Yêu Em Thật Xui Xẻo

Chương 27: Chương 27: Công viên giải trí (trung)




“Ồ…tại sao nhất định phải đánh nhau mới là nam tính?”

* * *

Đợi khi hai người đã đi xa rồi, Mạn Đồn Đồn mới đứng dậy, phủi sạch bụi đất bám trên người, khóe miệng xìu xuống thở dài thườn thượt, sau đó quay lại nhìn bóng người đã đi khuất hẳn.

“Chẳng phải cậu nói có tai nạn đổ máu sao? Cậu còn không mau về nhà đi?” Hồ Bất Động nãy giờ chỉ đứng một bên quan sát, thấy anh chàng đáng thương kia lại muốn lao đầu vào chỗ chết. Mẹ cậu ta nói không sai, hôm nay cậu ta thực sự gặp tai nạn đổ máu, hơn nữa nếu cậu ta thực sự đi theo, chưa biết chừng điều đó sẽ xảy ra ngay bây giờ. Nếu Trác Duy Mặc không thể hoàn thành nhiệm vụ….

“Người gặp tai nạn đổ máu là tiểu thư.” Cậu ta mắm môi. “Các người là bạn bè hay tình địch?”

“Hả? À… không phải là tình địch.”

“Nhưng cả hai cô đều thích gã hung hăng đó?”

“Này… Đối với chuyện tình cảm, tôi rất lý trí, he he he he. Tuyệt đối sẽ không đóng vai cô gái xấu xí đi bắt nạt nhân vật nữ chính đâu.” Cô lấy nhân cách ra để đảm bảo. Cho dù cô đang diễn một vai cô nàng lẳng lơ nhưng cũng phải có điểm dừng chứ, hơn nữa vai diễn của cô vừa rồi đã thất bại hoàn toàn.

“Vậy thì tốt!” Đột nhiên cậu ta nở nụ cười ngọt ngào như thể muốn mua chuộc người khác vậy. Mà cô lại rất dễ mủi lòng trước nụ cười của người khác. “Tiểu thư tuy tính khí không tốt lắm nhưng bản chất không hề xấu.”

“…” Nhìn Mạn Đồn Đồn, đột nhiên cô bắt chước những nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình, bao dung, dịu dàng mà tha thứ mọi lỗi lầm cho cô gái xấu xa thậm chí hối hận vì mình đã đứng về phía kẻ xấu bắt nạt người tốt. “Rốt cuộc cậu muốn nói gì?”

“Ồ, chị có thể giúp tôi đưa cái này cho tiểu thư không? Cho dù cô ấy không tin, cũng nhờ chị đeo lên cổ cô ấy. Một ngày thôi là được.” Cậu ta móc túi lấy ra một miếng ngọc phỉ thúy hình phật tổ.

Cô chìa tay đón lấy miếng ngọc, cảm thấy cảnh tượng này sao mà quen đến vậy. “Cậu tự đưa cho cô ấy

“Không được. Tôi tặng không hay lắm…” Cậu ta cắn môi, cảm giác bất lực.

Có gì mà không hay chứ? Nguyễn Ly và anh chàng ka chỉ là diễn kịch thôi, cô ấy không hề thật lòng với anh ta, người cô ấy thích là cậu! Cô suýt nữa thì đã thốt ra mấy câu này. Nhưng nghĩ kỹ lại đây mới chỉ là cảm nhận của bản thân mình, nếu nói ra, e là người khác sẽ không tin. Bởi vậy cô chỉ run run khẽ hỏi: “Là bởi số mệnh không hợp nhau sao?”

“Haizzz! Chị cũng hiểu chuyện này sao?” Cậu ta có vẻ hơi kinh ngạc, cười khổ, nói tiếp: “Đúng vậy, chính là số mệnh không hợp nhau. Mẹ tôi nói, tôi đáng lẽ phải là con gái cho nên từ nhỏ đã chiều chuộng tôi như con gái, bởi vậy tôi mới… ẻo lả… như thế này… he he. Ngũ hành của tôi khuyết Thủy cho nên mới đặt cái tên kỳ quái, lề mề chậm chạp. Tiểu thư thường mắng tôi ngốc nhưng cô ấy thi cử lại không bằng tôi nên quay sang mắng tôi là đò mọt sách. Tiểu thư thuộc mệnh Hỏa. Mẹ tôi nói, nếu chúng tôi đều là con gái thì sẽ bổ sung cho nhau, nhưng tôi lại là con trai, lại khuyết Thủy, thì… tương khắc.”

“…” Cô rất muốn nói rằng cô rất thấu hiểu và đồng cảm với nỗi khổ tâm của cậu ta nhưng rốt cuộc cô chỉ có thể nhếch miệng, phát ra một tiếng cười yếu ớt.

“Thực ra, tất cả những điều này chỉ là cái cớ mà thôi. Bản thân tôi cũng biết…”

“…”

“Chỉ là kiếm một cái cớ để không bị mất mặt thôi.”

“Tôi biết mình không tốt. Ở bên cô ấy, tôi rất lúng túng. Tôi không nam tính, cũng chẳng biết thế nào mới được coi là nam tính. Hơn nữa vừa nghĩ cô ấy không thích, không thể làm như vậy thì một giây sau, tôi đã ôm đầu ngồi thu lu dưới đất. Tiểu thư nói, cô ấy ghét tôi vì tôi còn hèn nhát hơn cả cô ấy.”

“Hí… khì… À, xin lỗi. Tôi không cẩn thận…” Cô vừa bật cười lại vội vã kìm lại ngay, dường như hiểu ra điều gì đó liền nhướn mày.

“Không có gì. Dù gì tôi cũng thấy mình rất vô dụng, nhưng người… người đó, anh ta không hề thích tiểu thư. Tôi…”

“Không cam tâm?”

“Tôi không yên tâm.” Cậu ta lắc đầu.

“Vậy cậu còn không đi sao? Tôi nghe bọn họ nói muốn đi ngồi đu quay.”

“Đu… đu quay thì sao?” Cậu ta chớp mắt, không hiểu. Khuôn mặt ngây ngô đó thật khiến người khác có cảm giác mình đang chà đạp một mầm non.

“Đu quay chình là nơi lý tưởng để ‘tấn công’. Cậu nghĩ xem, hai người cùng ở trong một không gian bé xíu, kín mít, lại lên cao như vậy, bên cạnh chẳng có ai. Nếu anh chàng rất nam tính kia đột nhiên có ý định xấu với tiểu thư nhà cậu. Cậu nói xem cô ấy yếu ớt như vậy thì chạy đâu cho thoát? Cậu không sợ khi xuống khỏi xích đu, cô ấy đã bị tên cầm thú kia “xơi tái” rồi sao?”

“Xơi tái tiểu thư?” Chàng ngốc kia vẫn ngoẹo đầu một bên, chưa hiểu.

“Gạo nấu thành cơm.” Đã nói đến vậy, nếu cậu ta vẫn không hiểu thì cô sẽ cực lực lên án sự non nớt, ngô nghê của cậu ta. Cô thực sự không nhẫn tâm nhìn vào cặp mắt hấp háy ấy.

“Haizzz!” Phù… May mà câu này cậu ta hiểu.

“Này, cậu muốn chạy đi đâu vậy?” vừa hiểu ra, cậu ta đã chạy đi đâu vậy? Hay những cậu con trai ẻo lả thường có tính hấp tấp, nóng vội.

“Tôi phải đến ngay chỗ đu quay. Tiểu thư không thể bị xơi tái!” Cậu ta quay đầu lại nói lớn, quên béng cả cái cớ tai nạn đổ máu gì đó, cũng chẳng để tâm đến cái vẻ ẻo lả của mình luôn.

“Cậu… không phải sợ độ cao sao?” Cô nhắc nhở cậu ta chớ nên quên khuyết điểm lớn của mình nhưng cậu ta chẳng thèm ngoái đầu lại. “Này! Bọn họ đã lên cao rồi, cho dù cậu muốn lên theo cũng phải xếp hàng đã chứ.”

Cậu ta đột nhiên nhớ ra phải xếp hàng, nhìn hàng người dài dằng dặc, tim cậu chùng xuống. Quá nóng lòng, cậu bèn xông thẳng lên đầu hàng. Ai ngờ, vừa tới nói cậu đã trượt chân ngã đáng “phịch”, cả người nằm song soài trên mặt đất. Hồ Bất Động tự đập tay lên trán, sao mà cậu ta yếu ớt như vậy?

Người đứng xếp đầu hàng đột nhiên thấy có người ngã bổ nhào trên mặt đất thì giật nảy mình, anh ta khom người hỏi han mấy câu thì thấy Mạn Đồn Đồn ngóc đầu dậy, gương mặt đáng yêu rơm rớm nước mắt, miệng khẽ rên rỉ vì đau.

“Này… Tại sao cô ấy không chịu tin, đấy chẳng phải là tai nạn đổ máu sao? Thực sự rất linh nghiệm… rất đ

“Cậu không sao chứ?” Người đứng đầu hàng nhìn Mạn Đồn Đồn quan tâm hỏi.

Cậu ta mím chặt môi, ép cho nước mắt trào ra, hai hàng mi rũ xuống, đôi mắt nai tơ kia vẫn tiếp tục tranh thủ sự thương hại, giọng cậu hơi lạc đi: “Xin… xin anh… nhường…. nhường… nhường tôi lên trước được không…. tôi… tôi… hu… tôi…”

“Đây… nhưng xếp hàng…” Người đầu hàng hơi khó xử, tuy cậu dụ dỗ được anh ta nhưng phía sau còn rât nhiều người đang xếp hàng…

“Xin anh đó, tôi thực sự… thự sự phải lên ngay bây giờ. Hu… Cầu xin anh!”

“Haizzz, người ta đã khóc lóc như vậy, anh nhường cho người ta lên trước đi!” Những người đứng xếp hàng bắt đầu lên tiếng bênh vực.

Đúng vậy. Nhìn cậu bé mếu máo tội nghiệp chưa kìa! Sao anh lại nhẫn tâm không chịu nhường cho người ta lên trước?” Bênh vực kẻ yếu là trách nhiệm của mọi người.

“Đúng vậy, chắc là cậu ấy muốn ngồi ở khoang xích đu đó để nhớ về một ai đó. Haizzzz, nhường cho người ta đi mà!” Lòng đồng cảm của mọi người còn vượt xa cả mong đợi. Đây là chân lý!

“Được. được, được rồi, cậu lên trước đi. Tôi, tôi, tôi xếp sau. Sợ cậu rồi đó.”

“Cảm ơn anh, anh thật tốt, mọi người đều là người tốt! Hu hu!” Cậu ta ôm lấy cái đầu gối đau nhức, vội vã đứng dậy, kéo vạt áo lau mấy giọt nước mắt sắp rơi xuống rồi xông thẳng lên bậc thềm, nhìn chiếc xích đu trên cao mà nuốt nước bọt đáng sợ! Cao qua! Chóng mặt quá!

Hồ Bất Động theo sau nghiễm nhiên được hưởng lợi mà chẳng phí chút sức lực, cô cười xòa lém lỉnh. “Tôi đi cùng cậu ấy.” Cứ thế cô không chút ngại ngần mà lên thẳng dầu hàng.

“Cậu thực không sao chứ? “ Nhìn Mạn Đồn Đồn chưa ngồi lên ghế đu mà mặt đã tái xanh vì sợ, cô phân vân liệu có nên mang theo bình dưỡng khí đề phòng cậu ta ngất xỉu hay không.

“Tôi nghĩ… chắc không sao đâu. Tôi nhắm mắt lại là được mà.” Cậu ta nhìn khoang xích đu đang từ từ hại xuống liền theo nhân viên phục vụ đi vào.

“Nhắm mắt lại? Vậy chẳng phải là không nhìn thấy gì nữa sao? Nếu thế, kế hoạch của tôi phải làm thế nào?” Cô nhăn mặt, vừa đi theo vừa nhìn mẩu tin nhắn mới gửi đi.

“Này, muốn tan làm sớm thì nấu một nồi cơm nhé! Đừng nói là anh không hiểu ý tôi, đừng hòng, giả bộ thỏ non với tôi. Nhưng cũng đừng tuyệt tình quá, biết điểm dừng đó!” Cô nhắn tin cho Trác Duy Mặc.



“Chụt, chụt, chụt…”

Một tràng âm thanh quái dị, rờn rợn phát ra từ túi của Trác Duy Mặc, thu hút sự chú ý của Nguyễn Ly đang ngồi ngây ra, tay chống cằm, mắt nhìn về nơi xa xăm. Trong không gian chật hẹp này, muốn bỏ qua một âm thanh trao đổi nước bọt khêu gợi như thế thực là rất khó. Nhìn vẻ nhăn nhó, thò tay vào túi quần, khó chịu móc cái vật thể quái dị kia ra của anh chàng trước mặt, cô nói: “Chuông điện thoại của anh đúng là quê mùa.” Nguyễn Ly không giấu được sự bất mãn, cô vuốt mái tóc xoăn như muốn phô trương đẳng cấp

“Hừm. Hơn nhiều loại đàn ông cô thích.” Anh trừng mắt lườm cô, vắt chân chữ ngũ, rồi hí hoáy đổi nhạc chuông điện thoại.

Một hồi nhạc chuông mới vang lên, những âm thanh cứng nhắc, chẳng có chút giá trị nghệ thuật gì. “Tút, tút…”

“Này, anh đổi nhạc chuông làm gì?”

“Đó là nhạc chuông mà cô bạn gái trước đây cài cho tôi, bây giờ tôi giữ lại làm gì?” Anh không ngẩng lên nhìn cô mà vẫn lúi húi với chiếc điện thoại của mình.

“Anh từng yêu rồi?”, giọng Nguyễn Ly lên cao dường như không tin những gì mình vừa nghe thấy. Thật là quá xem thường sự tôn nghiêm đầy tính đàn ông của anh ta.

“…” Anh hơi ngước mắt lên, trừng trừng nhìn cô, rít từng tiếng qua kẽ răng: “Có muốn bản thiếu gia nói cho cô biết số lượng bao cao su mà tôi đã dùng không?”

“Vậy có nghĩa là anh đang thất tình? Anh vừa bị người ta đá sao?”

“Không hợp thì chia tay tôi. Hừ, chẳng lẽ phải học theo cô, tìm một cô gái tới để chọc tức người ta sao? Vớ vẩn!” Ngón tay của anh gõ vào mục hộp thư đến, mở cái tin nhắn mới. Anh vỗn chẳng thích thú gì với phương thức liên lạc nhằm chán này. Dù gì trước đây mấy cô bạn gái cứ nằng nặc đòi anh nhắn tin chuyện trò với họ nhưng anh đều phớ lờ. Điện thoại là để gọi, có chuyện gì thì gọi điện nói cho tiện, nhắn qua nhắn lại phiền phức chết đi! Chuông điện thoại có gì hay chứ, cứ cách mấy phút lại kêu ầm ĩ. Thật khó chịu!

Cho nên mỗi lần nhận được tin nhắn vớ vẩn đại loại “Anh đang ở đâu thế?”, “Anh nhớ em không?”… thì phản ứng đầu tiên của anh là gọi lại phủ đầu người ta bằng câu:

“Có việc gì?” Anh gắt lên.

Thông thường đối phương sẽ ngây ra một lát, ấp úng không thành tiếng.

“Có chuyện thì nói đi”. Anh lạnh lùng

Đối phương im lặng thêm mấy giây nữa, sau đó mới lí nhí: “Không có việc gì.”

“Không có việc gì dập máy đây.” Tắt máy…

Nguyễn Ly nhăn mày, nở nụ cười châm chọc. “Nói trước bước không qua đó. Đợi khi nào anh tìm được một cô gái mà khiến anh muốn tìm một cô gái khác để chọc tức cô ta, bản tiểu thư sẽ nể tình chuyện hôm nay mà giúp anh.”

“Bản thiếu gia đây không thèm.” Anh từ chối không chút đắn đo, rồi nhìn dòng chữ đang hiện trên màn hình. Lần đầu tiên thấy tên cô xuất hiện trên màn hình điện thoại của mình khiến bàn tay anh bất giác run run. Nguyễn Ly nhìn anh nghi hoặc. Anh lập tức ho khan một tiếng, lấp liếm sự lúng túng của mình, ngón tay cái nhẹ nhàng ấn phím mở tin nhắn.

“Này, muốn tan làm sớm thì nấu một nồi cơm nhé! Đừng nói là anh không hiểu ý tôi, đừng hòng, giả bộ thỏ non với tôi. Nhưng cũng đừng tuyệt tình quá, biết điểm dừng đó!”

“…”

“Là bạn gái cũ nhắn tin cho anh sao?” Nguyễn Ly chớp mắt.

“Không phải.”

“Vậy sao nhìn anh buồn thiu như thấy người yêu cũ của mình đi yêu người khác vậy?” Nguyễn Ly vươn cổ ra, muốn đọc trộm đoạn tin nhắn vừa khiến anh ta biến sắc kia.

“…” Anh bóp mạnh chiếc điện thoại, vứt luôn vào túi, một cảm giác rất khó diễn tả dâng trào. Anh dự định, nếu cô gửi một tin nhắn tương tự những tin anh thường nhận được như: “Anh đang ở đâu đấy” hay “Tôi không tìm được anh, đến đón tôi đi.”, anh sẽ gọi lại theo thói quen nhưng câu mở đầu có lẽ thay đổi một chút.

“Đứng im đó, đợi tôi đến tìm cô.”

Nhưng tin nhắn này lại khác hẳn, anh nhất thời không phản ứng kịp. Hừm, câu mở đầu mà anh chuẩn bị sẵn cũng coi như bỏ đi! Khốn khiếp!

“Đến đây!” Anh vươn tay, những thứ đồ trang sức đeo lủng liểng khắp người phát ra tiếng leng ca leng keng, ngón tay ngoắc ngoắc trước mặt Nguyễn Ly.

“Này, bản tiểu thư vừa mới nói sẽ giúp anh chọ tức một cô gái mà anh nhanh như vậy đã… Woa!”

Chưa nói dứt lời, cô đã bị anh kéo vào lòng, dường như cố ý để cổ của cô vượt qua vai mình. Qua ô cửa kính chắn gió sau lưng anh, cô nhìn thấy trong khoang đu cách khoang của họ không xa, có một khuôn mặt đỏ bừng đang dính sát vào kính, những ngón tay cào cấu vào mặt kính. Tuy khoảng cánh khá xa nhưng nhìn Hồ Bất Động đang bịt chặt tai, mặt mày nhăn nhó, cô biết người đó đang gào thét rất lớn.

Cô tựa đầu lên vai Trác Duy Mặc, chuyển động cằm, lạnh nhạt nói: “Chẳng phải cậu ấy sợ độ cao sao? Trèo lên đó làm gì chứ? Thật là!” Cô mỉm cười, trong lòng đã có sắn câu trả lời, nói tiếp: “Lần đầu gặp nhau, cậu ấy mặc một chiếc váy ren, màu hồng nhạt xấu chết đi được! Rõ ràng cắt tóc con trai thế mà lại mặc váy. Tôi liền kéo cả váy lần quần trong của cậu ấy xuống, chỉ vào ‘chỗ đó’ mà dọa nếu cậu ấy còn mặc váy, chỗ đó sẽ thối rữa. Lúc đó cậu ấy khóc lóc rồi bỏ chạy. Từ đó về sau không dám mặc váy nữa. Nếu biết trước sau này, bản tiểu thư sẽ động lòng với cậu ấy, thì tôi đã không tinh nghịch như vậy.”

“Xí…”, anh bật cười mỉa mai. Nghe câu chuyện của Nguyễn Ly, anh đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy cái đầu trọc lốc. Lúc đó, anh đang học dở nửa tiết học, à không… chính xác là anh đang ngủ trong tiết học, vừa mở mắt ra liền phát hiện trước mặt mình không biết từ lúc nào xuất hiện một vật thể kì dị, khiến anh không sao ngủ tiếp được. Thế là, anh chẳng chút lịch sự vỗ vào cái đầu trọc lốc của em ni cô vừa chuyển vào lớp kia, dọa nạt: “Này! Đem cái đầu trọc lốc của cô tránh xa tôi ra một chút!”

Bị vỗ “bốp” cái lên đầu, cô sợ hãi rụt cổ lại, ôm lấy cái đầu xui xẻo nhìn anh ấm ức.

“Nhìn cái gì mà nhìn? Có cấn bản thiếu gia giúp cô mua một bộ tóc giả không? Cứ nhìn thấy cái đầu trọc của cô là bản thiếu gia không sao ngủ nổi.”

“…” Cô bĩu môi, kiềm chế để không lao tới cắn xé gã kia, khóe mắt ươn ướt. Lúc đó, anh hoàn toàn không hiểu gì, chỉ thấy cô ôm đầu quay đi, nằm bò ra bàn, không để cái đầu trọc lốc của mình làm phiền giấc ngủ của người khác nữa. Anh nhếch khéo môi hài lòng với thái độ nghe lời của cô. Cứ thế, anh ngủ, còn cô ngục đầu xuống bàn, có lẽ vì thế nên cô cũng thường xuyên ngủ thiếp đi. Chỉ có điều cô không may mắn như anh, anh xấu xa nên thầy giáo không dám động vào, còn cô gần như quá quen thuộc với hình phạt xách xô nước đứng ngoài hành lang.

Lúc đầu, anh thấy vô cùng hãnh diện vì không ai dám động đến mình, cho cô hiểu thế nào gọi là “phân biệt đối xử”. Nhưng thấy cô suốt ngày bị thầy giáo bắt phạt rồi lại bị các bạn trong lớp trêu chọc, thật sự đáng thương! Thế là, lòng tốt hiếm hoi của anh nổi lên, lúc đi qua tiệm tạp hóa, thấy có bày một chiếc mũ khá hợp với cái đầu trọc lốc của cô… Khi anh định thần lại thì tiền đã chiu tọt vào túi của chủ cửa hàng. Thôi, dù gì cũng mua rồi, anh mang đến trường, tỉnh bơ vứt lên bàn cô, huýt một tiếng sáo rồi lướt qua, thế là xong.

Kế hoạch gần như đã chu toàn nhưng khi đến trường, anh lại thấy cô đang gật đầu, khom lưng với một cô nàng rất xinh đẹp. Chẳng thèm để ý cô ta nữa, anh về bàn đánh một giấc thật say, định bụng lúc vào lớp sẽ kiếm bừa cái cớ gì đó rồi ném chiếc mũ cho cô. Ai ngờ, vừa nghe thấy tiếng chuông vào lớp, anh ngẩng đầu lên, trước mặt anh đã là một người khác.

Đập vào mắt anh là một mái tóc đen óng ả, xõa ngang vai, bay phấp phới trong gió. Chẳng hiểu sao lúc ấy, anh chỉ muốn cầm kéo cắt phăng mái tóc vô tích sự cứ lả lướt trong gió kia, cho nó nếm chút mùi đau khổ. Anh đưa mắt tìm cái đầu trọc mọi ngày, thấy cô đổi được chỗ ngồi mà cuối cùng có thể ngẩng thẳng cổ, tha hồ ngọ nguậy. Nhìn vẻ sung sướng, thoải mái như trút được gánh nặng của cô, anh nghiến răng vò cái mũ giấu trong ngăn bàn.

Anh trừng trừng nhìn mấy sợi tóc đang bay lất phất trước mặt, đến mức khiến cô nữ sinh kia mơ màng quay đầu lại, dường như hiểu ra chuyện gì, cô nở nụ cười ngọt ngào. Sau đó, cô ấy chạy đến tìm anh, nói muốn làm bạn gái của anh, anh chau mày, chẳng hiểu bạn gái là gì, chỉ hầm hầm thốt ra một câu: “Đươc. Vậy cắt ngay mớ tóc chướng mắt của cô đi cho tôi!”

“Hả?”

Thế là, bạn gái đầu tiên của Trác Duy Mặc là một cô gái tóc ngắn. Khi cô ta cắt đi mái tóc dài óng mượt của mình thì tóc trên đầu cảu Hồ Bất Động bắt đầu nhú lên. Anh chẳng thèm để ý gì đến cô nữa.

Dẹp bỏ hết mớ ký ức vớ vẩn đó qua một bên, anh nghe thấy Nguyễn Ly tiếp tục nói:

“Thực ra… tôi biết.” Cô khịt khịt mũi, nhìn người đang sống chết dán mặt vào cửa kính kia. “Cái gọi là số mệnh không hợp kia, cái gọi là tai nạn đổ máu đều là cái cớ. Cậu ấy trốn tránh tôi chỉ vì nghe lời lúc khốn nạn, lắm mồm trong trường nói chúng tôi không x với nhau, nói nhà cậu ấy không có tiền như nhà tôi. Cậu ấy là người cả tin, người khác nói gì cũng cho là thật. Suốt ngày bị đám thanh niên xấu bắt nạt. Nếu tôi không bảo vệ cậu ấy, cậu ấy làm gì còn sống mà đứng trước mặt tôi nói những gì số mệnh không hợp với tai nạn đổ máu chứ. Rõ ràng cậu ấy không tin tưởng tôi nên mới để ý những chuyện đó. Trong cuộc sống, làm gì có ai cả đời thuận buồm xuôi gió, lẽ nào hễ gặp chút chuyện xui xẻo là đem mọi tội lỗi đổ cho số phận sao? Nếu cậu ấy thực sự nhàn rỗi như vậy, chi bằng dành thời gian quan tâm tôi một chút không phải hơn sao?”

“…” Nghe những lời oán trách của Nguyễn Ly, rõ ràng chuyện chẳng liên quan gì đến mình, sao anh lại có cảm giác rất quen thuộc, khéo miệng bất giác khẽ động đậy, yết hầu cuộn hẳn lên như thể vừa nuốt một thứ gì đó rất đắng vậy. Anh đứng đó nhìn Huỳnh Nhất Nhị cảnh cáo đám học sinh xấu trong trường không được ức hiếp cô, không cho phép được động vào bạn gái của anh ta. Huỳnh Nhất Nhị cười khổ sở giải thích hình xăm con thỏ trước ngực anh ta là bị cô uy hiếp bắt xăm, rồi anh ta hùng hồn tuyên bố muốn hẹn hò với cô, ấy thế mà người chủ động hẹn lại biến mắt tăm.

Đúng là cô rất ngốc, đầu óc cô quá đơn giản! Việc gì cô phải đứng trong mưa chờ đợi chứ? Cô đang chứng tỏ rằng mình rất si tình sao? Cô cũng đâu khác gì những cô gái khác vừa nhỏ mọn, hẹp hòi vừa đa nghi Tào Tháo, lúc nào cũng không tin tưởng cái này, nghi ngờ cái nọ. Đã không muốn nói thật thì cần gì phải tỏ ra vĩ đại, cao thượng chứ? Lúc anh đưa chiếc ô cho cô, vốn định tiện thể đá cho cô một cái, để cô tỉnh ngộ nhưng anh viện cớ gì mà lo chuyện bao đồng này chứ? Cô đâu phải là bạn gái anh, cô là bạn gái của cậu bạn chí cốt của anh. Là anh quen cô trước cơ mà, chiếc mũ kia anh còn chưa kịp tặng, tuy… Khốn khiếp, cuối cùng anh đã dừng lại.

Anh dựa vào sau ghế, hơi khom người để không cản trở tầm nhìn của Nguyễn Ly, hai tay đút trong túi quần, cho cằm cô tựa vào vai mình để nhìn xuống khoang của Mạn Đồn Đồn. Mọi thứ chỉ có vậy nhưng người khác nhìn vào lại cảm thấy tư thế đó rất mờ ám.

“Chết rồi, bọn họ thực muốn nấu cơm! Hu hu… Làm thế nào đây? Làm thế nào đây?” Trong khoang xích đu vừa chật vừa kín, giọng hoảng hốt của Mạn Đồn Đồn nghe càng chói t>Hồ Bất Động bịt chặt tai, ngẩng đầu nhìn đôi nam nữ đang ôm nhau ở khoang trên. Này, này, này chỉ là đóng kịch thôi mà, làm gì mà phải quấn quýt như thật thế kia? Cứ như thể bọn họ từ thông cảm đến yêu rồi từ yêu đến… Ý, nhìn động tác cuối cùng của anh ta xem. Dù gì đây cũng là trên xích đu, ở nơi công cộng, cho dù Trác Duy Mặc quen thói cầm thú ở mọi lúc mọi nới nhưng không thể… như thế chứ?

“Tôi nói này, Mạn Đồn Đồn, cậu muốn la hét, muốn chóng mặt, nôn mửa, hay muốn ôm lấy của kính, muốn lăn lộn, run rẩy gì cũng được. Nhưng… có thể chỉ làm một thứ thôi được không? Nghe những tiếng lắc lư kẽo kẹt này, tôi thực sự lo lắng cho tính mạng của mình.”

“Nhưng mà… huh u… chóng mặt quá! Ý… bọn họ… huh u… nấu… chín cơm rồi. Vậy tôi…”

“Bây giờ hối hận rồi?”

“…”

“Đừng có cắn môi giả bộ đáng thương, chiêu này không có tác dụng với con gái đâu, quả lê mềm đó chắc chắn cũng không thích!” Hồ Bất Động xua tay.

“Vậy… vậy con gái… phải thế nào mới được?”

“Cậu thiếu bản lĩnh đàn ông!” Hai ta cô làm như đang xin lỗi và đáp án lại chính là thứ mà cậu ta thiếu. Haizzz, xem ra ông trời cố tình trêu chọc người ta mà.

“Rốt cuộc thì thế nào mới gọi là nam tính?”

“Nói chung không giống như cậu. Khi hỏi thì ngân dài tiếng cuối cùng, lại còn luyến láy, rồi hễ mở miệng là ‘hu hu’. Chẳng đâu vào đâu cả”, Hồ Bất Động giải thích một cách rõ ràng thẳng thắn. “Không được bĩu môi!”

“…” Cậu lập tức thu miệng lại.

“Không được vặn ngón tay!”

“…” Cậu buông thõng hai tay.

“Không được rũ mày xuống!”

“…” Cậu liền nhướn mày.

“Hình như khá hơn một chút rồi đấy. Cậu vốn rất đẹp trai nhưng sao lúc nào cũng nước mắt lưng tròng thế kia?” Hồ Bất Động vòng tay trước ngực lùi lại hai bước, nhận xét thật tỉ mỉ. “Vẫn còn thiếu một điểm then chốt.”

“Điểm… điểm gì?”

“Vết thương.”

“Hả?”

“Đàn ông con trai không thể không có vết thương. Đúng! Một vết thương rớm máu, kết hợp với đôi mắt này sẽ vô cùng nam tính.” Hồ Bất Động đang vẽ hình tượng một người đàn ông nam tính trong đầ

“Nhưng… tôi vừa bị ngã, cả đầu gối và tay dều bị thương rồi. Hu hu, không tin thì chị nhìn xem!” Cậu ta kép quần lên, để lộ chiếc chân nuột nà, trắng trẻo. Chân cậu ta thật chẳng khác nào đôi chân ngọc của các mỹ nữ.

“Cậu thả ngay quần xuống cho tôi. Vẻ nữ tính của cậu lại lộ ra rồi đấy!”

“Hu hu…”

“Bắt đầu từ bây giờ, cậu không được nói gì nữa, càng không được bật ra mấy ‘hu hu’ đó. Lát nữa xuống khỏi xích đu, cậu hãy đến trước mặt người đàn ông kia.” Cô chỉ tay lên trên thì phát hiện xích đu của hai người kia đã hạ xuống, Trác Duy Mặc và Nguyễn Ly vốn đang trên đỉnh đầu họ giờ đã lại thành ra ở phía dưới, cô bèn chỉ tay xuống.

Đầu Mạn Đồn Đồn cũng di chuyển theo hướng tay cô chỉ, phát hiện mất dấu hai người kia thì sốt sắng nhảy dựng lên. “Sau đó thì sao? Tôi xông đến trước mặt anh ta sao?”

“Không phải xông tới trước mặt mà là thế này, cậu đứng phía sau, vỗ và vai anh ta, đợi anh ta quay đầu lại cậu hãy chỉ vào Nguyễn Ly mà hỏi…”

“Hỏi cái gì?”

“Đó là cô gái của anh?” Nhướn mày, nhướn hết cỡ.

“Tiểu thư không phải cô gái của hắn!”

“Khô cắt ngang lời tôi!” Cô trừng mắt nhìn Mạn Đồn Đồn đang bấn loạn, đạo diễn tiếp vở kịch của mình. “Sau đó không cần đợi anh ta trả lời, cậu trực tiếp đấm cho anh một cái rồi nói tiếp…”

“Nói… nói cái gì?”

“Bây giờ là của tôi rồi!” Hồ Bất Động hếch mũi, trong lòng không ngớt cảm ơn HạThiên Lưu đã dạy cô tuyệt chiêu đó. Vì tinh thần trách nhiệm với công việc, xin lỗi, chỉ còn cách bắt chước kịch bản cướp bạn gái lần trước của anh. “Woa, ha ha ha! Được đấy chứ? Phải như thế! Đúng, phải như thế!”

“Chị muốn tôi đi… đánh, đánh, đánh, đánh, đánh anh ta?” Mạn Đồn Đồn ôm lấy đầu, chuẩn bị ngồi xổm xuống.

“Tôi không làm được đâu. Tôi sợ lắm, anh ta sẽ dùng đôi bốt đen đó đạp chết tôi, và dùng chiếc nhẫn hình đầu lâu kia khoét lỗ trên người tôi. Tôi… Tôi không muốn.”

“Ồ, vậy cậu tiếp tục khóc đi. Dù gì tiểu thư nhà cậu cũng chưa bao giờ nghĩ cậu nam tính.” Cô nhìn chiếc xích đu sắp chặm đất, gãi đầu, vờ bỏ đi. “Cô gái của mình mà để người khác lợi dụng còn không biết đi đòi lại. Tôi mà là cậu, thà tôi chết quách đi cho xong!” Hóa ra kế khích tướng này cũng hay đấy chứ!

“Chị bảo đảm, nếu tôi đánh anh ta… tiểu thư… sẽ cảm thấy tôi nam tính chứ?”

“Ừ ừ ừ, chắc chắn cô ấy sẽ ôm lấy cậu cảm động phát khóc, sau đó lấy thân mình đền đáp, đá gã chẳng ra gì kia bay đến Siberia chăn cừu

“Tiểu thư không biết Siberia ở đâu đâu.”

“Cậu thật chẳng biết nói đùa gì cả.” Cô trừng mắt lườm cậu ta, chợt thấy nhân viện phục vụ đã chuẩn bị mở cửa khoang xích đu, liền hỏi: “Này, rốt cuộc cậu có đánh không?”

“Đánh!” Cậu ta đứng bật dậy, hùng hổ ôm nắm đấm xông ra ngoài. Kết quả là nhân viên phục vụ còn chưa kịp cho khoang xích đi dừng lại hẳn thì đã thấy một bóng đen lù lù lao ra, bóng đen đó “bỏ qua” bậc thang, cứ thế nhào thẳng xuống bãi đất bùn.

“Hu hu… tại sao cứ phải đánh nhau mới được coi là bản lĩnh? Thườn tích đầy mình thế này vẫn chưa đủ nam tính sao? Tai nạn đổ máu… tai nạn đổ máu!” Cậu ta bò lê trên mặt đất rồi lẩy bẩy đứng dậy. Nhìn cặp nam nữ cách đó không xa đang muốn bỏ đi, liền cố gắng đứng dậy, xông lên. Hu hu… tại sao nam tính lại khó thế này?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.