào anh rể cũng ăn những thứ này
sao?” Huỳnh Nhất Nhị nhăn nhó nhìn đống vũ khí sinh học trên bàn. Thật không
biết nên lấy lòng bà chị mình thế nào đây!
“Vớ vẩn, không ăn những thứ này thì ăn
cái gì?”.
“Không, chị ơi… chỉ cần chị chăm chỉ
thêm chút nữa, một ngày ba bữa cộng thêm bữa ăn đêm…”, Huỳnh Nhất Nhị mím môi,
lí nhí: “… thì ngày anh rể lên thiên đường cũng chẳng bao lâu nữa đâu…”.
“Được thôi, anh ta lên thiên đường
rồi, em đến công ty tiếp quản chiếc ghế của anh ta” Huỳnh Nhất Nhất khoanh hai
tay trước ngực, lườm anh một cái.
Anh đứng ngẩn mất mấy giâu rồi mới miễn cưỡng “toét”
một nụ cười vờ như vô tâm: “Đói bụng rồi, ăn cơm thôi”.
“Anh có muốn đánh trống lãng cũng
không cần mượn cái chủ đề ăn uống khủng khiếp này đâu”. Hồ Bất Động nãy giờ vẫn
đấu tranh tư tưởng nên bỏ chạy hay “ngoan cường” ở lại, đột nhiên thay đổi
180o. Cô dũng cảm sải bước thật dài đến bên bàn ăn và ngồi xuống. Đoán chừng
Huỳnh Nhất Nhị đã uống sẵn thuốc tiêu chảy, bản than mình cũng toan tìm lá bùa
hộ mệnh vừa rồi anh đưa cho, chợt nghe Huỳnh Nhất Nhất gọi.
“Bất Động à, Lăng nó ở trong nhà vệ
sinh tầng trên rất lâu rồi, em đi gọi nó xuống ăn cơm đi!”.
“…” Bàn tay cô vừa sờ thấy
viên thuốc tiêu chảy đột nhiên khựng lại, ngẩng đầu nhìn Huỳnh Nhất Nhị, anh ta
đang cầm đũa gẩy gẩy thứ đồ đen thui trên đĩa thức ăn, không thèm để ý đến cô,
chỉ chuyên tâm nghiên cứu xem ăn những thứ đồ trong đĩa này xong liệu có nguy
hiểm đến tính mạng hay không.
“Bất Động?” Huỳnh Nhất Nhất thấy cô
ngồi thần ra, liền gọi thêm một tiếng nữa.
“Dạ à… em đi gọi cô ấy ngay đây, một
mình cô ây độc chiếm nhà vệ sinh lâu như vậy làm gì nhỉ?” Cô mỉm cười, nắm viên
thuốc tiêu chảy trong tay chặt hơn một chút.
“Ai mà biết được chứ, ba đứa bọn em
đứa nào cũng kỳ quặc, chẳng trách thân thiết đến thế. Nhất là nó, từ nhỏ đã
nắng mưa thất thường, càng lớn càng khó hiểu. Bởi vậy chị mới nói, con gái
không nên học ở trường nữ sinh, một đám con gái ở cùng với nhau không biến thái
mới là lạ.” Huỳnh Nhất Nhất vừa nói vừa vỗ Huỳnh Nhất Nhị, sắc mặt anh ta đột
nhiên biến đổi giống hệt màu sắc mấy món ăn trên bàn. “Vừa rồi Nhất Nhị đợi em,
nó liền chạy lên nhà vệ sinh ngồi, nói là sợ nguy hiểm đến tính mạng. Xì… ở một
mình cùng chị thì có gì nguy hiểm chứ?”.
“Ha ha!”. Huỳnh Nhất Nhị vỗ gối phá ra
cười không nể nang, hậu quả là bị bà chị cũng không nể nang cốc đánh “cốp” một
cái lên đầu.
“Vậy em đi gọi cô ấy”. Không đợi Huỳnh
Nhất Nhất nói hết, Hồ Bất Động liền chạy về phía cầu thang gỗ, lộp cộp leo lên
tầng hai…
Cô đứng sát thùng rác kê sát tường, nhìn chỗ giấy ăn
bị vứt trong thùng rác, cắn môi, giơ cao viên thuốc tiêu chảy trong tay, toan
ném nó vào thùng rác, nhưng tay mới hạ xuống một nửa thì “phanh” lại ở lưng
chừng. Cô hít một hơi thật sâu, không khí ở đây có vị hơi chua, cô khom người,
nhẹ nhàng thả viên thuốc vào thùng rác rồi đứng thẳng dậy, quay người đi đến gõ
cửa phòng vệ sinh.Cô nói ai là kẻ thứ ba?”. Tiếng Tả Gian Lăng loáng toáng vọng
ra từ trong phòng tắm. “Tôi cũng đang muốn hỏi cô là ai, đây là điện thoại của
bạn trai tôi cơ mà. Nực cười, tôi vẫn chưa hỏi cô là con hồ ly tinh ở đâu chui
ra, thế mà cô còn dám mắng chửi tôi. Ai thèm để ý đến cô!”.
“Cạch, cạch!”.
Tiếng gấp điện thoại phát ra từ phòng tắm, cửa phòng
mở toang, Tả Gian Lăng hầm hầm bước ra, cô mặc chiếc váy dài đồng phục màu đen
của trường nữ sinh, tóc buông xã trên vai, vài sợi tóc mai dính trên khoé
miệng. Có lẽ không ngờ người ngoài cửa là Hồ Bất Động, nên Tả Gian Lăng hơi
ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức cô bình tĩnh trở lại. “Cậu đến rồi à?”.
Bât Động chưa kịp trả lời thì bị tiếng điện thoại của
Tả Gian Lăng cắt ngang, Tả Gian Lăng nhìn cái tên trên màn hình rồi cau mày,
bật mạnh chiếc điện thoại. “Làm gì vậy?” Câu chào hỏi không chút nhã nhặn.
“Anh không nói với tôi là anh đã có
bạn gái”. Tả Gian Lăng nhíu chặt đôi mày, giữ nguyên âm lượng ở mức lớn, “Tôi
ghét nhất làm kẻ thứ ba, vậy mà anh dám biến tôi thành kẻ thứ ba”.
Bât Động nghe thấy câu đó, tim bỗng giật thót. Cô cúi
gầm mặt xuống sàn nhà, vờ như chẳng nghe thấy gì.
“Cái gì gọi là chơi bời mà thôi? Cái
gì gọi là em quá thật thà? Anh cho rằng mình là ai chứ?”.
Dứt lời, một loạt tiếng tắt máy, tháo pin rơi vào tai
Hồ Bất Động, cô ngẩng đầu nhìn cục pin điện thoại đã nằm gọn trong tay Tả Gian
Lăng. Nhưng có vẻ vẫn chưa hả giận, cô ta lại lắp cục pin vào, mở máy, tay run
run, xoá số liên lạc của cái người kia đi.
“Lại là tên đào hoa thối tha nào vậy?”
Cô đứng bên cạnh nhìn Tả Gian Lăng, nhẹ nhàng hỏi
“Chưa thấy ai thối tha như tên này”.
Cô chau mày, vứt điện thoại vào trong túi.
Hồ Bất Động không biết nói gì nữa, đành đổi chủ đề:
“Chị Nhất Nhất nấu cơm xong rồi, xuống ăn đi”.
“Xuống dưới tự sát à?”. Tả Gian Lăng
lườm Hồ Bất Động một cái. Điện thoại lại rung, cô móc ra, kiểm tra hộp thư đến
rồi mím môi. “Không ăn nữa, mình có chút việc phải đi trước đây”.
“Cậu… có thể đừng như vậy được không?”
Cô theo sau Tả Gian Lăng, lí nhí làu bàu.
“Mình làm sao cơ?”.
“Dù gì đây cũng là nhà Nhất Nhị, cậu
có thể đừng…”
“Đừng liên lạc với người con trai khác
ở nhà Nhất Nhị chứ gì?” Tả Gian Lăng thẳng thắn nói nột nửa câu còn lại.
“…”
“Vậy cậu muốn đi tố cáo sao?”.
“…”
“Cậu có thể đi tố cáo. Hai người họ
đều ở dưới nhà đó
“…”
“Đã không dám đi tố cáo, vậy cậu giúp
mình giữ bí mật đi. Mình không ở đây, các cậu cũng tự nhiên hơn, không phải
sao?” Tả Gian Lăng hơi nghiêng về phía sau, nhìn Hồ Bất Động đứng giang chân
tại chỗ. Không đợi cô đuổi theo nữa, Tả Gian Lăng bước nhanh xuống tầng một.
“Chị Nhất Nhất, bây giờ em có việc gấp
phải đi”.
“Hả? Cái cớ vớ vẩn thế mà em cũng nghĩ
ra được à? Có chuyện gì gấp cũng phải ăn hết phần của em trước mới được đi!”
Giọng Huỳnh Nhất Nhất không hài lòng vọng lên từ tầng dưới, Hồ Bất Động vẫn
đứng “bất động”.
“Đợi Nhất Nhị tiễn em xong, bảo anh ấy
ăn hết phần của em nhé”. Lại nghe tiếng Tả Gian Lăng mở cửa ra ngoài, cô vẫn
đứng nguyên tại chỗ.
”Em muốn đi dâu? Cuối cùng cũng nghe
thấy tiếng anh ta.
“Anh cũng muốn kiểm soát em sao?”
“Là em bảo anh tiễn em đấy chứ, anh
không muốn lái xe đi hóng gió vô mục đích đâu”. Anh chỉ ra chỗ mâu thuẫn trong
lời nói của cô.
“He he, em cứ tưởng anh muốn kiểm soát
em đi đâu chứ”, cô ấy nói.
“Chị, em đưa Lăng về trước. Chị cho cô
nàng trên lầu ăn no trước đi nhé, chỗ còn lại, lát về em chiến đấu nốt”. Câu
đùa cợt vô tâm của anh khiến Bất Động càng “bất động”.
Tiếng đóng cửa vang lên, cô cắn chặt môi dưới, lại hít
lấy một hơi thật sâu, có vẻ như không khí còn ngột ngạt hơn cả vừa rồi.
Có tiếng dép lê loẹt quẹt đi lên cầu thang, cô ngẩng
đầu, Huỳnh Nhất Nhất đang đứng ở đầu cầu thang nói: “Là chị bảo Nhất Nhị gọi
Lăng đến, lâu lắm rồi không gặp nó, muốn tụ tập một chút”.
Cô lắc lắc đẩu, không nói gì.
“Lâu như vậy rồi, em vẫn đơn phương si
tình thế sao?”.
“…”
“Thứ chị cho em, cái khế ước nhân
duyên gì đó, em nói là thứ rất có ích, em không dùng à? Chẳng phải bố em nói nó
có ích sao?”.
“Thứ đó, em không dám dùng”. Cô nhăn
mặt cau mày, thiểu não nói.
“Tại sao không dám dùng?”.
“Em dùng mất nhân duyên của chị rồi
thì chị phải làm sao?”.
“…” Huỳnh Nhất Nhất im lặng
một lát rồi mới nói tiếp: “Ngốc ạ, ngoài em ra làm gì có ai tin chuyện này,
chẳng qua chị muốn giúp em yên tâm mà thôi. Chị đã kết hôn rồi, còn hứng thú gì
mấy cái trò lãng mạn ấy nữa chứ, còn cần gì nhân duyên
“…”
“Em không cảm thấy em nên thổ lộ một
lần sao?”.
“Thổ lộ xong ngày mai sẽ phải đi nhặt
xác anh ta mất”.