“Đã ích kỷ, vì sao không ích kỷ đến
cùng?”
* * *
“…” Cô cúi gằm đầu, nhìn
xuống bàn chân giẫm lên giày anh của mình.
“Em nói đi chứ!”, giọng nói anh trầm
xuống đôi chút.
“…” Cô vẫn tiếp tục nhìn đôi
chân đang giẫm lên chân anh, cô biết cảnh tượng này sẽ tan biến trong giây phút
nữa thôi.
“Nhìn anh rồi nói”, giọng của anh dần
đanh lại.
“… Xin lỗi…” Cô nghe thấy
giọng mình yếu ớt, cô tự coi thường chính bản thân mình.
“…” Sự im lặng của anh làm
không khí xung quanh chìm xuống, bàn tay đang giữcô đột nhiên thả lỏng, cô chỉ
biết bám chặt vào áo anh, miễn cưỡng đứng vững.
“Em cứ tưởng rằng… tưởng rằng sẽ
không… trùng hợp… như vậy…” Cô nói những lời hoàn toàn vô trách nhiệm, hoàn
toàn mù quáng, đến bản thân cô còn không thấy thuyết phục, vậy mà cô mong lừa
được anh.
“…”
“Em… em chỉ là muốn… cứu anh mà thôi…”
“Buông tay ra”, giọng nói của anh căng
ra như nứt vỡ, từng tiếng rít qua kẽ răng.
“…” Cô đứng ngây ra đó mà
nghe, bàn tay càng bám chặt lấy anh, đầu lắc mạnh. Cô vẫn không ngẩng lên, cố
gắng níu giữ điều gì đó, vai khẽ rung. “Em không cố ý đâu, anh tin em… em không
cố ý… em thực sự chỉ muốn cứu anh mà thôi, chị Nhất Nhất nói sẽ không sao cả,
em tưởng là thật sự không có chuyện gì, em…”
“Em còn giả bộ đáng thương gì chứ?”
Tayanh đã buông hẳn ra, thõng xuống hai bên ống quần. Thấy những giọt nước mắt
rơi xuống giày của mình, anh liếc qua chỗ khác. “Lấy anh ra làm cái cớ cho sự
ích kỷ của mình, em cảm thấy dễ chịu hơn sao? Hả?”
“…” Cô im bặt, tay dần nới
lỏng, chân đứng không vững khiến người đổ về phía sau, mông rơi bịch xuống nền
nhà. Cô ngẩng lên, ngây ra nhìn anh. Anh không lẩn tránh ánh mắt của cô, chỉ
nhìn cô dửng dưng như hai người xa lạ. Anh đang kết tội cô là kẻ phá hoại hạnh
phúc của chị anh, là kẻ ích kỷ chỉ biết đến bản thân mình.
Cô cười lạnh lẽo, phủi trắng lỗi lầm: “Cứ coi là vậy
đi, thì đã sao? Tôi không thể ích kỷ một chút sao? Chưa biết chừng, tôi tiếp
cận chị em các người là có mục đích, là lừa chị anh cam tâm tình nguyện nhường
nhân duyên! Tôi đã xui xẻo đủ rồi, lẽ nào nghĩ cho mình một chút cũng không
được sao?”.
“…” Hơi thở của anh mỗi lúc
một nặng nề, cứ như thể câu nói vừa rồi của cô đã hút cạn sức lực của anh. Anh
vẫn nhìn cô, im lặng.
“Lấy người khác ra làm cái cớ, chuyện
này đâu phải chỉ có một mình tôi làm, tôi chỉ học theo người ta mà thôi, không
được sao?” Cô ngang bướng. “Anh thì hay lắm sao? Chẳng phải lúc nào cũng lôi
tôi ra làm cái cớ đó sao? Anh ở bên tôi, không phải vì không sợ xui xẻo, chẳng
qua chỉ muốn chuộc lỗi với chị gái anh mà thôi. Còn đòi can thiệp vào chuyện
của tôi, ai mượn anh đến làm phiền tôi chứ!”
“…” Ánh mắt anh u tối. Anh
quen cô gái đang ngồi trên sàn đất kia sao?
Cô tiếp tục than thở, từng câu từng chữ chất đầy nỗi
ấm ức: “Anh cho rằng, phải chứng kiến cảnh người khác suốt ngày vì mình mà xui
xẻo, cảm giác đó dễ chịu lắm sao? Anh cho rằng, tôi cũng giống như anh, tùy
tiện đem người khác ra làm trò cười sao? Anh nghĩ xem, là ai hại tôi trở thành
ích kỷ? Chính là tên khốn nạn, tên đểu cáng chỉ biết kiếm cớ! Chính là tên luôn
lấy người khác ra làm cái cớ, là anh đó! Tôi chỉ không muốn phải chịu trách
nhiệm vì sự xui xẻo của anh thôi, không được sao?”
“Bụp.”
Cô sợ thót tim vì một tiếng động bất ngờ. Một quả đấm
của anh đang dính trên tường. Lực đấm mạnh đến mức bức tường bong ra một mảng
vôi bột trắng xám. Anh cười đáng sợ, từ từ ngồi xổm xuống, giơ tay vén tóc xõa
bên mang tai cô, mân mê vài lọn tóc. “Vì anh mà em phải kiếm một cái cớ phiền
phức như vậy sao? Rốt cuộc là em không muốn chịu trách nhiệm…” Một câu nói chua
xót vậy mà anh lại cười được. Thực hiếm có!
Cô vẫn chưa hết sợ hãi, cứ ngồi ngẩn ra đó. Mãi đến
khi cảm nhận được một bàn tay đang mân mê trên tóc mình, cô mới định thần lại.
Cô nghiến răng, hất tay anh ra. Anh cụp mắt, nhìn bàn tay vừa bị cô gạt ra đang
đơ cứng giữa khoảng không, môi khẽ mấp máy: “Tùy em thôi…”.
Nói xong, anh đứng dậy, quay người toan bỏ đi. Nhưng
mới tới cầu thang, anh quay lại, anh không cam lòng liền kéo lấy cánh tay cô,
muốn đỡ cô đứng dậy. Bị anh kéo lên khỏi mặt đất, cô vẫn cứng đầu trả đũa bằng
chính câu nói của anh: “Buông tay ra!”.
“…” Tay anh càng siết chặt
cánh tay cô hơn, cặp lông mày cũng theo độ siết của cánh tay mà nhíu chặt lại.
Vẻ tươi vui ngày thường của anh bỗng chốc tiêu tan cùng sự xui xẻo.
“Em bảo anh buông tay ra!” Lòng thù
hận của cô càng nặng nề.
“Em không hối hận chứ?” Câu nói này
anh đã kìm nén rất lâu rồi. Giọng anh chìm hẳn xuống.
“…” Anh đang cho cô cơ hội?
Tại sao anh phải cho cô cơ hội sau tất cả những điều quá đáng cô đã làm? Rõ
ràng cô biết, anh rất quan tâm đến chị gái mình. Rõ ràng cô biết, anh vì chị
gái mà cố biến mình thành một tên chơi bời, hư hỏng, thành một kẻ vô dụng,
không tiền đồ, cố ý xa lánh tất cả số tài sản của nhà họ Huỳnh. Cô biết rõ,
trong lòng anh buồn bã thế nào. Vì sự ra đời của anh, vì mối quan hệ huyết
thống mà chị anh bất đắc dĩ buộc phải chia tay với cậu anh. Cô biết rõ, sau khi
chị gái kết hôn, anh buồn biết chừng nào. Còn cô, cô làm một chuyện quá đáng
như vậy, chỉ là để lòng mình thanh thản hơn. Liệu cô có hối hận? Mà cô hối hận
còn kịp sao? Hạ Thiên Lưu nói, cô đã giao ước với Trời, cô không có quyền hối
hận. Bất luận là với anh hay với chị Nhất Nhất…
Anh nhìn cô co rúm trên mặt đất, không hề động đậy,
mặc cho anh kéo tay. Mỗi một phút trôi qua, cánh tay anh lại nới lỏng hơn một
chút, cho đến khi anh buông tay hoàn toàn, mặc cho cô ngồi mềm nhũn dưới đất.
Cô đã nói cô không muốn chịu trách nhiệm, anh việc gì phải cho cô thêm cơ hội?
Anh lấy đâu ra lòng bao dung để tha thứ cho việc làm bừa bãi của cô? Anh hoàn
toàn không có ý định tha thứ cho cô. Vì cô, anh đã phá vỡ hạnh phúc của chị
mình thêm một lần nữa. Cảm giác đó, tệ biết chừng nào. Anh không muốn, càng
không có ý định để chuyện này lặp lại lần>
Anh kết thúc mọi chuyện bằng một câu vẻn vẹn, “Anh
biết rồi”, rồi bỏ xuốn lầu. Lần này, anh không dừng lại, thậm chí ngoảnh đầu
lại cũng không. Anh không thể quay lại được nữa, anh biết rồi.
…
Khi Hạ Thiên Lưu về, nhìn thấy Hồ Bất Động thu người
ngồi xó cửa, tay ôm lấy gối gục đầu xuống, người run rẩy, anh nghĩ cô gái này
bị ốm đến phát điên rồi, không nằm trong phòng lại chạy ra ngoài làm bộ dạng
đáng thương gì chứ. Anh nhấc chân lên, chẳng thèm đoái hoài đến cô nữa, lướt
qua cô bỏ vào phòng khách, đến một câu hỏi thăm cũng không có. Chỉ đến khi anh
nhìn thấy bát thuốc đặt ở trong phòng cô vẫn còn nguyên, chưa hề được động đến
thì lông mày hơi nhíu lại, anh cúi người bưng bát thuốc đã lạnh ngắt, cho vào
lò vi sóng mất phút. Khi mở ra lần nữa, bát thuốc đó đã bốc khói nghi ngút…
Anh bưng bát thuốc đi ra phía cửa, rồi đưa đến trước
mặt người đang gục đầu giả bộ đáng thương kia.
Cô vốn dĩ chẳng buồn để ý đến anh, xê dịch mông, nghẹo
đầu sang một bên, ôm chặt đầu gối.
Lông mày anh hơi nhướn lên, chẳng buồn lôi thôi với
cô, anh ngồi xổm xuống, nhấc đầu cô lên, đưa cái bát đến gần miệng cô. Cô rất
tức giận vì việc anh quấy rối sự riêng tư của mình, bèn mím chặt môi kiên quyết
không hợp tác, cự tuyệt đến cùng cái bát thuốc chẳng có chút tác dụng nào với
nỗi đau khổ của cô.
“Hừ.” Anh hơi bực mình trước thái độ
ngang bướng của cô, một cánh tay duỗi ra túm chặt lấy mũi cô, đợi sắc mặt cô
bắt đầu từ trắng xanh chuyển sang màu tím tái và không chịu được sự ngạt thở,
hai môi vừa khẽ hé ra một khe nhỏ, anh lập tức đổ bát thuốc vào mồm cô. Chiếc
bát sứ chạm vào răng cô phát ra tiếng lọc cọc. Cô không thể chịu đựng thêm nữa,
không thể không há miệng ra hít thở, nhân cơ hội đó anh nghiêng bát, trút cả
bát thuốc vào miệng cô mà chẳng thèm quan tâm liệu cô uống được nhiều hay ít,
cũng mặc kệ bát thuốc nóng thế nào, chỉ cần biết cô ngoan ngoãn uống thuốc.
Bát thuốc nóng bỏng đổ vào miệng cô một nửa, nửa còn
lại trào hết ra ngoài. Một thứ nước vàng sậm chảy từ cằm xuống cổ, thấm ướt cả
áo cô. Cô làm sao mà uống được nhiều như thế, lập tức ho dữ dội, còn ọe ra mấy
bọc đờm dính nhớp nhớp trên tay anh. Cô vừa khàn khàn cằn nhằn vừa lấy tay đẩy
anh ra. Tại sao con người này lại nghĩ ra trò lấy thuốc bắc giày vò cô? Tốt
nhất đừng nói với cô rằng anh ta làm thế vì muốn chữa cảm cúm cho cô. Hành vi
của anh ta bây giờ chẳng khác nào việc trực tiếp đem cô dìm xuống nước cho chết
đuối.
“Khụ khụ… khụ khụ…” Cô bị sặc đến tối tăm mặt mày, ho
rũ rượi đến chảy nước mắt. Dường như vết thương trên người cô đã lan ra toàn
thân. Nước mắt cô trào ra, hòa cùng với nước thuốc vàng sẫm vừa rồi men theo
cằm chảy đầy xuống áo, thấm vào lớp vải.
Anh thả mũi cô ra, nhìn nước mũi bẩn của cô dính đầy
trên tay mình một cái, rồi cau mày vẻ coi thường, cầm lấy bát, chuẩn bị đi tiêu
độc thanh trùng cho bản thân mình.
“Đừng đi.” Một tay cô nắm lấy gấu quần
anh, yếu ớt nói như cầu xin. Anh đứng im tại chỗ, mặc cho cô kéo quần mình, chỉ
lạnh lùng quay lại nhìn, đợi cô nói tiếp câu sau.
“Cái khế ước nhân duyên đó… có thể hủy
bỏ không?”
Một câu nói làm bước chân của Hạ Thiên Lưu khựng lại,
quay đầu, cụp mắt nhìn xuống bàn tay đang run rẩy sợ hãi, cẩn trọng nắm lấy ống
quần anh. Bên ngoài không gian tĩnh lặng, tiếng mưa rơi rả rích như bị nén
xuống. Anh không lạ lẫm gì với việc cô nói không giữ lời. Nhưng sự hối hận lần
này của cô lại khiến anh đăm chiêu, suy nghĩ.
Anh khẽ thở dài một cái, rồi lập tức nhếch khóe môi
lên lộ ra nụ cười châm biếm, sau đó quỳ một chân, ngồi xổm xuống.
Cô ngẩng lên nhìn thẳng vào cặp mắt đang cười đầy gian
tà của anh, hơi sợ hãi buông tay đang nắm lấy gấu quần của anh. Chợt nghe anh
nói tiếp: “Bố c nhiên đánh giá cô hơi cao rồi”.
“Chuyện này có liên quan gì tới bố
tôi?”
“Cô cho rằng cái gọi là “cam tâm tình
nguyện” rốt cuộc là ý gì?”
“…” Cô nhìn anh nghi hoặc,
vẫn chưa hiểu lắm.
“Anh không hiểu đâu, muốn làm một
người không biết hối hận khó hơn nhiều so với làm một người ích kỷ.” Cánh tay
cô siết chặt đầu gối mình hơn, chặt đến mức những khớp xương ngón tay trắng
bệch. Răng cắn chặt môi, dường như đầu lưỡi cảm nhận được cả mùi tanh của máu.
Cái đầu vẫn nóng hầm hập, quay mòng mòng khiến cảnh vật trước mặt cô bỗng tối
sầm.
Cô nói xong câu đó thì đầu mềm nhũn ra, đổ gục xuống
đất, hơi thở từ miệng phả ra nóng rực. Anh vẫn bình thản như thường, áp mu bàn
tay lên trán cô, trầm ngâm hồi lâu. Có vẻ như anh thực sự không hiểu lý lẽ của
cô, đối với anh mà nói, không biết hối hận và ích kỷ đều không có gì khó khăn
hết.
“Đang yên đang lành lại tự đi chuốc
lấy phiền phức”. Anh buông ra một câu nhận xét tự cho là quá chuẩn xác với cô.
Rồi nhăn mặt, nhìn cái “xác” đã lịm đi, nằm rũ rượi trên sàn nhà. Giờ đến lượt
anh tự tìm phiền toái. Lẽ ra anh nên nhân lúc cô còn tỉnh táo, đưa cô về giường
nghỉ, có chuyện gì cứ nằm trên giường đàng hoàng rồi nói, bây giờ thì…
“Bố, đã ôm người ta rồi, bố cũng không
thể tỏ ra dịu dàng một chút được sao?” Hạ Phạn Đoàn lưng đeo ba lô đi từ dưới
cầu thang lên. Không biết nó đã đứng ở đó bao lâu rồi.
“…” Anh nhìn thằng nhóc đang
nhướn mày nói chuyện với mình, cũng chẳng buồn giải thích, mà quay người bước
nhanh về phía phòng của i người mình đang ôm trong lòng.
“Bố, chị Hồ có uống thuốc bố sắc
không? Hôm nay bố trốn làm về sớm thế sao?”
“Trốn làm?” Anh quay đầu nhìn thằng
nhóc, nhắc lại cái từ hết sức ngô nghê của nó.
“Chính là trước khi được sự đồng ý của
ông chủ, bố rời khỏi vị trí làm việc của mình, rồi lén lút chuồn về nhà.” Thằng
nhóc lập tức giải thích thêm, giải tỏa thắc mắc cho bố mình.
Anh nheo mắt, nhìn thằng bé tỏ ý cảnh cáo. Tiếp đó anh
chẳng chút nhẹ nhàng quăng luôn kẻ phiền phức trong lòng mình lên giường, kéo
chăn đắp lên người cô. Xong đâu đấy, anh bỏ luôn ra ngoài mà không hề nấn ná.
“Bố, bố vừa bắt nạt vừa chăm sóc người
ta, không cảm thấy mệt sao?”
“…” Anh quay đầu nhìn Hồ Bất
Động còn đang sốt cao, nằm mê man trên giường, rồi mới trả lời: “Không mệt”.
“…” Hạ Phạn Đoàn nhếch môi.
“Bố không thấy mệt nhưng con lại thấy mệt thay cho bố. Bố, bây giờ bố chịu thay
đổi số mệnh giúp chị Hồ rồi chứ?
“Vẫn chưa đến lúc.” Anh cười nhạt, vẫn
cái vẻ thâm trầm, khó đoán.
“Bố đã thử thách chị ấy lâu như vậy
rồi mà vẫn chưa đến lúc à? Nhưng mà, con cảm thấy, thuốc của bố nặng quá, ngộ
nhỡ chị Hồ không chịu được thì làm thế
“Thuốc đắng dã tật mà.” Đã là thay đổi
số mệnh, đương nhiên phải làm cho tới cùng, anh không giống những người khác.
“Kiếm cớ.”
“…”
“Ý… Bố, hôm
nay con được trả bài kiểm tra, cần chữ ký phụ huynh, để con đi chuẩn bị giấy
bút cho bố.” Lại lườm rồi, thẳng bé nhanh nhảu chuyển chủ đề.
“Mấy điểm?”
“Ý… Bố, nếu
bố muốn con chuyển sang chuyện khác thì cứ việc nói thẳng ra. Tin tưởng con đi,
mấy câu hỏi cửa miệng của những phu huynh khác chẳng hợp với bố chút nào.”
“…”