“Tôi tạm thời còn cười được, không cần
cô phòng bị thế này.”
* * *
“Tôi muốn bao Hạ Thiên Lưu! Tức khắc,
lập tức, NOW!” Đây là câu đầu tiên Hồ Bất Động hét trước mặt bà chủ Câu lạc bộ
Bạch Mã, khi lần thứ hai cô xông vào đó.
Bà chủ quán vùi đầu vào đống tài liệu chất như núi,
tay bưng hộp cơm, vừa xem tài liệu vừa cắn đũa, chẳng buồn ngẩng đầu lên nhìn
người trước mặt, chỉ ậm ờ đáp: “Ừ, ký hợp đồng nhé”.
“Phập”, một bản hợp đồng vứt toẹt
trước mặt Hồ Bất Động. Hôm nay, cô không thận trọng từng ly từng tí như hôm
trước nữa. Cô thở hồng hộc, vơ lấy bản hợp đồng trên bàn, tóm bừa chiếc bút,
không kịp xem xét, lật thẳng đến trang cuối cùng, thoăn thoắt ký tên mình vào,
rồi vứt hợp đồng lên bàn, hùng hổ nói: “Gọi anh ta đến cho tôi!”.
Cô tận dụng triệt để quyền lợi của khách hàng. Đôi mắt
cô như sắp nổ tung vì chờ đợi. T tinh thần tôn trọng nghề nghiệp của Hạ Thiên
Lưu đáng sợ đến mức khiến người ta phát điên. Hôm qua, cô dùng đủ mọi cách, mềm
có, rắn có, uy hiếp rồi dụ dỗ, dọa nạt rồi xu nịnh, anh đều không chịu hé môi
cười lấy một lần, chỉ lạnh lùng ngồi trên sô pha, dán mắt vào cuốn sách của
mình. Chẳng coi cô ra gì.
Phạn Đoàn thấy vậy cũng mủi lòng, bèn giúp cô lấy lòng
bố mình. Đúng là, khách hàng như cô không bằng thằng nhóc Phạn Đoàn. Thằng nhóc
nháy mắt đến lần thứ năm, cuối cùng kẻ đang vùi đầu vào cuốn sách kia cũng nhận
ra sự tồn tại của họ. Anh đứng dậy, bố thí cho họ một nụ cười. Khóe miệng anh
khẽ cong lên, quét ánh mắt qua hai người, khiến họ phải ôm lấy nhau, run lẩy
bẩy. Đó đâu phải mỉm cười. Cái đó giống bản án tử hình dành cho tội phạm hơn.
Chẳng khác nào đang cảnh cáo bọn họ muốn sống thì hãy lập tức ôm cổ cút ngay
vào chăn mà run rẩy với nhau.
Thấy vậy, Tiểu Phạn Đoàn lập tức không chút nghĩa khí
bỏ chạy thoát thân, về phòng mình, không thò mặt ra nữa. Hồ Bất Động bị chặt
đứt vây cánh, ai oán nhìn nụ cười đáng sợ kia một lát mới ngậm ngùi bỏ về
phòng. Tự giải tỏa nỗi đau khổ bằng trí tưởng tượng phong phú. Suốt đêm không
ngủ, hôm sau, mới sáng sớm cô đã vội vàng chạy thẳng tới câu lạc bộ trai bao,
trở thành vị khách đầu tiên trong ngày của họ…
Bà chủ câu lạc bộ vừa nhấm nháp bữa sáng vừa liếc nhìn
Hồ Bất Động. “Cô đã bao giờ thấy Thiên Lưu đi làm sáng chưa? Cậu ấy có quyền
ngủ nướng.”
“…” Đúng… đúng rồi! Hôm nay,
khi cô ra khỏi cửa, anh ta vẫn còn nằm ngủ ngon lành chẳng biết trời đất là gì.
“Vậy… vậy khi nào thì anh ta mới có thể phục vụ tôi?” Cô ỉu xìu như cô dâu mới
bị mẹ chồng mắng mỏ.
“Xếp hàng đi!”, bà chủ vừa ăn sáng vừa
miễn cưỡng nói.
“Xếp hàng cái gì?”
“Vớ vẩn! Ai bảo cô tìm VIP chứ? Thời
gian của Thiên Lưu rất bận, cô phải đợi đến lúc cậu ó thời gian mới tiếp cô
được. Cho nên, xếp hàng đi.”
“Bà muốn tôi xếp hàng bao điếm sao?”
Cô trợn trừng mắt. Làm sao có thể ngờ lần đầu tiên đến bao trai, lại phải xếp
hàng chờ đến lượt cơ chứ!
“Cẩn thận với phát ngôn của cô. Tôi có
thể kiện cô tội xúc phạm nhân phẩm của người khác. Thiên Lưu nhà tôi không phải
là điếm!”
“Đúng. Tôi cũng cảm thấy không phải
tôi bao anh ta, mà là anh ta bao tôi. Tôi còn phải chi tiền mời anh ta đến bao
mình…”
“Hừ… Tiền là chuyện nhỏ, chỉ sợ cô
phải lấy cả người cô ra mà đền.” Bà chủ khua khua đôi đũa, nói nửa chừng.
“Bà có ý gì chứ?”
“Chẳng gì cả.” Đột nhiên bà hít một
hơi thật sâu. “Tôi đợi cô lần sau đến tìm tôi đấy. Hừ hừ…”
“Trực giác của tôi mách bảo rằng, bà
có âm mưu.”
“Đối với người như cô mà phải dùng tới
âm mưu sao? Hừ.” Bà ta gõ gõ vào bản hợp đồng cô vừa hạ bút ký bừa, “Dù cho cô
ký khế ước bán thân, cô cũng chẳng biết gì đâu nhỉ?”.
Vừa nghe thấy mấy chữ “khế ước bán thân”, mặt cô lập
tức biến sắc, cũng may bà chủ đính chính: “Haizzz, yên tâm! Lão nương từ trước
đến nay chưa từng làm cái trò lừa đảo bẩn thỉu. Cứ coi như muốn mua, cũng phải
là cô cam tâm tình nguyện mới được. Hừ hừ…”.
“Nghe bà nói, có vẻ như, một ngày nào
đó, tôi sẽ cam tâm tình nguyện bán thân cho bà vậy. Ha ha!”
“…” Bà ta không trả lời, chỉ
nhướng mày, chuyển ngay sang vấn đề tiếp theo. “Cô cảm thấy con trai tôi thế
nào?”.
“Á? Đùa gì vậy?” Đầu cô quay cuồng vì
tốc độ chuyển chủ đề của bà ta.
“Cô cảm thấy… nó có thích hợp làm trai
bao không?”
“Trác Duy Mặc?”
“Ừ.”
“Anh ta? Một tên phá gia chi tử như
anh ta không học nổi nghề cao quý như trai bao đâu.”
“Cô cũng cảm thấy nó kém cỏi sao?”
“Anh ta rõ là tên ngốc mà.” Cô biết
đương sự không có ở đây, liền công kích người ta không chút nể nang.
“Vậy cô cảm thấy nó thiếu điểm gì?”
“Đối với phụ nữ anh ta hoàn toàn không
tâm lý cũng không đến nỗi, tiêu tiền hào phóng, có cô nàng còn cảm thấy anh ta
chẳng khác nào mấy nhân vật nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình. Nhưng mà,
đầu anh ta chứa toàn bã đậu. Con gái thích nghe những câu gì, anh ta không
biết. Con gái thích dùng đồ gì, anh ta cũng chẳng biết nốt. Tuy thay bạn gái
như thay áo, nhưng kỳ thực, anh ta chẳng hiểu thế nào là yêu.” Nói xong, cô còn
phụ thêm một nụ cười mỉa mai, khinh thường, chẳng cần biết kẻ bị xem thường kia
là con trai người ta, hay nói cách khác mẹ đương sự đang ở ngay trước mặt.
“Ừ, tôi cũng cảm thấy như vậy. Lúc nó
mười bốn tuổi, tôi đã phát hiện chiếc bao cao su đầu tiên trong ví của nó, liền
nghĩ rằng tương lai nó sẽ rất xuất chúng. Ai ngờ, lại bị một đứa xử nữ chê bai.
Thật làm tôi mất mặt.” Bà ta đặt hộp cơm trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn cô dò
xét, rất quái dị. “Haizzz, không ngờ, cô cũng hiểu mấy chuyện đó nhiều đấy chứ?
Có phải tối qua cô tắt điện thoại không?”
“… Tôi nói này, tư duy của
bà có thể không cần nhảy cóc nhanh như vậy không?”
“Hi hi, tôi đang định hỏi cô, bạn trai
trước của cô có phải là cái người luôn thích cười hi hi không?”
“…”
“Được rồi, được rồi! Xem ra tôi buộc
phải dạy dỗ thằng con bất hiếu này đến nơi đến chốn rồi, haizzz.” Bà chủ thở
dài, ngẩng đầu nhìn Hồ Bất Động đang chuẩn bị bỏ đi. “Ê, bạn trai trước đây của
cô có hứng thú làm trai bao không?”
“Bà muốn làm gì?”
“Không có gì! Tôi chỉ cảm thấy, cậu ta
rất được đấy, chỗ tôi cần người tài thế này. Nếu như cô gặp lại cậu ta, phiền
cô chuyển lời giúp tôi một tiếng. Nếu như cậu ta có hứng thú, giá cả
“Nhà anh ấy cái gì cũng thiếu nhưng
chỉ có tiền là không thiếu.”
“Giá cả tôi nói ở đây, cũng không hẳn
là tiền bạc. Gãi đúng chỗ ngứa của người khác là sở trường của tôi mà.”
“Nếu như tôi còn gặp lại anh ấy, nhất
định sẽ giúp bà chuyển lời.”
“Ừ, vậy cô mau biến đi, chớ làm phiền
tôi ăn sáng!”
“…”
Hợp đồng ký rồi, Hồ Bất Động nghiễm nhiên trở thành
khách hàng của Hạ Thiên Lưu. Nhưng ngày nào cô cũng phải khóc thầm nhìn anh bận
bịu tiếp các cô gái khác. Ngày nào anh cũng ra khỏi nhà với dáng vẻ khác nhau
và trở về với mùi nước hoa khác nhau. Mỗi ngày, khách hàng của anh ta đều thay
đổi nhưng có một điều không thay đổi đó là, cứ hết giờ làm là anh ta trở mặt.
Cô nhớ rõ, hôm đó, cô từ trường về tới nhà, thấy anh
ngồi trên sô pha nhếch miệng mỉm cười. Cứ tưởng rằng, cuối cùng cũng đến lượt
người khách hàng bị lãng quên trong xó nhà này rồi, liền định lớn tiếng hoan hô
và lao ngay đến bên anh. Nhưng trong tay anh cầm chiếc điện thoại không biết là
của cô ả nào tặng cho, anh giơ một ngón tay, đặt ở giữa môi, ra hiệu cho cô im
lặng, tốt nhất là tránh sang một bên, không được làm phiền anh làm việc. Cô
phồng miệng, cố vểnh tai lên nghe xem cô gái kia là ai mà dám tranh giành người
đàn ông cô thích. Có vẻ cô gái kia đang õng ẹo, nũng nịu, Hạ Thiên Lưu chỉ
nghe, thỉnh thoảng khẽ ậm ừ vài tiếng, tiếp chuyện cô ta một cách chuyên
nghiệp.
Cô nghe mà ghen nổ mắt. Đột nhiên, lại nghe thấy tiếng
“tít tít” báo hết giờ làm việc
“Em mặc kệ! Nói yêu người ta đi, nếu
không người ta sẽ chết cho anh xem!” Cô nghe rất rõ tiếng nũng nịu vọng ra từ
điện thoại. Nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt Hạ Thiên Lưu cũng tức thì biến mất
khi vừa nghe tiếng chuông đồng hồ.
“Vậy cô đi chết đi.” Một câu nói lạnh
băng thốt ra từ miệng của kẻ mới phút trước còn mỉm cười dịu dàng kia.
“Tút.” Điện thoại bị dập mạnh, vứt lên
mặt bàn, anh dựa lưng vào ghế sô pha, với lấy cặp kính trên mặt bàn, rồi đeo
lên sống mũi, lật lật cuốn sách đang đọc dở, nhàn nhã đọc…
“…” Nhìn dáng vẻ ung dung,
thản nhiên của anh mà cô toát hết mồ hôi lạnh, gắng sức nuốt nước bọt, hết sức
thông cảm với cô gái kia. Chắc cô ta còn chưa hết há hốc nhìn điện thoại, không
dám tin vào tai mình nữa, càng không biết nên chết đi hay ngồi khóc. Xem ra lần
trước anh chỉ vứt cô lại rồi bỏ đi là đã rất nể mặt rồi… Hóa ra, anh ta phũ
phàng hơn cô tưởng nhiều. Càng ngày cô càng cảm thấy một phút hồ đồ bỏ tiền bao
một trai bao thực sự là hành động không sáng suốt. Không biết bây giờ trả hàng,
có coi là vi phạm hợp đồng không và phải trả bao nhiêu tiền vi phạm hợp đồng
nhỉ?
“Cô về rồi à?” Một tiếng có thể coi
như lời chào hỏi thoát ra từ miệng Hạ Thiên Lưu.
“Hả? Ừ… he he…” Bây giờ anh ta không
cười, tốt nhất cô nên tránh xa một chút. Đây không phải mẫu đàn ông cô thích.
“Cô có rảnh không?” Câu này có thể coi
là lời hẹn hò của anh ta không nhỉ?
“…” Cô ngây ra. Anh ta không
hề mỉm cười mà, xem ra vẫn chưa đến lượt cô hưởng thụ đâu, cô hoàn toàn không
có hứng thú khi anh ta không cười. “Anh muốn làm gì?”
Anh nghiêng khuôn mặt đang đeo kính, nhìn thẳng vào
cô, định mở miệng nói gì đó nhưng lại thôi, mắt cụp xuống, lông mày chau lại.
Cô nhìn thái độ trầm tư của anh, không hiểu anh đang phân vân điều gì ghê gớm
đến vậy? Dường như đang có một cuộc tranh đấu tư tưởng rất nghiêm túc. Nói
chuyện với cô thực sự vất vả vậy sao? Cô thừa nhận nhiều lúc cô ương bướng, không
nữ tính, cũng không đẹp như anh. Nhưng cái bộ dạng như căm ghét ai đó của anh
là sao chứ? Khi anh không cười, có cho không cô cũng chẳng thèm…
Cô đang cúi đầu, lầm rầm trách móc anh thì lại nghe
tiếng anh cất lên lần nữa. Không hiểu vì giọng nói lạnh lùng như băng của anh
hay vì nội dung của câu nói đó khiến toàn thân cô đông cứng…
“Tôi còn thừa hai tấm vé xem phim,
muốn đi xem không?”
“…”
“Đi không?” Anh cứng nhắc lặp lại câu
hỏi.
“…” Bây… bây giờ là thế nào
vậy? Anh ta đang phục vụ khách hàng, hay là Hạ Thiên Lưu, anh ta đang mời cô đi
xem phim? Nếu như là phục vụ cô, anh ta nên nở nụ cười mê hồn và dịu dàng nói
với cô mới đúng chứ. Đằng này, anh ta vẫn lạnh nhạt như vậy là có ý gì? Lẽ nào
là Hạ Thiên Lưu, anh ta mời cô đi xem phim? He he… Cô chưa từng thấy thiên thần
muốn mời nữ sinh đi xem phim, bọn họ thường chỉ phụ trách diễn phim thôi.
“Đi không?” Lần này nhỏ nhẹ hơn một
chút.
“…” Nghe giọng điệu của anh
ta mỗi lúc một dịu dàng hơn, cô len lén ngước mắt lên, muốn nhìn cho kỹ xem rốt
cuộc có phải anh đang tiếp khách hay không. Bọn họ vẫn nên duy trì quan hệ giữa
trai bao và khách hàng thì tốt hơn…
“Muốn đi không?” Giọng nói của anh lại
dịu dàng hơn chút nữa, kèm theo đó là một nụ cười nhã nhặn bay đến trước mặt
cô.
Vừa thấy nụ cười ngọt ngào khác hẳn núi băng ngày
thường của anh, cô lập tức thở dài, yên tâm phần nào. Anh nhẹ nhàng gấp sách
lại, đứng dậy nhìn cô.
Cô lau mấy giọt mồ hôi lạnh túa ra trên trán vì bị anh
dọa hết hồn, trưng ra một nụ cười gượng gạo. “Có phải cuối cùng cũng đến lượt
tôi rồi không? Bây giờ là anh đang tiếp khách à?”
“…” Anh chỉ cười, không gật
cũng chẳng lắc, thò tay với chiếc áo khoác ngoài bị vứt bừa trên sô pha, ra cửa
đi giày.
“Muốn đi, muốn đi! Tôi đương nhiên
muốn đi. Anh đợi tôi một chút, tôi đi lấy áo khoác. Tối rồi, bên ngoài rất
lạnh!”
Cô mừng quýnh lao về phòng mình, không phát hiện Phạn
Đoàn đang thò đầu ra khỏi phòng.
“Bố, con phải làm bài tập rất vất vả
thế mà hai người lại chạy ra ngoài chơi!”
“…”
“Bố, bố làm gì mà đứng nghệt mặt ra ở
đó thế? Rõ ràng vừa nãy còn cười tươi như vậy…”
“…”
“Ưm, đừng mình con như vậy mà. Lần
trước bố ký tên cho con trên bài thi đẹp quá, cô giáo môn thư pháp của bọn con
ngưỡng mộ bố vô cùng… He he…”
“…”
“Con đã chuyển chủ đề rồi, sao bố vẫn
còn nhìn con vậy? Ồ, chị Hồ sắp ra rồi…” Thằng nhóc thấy cửa phòng Hồ Bất Động
khẽ động đậy, đang định rụt đầu lại thì chợt nghĩ ra chuyện gì đó. Nó tinh quái
liếc nhìn ông bố mặt đăm đăm, lạnh lùng của mình, lém lỉnh hỏi: “Bố, tự ghen
với chính mình, cảm thấy thú vị chứ?”
Nói xong, nó tự rút vội về phòng không dám thò mặt ra
ngoài nữa.
Hồ Bất Động chạy ra khỏi phòng, vội vội vàng vàng đi
giày. Nhìn nụ cười vẫn thoáng trên môi Hạ Thiên Lưu, cô cắn môi, hỏi: “Ưm, tôi
có thể nắm tay anh không?”.
Anh giơ tay đến trước mặt cô, mặc cho cô ôm lấy cánh
tay lạnh băng và bắt đầu chui vào lòng mình, chẳng chút đắn đo. Dường như cô đã
quyết định phải gỡ lại vốn, phải tận hưởng anh cho đã mới chịu.
Một tràng cười như châm chọc phát ra từ lồng ngực anh,
cô sợ hãi, tưởng rằng anh lại hết giờ làm, liền ngẩng đầu lên nhìn.
“Tôi tạm thời còn cười được, cô không
cần thiết phải đề phòng vậy đâu.” Anh cúi đầu xuống, nghênh đón ánh mắt thăm dò
của cô chẳng chút lẩn tránh.
“Ồ… he he…” Cô nghe câu nói ngang tàng
đó lại đi kèm nụ cười tủm tỉm của anh, rõ thật chẳng có chút nào ăn ý cả. Còn
chưa kịp suy nghĩ, bước chân của anh đã bắt đầu hướng về phía trước.
“Tôi ghét bị lỡ mất phần đầu, đi nhanh
chút.>
“… Ừ!” Cô ậm ừ đáp lại. Anh
kéo cô băng băng xuống lầu. Bàn tay anh nắm hờ lấy tay cô, chỉ cần kéo mạnh một
chút là tuột ra ngay. Có vẻ hôm nay anh ta hơi tắc trách thì phải. Con gái
thường có cảm giác không an toàn, không thể nắm chặt hơn chút sao? Thật là!