“Không phải cậu thực sự thích người
kia chứ?”
* * *
“Đợi đã!”, giọng nói yếu
ớt của Mạn Đồn Đồn vang lên sau lưng Trác Duy Mặc.
Trác Duy Mặc cảm thấy có
một bàn tay run rẩy từ phía sau tóm lấy vai mình, còn Nguyễn Ly thì đứng ngây
ra đó, lướt qua vai anh nhìn Mạn Đồn Đồn vừa đang sợ hãi đến mức mặt mày tái
mét, thở hồng hộc rồi buông tay khỏi vai anh, rúm người lại.
“Làm gì vậy?”, Trác Duy
Mặc hỏi>
Hu hu… nghe giọng điệu
của anh ta có vẻ tâm trạng không tốt lắm, hay là để lúc khác tôi nói với anh ta
chuyện phụ nữ? Mạn Đồn Đồn lùi lại hai bước, quay sang nhìn Hồ Bất Động đang
trống trong một góc nhìn lén, ánh mắt cô như muốn nói:
“Cậu đúng là vô dụng. Lúc
này mà cậu định rút lui, chẳng lẽ muốn đợi đến lúc tiểu thư nhà cậu ôm cái bụng
to kềnh đi tìm cậu khóc lóc sao? Gã đàn ông trước mặt cậu là một tên cầm thú,
cầm thú, cậu hiểu không? Sở trường của hắn chính là dụ dỗ các côi gái, đến khi
no xôi chán chè thì rũ bỏ trách nhiệm. Nếu cậu muốn đưa tiểu thư nhà cậu đi phá
thai thì cứ để ngày khác đến tìm anh ta thương lượng!” Hồ Bất Động bắt chéo hai
cánh tay thành hình chữ “X”, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng.
Mạn Đồn Đồn quay đầu lại,
Nguyễn Ly đã quay đi chỗ khác, không ngó ngàng đến cậu nữa. Cậu nuốt mạnh một
miếng nước bọt, lấy hết dũng cảm lí nhí: “Đó… đó là cô gái của anh sao?” Ánh
mắt vừa hướng về phía tiểu thư, đổi lại một cái nhìn trợn trừng của cô. Hu hu…
Cậu chỉ đang diễn theo kịch bản của người khác thôi… Sao lại trừng mắt nhìn cậu
như vậy?
Nhìn Mạn Đồn Đồn lo lắng
đan các ngón tay vào nhau, không dám nhìn thẳng Trác Duy Mặc, Hồ Bất Động ngán
ngẩm lắc đầu. Tại sao những lời nói “man” đó khi kết hợp với tư thế của cậu ta
lại thành ra lố bịch vậy? Lãng phí kịch bản hay của cô. Tội lỗi!
“Thế nào?”, giọng Trác
Duy Mặc đầy vẻ khiêu khích. Anh bực bội móc bao thuốc lá trong túi quần ra,
chẳng thèm đoái hoài đến thằng nhóc yếu ớt trước mặt, rút một điếu thuốc rồi
kẹp lên miệng, đúng kiểu bọn đầu gấu. “Tạch”, anh bật lửa châm thuốc.
Hồ Bất Động chán nản lắc
đầu. Này, này, này, giờ là lúc nhân vật nam chính đang thể hiện mình, sao tên
nam phụ kia không biết tránh sang một bên, lại còn cố hoàn thành vai diễn quyến
rũ phụ nữ của mình nữa chú? Giờ thì cô đã hiểu lời thoại chỉ là phụ, tư thế mới
là chính. Trác Duy Mặc chỉ cần nói đúng hai chữ, kèm theo một loạt hành động
thì đã ăn đứt anh chàng lả lướt kia rồi.
“Bây… bây… bây giờ cô gái này của anh là… là… là của
tôi rồi!” Mạn Đồn Đồn ngước đôi mắt xinh đẹp hơi ngấn nước của mình lên, một
tay tóm lấy cổ áo Trác Duy Mặc mà ra sức kéo. Hồ Bất Động thấy vậy cũng cảm
động.
Rất tốt, mấy chữ cuối
cùng rất có uy lực, có lẽ cậu ta đã lấy hết sức bình sinh ra để hét. Động tác
cuối cùng cũng khá nam tính, cậu ta kéo mạnh quần áo của Trác Duy Mặc khiến nó…
Ấy, ấy, ấy… chuyện gì thế kia? Sao cậu ta lại ngồi phệt xuống đất mà ôm đầu
rồi?
“Hu hu… Thật đáng sợ!
Thật khủng khiếp! Anh ta… trên người anh ta có… có… có…”
Có cái gì?
Thấy Mạn Đốn Đốn khiếp sợ
đến vậy, Hồ Bất Động tò mò nhìn lên người Trác Duy Mặc. Anh vẫn đứng nguyên ở
đó, áo ngoài bị kéo tụt khỏi vai để lộ phần lưng đầy cuốn hút, xăm hình đầu một
con sói đen, miệng đầy máu tươi, dáng vẻ khiêu khích. Tuy cô có nghe học sinh
trong trường đồn trên người anh ta có xăm hình dã thú, nhưng thường ngày khi
xuất hiện trước mặt cô, dù gì anh ta cũng mặc quần áo chỉnh tề, ngay cả vừa rồi,
lúc cô hóa trang, anh ta cũng quay đi chỗ khác thay đồ, kiên quyết không chịu
quay đầu lại, hóa ra là sợ cô bị cái thứ đồ chơi trên người anh ta dọa cho sợ
phát khóc. Kể cũng đúng… cô mới chỉ nhìn thấy hình con thỏ trên người Huỳnh
Nhất Nhị, nhưng con thỏ biết cắn người kia cũng chẳng hiền lành gì hơn con sói
trên lưng Trác Duy Mặc.
Anh nheo mắt nhìn cái
lưng đã bị hở quá nửa của mình, nở nụ cười nguy hiểm. Chẳng cần quan tâm ánh
mắt của mọi người đang hằn học nhìn mình như nhìn một gã chuyên đi ức hiếp
người khác, anh hơi gập đầu gối, ngồi xuống, tóm lấy cổ áo Mạn Đồn Đồn kéo lên,
ép cậu ta nhìn vào mình, điếu thuốc lá đang ngậm trong miệng rụng tàn lả tả.
“Ẻo lả, cậu làm loạn đủ chưa? Nếu như không có bản lĩnh thì hãy cút sang một
bên cho bản thiếu gia. Thiếu gia đây không nhàn rỗi để chơi với cậu!”
“Tôi…”
“Cậu không hiểu lời của
bản thiếu gia sao? Cậu đang nhìn đi đâu vậy?” Anh nheo mắt lại, nâng cằm cậu ta
lên, vẻ mặt vẫn như hung thần ác sát. “Cậu trông chờ vào những ánh mắt đồng cảm
kia sao? Cậu nghĩ những người qua đường đó thực sự sẽ tới bênh vực cậu sao? Cậu
cho rằng lần nào giả vờ đáng thương cũng có tác dụng sao? Bọn họ chỉ muốn xem
kịch thôi, không ai thèm để ý đến một kẻ vô dụng như cậu đâu!”
“….”
“Bỏ ngay cái bộ mặt hèn nhát,
không có chút bản lĩnh đàn ông đó đi. Nếu cậu không muốn bị người khác ức hiếp
thì phải mạnh mẽ lên. Ngoài chuyện giả bộ đáng thương ra, cậu còn biết gì nữa?”
Quát xong, anh toan hất “chú gấu bông” mềm nhũn kia xuống đất thì bị một bàn
tay trắng nõn túm chặt lấy.
“Tôi không cho phép anh
mang tiểu thư đi!” Chú gấu bông kia không rủ mày, không khóc lóc mếu máo nữa mà
nhìn thẳng vào mắt anh.
Anh bất giác nở một nụ
cười mỉa mai.
“Cậu dựa vào cái gì chứ?”
“….” Mạn Đồn Đồn trầm
ngâm hồi lâu, nhìn Nguyễn Ly đang muốn tiến đến ngăn cản Trác Duy Mặc. Thật ra,
cô chỉ muốn thử lòng Mạc Đồn Đồn một chút, chứ không có ý khiến cậu ấy bị tổn
thương. Vừa rồi Trác Duy Mặc nói có phần quá quắt khiến cô giận sôi lên.
“Dựa vào bộ dạng ôm đầu
khúm núm như rùa rụt cổ của cậu sao? Dựa vào cái mồm lắp ba lắp bắp chẳng nói
nổi một câu hoàn chỉnh của cậu sao? Dựa vào bộ dạng ẻo lả này mà đòi tranh
giành bạn gái với bản thiếu gia sao?” Anh ngẩng cao đầu nhìn kẻ đứng không nổi,
phải ngồi bệt dưới đất kia đầy khinh bỉ, đến lời nói cũng không chút tôn trọng.
Hồ Bất Động đứng bên mà toát mồ hôi lạnh. Anh ta làm sao vậy? Rõ ràng vừa rồi
còn miễn cưỡng, gượng gạo lắm mà, sao loáng một cái đã nhập vai hoàn hảo như
vậy? Nói toàn câu chí lý. Chẳng lẽ anh ta là con người đa nhân cách?
“Dựa vào việc anh hút
thuốc trước mặt tiểu thư, tôi sẽ không cho phép anh đưa cô ấy đi!” Mạn Đồn Đồn
chống tay ra sau lấy đà từ dưới đất đứng bật dậy.
“Hút thuốc?” Trác Duy Mặc
nhìn vào điếu thuốc đang tỏa khói, rồi quay lại nhìn Nguyễn Ly. Cô ta chỉ cúi
đầu, không nói, khóe miệng nở một nụ cười hạnh phúc.
“Tiểu thư từ nhỏ đã bị
bệnh về đường hô hấp, thế mà anh dám hút thuốc trước mặt cô ấy?” Cậu ta chen
vào giữa Nguyễn Ly và Trác Duy Mặc, cuối cùng cũng tách được hai người họ ra. “Đúng,
tôi ẻo lả, tôi không có bản lĩnh đàn ông, là con mọt sách, là kẻ vô dụng nhưng
vẫn còn tốt hơn cái kẻ hoàn toàn chẳng để ý đến cảm nhận của người khác!”
“Kẻ không để ý đến cảm
nhận của người khác?” Trác Duy Mặc “hừ” nhẹ một tiếng rồi nheo mắt, đứng dậy,
anh nhướn mày lên, vẻ mặt như cảnh cáo “mày chán sống rồi à”, sau đó hỏi: “Cậu
đang nói bản thiếu gia sao?”
“Vớ vẩn!” Đây là câu thô
lỗ nhất mà cậu ta từng nói, cái mũi hếch lên, toan xắn tay áo để “mở hàng” quả
đấm không mấy lợi hại của mình. Chẳng vì lí do gì cả, cậu chỉ muốn dạy cho tên
dám hút thuốc trước mặt tiểu thư một bài học. Nhưng còn chưa kịp chuẩn bị xong
bỗng cảm thấy sau lưng có một vật gì đó hết sức mềm mại dựa vào. Cậu hơi
nghiêng đầu lại, nói: “Đừng ngăn cản tôi. Tôi phải dạy cho tên này một bài học.
Tránh ra!”
Nguyễn Ly giật bắn vì mấy
câu nói đầy mạnh mẽ của Mạn Đồn Đồn, lập tức ngẩng cái đầu mới dựa vào lưng
cậu, ngoan ngoãn đứng tránh sang một bên. “Cậu… cậu thực sự muốn đánh nhau với
anh ta sao? Tôi bịt mũi lại là sẽ không ngửi thấy gì nữa mà. Không… không
nghiêm trọng vậy đâu.”
“Chuyện gì cũng nghe theo
tiểu thư nhưng hôm nay tiểu thư phải nghe theo tôi. Không nghiêm trọng à? Lần
trước chẳng phải tiểu thư đã bị ngất vì khó thở đó sao? Tránh sang một bên cho
tôi. Cho dù tiểu thư thích hắn ta thì hôm nay tôi cũng phải dạy cho hắn ta một
bài học.”
“Tôi… tôi có bao giờ nói
thích hắn ta đâu. Tôi chẳng qua chỉ…”
iểu thư không thích hắn
ta thế tại sao lúc ở trên khoang xích đu lại ôm ôm ấp ấp hắn ta? Tiểu thư coi
tôi như chết rồi sao?”
“Tôi chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?”
“Sao tự nhiên cậu nói
chuyện lại mạnh mẽ, nam tính như vậy?” Cảm nhận được những lời nói khác thường
của Mạn Đồn Đồn, Nguyễn Ly thỏ thẻ. Cái vẻ dịu dàng thục nữ kia lần đầu tiên
xuất hiện trên gương mặt cô.
“Hả? Hóa ra như vậy là
nam tính sao?” Cậu như ngỡ ra chân lý, liền vò đầu bứt tai, lẩm bẩm một mình:
“Hóa ra ghen chính là nam tính. Thật kỳ lạ! Anh ta mạnh mẽ như vậy, chẳng phải
là…”. Cậu bỗng nhìn Trác Duy Mặc bằng ánh mắt đầy thông cảm mà chảng phát hiện
ra anh khởi động xương khớp chuẩn bị dạy dỗ mình, lại nhìn Hồ Bất Động mồ hôi
đang vã ra như tắm. Tuy chưa hết sợ hãi nhưng vẫn quan tâm hỏi: “Anh hay ghen
lắm phải không? Sống như vậy chẳng phải rất đau khổ sao?”
“…” Dựng mày, xắn tay áo,
đánh người! Khốn kiếp, thằng nhóc này, bản thiếu gia có lòng tốt giúp đỡ thế mà
mày cảm ơn bằng câu ngu xuẩn đó sao? Đáng đánh!
“Woa!”
“Vừa rồi chẳng phải đã
giải quyết xong rồi sao? Cô với cậu ta đã ôm nhay say đắm, hòa giải hết hiềm
khích, cũng ép được cậu ta bộc lộ nam tính rồi. Sao đột nhiên lại đánh nhau
vậy?” Hồ Bất Động nấp trong một góc vội vàng chạy ra. Thật không hiểu chuyện gì
đang xảy ra nữa.
“Ai mà biết được.” Nguyễn
Ly nhún vai, vừa nhếch mép cười, có vẻ rất hài lòng với “bộ phim hành động” vừa
rồi.
“Cô nhìn cậu ta bị Trác
Duy Mặc đánh cho thâm tím mặt mày thế kia mà còn vui được sao?”
“Như thế mới là đàn ông!
Coi như cậu ta có chút hy vọng rồi. Đây là thù lao của hai người!” Nguyễn Ly
nhét tờ séc vào tay Hồ Bất Động, nghiễm nhiên coi cô là người đại diện của Trác
Duy Mặc.
“…” Vắt óc nghĩ kế cả nửa
ngày, vậy mà câu chuyện này kết thúc lại không phải nhờ vào kinh nghiệm tình
trường dày dạn của cô, mà là nhờ vào mấy câu nói vớ vẩn của gã Trác Duy Mặc
chẳng hiểu chút gì về tình cảm kia. Nhìn tờ séc trong tay, cô đứng ngây ra,
khóe miệng giật giật, rồi vờ như bâng quơ hỏi: “Nếu như, Mạn Thôn Thôn không
theo đuổi cô mà nói muốn làm bạn bè bình thường với cô, cô sẽ thế nào?”
“…” Đến lượt Nguyễn Ly
ngây người ra. Trước nay, cô chưa từng nghĩ tới vấn đề này, liền đảo mắt một
vòng, ngẫm nghĩ. “Cậu ấy không vậy đâu.”
“Vì sao? Cô đối xử không
tốt với cậu ấy, không hề thông cảm cho cậu ấy, còn tìm người con trai khác đến
chọc tức cậu ấy. Nếu tôi là cậu ấy, tôi chắc chắn rất coi thường cô, vô cùng
coi thường cô, rồi cũng sẽ tìm một cô gái để chọc tức cô, khiến cô thổ huyết,
tức đến ngạt thở rồi ngất xỉu đi mới hả lòng!”
“Cô đang nói chính bản
thân cô?” Cô ta liếc xéo Hồ Bất Động, chẳng thèm quan tâm đến những giả thuyết
ác độc của cô.
“Thì sao? Không được
sao?”
“Nếu cậu ấy thực sự làm
như vậy, hoặc cô thực sự làm như vậy, thì chứng minh một điều!”
“Điều gì?”
“Cô không thật lòng yêu
người đó?”
“…”
“Gì mà số mệnh không hợp?
Gì mà bản mệnh khuyết này khuyết kia? Tất cả thật ra đều là cái cớ. Miệng thì
nói quan tâm cô, muốn tốt cho cô nhưng lại giữ khoảng cách với cô, cô nghĩ đó
là tình yêu thật sự sao?”
“…”
“Tôi không thấy thế.”
Nguyễn Ly nhìn Mạn Đồn Đồn đang bị đè xuống đất mà dạy dỗ, nói tiếp: “Tôi biết
cậu ấy để ý mấy chuyện Bát quái, Ngũ hành đó, nhưng hễ tôi xảy ra chuyện hay
hôn mê là cậu ấy liền tức tốc chạy đến. Những lúc đó, cậu ấy không bao giờ thản
nhiên bỏ đi, không bao giờ nói những gì mà số mệnh không hợp hay cô tìm người khác
đưa đi bệnh viện thì hơn. Con người ta chỉ khi bị ép đến đường cùng mới chịu
bộc lộ tình cảm thật”.
“Đúng! Chỉ bị ép đến
đường cùng mới chịu bộc lộ tình cảm thật.” Chân cô mềm nhũn ra, rồi khuỵu
xuống. “Hóa ra, tôi… he he…”, cô bật tiếng tự cười nhạo bản thân, nhìn Mạn Đồn
Đồn đang bị đè dưới đất chịu đòn, đột nhiên cảm thấy ngưỡng mộ cậu ta vô cùng.
Cùng là để ý đến cái vớ vẩn đó, tại sao tình cảm của cô không thể đơn giản một
chút? Thực ra, không phải cậu ta cần học nam tính, mà chính cô mới là người
phải học lấy hai chữ “tin tưởng”.
…
“Khốn kiếp, tên khốn!
Đánh không lại bản thiếu gia liền quay sang cắn ông!” Trác Duy Mặc ngồi trên
chiếc ghế trong góc một tiêm tạp hóa cách Câu lạc bộ Bạch Mã không xa, một tay
bịt vết răng còn rỉ máu trên bả vai trái, vẫn hậm hực vì chưa ép được tên ẻo lả
đó xuống đất đạp cho mấy nhát thì đã bị con bé lê mềm kia kéo ra. Đúng lúc đó,
hết giờ làm, muốn tìm người trút giận cũng không có. Nhìn Hồ Bất Động đang lật
tìm gì đó trên giá hàng, anh cau có mặt mày, vẻ không vui, “Này, rốt cuộc cô
muốn mua cái gì mà tìm lâu vậy?”
Hồ Bất Động kiễng chân,
với lấy mấy miếng urgo ở giá trên cùng, rồi mới lại gần anh, chìa mấy miếng
urgo trong tay ra, hỏi: “Muốn dán không?”.
“…” Nhìn mấy miếng urgo
trong tay cô, sắc mặt anh hơi thay đổi, rồi trừng mắt phát ra một tiếng “xí”
khinh khỉnh. Thay vì trả lời cô, anh thản nhiên cởi áo ngoài
“Này! Anh đừng cởi, đừng
cởi!” Cô vội giơ tay giữ lấy chiếc áo ngoài sắp bị cởi phanh ra, che lấp hình
xăm trên lưng anh.
Anh nhìn cô nghi ngờ,
không hiểu sao cô không cho anh cởi áo. Vết cắn của tên khốn kia ở trên vai,
không cởi áo thì dán urgo sao được?
“Chẳng phải hễ để lộ thứ
đó ra thì sẽ thành hai nhân cách sao? Anh che lại thì hơn!” Cô có ý tốt, một
tay giữ lấy áo anh, chỉ để lộ nửa bên vai anh, một tay cầm miếng urgo đưa lên
miệng, dùng răng cắn rách lượt giấy bọc ngoài, rồi dán lên vai cho anh.
“Ai nói với cô bản thiếu
gia đây hai nhân cách?” Anh khó chịu với cái tư thế e ấp như con gái của mình,
chỉ muốn cởi phăng chiếc áo bó sát khiến anh khó chịu này ra.
“Vừa rồi lúc Mạn Thôn
Thôn cởi áo của anh, anh nổi xung lên như muốn ăn thịt người vậy. Như thế chẳng
phải hai nhân cách sao?” Cô cười châm chọc, vỗ vỗ vào tai con sói đen lộ bên
vai trái của anh. Nếu chỉ nhìn cái tai, thấy chú chó sói này cũng đáng yêu, nó
cứ đứng trên lưng anh mà nghe trộm câu chuyện của hai người.
Anh tóm lấy bàn tay đang
vỗ bừa bãi trên vết thương của mình. Cô tưởng rằng anh muón gạt tay cô ra,
nhưng không ngờ anh lại nắm chặt lấy rồi kéo lại gần. Anh ngồi, cô đứng nên anh
phải ngước lên nhìn cô, khóe môi hơi nhếch, sau đó lại cúi đầu, giọng trầm
xuống: “Cô và cậu ấy… đã lên giường với nhau chưa?”.
“Bụp!” Cô cảm thấy như có
ngọn lửa lớn đang thiêu đốt trên mặt mình. “Anh… anh nói linh tinh gì thế?”
“Tôi hỏi cô đã lên giường
với cậu ấy chưa?” Dù gì cũng nói ra rồi, chỉ nhắc lại thôi mà. Thế nên lần này
anh không nhỏ tiếng nữa mà gần như quát lên, nhằm che giấu sự lúng túng của
mình.
“Anh mới chính là người
ngủ với anh ta đó! Hai người sut ngày ở bên nhau. Làm sao có chuyện tôi ngủ với
anh ta chứ? Anh điên rồi, đầu óc thần kinh rồi. Ngoài việc ngủ với con gái ra,
anh chẳng biết gì hết. Khốn kiếp!” Cô trước giờ chưa từng bị ai nói câu đó nên
bối rối đến mức nói năng loạn xạ. Cuối cùng còn đệm thêm câu của miệng của anh.
“…” Nhìn chân cô luống
cuống động đậy, anh đành quay đi chỗ khác, rồi dồn sức vào chân, đứng bật dậy,
đẩy cửa tiệm tạp hóa, ậm ờ nói: “Tôi đợi cô ở bên ngoài”. Sau đó bỏ đi.
Cô bị anh dọa cho sợ chết
khiếp, cầm chỗ urgo còn lại đến quầy thanh toán, khi mở ví mới nhớ ra vẫn chưa
đưa cho anh tấm séc, liền vội vàng thanh toán rồi đẩy cửa ra ngoài, vừa ngó
sang phải thì thấy anh đang ngậm điếu thuốc dựa lưng vào cửa kính, phì phò nhả
khói. Cô đưa cho anh tờ séc. “Này, của anh.”
“Ừ.” Anh ta uể oải đáp lại, nhận tờ séc,
nhét luôn vào túi, rồi đứng dậy, ngồi lên xe máy, ngẩng đầu nhìn cô. “Lên đi.”
“Làm gì?”
“Đưa cô về nhà.”
“…” Nhìn vào chỗ trống
sau xe, cô bĩu môi, lầm bầm trong miệng: “Tôi không them ngồi xe của tên con
trai chuyên làm hại xử nữ”.
“…” Anh nhăn mặt, chẳng
thèm để ý cô chịu hay không, cứ thế kéo lấy tay ấn cô xuống ghế sau, rồi nổ
máy, tiếng động cơ “xịnh xịch” vang lên.
“Ối, anh lái chậm một
chút, chậm một chút. Tôi vẫn chưa ngồi xong. Đợi tôi ngồi đàng hoàng đã rồi anh
hãy lái!” Cô cuống quýt điều chỉnh lại tư thế ngồi, chỉ sợ chàng thiếu gia này
mà không vui thì sẽ rồ ga hất văng cô xuống mất. Cô bước chân qua xe, chỉnh lại
mông, tay nắm chắc vào phần yên sau, tạo ra một khoảng trống giữa hai người,
tránh chuyện tiếp xúc cơ thể.
Thấy cô nàng phía sau đã
ngồi yên vị, anh kéo g chiếc xe lao vọt đi. Cô không kịp phòng bị liền bổ nhào
vào lưng anh theo quán tính, cô ôm lấy cái mũi bị đụng đau điếng xuýt xoa,
nhưng vì đang trên xe máy của người ta, cô không thể không nhún nhường đành
nhẫn nhịn không nói gì.
Anh cười sằng sặc, khe
khẽ nói: “Thật không ngờ làm trai bao cũng không đến nỗi vô vị lắm”.
“Hừm…” Cô đảo mắt một
vòng rồi quyết định dựa hẳn vào vai anh, phòng trường hợp anh phanh gấp. Nép
sau vai anh, cô cũng không cần sợ những cơn gió phũ phàng táp vào mặt, chỉ nghe
tiếng ống quần bị thổi “phần phật”. “Tôi cũng không ngờ ngồi sau xe hóa ra
chẳng sung sướng gì.”
“Cô nói cái gì?”, giọng
anh vì thuận chiều gió nên truyền đến tai cô rất dễ dàng, nhưng lời nói của cô,
anh lại nghe rất khó.
Cô giẫm nhẹ lên chỗ để
chân, rướn thẳng người, tăng mức âm lượng, ghé sát vào tai anh mà nói: “Tôi
nói, tôi muốn bán chiếc xe cà tàng kia! Anh có quen hàng nào mua xe cũ không?”.
“Két”, tiếng phanh xe
chói tai vang lên. Cho dù cô đã hết sức cảnh giác nhưng vẫn không thể tránh
việc đập đầu vào lưng anh.
“Anh cố ý phải không?
Ngồi xe của anh thực sự rất nguy hiểm. Tốt nhất, tôi nên ngồi xe buýt cho an
toàn.” Cô ôm lấy cái mũi tội nghiệp, toan xuống xe để đổi sang phương tiện giao
thông khác an toàn hơn.
“Khi nào cô bán?” Anh
dừng hẳn xe, không quay đầu lại, chẳng khác nào đang độc thoại.
“Tôi muốn rửa sạch đã rồi
mới bán. Mấy hôm trước, trời mưa nên bùn đất dính đầy xe làm sao thách giá
được?”
“Cô rửa xong thì bảo
tôi.”
“Để làm gì?”>
“Đưa cô đi bán xe!”
“Ừ.”
Bán xe thôi, làm gì mà
anh ta cười như bán thân vậy? Chắc chắn là nghiện làm trai bao mất rồi, hễ nói
đến mua bán, bất luận bán đồ gì cũng đều vui mừng cả. Mẹ nào con nấy mà. Nếu
một ngày, tiệm trai bao đó lọt vào tay Trác Duy Mặc mà làm ăn phát đạt thì cô
sẽ chẳng lấy làm lạ.
“Xịch, xịch, xịch”, một
tràng tiếng máy nổ lại vang lên.
“Bụp.”
Lần thứ ba cô đập vào
lưng anh.
“Này! Anh muốn lái, muốn
dừng, muốn phanh xe, có thể thông báo trước với tôi một tiếng không? Chẳng
trách những cô gái ngồi sau xe anh cứ thay đổi liên tục, cứ thế này thì mũi nào
chịu nổi có chứ!”
“Hì hì!”
“Anh còn cười được nữa?
Cười cái quái gì chứ? Lúc làm trai bao, muốn anh cười một tiếng cũng khó hơn
lên trời, bây giờ chẳng có ai cho tiền thì anh lại cười nỗi gì?”
“Khốn kiếp, cô im miệng
đi!”
“…”