“Cho nên, em nói cho anh biết, em
không dùng… không dùng cái cách ngốc nghếch đó… có được không?”
* * *
Ướt đẫm nước mưa từ đầu tới chân, Hồ Bất Động
biết chắc mình khó tránh một trận cảm cúm. Cổ họng khàn đặc, mũi
tắc nghẹt, ngoài mùi của nước mũi ra, cô chẳng thể ngửi thấy mùi
gì khác, yết hầu sưng vù lên như chiếc đèn hoa treo trên trần nhà,
đầu óc quay cuồng, nằm trằn trọc mãi mà không sao chợp mắt
“Này, sao đầu em lại trọc lốc
vậy? Tóc đâu rồi?” Đây là câu đầu tiên Huỳnh Nhất Nhị nói với cô.
Ánh mắt anh lúc đó cũng chẳng khác gì những người khác khi lần đầu
nhìn thấy cô.
Cô chẳng thèm ngó ngàng đến anh, trả lời một
câu mà cô tự thấy hoàn toàn “thoát tục”: “Tóc là ba nghìn sợi phiền
não, cắt đi rồi là phúc, hiểu không?”.
“Cái đầu trọc lốc cũng coi là
một trong ba nghìn thứ phiền não nhỉ? Không cần gội đầu, rất tiện
lợi. Thực sự muốn gạt bỏ phiền não thì nên chặt bén cái cổ này
đi. Một nhát nhanh gọn.”
Cách liên tưởng đầy “máu me”, đáng sợ của anh
khiến cô sợ run lên, liền quay đầu nhìn xem rốt cuộc tên đáng ghét kia
mặt ngang mũi dọc như thế nào. Ngay lập tức, cô bắt gặp một nụ cười
vô tư lự, anh tinh nghịch đặt tay lên cổ làm động tác cắt cổ. Anh
không kinh ngạc hay châm chọc cái đầu trọc lốc của cô, cũng không giống
những người khác đứng từ xa chỉ trỏ cô.
Huỳnh Nhất Nhị, một công tử giàu có, sống ngay
cạnh nhà cô. Nhưng trước giờ, anh chưa từng được đưa đón đến trường
bằng những chiếc xe hơi cao cấp. Anh giản dị đến mức, khiến nhiều
người quên mất anh có một người cha giàu có và một gia đình với bao
câu chuyện phức tạp. Vợ của tổng tài đại nhân qua đời, người vợ thứ
hai chỉ lớn hơn con gái của ông mấy tuổi, còn sinh được một đứa con
trai không biết có nên gọi là người thừa kế hay không. Ai cũng đoán
một cơn sóng gió gia tộc sắp nổi lên, một câu chuyện muôn thuở về
tranh chấp tài sản, anh em tương tàn sắp diễn ra. Thế là, cả khu phố
thi nhau bàn tán, xì xào, thậm chí có người còn lấy việc tổng tài
đại nhân sẽ đem gia sản giao lại cho cô con gái của vợ cả, hay cậu con
trai của người vợ kế ra để đánh bạc. Bởi vậy nói nơi mọc tóc là
ngọn nguồn của thị phi quả thực không sai.
Lần thứ hai gặp Huỳnh Nhất Nhị, anh đang đè
một tên nhóc hàng xóm trong khu này xuống đất mà đấm túi bụi. Cô
nghe thấy tiếng thằng nhóc kia gào khóc om sòm, còn lớnêu chuyện cá
cược là nghe được từ chỗ mẹ của nó, từ nay, nó không dám đem chuyện
nhà người khác ra làm trò đùa nữa. Huỳnh Nhất Nhị coi như không nghe
thấy gì hết, đánh cho đến khi nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, mồ
hôi mồ kê nhễ nhại mới chịu đứng dậy.
“Kịch có hay không? Sao mà người
nào cũng thích xem kịch vậy?” Anh lạnh lùng nhìn cô, hai nắm đấm vẫn
siết chặt buông thõng hai bên đùi. Hôm nay giọng anh lạnh lùng, khác xa
lần đầu nói chuyện với cô. “Cút ra xa một chút…”
Vô duyên vô cớ bị giáo huấn một trận, cô nhìn
thằng nhóc bị đánh đau đến mức khóc lóc thảm thiết kia, lại cảm
thấy Huỳnh Nhất Nhị tội nghiệp vô cùng, nhưng cô không có “gene” gặp
chuyện bất bình ra tay cứu giúp, đặc biệt là trong tình huống “bạo lực”
này, thế là, cô rụt cổ tính kế chuồn.
Lần thứ ba, gặp Huỳnh Nhất Nhị, không… nói một
cách chính xác là hai người ở cạnh nhà nên đi chung đường. Bởi vậy,
cô về nhà mà cứ như thể bám đuôi anh. Dường như cảm thấy phía sau có
một bóng đen quái dị đang “theo dõi” mình, anh liền quay lại nhìn.
Bóng đen kia đang sợ hãi nấp sau thùng rác lớn, thấy vậy hoảng hồn
ngồi bệt xuống đất, toàn thân run lẩy bầy, miệng không ngừng lẩm bẩm
“A Di Đà Phật” và chỉ muốn bò ngược lại.
Máu tươi từ miệng anh nhỏ xuống ròng ròng. Bộ
dạng đó thực sự khiến người ta khiếp sợ.Tay nắm chặt, dường như đang
nghiền nát vật gì đó, lông mày vẫn nhướn lên vẻ phớt đời, nhưng nom
rất lúng túng. Nhìn cô đang sợ hãi muốn bỏ chạy, anh cũng không ngăn
cản, chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Răng tôi rụng rồi, nên vứt ở đâu đây?”
“Cái gì rụng rồi?” Cô đang sẵn
sàng tư thế chạy tháo thân nhưng nghe anh nói vậy thì khựng lại.
“…” Anh trừng mắt một
cái, xòe bàn tay ra, bên trong là một chiếc răng đỏ lòm má
“Anh bị gãy răng cửa à?”
“Cô cũng muốn bị gãy sao?”
“Tôi đã thay răng cửa rồi.”
“Đúng, gãy rồi không thể mọc lại
được nữa. Cả đời tôi sẽ không có răng cửa.” Cái miệng đầy máu của
anh nhăn nhở cười, nhìn vô cùng đáng sợ.
“Ác độc…”
“Cô nói cái gì?”
“Tôi hỏi anh rụng răng hàm trên hay
là hàm dưới?” Đánh trống lảng, đánh trống lảng khẩn cấp.
“Cả hàm trên lẫn hàm dưới đều
gãy hết rồi.”
“Răng của anh thật có tinh thần
đoàn kết đấy.”
“Bởi vì gần đây xui xẻo mới
đúng.”
“…” Cô im re. Cảm thấy mặt
nóng lên. Nghĩ kỹ, đó hình như, có thể, có lẽ, hay là, chính là vẻ
đỏ mặt mà trong tiểu thuyết thường nhắc tới. Thường thì khi biết
một người gặp xui xẻo, cô không nên có kiểu phản ứng như vậy.
Sau đó, cô dẫn anh đem chiếc răng hàm trên đó
chôn xuống đất, lại còn nghiến răng nghiến lợi giẫm thêm cho mấy
phát. Tiếp tục quay sang chiếc răng hỏi anh chiếc răng hàm dưới kia
đâu. Kết quả bị anh lườm cho lườm cho một cái, rồi mới trả lời không
biết là gãy ở đâu rồi. Suốt một thời gian dài cô tưởng rằng anh sẽ
móm răng cả đời. Ai dè, mấy chiếc răng kia chỉ sau vài tháng thì bắt
đầu chồi lên, trắng bóng, khiến anh cũng cảm thấy rất hài lòng. Hồi
ấy cô cũng biết rõ, làm gì có ai lại bị gãy cả hai chiếc răng hàm
trên, hàm dưới cùng một lúc, chắc đến tám, chín phần là do anh đi
đánh nhau mà gãy. Phần tử bạo lực!
Phải chăng nhờ chiếc răng hôm đó mà họ trở
thành bạn thân của nhau? Tóm lại, ban đầu từ kẻ trước người sau, dần
dần bọn họ sánh vai nhau đi về nhà. Thỉnh thoảng, lúc đi học có gặp
nhau, cũng sẽ cùng nhau đến trường. Khi đầu cô trọc lốc, lòng cô không
có tạp niệm. Nhưng khi tóc mọc dài ra, lòng cô bắt đầu trăn trở. Cho
đến một ngày anh hỏi cô:
“Theo em nên xăm như thế nào thì
tốt nhỉ?” Anh chỉ vào ngực mình.
“Xăm cái gì cơ?” Cô chớp mắt
chẳng hiểu gì cả.
“Chính là hỏi em đó?” Anh vỗ vào
đầu cô.
“Em hỏi anh muốn làm gì?”
“Xăm người.”
“Em hỏi anh muốn xăm người làm
cái gì?”
“Để nhìn anh trở nên côn đồ một
chút,có tương lai, tiền đồ, bị xã hội ghét bỏ.”
“Vậy xăm hình con thỏ.”
“Em thích hình đó à?”
“Hình đó rất hợp với anh.” Nói
thật, cái bộ mặt ngoan hiền kia của anh, không biết đã lừa được bao
nhiêu người rồi. Đã vậy, sở trường lớn nhất của anh từ nhỏ tới giờ
chính là giả vờ ngoan ngoãn trước mặt người khác. Còn nhớ hồi nhỏ,
nhìn anh nắm tay mẹ ra phố, được mọi người xung quanh hết lời khen
ngợi. Thật khiến kẻ biết rõ bộ mặt thật của anh như cô cảm thấy hổ
thẹn thay.
“Chẳng có phong độ chút nào cả, xăm một con
thỏ trước ngực, người không biết còn cho rằng anh là người đồng
tính.”
“Chẳng phải anh từng bị con trai
tỏ tình sao?”
“Em để bụng chuyện đó sao?”
“…”
“Hay là, anh tỏ tình với em một
lần, bù đắp lại khoảng trống em chưa từng được người khác thổ lộ,
thế nào?” Anh cong môi lên, cười một tràng kỳ quái, nhìn cô nuốt nước
bọt tức giận.
Kết quả, Huỳnh Nhất Nhị không tỏ tình ngay hôm
đó. Mà mấy ngày sau, anh kéo cô đến góc khuất, trực tiếp thoát y cho
cô xem. Cô sợ hãi, nhảy cẫng lên, cho rằng sự trinh trắng của mình đã
phải tuyên bố về chầu trời khi mới ở cái tuổi vị thành niên. Đã
thế, cô còn bị anh giữ chặt đầu để nhìn thẳng vào ngực>
Một con thỏ….
Cô nhìn thấy một con thỏ…
Tai dài, môi tam giác, mắt đỏ au. Không ôm cà
rốt mà bị một đám cành gai vây quanh. Nó cuộn tròn lại, không vùng
vẫy mà chỉ ngồi im trên mặt đất, nét mặt hung hãn, gầm gừ như muốn
cảnh cáo những kẻ đang lăm le muốn ăn thịt nó, cẩn thận, nó là loài
động vật dũng mãnh, biết cắn người đó.
“…” Cô ngây ra rất lâu mới
ngẩng đầu lên nhìn anh, hỏi: “Đây là cái gì?”
“Con thỏ đó!”
“Chẳng đáng yêu chút nào cả. Thỏ
nhà anh là động vật ăn thịt à?”
“Anh cảm thấy rất được mà. Anh
muốn dùng nó để dọa người, chứ không phải để quyến rũ người ta hôn
ngực anh. Cần đáng yêu để làm gì chứ?”
“Ai thèm hôn ngực anh?”
“Anh có nói là em muốn đâu.” Anh
miệng nói, mắt liếc cô đầy ấm áp, nở nụ cười rạng rỡ.
“Anh còn muốn xấu xa đến bao
giờ?”
“Làm người xấu cũng khổ lắm đó.
Em động viên anh một chút không được sao?” Anh chậm rãi cài cúc
áo,”nhốt” con thỏ dọa người của mình lại. Nói với cô một câu như
bâng quơ. “Này, tóc của em dài đến vai rồi đấy.”
“Tóc là ba nghìn sợi phiền não.”
Lúc đó, cô mới thực sự thấm thía được ý nghĩa của câu nói này.
Tóc, thực ra chẳng phải là thứ gì tốt đẹp. Cô động lòng với con
thỏ kia rồi. Cô có lỗi với chính cái tên của mình. Tội lỗi…
Con thỏ kia có lẽ là khúc dạo đầu cho cuộc
sống xui xẻo của Huỳnh Nhất Nhị. Không có nó, cuộc sống của anh có
lẽ đã không bận rộn đến thế. Đang mải tránh một vật thể lạ từ trên
trời rơi xuống thì bị ngay một chiếc xe từ “địa ngục” lao ra sát qua
người. Hết trời hại lại tới người hại, anh chỉ biết ngậm ngùi mỉm
cười mà chờ đón những mối “họa vô đơn chí”.
Cho đến một ngày anh bị ướt sũng nước mưa, từ
cảm cúm chuyển thành viêm phổi, phải đưa đi bệnh viện. Nhìn anh nằm
trên giường bệnh, co giật rất dữ dội, cô mới ý thức được đây không
phải chuyện đùa nữa. Xui xẻo không phải trò chơi, mà là một căn
bệnh. Căn bệnh này cô nhất định phải chữa khỏi.
Bằng giá nào cô cũng phải chữa khỏi nó.
“Kính coong, kính coong, kính
coong”.
Chuông cửa liên tiếp kêu lên kéo cô ra khỏi những
giấc mơ đẹp thời thơ ấu. Cô nằm trên giường, từ từ mở mắt, thấy đầu
đau như búa bổ. Mùi thuốc bắc nồng nặc từ chiếc tủ đầu giường bay
vào mũi, cô cựa mình, ngồi dậy, nhìn sang bên đó, bát thuốc đã lạnh
ngắt, cô liền thè lưỡi.
Thời buổi này còn ai uống thuốc bắc để chữa
cảm cúm nữa chứ? Uống hai viên thuốc cảm cúm là được rồi. Cô khoác
lên người chiếc áo, lê cái thân xác mềm rũ, không sức hướng về phía
cửa.
“Kính coong
“Đến đây… khụ… tốt nhất đừng có
là mấy người tiếp thị sản phẩm. Nếu không tôi sẽ cho các người một
trận toát mồ hôi.” Cô vừa khe khẽ làu bàu vừa kiễng chân nhìn qua lỗ
cửa.
Kẻ vừa mới xuất hiện trong giấc mơ giờ đang
đứng trước cửa nhà cô với một cánh tay cuốn băng chằng chịt. Đúng
là cái gã xui xẻo mới bị đâm xe đó. Cô đã ngủ bao lâu? Bây giờ là
mấy giờ? Cô đập tay lên cái đầu vẫn mơ màng, quay cuồng của mình,
lại nhìn ra bên ngoài, một màu tối đen như mực, mưa vẫn như trút
nước.
“Rẹt rẹt”, chiếc điện thoại vứt
trên mặt bàn rung lên, cô giật mình, phát hiện mình đang đứng ngây như
mất hồn. Cô lại gần chiếc bàn cầm chiếc điện thoại lên, nhìn màn
hình, lại ngó về phía cánh cửa, khịt khịt chiếc mũi tắc nghẹt,
chẳng còn phân biệt nổi mùi vị gì nữa trước khi nghe điện.
“A lô….”
“Chẳng trách không dám mở cửa
gặp anh, mới hai ngày không gặp mà em đã thành bà lão như vậy sao?”
Âm thanh trong điện thoại và tiếng nói bên ngoài
cửa đồng thanh cất lên. Tim cô khẽ nhói, một cơn gió lạnh buốt lạnh
lẽ len qua khe cửa thổi vào lòng cô. Hóa ra, cô đã hôn mê hai ngày
rồi, chẳng trách anh đã xuất viện, chẳng trách cô có cảm giác mơ
màng như đang ở một thế giới hoàn toàn xa lạ.
“…” Cô khịt mũi, đầu nặng
trịch, chẳng buồn đấu khẩu với anh.
“Anh biết em rất đáng thương. Em
không cần khụt khịt làm nũng anh vậy đâu.
“Tay của anh không đến mức tàn
phế đấy chứ?”
“Rất khó nói, chưa biết chừng sẽ
để lại di chứng gì đó cả đời, mà hình như bác sĩ ở đó rất thích
cơ thể anh, nửa đêm còn mò đến sờ soạng, trước khi xuất viện, lại
ép anh kí một tờ khế ước bán thân.”
“Khế ước gì?”
“Này, em nên để ý đến việc anh
bị bán mới đúng chứ.” Anh khẽ cười, nói tiếp: “Chính là đợi lúc
anh không may qua đợi thì thi thể sẽ cho anh ta giải phẫu”.
“Khịt…”
“Em dùng tiếng khịt nước mũi để
trả lời anh thế hả?”
“Chẳng lẽ lại để nó chảy ra hay
sao?” Cô vừa kẹp điện thoại vào cổ vừa đưa tay rút tờ giấy ăn trước
mặt.
“Em mở cửa, anh giúp em lau.”
Cánh tay cô còn chưa rút được tờ giấy ăn thì
đã khựng lại. Cô há miệng để thở. Do cô đang sốt cao nên hơi thở cũng
nóng bỏng. Vừa nuốt miếng nước bọt cô liền nhăn mặt lại vì cổ họng
sưng vù, đau nhói. Cái mũi đang trong tình trạng “trục trặc kỹ thuật”
của cô đột nhiên ngửi thấy một mùi hương hấp dẫn nhưng chân tay cô
chẳng dám tin tưởng chiếc mũi này nữa, liền tự quyết định cắt đứt
liên lạc với bộ não, thành ra cô đứng trơ trước cửa thế này, hồi lâu
mới mở cửa ra…
Anh dựa bên cửa, một tay vẫn giữ chiếc điện
thoại áp trên tai, quay đầu nhìn cô. Nhìn cánh tay phải bị băng bó
chằng chịt của anh, rồi lại nhìn nụ cười nhăn nhở trên môi anh, cô
không hiểu, tại sao trải qua bao nhiêu xui xẻo do cô mang tới, cả những
áp lực không tên không tuổi mà anh còn cười được? Nếu đổi lại là cô,
cô sẽ bỏ trốn… Thứ tình cảm vớ vẩn này không có cũng chẳng sao.
Chắc chắn cô sẽ làm vậy, bởi vì ngay lúc này đây cô đã muốn bỏ
trốn.
Cô đã tính toán kỹ rồi. Đến cả khế ước nhân
duyên của Nhất Nhất mà cô cũng mặt dày dùng rồi, vậy cô nên tha cho
anh. Cách anh càng xa càng tốt, mà tốt hơn hết là thay lòng đổi dạ,
thích người khác, cũng nhân tiện chuyển cái vận xấu đó sang người
khác. Rất đơn giản mà, chỉ cần cô đem thứ tình cảm rẻ mạt của mình
trao cho người khác thì anh sẽ sống tốt, cô cũng thoải mái… đúng
không?
Đột nhiên, anh nhấc tay phải lên, kéo dài tay
áo, dùng ngón tay kẹp thật chặt, rồi ra hiệu bảo cô lại gần đây. Cô
chưa kịp tránh né, đã bị một bàn tay khác của anh tóm chặt sau gáy.
Khi cô định thần lại thì cánh tay phải bị thương kia đã kéo tay áo,
chẳng mấy chốc giúp cô lau sạch cái mũi bướng bỉnh, không chịu nghe
lời mà cứ chảy nước không ngừng.
“…” Cô cảm thấy thật mất
mặt, nghiêng đầu muốn thoát ra khỏi bàn tay anh. Cô còn nhìn rõ cả
thứ dịch bầy nhầy dính trên ống tay áo sơmi trắng của anh.
Anh hơi chau mày, tỏ ý bảo cô đừng cựa quậy,
hợp tác tốt với anh để cùng làm công tác vệ sinh. Cứ như thể, anh
chẳng thèm để ý cô có chịu hay không, lau mũi cho cô rất vui vẻ…
Nhìn anh say mê như thể chỉ mong nước mũi của cô
chảy ra càng ngày càng nhiều, cô cứ đứng ngây ra. Rồi bất giác hơi
kiễng chân lên, dựa sát vào anh, đưa mũi mình lại gần một chút. Nhưng
chiếc mũi đáng ghét đã phản bội cô. Nó cứ chảy càng lúc càng
nhiều, chỉ muốn được anh lau thật sạch, phớt lờ cảm giác của chủ
nhân
“Này, anh chỉ nói là giúp em lau
nước mũi, thế mà mắt của em cũng xen vào làm gì chứ?”Tay anh hơi
ngừng lại, nhìn cặp mắt cô đang nũng nịu, muốn anh quan tâm.
Cô cắn môi, cố kìm để nước mắt không lăn xuống.
Nhưng vô dụng, thị giác của cô bắt đầu không nghe lời. Mọi thứ trước
mắt cô mờ đi, rồi đến lượt tất cả các giác quan khác đều “trái
lệnh” đại não. Chân cô tiến về phía trước hai bước, tay của cô cũng
không biết liêm sỉ túm lấy áo anh kéo xuống, cuối cùng là cả thân
thể cô. Mấy phút trước thôi, cô còn vùng vằng muốn đẩy anh ra, thế
mà bây giờ cô lại tự đổ vào lòng anh. Cô giống như một nguồn ô
nhiễm, hễ đi đến đâu là để lại những vết tích lem luốc đến đấy và
công cụ chính được sử dụng là nước mắt và nước mũi. Cô muốn con
thỏ ăn thịt kia, dù xui xẻo cũng được, cô muốn ôm nó về nhà nuôi,
nuôi cho nó béo trắng ra.
“Em hết giận rồi chứ? Hử?” Anh
không quan tâm cô đang bôi bẩn trên ngực áo mình. Thậm chí, anh nhấc cô
lên khỏi sàn nhà, để cái chân trần của cô giẫm lên giày của mình,
giữ cho cô đứng vững.
“…” Cô không rảnh để quan
tâm đến anh, bởi còn đang bận ôm chặt lấy cổ anh, khóc nức nở và
bận tìm con thỏ ăn thịt trên ngực anh.
“Anh không cố ý cho em leo cây.” Anh
khom người, khóe miệng ghé sát như sắp dính vào tai cô. “Cho nên…”
Anh hơi khựng lại, khẽ khàng thì thầm.
“Cho nên, em cũng nói cho anh biết,
em chưa dùng… chưa dùng cái phương pháp vớ vẩn kia… được không?”
“…” Cô dính sát nhưng
những lời dịu ngọt kia vừa rót vào tai thì toàn thân cô đã tê cứng
như bị đóng băng.
“Cho nên em cũng nói cho anh,
chuyện chị gái ly hôn, không liên quan gì đến em… được không?”
“…” Bên ngoài trời vẫn
mưa, cô nghe thấy một tiếng sấm rất to.
Đoàng…