“Yên tâm, trong lòng em chị quan trọng
hơn bất cứ người nào.”
* * *
Đèn xe máy chiếu xuống con đường đang chìm dần vào
bóng tối, chiếc xe chậm rãi di chuyển về phía trước. Tả Gian Lăng lộc cộc gõ
đôi cao gót của mình lên mặt đường, hai bàn tay nắm chiếc điện thoại chăm chú
nhắn tin, hoàn toàn không để ý đến Huỳnh Nhất Nhị vẫn dắt xe đi bên.
Anh cũng chẳng bận tâm, chẳng nhìn bàn tay bận rộn của
cô, chỉ châm một điếu thuốc kẹp vào ngón tay, dắt xe máy bước đi bên cô.
“Anh rất muốn về nhà rồi đúng không?”
Giọng cô nghe hơi nặng nề nhưng tay vẫn không giảm tốc độ, mắt dán vào màn
hình, không ngẩng đầu lên, cứ như thể đang nói chuyện với chiếc điện thoại vậy.
Anh chỉ nhếch miệng, không nói gì. Điếu thuốc trong
tay cháy dần, tàn thuốc rơi lả tả xuống đất.
“Anh còn giận em sao?” Giọng cô vẫn
nặng nề, tốc độ nhắn tin hơi chậm lại.
“Không.” Anh buông đúng một chữ cụt
ngủn rồi đưa điếu thuốc ở tay lên miệng hút.
Cô dừng lại, đứng im, siết chặt điện thoại trong lòng
bàn tay và quay sang nhìn thẳng vào anh. “Anh muốn chia tay phải không?”
Anh nhướn mày, dường như cảm thấy cô đang nói đùa nên
khẽ mỉm cười. “Không phải, em biết anh nhát gan mà.”
“Xem ra anh thực sự rất sợ em nói với
người kia là anh nguy hiểm thế nào.” Tả Gian Lăng cười giễu cợt, nhét điện
thoại vào trong túi.
“Nguy hiểm à.” Anh lặp lại cái tính từ
dường như khiến anh cảm thấy khá hài lòng này và gảy tàn thuốc xuống đất. “Em
không sợ uy hiếp một người nguy hiểm như anh sẽ bị báo thù sao?”
“Anh làm được chắc? Trả thù em?” Cô
thách thức.
“Em tưởng anh nhàn rỗi lắm sao?” Tràng
cười buồn bã phát ra từ cuống họng anh.
“Vậy cũng đúng, anh bận đến tội mà,
đến không biết bao giờ mới hết tội.” Cô mỉm cười mỉa mai. “Cuộc sống của chị
Nhất Nhất xem ra không đến nỗi nào, chỉ không biết thật hay đang giả vờ, đúng
không? Chẳng phải chị ấy từng yêu chị anh sao? Sauk hi bị mối quan hệ mới trong
gia đình chia rẽ mà lại có thể hạnh phúc vậy cơ à? Nếu không phải năm xưa mẹ
anh nhất quyết đòi lấy bố anh rồi đến lượt anh ra đời, có lẽ, bây giờ bọn họ đã
thành một đôi rồi.”
“…” Anh nheo mắt cảnh cáo cô.
“Cái thói quen hễ cứ nói tới chuyện
này là trở mặt của anh vẫn không hề thay đổi.”
Anh ném điếu thuốc trong tay xuống đất rồi dùng chân
giẫm nhẹ, dập tắt điếu thuốc đang cháy dở, ánh mắt lạnh lùng liếc Tả Gian Lăng
bên cạnh. “Đợi đến lúc em xử lý hết những vết sẹo trên người thì hãy học cách
chọc vào vết thương của người khác.”
“…” Cô nghẹn họng, mím chặt
môi, lạnh lùng “hừ” một tiếng mới nói tiếp: “Con người chẳng phải đều như vậy
sao? Khi mình xui xẻo chỉ muốn thấy người xui xẻo hơn mình thì mới hả dạ. Sao
hả? Anh không phải bạn trai của em sao? Để em trút giận một chút, trách nhiệm
này mà cũng không chịu sao?”
“Anh nghĩ rằng anh đã có thể được coi
là một người bạn trai đúng nghĩa rồi chứ?” Anh đút hai tay vào túi quần. “Ít
nhất thì… anh cũng chưa từng cho em đội mũ xanh.”
“Vậy thì, hôn tạm biệt nhé, sau đó em
thả anh về nhà để tiếp tục đền tội.” Cô dang rộng hai tay, hơi kiễng chân, đợi
anh lại gần.
Anh đứng yên tại chỗ, mặc cho cô vòng tay lên vai, ôm
lấy cổ mình, anh đưa tay vén mấy sợi tóc làm cản trở công việc của cô ra phía
sau, rồi nâng cằm cô lên, ghé môi mình lại gần cặp môi lành lạnh của cô, sau đó
dừng lại.
“Bạn trai đúng nghĩa, anh định dừng
lại như thế này sao?”, cô hỏi.
Lời oán trách của cô còn chưa kịp nói xong đã bị môi
anh chặn lại, đối với cái gọi là bạn trai đúng nghĩa của anh, cô luôn không
nghi ngờ gì hết.
Một lát sau, cô xoa xoa cặp môi hơi sưng, nhìn chiếc
xe máy đã phóng đi xa, liếc rút điện thoại rung từ, cô nhếch môi, cười mỉm.
“Định cắn người, thế mà lại đi báo thù mình thế này.”
Trên đường về, Huỳnh Nhất Nhị bắt gặp chị mình cùng
với người vừa rồi còn nhìn anh bằng ánh mắt hờn dỗi đang cầm túi nilon thong
thả dạo trên đường. Anh giảm tốc độ rồi phanh xe lại, đỗ nghênh ngang giữa
đường, đợi hai người bọn họ từ từ đi đến.
“Cô ấy mua gì rồi?” Anh nhìn túi nilon
trong tay Hồ Bất Động, nhưng biết chắc dù có hỏi thì cô cũng chẳng thèm để ý
đến anh, đành quay sang hỏi chị mình.
“Mua ít canh thôi. Vừa rồi bọn chị đi
qua tiệm ăn đêm, ông chủ cửa hàng cảm động suýt khóc vì em không xuất hiện. Hôm
nay việc làm ăn của ông ta rất thuận lợi, còn chẳng có thời gian để cằn nhằn
chị.”
“Vậy chắc vợ ông ấy đang cầm tấm ván
giặt đồ đứng bên cạnh nhỉ?” Anh phân tích gãy gọn, liếc nhìn Hồ Bất Động. Cô
lập tức quay đi, kiểm tra chiếc hộp đựng nước canh xem có bị chảy không. Anh
chỉ khẽ cười, hỏi chị mình: “Chị định về nhà luôn sao?”.
Huỳnh Nhất Nhất gật đầu. “Ừ, chị phải về rồi. Anh rể
em mới gọi điện đến, anh ấy lái xe đến đón chị ở đầu ngõ, em không cần tiễn chị
đâu.”
“…” Anh dựng luôn xe máy ở
bên đường. “Em tiễn chị ra đầu ngõ.”
“Không cần đâu, em bỏ xe ở đây thế này
à?”
“Không sao đâu, không ai dám lấy đâu.”
“Vậy cũng đúng, người ở quanh đây có
lẽ đều biết, xe của em là đồ nguy hiểm, tần suất nổ lốp, đâm nhau đều cao hơn
xe của người khác gấp mấy lần.”
“Chị à, chị cứ nói thẳng ra cũng không
sao mà.” Anh cười tinh quái, rồi vờ như rất tự nhiên chìa tay ra cầm cái nilon
giúp Bất Động.
Nhìn cánh tay đang hướng về phía mình, cô lập tức biết
ngay đây là cách anh xin lỗi. Tuy đến cô cũng không hiểu tại sao đột nhiên anh
lại xin lỗi mình, nhìn cánh tay đã giơ đến trước mặt, lại nhìn thấy cái điệu bộ
vừa bận giả vờ giả vịt, vừa nói chuyện với chị gái, lại vừa muốn giúp cô một
tay, khiến cô cảm thấy, mình nên tha thứ cho anh. Anh không thích giải thích
nhiều, cảm thấy như vậy quá rắc rối. Anh muốn cô tự suy đoán, cũng có lúc cô
đoán không trúng, mà dù có đoán trúng cũng không có phần thưởng, còn đoán sai
thì chẳng sao.
Hồi lâu cô vẫn im lặng. Anh hơi khom người, xách túi
đồ trong tay cô lên.
“Em mua nhiều như thế này làm gì? Đồ
chị anh làm, em ăn chưa nó sao?”
“Còn nói được nữa sao? Đổ hết sạch
rồi. Đứa nào đứa nấy đều đối xử với chị như thế, rõ ràng tay nghề nấu nướng của
chị tiến bộ trông thấy mà không đứa nào chịu tin tưởng chị, còn mua cái này cái
nọ ngay trước mặt chị!”
“Đúng, tiến bộ rồi, ít nhất thì bếp
nhà chúng ta hôm nay cũng được toàn thây.” Anh một tay xách túi nilon, một tay
đút túi quần, trêu chọc chị.
Cô lẳng lặng theo sau hai người, nhìn cái túi nilon
trong tay anh khẽ lắc lư, liền nhoẻn miệng cười.
“Anh đã nói với em rồi, không được lén
cười sau lưng anh.” Anh quay đầu lại, dường như sớm đã đoán được cô là người dễ
dỗ dành, liền thừa thắng đưa tay kéo cô lại. Tay cô buông thõng, chẳng buồn
động đậy, chỉ muốn đợi anh đến giúp kéo cô lên đi ngang hàng với bọn họ.
“Xoảng…”
Một tấm kính rơi thẳng từ trên cao xuống mặt đường vỡ
tan tành, cô sợ đứng tim, toát mồ hôi lạnh. Những con ốc vít lăn lông lốc dưới
đất, cánh cửa sổ chỉ trơ lại bộ khung treo lủng lẳng trên ban công tầng bốn.
Thật nguy hiểm!
“Chị! Chị không sao chứ?” Cánh tay anh
đã gần nắm lấy tay cô liền vội vàng thu lại, quay sang phía Huỳnh Nhất Nhất vẫn
chưa kịp hoàn hồn, tấm kính đó sượt qua chị ấy, mảnh thủy tin cứa vào vai để
lại những vết đỏ đỏ.
“Có nhầm không vậy, rõ ràng biết mấy
hôm nay có gió mà không đóng cửa cẩn thận thế? Định ép người khác mua bảo hiểm
chắc?” Huỳnh Nhất Nhị ngẩng đầu nhìn ban công nhà đó chẳng có lấy một cái đầu
thò ra xin lỗi, liền tức giận đưa chân đá miếng thủy tinh sang một bên.
“Trong túi của em có băng urgo.” Môi
cô run bần bật, khó khăn lắm mới thốt được nên lời, toan lại gần xem vết thương
của Huỳnh Nhất Nhất, đồng thời lấy miếng urgo luôn chuẩn bị sẵn cho kẻ chuyên
gặp xui xẻo thì bị cánh tay vừa rồi còn đối xử tốt với cô ngăn lại.
“Em về trước đi.” Giọng của anh không
còn dịu dàng như vừa rồi nữa, nghe sao nặng nề, khiến cô chết lặng.
“Em… muốn cùng tiễn…”
“Em về trước đi.” Anh lạnh lùng cắt ngang
lời cô. Dường như sợ cô nói thêm câu nào nữa sẽ lại có vật đáng sợ từ trên trời
rơi xuống.
“…” Cô không dám tin là anh
chuyện với mình, liền cắn chặt môi, nhăn mày. Vì sao? Vì sao kêu cô về trước?
“Nhất Nhị, đây chỉ là trùng hợp, chỉ
là trầy da chút thôi, không sao đâu.” Giọng của Huỳnh Nhất Nhất phá tan không
khí ngượng ngập.
“Trả đồ cho em!” Cô đưa tay lấy lại
chiếc túi nilon trong tay anh.
“…” Anh nhấc tay lên, giơ
chiếc túi ra trước mặt cô.
Cô nghiến răng, giật lấy cái túi rồi quay ngoắt người
bỏ đi, mới bước được hai bước, liền cảm thấy mắt ướt ướt, cô sải những bước
thật dài, đi càng lúc càng nhanh. Bước chân hơi loạng choạng, cô lấy lại thăng
bằng. Cuối cùng không chịu đựng nổi nữa, cô chạy thật nhanh.
“Nhất Nhị, em như vậy, cẩn thận gặp
báo ứng đó…” Huỳnh Nhất Nhất cau mày, vỗ vào vai anh.
“…” Anh nhếch miệng, quay
người và tiếp tục đi. “Em nghĩ là đã bị báo ứng rồi. Đi thôi chị.”
“Em quyết định không đuổi theo sao?”
“Chị đang thử lòng em đúng không? Yên
tâm, trong lòng em, chị quan trọng hơn bất cứ người nào.”
“Khoác lác vừa thôi. Chị vừa nghe mà
nổi da gà! Nếu chị quan trọng như thế thì sao lời của chị nói em lại coi như
gió thoảng?”
“Em không nghe lời chị nói lúc nào
“Vậy sao chị bảo em đến công ty giúp
chị và bố làm việc, em lại không đến?”
“…”
“Em là con trai, sau này công ty sớm
muộn gì cũng phải giao cho em. Thế mà em không chịu đến học hỏi, tối ngày chỉ
lông bông bên ngoai.”
“Xem ra, em phải đi tịnh thân đây.”
Anh liếc cô, lí nhí lằn nhằn.
“Em cằn nhằn cái gì? Chị với bố đã bàn
bạc cả rồi, ông cũng đồng ý để em làm quen với môi trường, em xem lúc nào rảnh
thì đến công ty với chị một chuyến nhé!”
“Chị rất muốn nhìn gia đình chúng ta
vì sự xui xẻo của em mà phá sản sao?” Nhìn chiếc xe đỗ ở đầu đường, cửa sổ xe
được kéo xuống, một cánh tay kẹp thuốc thò ra ngoài, nhè nhẹ gẩy tàn thuốc, anh
cau mày, nhận ra chiếc xe của ông anh rể vĩ đại của mình. “Anh ta đến đón chị
rồi kìa.”
Huỳnh Nhất Nhất nhìn chiếc xe dừng trước mặt. “Người
ta không thể xui xẻo cả đời, em đừng nên lo nghĩ nhiều quá.”
“Ai bảo thế? Xui xẻo cả đời! Nghe sao
mà ghê gớm vậy.” Anh khẽ mỉm cười, rồi quay người đi, vẫy tay tạm biệt chị.
“Không tiễn chị qua đường nữa, em sợ xe của anh rể đột nhiên bốc cháy thổi bay
chị em mình đi mất.”
“Em đúng là đồ quạ đen lắm mồm! Chẳng
trách suốt ngày gặp xui xẻo, lại còn đổ lỗi lên đầu người khác.”
“Không sao cả, dù gì, sớm muộn em cũng
gặp báo ứng, không phải sao?” Anh vươn vai, ngáp dài, trở lại con đường, chỉ
còn mình anh.