“Có quan hệ gì đâu, cứ xem như không
nhìn thấy bản chính, bản lậu tôi cũng không để ý.”
* * *
Phải nói là trên thế giới này có rất nhiều hình thức
chào hàng. Tiệm cơm, tiệm vải hay nghề nào cũng phải chào hàng. Ngay đến tiệm
cho thuê sách mà Hồ Bất Động làm thêm, thỉnh thoảng cô cũng phải chào hàng một
cuốn sách, bằng cách cầm cuốn sách mà mình chẳng chút hứng thú giả bộ đọc một
cách say mê. Nói cách khác, mấy chuyện đó, cô chẳng lạ lẫm gì. Nhưng khi bản
thân cô trở thành một người tiêu dung, hơn nữa còn là tiêu những đồng tiền mồ hôi
nước mắt của mình, cô không thể không bảo vệ một chút quyền và lợi ích người
tiêu dùng của mình.
Hạ Thiên Lưu từ khi bước vào rạp chiếu phim, vừa ngồi
vào chỗ liền ngoẹo đầu qua một bên, ngủ bù. Nhìn cảnh đôi nam nữ chính trong
phim chuẩn bị sinh ly tử biệt, cô nắm chặt tay, cũng muốn “sinh ly tử biệt” với
anh một phen, muốn anh tôn trọng chút quyền lợi người tiêu dùng của cô. Mà công
nhận anh rất có tinh thần trách nhiệm, nụ cười trên môi vẫn không hề tắt. Nhưng
anh ta ngủ khì thế kia, cười thì cũng có tác dụng gì chứ?
Không nên như vậy. Anh ta nên cười hì hì và ôm cô xem
hết bộ phim, chứ không phải tủm tỉm cười rồi ngủ lăn ra thế kia. Bỏ mặc cô bơ
vơ ôm túi bắp rang bơ. Tại sao thái độ lần này lại khác hoàn toàn với lần đầu
tiên anh ta đi làm vậy? Thì ra anh ta dụ dỗ cô ký hợp đồng, thanh toán xong thì
bắt đầu lãnh đạm với khách hàng. Rõ là loại thực dụng, hám tiền. Đây là một âm
mưu, là âm mưu mà anh ta và mụ tú bà kia bày ra! Cái danh hiệu VIP của anh ta
hóa ra chỉ là chào hàng!>Anh ta muốn lãnh đạm với cô sao? Cô không dễ dàng
buông tha anh vậy đâu. Cô đã bỏ tiền ra, cô có đối xử thế này hoặc thế nọ với
anh ta, cũng là hợp tình hợp lý. Nghĩ vậy, cô vứt ngay túi bắp rang bơ đi, lôi
gã đang gật gà gật gù kia về phía bên mình, hoàn toàn không đoái hoài đến cảm
nhận của người ta, tựa đầu lên ngực anh, kéo một cánh tay anh vòng qua vai cô.
Bày xong “trận giả”, cô cảm thấy vô cùng mãn nguyện, cười hi hi nhìn đôi nam nữ
đã chia ly trên màn hình.
Điện thoại trong túi áo anh rung lên, anh khẽ trở
mình, một cánh tay vẫn khoác qua vai cô, dùng cánh tay còn lại móc điện thoại
ra. Bất chấp quy định của rạp chiếu phim, anh nhấn nút nghe sau đó áp điện
thoại vào tai.
“Ừ?” Tiếng ừ bực bội phát ra từ lồng
ngực anh, mới tỉnh dậy nên giọng anh mơ màng, vừa dịu dàng vừa trầm ấm khiến cô
nghe mà ngây dại. Không giống mọi người, anh không thích nói “a lô” khi nghe
điện thoại, mà chỉ “ừ” một tiếng cộc lốc.
“… Tôi đang xem phim…” Anh
xem phim gì chứ? Đang ngủ trong rạp chiếu phim thì đúng hơn.
Hình như anh đang báo cáo hành tung với ai đó. Cô chau
mày, chẳng phải nói khi tiếp khách không được nói chuyện với khách hàng khác
hay sao? Cô ngẩng đầu, định lên tiếng phản đối thì thấy anh một tay cầm điện
thoại, một tay vẫn vòng qua vai cô, đầu hơi tựa ra sau ghế, thu lại nụ cười,
quan sát cô nàng đang vùi đầu vào ngực mình.
Anh … không phải đang “xem” phim sao… nhìn cô chằm
chằm thế làm gì? Cười vở kịch vụng về cô đang diễn sao? Cả cô và anh chẳng phải
đều giống nhau sao?
Thấy cô đột nhiên ngẩng đầu lên, anh lập tức mỉm cười,
trong bóng tối mập mờ, nụ cười gượng gạo như vừa bị ai đó ức hiếp, chà đạp, xỉ
vả mà vẫn phải cố mỉm cười… Cô đã làm chuyện gì bỉ ổi với anh sao? Sao cô không
biết nhỉ?
“Cô đứng đó đợi tôi.” Anh đột nhiên
sầm mặt lại, dường như biến thành một người hoàn toàn khác. C buồn bã không
biết mình đã giày vò anh khi nào thì thấy anh đứng dậy. Cô giật nảy. Đầu cô bị
hất khỏi lồng ngực ấm áp kia, suýt chút nữa té văng khỏi ghế…
Anh đứng dậy, nới lỏng cổ áo, dáng vẻ ung dung. Cô
không thể không nhỏ tiếng phản kháng: “Này, thời gian của tôi vẫn chưa hết, anh
đã vội bỏ đi tiếp người khác rồi sao?”.
Anh chau mày, nụ cười đã hoàn toàn tắt hẳn, cúp mắt,
lạnh lùng nhìn cô rất lâu rồi quay người bỏ đi. “Tôi cho cô cơ hội rồi.”
“Anh cho tôi cơ hội gì chứ? Anh ngủ từ
lúc bắt đầu vào phòng chiếu đến giờ. Tôi còn chưa vừa lòng, anh đã chạy đi tiếp
khách hàng khác. Tôi biết nổi giận đó!” Cô không còn hứng thú với đôi nam nữ
chết đi sống lại, đầu thai chuyển kiếp trên màn hình nữa, cũng đứng dậy, giận
dữ bỏ ra ngoài. Cuộc đời cô còn không rõ đi đâu về đâu, làm gì rảnh rỗi đi lo
chuyện kiếp này kiếp trước của người khác. Khốn kiếp!
“…” Anh cho cô cơ hội giữ anh
lại, nhưng rõ ràng, cô không thể, thậm chí còn không hiểu dụng ý của anh!
“Này! Tôi đang nói chuyện với anh đấy!
Anh không nghe thấy sao?” Vừa ra khỏi cửa phòng chiếu, cô lập tức điều chỉnh âm
lượng to lên.
“…” Nghe cô hét gọi, anh dừng
lại, quay đầu, quắc mắt nhìn cô. “Cô muốn trả thù tôi?”
“…” Anh không nể nang lột
trần mưu đồ của cô. Cô mắm môi, giọng nói như hụt hơi: “Tôi… tôi, tôi nào biết
được việc anh nói số mệnh tôi đã thay đổi rồi là thật hay giả. Tôi muốn thử xem
sao. Liệu tôi thích anh, anh có xui xẻo hay không mà thôi? Từ báo thù khó nghe
quá”.
“Thử thế nào rôi? Kết quả
“Lần đầu tiên tôi khá hài lòng. Nhưng,
bây giờ, anh… thế nào đây? Định cầm tiền rồi trở mặt chắc?”
“…”
“… Xí… Được rồi! Tôi dùng
tiền anh bán thân để bao anh… He he, anh không cảm thấy vòng tuần hoàn này cũng
không tồi sao?”
“… Cô đúng là kẻ chẳng biết
tốt xấu!” Anh rít qua kẽ răng. Không cần dài dòng với cô nữa, anh bước nhanh ra
khỏi rạp chiếu phim.
Cô đứng trơ ra đó, trừng mắt lườm hồi lâu, rồi xua xua
tay, rút ra một kết luận: “Không biết cô nàng nào ngu ngốc lại đi thích cái
loại lạnh lùng, tẻ nhạt thế này? Trả lại tôi nụ cười dịu dàng đó!”. Khi anh đã
đến bên người phụ nữ khác thì không được nói chuyện với cô nữa. Cái gì mà không
biết tốt xấu? Cái gì mà báo thù? Bộ mặt anh ta nom thật đáng sợ. Cô gái bao anh
ta tối nay, chắc chắn thích những mối tình bi thảm!
Bị bỏ lại một mình, Hồ Bất Động ngẩng đầu hứng gió thu
lành lạnh. Cô về nhà, cuộn chặt áo khoác ngoài. Lúc này mới hiểu, cái bàn tay
nắm lấy tay cô lúc tới rạp chiếu phim tuy không nóng rực, nhưng ít nhiều vẫn
truyền cho cô chút hơi ấm. Một mình về nhà thật thê thảm, đây chính là điểm
khác biệt giữa trai bao và một người bạn trai thực sự. Khi anh đi tiếp khách
hàng khác, cô phân vân không biết nên đi tìm một trai bao khác hay về nhà một
mình ủ rũ. Nếu xét theo tiêu chuẩn nụ cười dịu dàng thì Tần Vĩnh Thi là lựa chọn
không tồi, Trác Duy Mặc thì thôi đi, kêu anh ta trưng ra một nụ cười gượng gạo,
đầu tiên anh ta sẽ hất tung bàn, rồi dùng ghế đập cho cô hôn mê. Ừ… Hay là cô
nên đòi bà chủ câu lạc bộ cho cô xem danh sách trai bao thượng hạng, nhân tiện
cô tố cáo thái độ phục vụ khách hàng của VIP mà bà ta cung cấp, đã vứt bỏ cô
giữa đêm lạnh như thế nào. Thật là!
Oán thán cả đoạn đường, về đến nhà, cô uể oải định tới
đẩy cửa xếp. Mùi thuốc lá quen thuộc từ góc tường nhà hàng xóm bay đến. Cô dừng
lại, tay vẫn đặt lên cửa xếp.nh cửa sắt han gỉ lạnh buốt như tảng băng màu xám
nhưng nhờ bàn tay của cô giữ nguyên trên đó hồi lâu mà được hưởng chút hơi ấm
đáng lý không thuộc về nó. Cô lùi lại sau một bước, làn khói thuốc đó bay lên
từ sân nhà bên cạnh. Cô hít sâu, nhích mũi chân sang trái, bước hai bước, lại
nhích sang phải. Trước mắt cô xuất hiện một đôi giày bóng rổ đế dày, làn khói
thuốc lập lờ từ trên đầu cô tỏa xuống…
Chân cô cứ thế đóng băng tại chỗ, đầu cúi gằm, im
lặng. Mãi đến khi chọn lựa xong thái độ thích hợp nhất, cô mới ngẩng đầu, nói:
“Ý? Đêm khuya vắng vẻ, anh đứng ngoài này hóng gió lạnh, coi chừng dọa chết
người khác đấy, biết không?”.
“…” Huỳnh Nhất Nhị hờ hé môi,
ném mẩu thuốc lá xuống đất. Anh không nghĩ câu đầu tiên cô nói lại thản nhiên
đến thế. Anh hơi lưỡng lự, nhấc mũi chân giẫm lên điếu thuốc mới cháy được một
nửa, rồi giấu giếm ánh mắt của mình vào mấy chậu hoa trong sân.
“Không phải anh vẫn còn giận em đấy
chứ? Em không hề biết là anh lại nhỏ mọn như vậy!” Cô ngẩng đầu, cười tít mắt,
đến mức chẳng nhìn thấy phản ứng của anh thế nào. Nhưng cảm thấy vẫn chưa đủ tự
nhiên, cô giơ tay lên định vỗ vai anh, phóng khoáng như huynh đệ thân thiết.
“…” Anh mặc cho bàn tay cô vỗ
vào người mình, anh biết, cô đang giả vờ. Anh cũng biết, đây là cách để cô xa
lánh anh… Nói một đằng làm một nẻo là sở trường của cô, bất cứ lúc nào cũng có
thể phát huy.
“Em đang nói chuyện với anh đó. Chuyện
sợi dây nhân duyên gì đó kia, chỉ là chuyện đùa thôi. Đừng có để bụng nữa. Đây
là tờ giấy ngày xưa chị Nhất Nhất cho em, trả lại anh, đừng suy nghĩ nữa. Hàng
xóm, láng giềng ra vào chạm mặt, anh không thể làm như không quen biết em được,
đúng không?”
“…” Anh thực sự căm giận tờ
giấy nhàu nát vừa được móc ra từ túi của cô, anh không muốn nhìn thấy nó nữa.
Nhưng cô không chịu bỏ qua, nhét tờ giấy đáng chết đó vào túi áo ngoài của anh
“Này, là bạn bè thì đừng có nhỏ mọn
như thế mà. Em đã xin lỗi anh rồi, là em không hiểu chuyện, không nên đùa quá
đáng như vậy.”
“…” Hóa ra không chỉ đơn giản
là xa lánh, mà còn vội vàng vạch rõ khoảng cách với anh… “Cô biết sai rồi” có
nghĩa là cô không nên quen người như anh, đứng không? Trong ký ức của anh, cô
chưa từng nhận sai trước mặt anh như vậy. Trong ký ức của anh, cô cũng chưa
từng nói chuyện với anh quái lạ như vậy. Trong ký ức của anh, cô càng chưa từng
chủ động nói mọi người chỉ là bạn… Quan hệ giữa bọn họ từ khi nào trở nên hời
hợt đến mức chỉ cần dùng hai chữ là đã có thể khái quát được?
“Em nói với anh một chuyện rất buồn
cười. Một lần em đến câu lạc bộ trai bao, kết quả gặp ai, anh biết không?”
“…”
“Trác Duy Mặc đó!” Cô vứt toẹt lời hứa
giữ bí mật với Trác Duy Mặc, đem tên trai bao đáng thương đó ra làm chủ đề tán
róc sôi nổi. “Anh ta đi làm trai bao, anh có biết không? À, nói đến trai bao,
bà chủ của câu lạc bộ trai bao đó còn hỏi anh, có hứng thú làm trai bao hay
không đấy!”
“… Em muốn anh làm không?”
Một câu nói khẽ vang lên, xuyên thủng bức màn yên tĩnh
của đêm lạnh, phủ lấp tiếng ồn ào của cô, cô gần như ngạt thở.
“Nhà anh chẳng thiếu tiền, đi làm nghề
đó làm gì? He he. Ý, không còn sớm nữa, em về trước đây.” Chuyện trò xong rồi,
cô quyết định rút lui trong vinh dự. Nhưng vừa mới quay người đi thì bị một
cánh tay
“Làm gì vậy? Muốn em giúp anh xin nghỉ
học ngày mai à?”, cô nghiêng đầu hỏi anh. “Chuyện anh bỏ học đến giờ đã thành
danh chính ngôn thuận rồi mà.”
“…” Anh vẫn im lặng, chỉ nắm
tay cô chặt hơn, kéo về phía mình.
“Đau quá, anh bỏ tay ra được không?”
“…”
“Ê, thực sự rất đau đấy. Anh đừng có
thô bạo thế. Sau này, anh sẽ không xui xẻo nữa, không cần trả thù em tàn nhẫn
vậy đâu.” Cô cười vụng về. Lực siết trên cánh tay cô biến mất hoàn toàn… “Anh
sẽ không xui xẻo nữa”, ẩn ý trong câu này lẽ nào anh không hiểu?
“Em cần gì nói như vậy? Để anh cảm
thấy mình là kẻ đần độn sao? Em cho rằng anh đang giận cái gì?” Anh cười nhạt,
lùi xa cô một chút, móc cái tờ giấy đầu xỏ tội ác kia ra khỏi túi, chẳng thèm
nhìn lấy một cái, đã vo nó thành một cục, ném toẹt vào đống bùn đất trong chậu
hoa, quay người đẩy cửa nhà mình, trước khi mở còn dừng lại một chút, nhìn tay
nắm cửa. “Ai muốn làm bạn của em?”
“Rầm.”
Cô nhìn tờ giấy bị anh ném đi, cắn cắn môi, xoa xoa
mũi. Chết rồi! Chưa biết chừng khéo quá lịa hóa ra vụng! Xem ra lần này cô thực
sự đắc tội với hàng xóm rồi. Mà thôi, chuyện hàng xóm, láng giềng để sau hãy
nói, bây giờ cô phải nhanh chóng chui vào chăn đệm của mình đã. Cô sắp đông
cứng rồi!
Cô chà hai bàn tay vào nhau, chạy về phía căn hộ của
mình. Nhưng vừa vào đến cửa thì thấy kẻ bỏ rơi cô ở rạp chiếu phim khi nãy,
không biết đã đứng trời trồng ở đó từ bao giờ.
“Á!” Cô bị cái người đột nhiên xuất
hiện làm cho giật mình nhảy dựng lên. Cô vuốt vuốt ngực, trấn tĩnh lại. “Chẳng
phải anh đi tiếp khách sao? Sao lại đột nhiên chui ra… Này… Anh làm gì mà cười
ngọt ngào… như vậy chứ?”
“…”
“… Không phải là anh tăng ca
đêm với tôi chứ? Tôi thì chẳng vấn đề gì… nhưng tôi không trả thêm phí tăng ca
đâu.”
“…”
Anh mỉm cười, ánh mắt vẫn không rời khỏi người cô.
Không phải mẫu đàn ông dửng dưng, lãnh đạm mà chính xác là mẫu đàn ông cô muốn,
cô thích. Cô khịt khịt cái mũi hơi ngạt, sải bước về phía anh, đầu dựa vào ngực
anh, tay bám lấy eo anh. “Có quan hệ gì đâu, cứ xem như không nhìn thấy bản
chính, bản lậu tôi cũng không để ý.”
“…” Cơ thể anh hơi cứng lại,
nheo mắt quan sát cô nàng ngốc nghếch trong lòng mình. Anh mắm môi, không cười
nữa, rồi đẩy cô ra. “Tôi tan làm rồi.”
“Ý? Này, tại sao giờ giấc làm việc của
anh bây giờ lại thất thường như vậy? Tôi dứt khoát yêu cầu anh phải đưa cho tôi
một bảng thời gian biểu, tôi cũng có thể làm tốt…” Ừm! Còn chưa… chuẩn bị tinh
thần, môi cô đã bị ép chặt.
Mắt cô trợn trừng nhìn Hạ Thiên Lưu đột nhiên nâng đầu
cô lên. Cô còn chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo thế nào thì môi anh đã hạ xuống.
Trước mắt đen thui, cô không sao nhìn rõ khuôn mặt trước mặt mình, chỉ cảm thấy
môi mình nóng rực. Anh hơi nghiêng mặt, mắt nhắm hờ, muốn quan sát phản ứng của
cô. Có vẻ như biểu hiện của cô khiến anh rất không hài lòng, anh chau mày, nụ
hôn càng mạnh hơn>Môi cô bị giày vò không chút thương tình. Gương mặt dịu
dàng vừa rồi bỗng chốc biến mất, anh lạnh lùng đứng qua một bên, đưa tay phải
lên quẹt quẹt cặp môi mỏng, thấp giọng nói: “Lần này cô hài lòng chưa?”.
Cô đứng ngây ra lấy tay che miệng, nhìn anh như không
dám tin chuyện vừa xảy ra. Cô nuốt nước bọt, lắp bắp: “Anh… sao lại… hôn tôi?”.
Chẳng phải anh ta tan làm rồi sao? Hạ Thiên Lưu tan làm rồi mà vẫn hôn cô,
chuyện này thật kỳ lạ.
“Chẳng phải cô thích bản lậu sao? Hừ.”
Anh lạnh lùng cười một tiếng, rồi đẩy rào sắt ra, bỏ vào nhà trước… Anh không
thể quên đêm hôm đó, anh từ trên cao nhìn qua cửa sổ thấy cảnh tượng đó. Cô đã
thích bản lậu, vậy cho cô yêu một lần. Nhưng anh không thể dựng lại cảnh vợ
chồng ở tầng trên cãi nhau ném hết nồi niêu xoong chảo xuống, cô cũng chỉ có
thể chín bỏ làm mười cho anh!
“…”
Một người đàn ông làm nghề trai bao, trong một đêm mùa
thu trăng thanh gió mát, hôn một cô gái vừa mới chia bạn trai, chính xác hơn,
hôn một cô gái vừa chia tay với một người không biết có nên coi là bạn trai cũ
không. Sự việc vốn dĩ phức tạp lắm rồi, không cần ai đến phá quấy nữa đâu,
nhưng có một số kẻ không biết điều, luôn quấy rầy cô…
“Cô nói làm thế nào đây?” Bà chủ câu
lạc bộ ngồi dựa lưng vào ghế, chỉ vào mấy bức ảnh một đôi nam nữ đang hôn nhau
nóng bỏng ở nhà riêng do đám săn ảnh chụp lén được, nhìn Hồ Bất Động đang cố
gắng giải thích rằng chuyện này chỉ là ngoài ý muốn. Hừ, may mà bà ta sớm đã có
chuẩn bị trước, biết ngay cô không đáng tin, quả nhiên bị bà ta bắt được. “Tôi
nói gì với cô rồi nhỉ? Ngoài hợp đồng ra, ngoài thời gian làm việc ra không cho
phép cô chạm vào nhân viên của tôi, cô coi lời của bà chủ tôi như gió thoảng
qua tai à? Hả?”
“…” Cô đã hiểu vì sao Hạ
Thiên Lưu lại hôn cô rồi, chắc chắn là anh ta cố ý, anh ta biết có người theo
dõi, liền cố ý bày ra chuyện này để hãm hại cô. Không ngờ anh ta dùng thủ đoạn
này để báo thù cô, cô chỉ nói một câu mà… bản lậu có gì không tốt chứ, bản lậu
rẻ hơn, dùng sẽ không thấy xót ruột. “… Không phải lỗi của tôi…”, cô cố gắng
biện bạch lần cuối.
“Cô có đẩy cậu ấy ra không?”
“… Tôi…” Tại cô mải nghiên
cứu thái độ của anh ta.
“Cô có chống cự cậu ấy không?”
“…” Cô bận cảm nhận đôi môi
mềm mại đó.
“Cô có hét lên ‘đừng’ không?”
“…” Cô còn phải hít thở và
tranh giành không khí từ miệng của anh ta chứ.
“Cô còn bận hưởng thụ đúng không? Nhìn
dáng vẻ khoan khoái của cô, máu nóng trong tôi sôi lên sung sục! VIP của tôi
lại bị cô bao như thế sao? Mặc kệ, cô phải chịu trách nhiệm!”
“Tôi vẫn chưa đến tuổi pháp luật quy
định, không thể kết hôn…”
“Ai nói gả Thiên Lưu cho cô? Đừng có
tưởng bở. Cô nằm mơ giữa ban ngày mà không sợ cắn phải lưỡi, sớm đi đầu thai
sao?”
“Vậy… vậy bà nói xem phải làm thế
nào?” Hôn cũng hôn rồi, cũng không thể bắt cô cắt miệng mình ra tặng cho
“Tất cả căn cứ theo hợp đồng, bồi
thường tiền nhé!”
“Bao… bao nhiêu?”
“Hừ, chắc chắn không phải là con số cô
có thể trả được, hơn nữa, tiền của Thiên Lưu, cô đừng hòng động đến một đồng,
kẻ ức hiếp Thiên Lưu nhà tôi phải trả giá bằng tiền! Hừ! Dám cầm tiền Thiên Lưu
kiếm để bao cậu ấy!”
“…” Tại sao chút chuyện xấu
của cô mà tất cả mọi người đều biết. “Rốt cuộc bà có âm mưu gì?”
“Hừ hừ… Bây giờ cô thiêu nợ tôi một
khoản tiền lớn, cô nói xem nên làm thế nào? Tiểu xử nữ?”
“…”
“Đồng ý với tôi một điều kiện, có lẽ
tôi sẽ cân nhắc bỏ qua cho cô chuyện này.”
“Sao tôi lại cảm thấy chuyện này hoàn
toàn là do bà sắp đặt.”
“Hừ, vậy cũng phải trách cô quá dễ cắn
câu.”
“Nói đi, điều kiện gì? Haizzz, nói rõ
ràng trước, tôi không làm những chuyện trái lương tâm, đạo nghĩa ép uổng người
khác hay những chuyện trái pháp luật! Bà đừng hòng muốn tôi giúp bà lừa ai đó
đến làm trai bao cho
“Chuyện đó tôi tự có cách, trước mắt,
tôi có một chuyện quan trọng hơn cần cô giúp!”
“…”
“Đi dụ dỗ con trai tôi!”
“Phụt!” Cô muốn nôn ra máu, thật sự là
rất, rất, rất muốn nôn ra máu.
“Cô phun nước bọt gì chứ! Bẩn quá đi!”
Bà ta khinh bỉ lườm cô.
“Bà nên thấy may mắn bởi đó là nước
bởi đó là nước bọt chứ không phải máu… Bảo tôi đi dụ dỗ con bà… chuyện này mà
bà cũng nghĩ ra được.”
“Cô coi thường con tôi hay là coi
thường chính bản thân mình vậy?” Bà ta dữ tợn lườm cô. “Nhờ có cô lần trước
nhắc nhở, tôi quyết định mở một môn học cho con trai tôi, tên của môn học này
là tình yêu nảy nở. Hơn nữa, quan sát sự đào hoa của con trai tôi, tôi phát
hiện ra một quy luật kỳ lạ.”
“Quy luật dở hơi gì chứ? Ngay cả béo,
gầy, xấu, tốt, anh ta đều chơi tuốt!”
“Nhưng trong số đó chẳng có lấy nổi
một xử nữ!”
“Phụt!”
“ô lại thế nữa rồi? Phun gì mà phun
chứ!”
“Ngay đến chuyện này mà bà cũng tra
ra? Chẳng trách Trác Duy Mặc muốn tránh bà thật xa…”
“Cô thì hiểu gì chứ, thế gọi là yêu
con với cả tấm lòng, chỉ mong con cái thành người.”
“Chỉ mong con thành trai bao thì đúng
hơn!”
“Cũng có thể nói như vậy.” Bà ta xua
xua tay, tiếp tục quay lại việc chính. “Tóm lại, chẳng có một xử nữ nào!”
“He he he…” Cô cất tiếng cười khan.
“Anh ta coi mình là nam chính trong phim ngôn tình, còn để ý gì đến xử nữ hay
không nữa chứ.”
“…” Bà ta trợn mắt lườm cô
nàng đang cố tình đánh trống lảng.
“Ý… bà tiếp
tục đi, tôi nghe đây…”
“Nó chưa từng yêu một xử nữ nhàm chán
lại đần độn, đây rõ ràng là thiếu sót của cuộc đời! Chẳng trách nó hoàn toàn
chẳng hiểu chút gì về tâm tư các cô gái, hoàn toàn không biết chăm sóc phụ nữ!”
“Khuyết điểm mà bà nói, tôi giơ cả hai
tay đồng ý nhưng nhàm chán lại đần độn mà bà nói là ý gì?”
“Cô giúp tôi đ biệt huấn luyện nó
thành trai bao đạt tiêu chuẩn nhé, xử nữ!”
“Tôi từ chối, dẹp sang một bên đi! Yêu
Trác Duy Mặc, chẳng thà tìm một kẻ ngốc…”
“Cô nói tiếp đi? Hử?”
“Bà lấy máy tính ra tính gì vậy?”
“Tính xem cô nợ tôi bao nhiêu, cô tiếp
tục nói đi.”
“…”
“Nghĩ kỹ chưa?”
“Cũng không nhất định phải dụ dỗ anh
ta… Tôi giúp anh ta hiểu hơn về phụ nữ là được rồi.”
“Vậy cũng được, dùng sự giảo hoạt của
cô để khai thông cho con trai tôi nhé! Tốt nhất là làm nó đau lòng một chút,
kích thích nó mạnh vào, ức hiếp nó nhiều vào!”
“Thực sự là anh ta đầu thai nhầm rồi…”
“Đúng, là nó đầu thai nhầm. Còn cô,
chắc cô tự chọn bố mẹ cho mình?”
“…”