Yêu Em Thật Xui Xẻo

Chương 29: Chương 29: Sự từ chối của trai bao




“Tôi ghét phụ nữ>

* * *

Trác Duy Mặc không đưa Hồ Bất Động về đến tận nhà vì cô một mực nói an ninh trong ngõ nhà mình rất tốt. Anh đành dựng xe ngoài đầu ngõ, nhìn vào con đường sâu hun hút, một quán ăn đêm thắp đèn sáng trưng, anh bĩu môi. “Tùy cô”, rồi bỏ rơi cô ngay đầu ngõ, phóng xe đi.

Cô lần tìm chìa khóa, đi về phía nhà mình, lúc ngang qua chỗ ông chủ quán ăn đêm, cô chỉ định gật đầu chào hỏi qua loa rồi đi luôn, ai ngờ ông ta lại thò đầu ra, hất cằm về phía Trác Duy Mặc vừa đi mà hỏi:

“Ê, không phải mày cũng bắt chước tên tiểu tử thối đó bắt cá hai tay đấy chứ?”

“Ông chủ, không phải ông cũng bắt chước bà vợ mình ngồi lê đôi mách đấy chứ?”

“Mày mà cũng dám đấu khẩu với tao cơ đấy! Mày và tên tiểu quỷ đó thế nào rồi? Lâu lắm không thấy hai đứa đi cùng nhau? Cãi nhau sao?” Ông chủ quán nhiệt tình chạy hẳn ra ngoài hỏi han, quan tâm.

“Gã nhỏ mọn đó không thèm để ý đến cháu nữa rồi. Thôi được, lần sau cháu mời anh ta đến quán của chú ăn uống, coi như xin lỗi.” Cô cười hì hì rồi mon men lại gần quầy hàng, tay còn chưa rửa đã thò vào nồi bốc trộm một miếng đậu phụ bỏ vảo miệng. Miếng đậu phụ nóng đến mức khiến cô thổi phù phù không ngớt.

“Bất Động à, chú luôn cảm thấy thằng bé Nhất Nhị đó trong lòng đầy tâm sự, cho nên làm việc gì cũng khó tránh được khó chịu, cháu…” Ông chủ quán dừng lại, nhìn chiếc xe hơi màu đen đang rẽ vào ngõ, đèn xe rọi sáng rực cả con ngõ nhỏ chỉ vừa một chiếc xe. Cô đứng quay lưng lại chiếc xe đó, còn đang mải ăn vụng đậu phụ, chợt nghe chiếc xe phanh lại.

“Bất Động, là cháu à?” Một giọng nữ dịu dàng, nhu mì vàng lên sau lưng cô. Cô ngẩng đầu lênng chủ quán mặt đỏ tưng bừng, lúng túng gãi đầu gãi tai liền biết ngay người đang đứng phía sau mình là ai. Mẹ của Huỳnh Nhất Nhị…

Cô rút vội mấy tờ giấy ăn bên cạnh, cuống quýt lau miệng rồi mới quay người lại. “Cô… he he he he…”

“Cháu ăn vụng đậu phụ ở quán của ông chủ hả? Vẫn còn chưa về nhà sao?” Bà kéo kính xe xuống, ngồi trong buồng lái, mỉm cười thò đầu ra, rồi gật đầu chào hỏi ông chủ quán: “Hôm nay, ông buôn bán tốt không?”

“He he, cũng tàm tạm. Nhưng số đậu phụ con bé này ăn vụng không biết nên tính thế nào đây.” Ông chủ vừa nhìn thấy người đẹp, lập tức đứng nghiêm chỉnh, hoàn toàn quên mất chuyện vừa rồi định nói với cô. “Hôm nay, mọi người về sớm vậy?”

“Vâng. Hôm nay, chúng tôi lôi thằng nhóc ương ngạnh này đi tiếp khách. Bất Động, cháu lên xe đi cùng nhé. Vẫn còn một đoạn đường dài, để cô đưa cháu về nhà.” Bà vừa nói vừa liếc về phía ghế sau, qua cửa kính được kéo xuống một nửa, cô thấp thoáng nhìn thấy bên trong có một bóng người đang ngồi tựa lưng vào ghế.

“Thôi ạ, còn có mấy bước nữa, cháu đi bộ cũng được mà.” Cô xua tay từ chối. “Cháu còn muốn ăn chực thêm chút nữa rồi mới về, hiếm khi ông chủ nói không lấy tiền mà, he he. Cô à, mọi người về trước đi.”

“Haizzz! Cháu không lên thật sao? Mà thôi, thằng nhóc Nhất Nhị đi tiếp khách uống say bí tỉ, trước khi lên xe còn nôn thốc nôn tháo, bây giờ trong xe nồng nặc mùi rượu chở cháu cũng không tiện.” Bà lại liếc về phía ghế sau, rồi nói tiếp, “Cháu giúp cô lấy mấy tờ giấy ăn chỗ ông chủ đưa cho nó được không?”

“Dạ…”

Nhìn sắc mặt cô hơi khó xử, bà nói tiếp: “Chẳng còn cách nào khác, nó không cho cô động vào nó.”“Vâng ạ.” Cô vâng dạ, rút lấy mấy tờ giấy ăn trên quầy rồi tiến lại gần chiếc xe, kính cửa sau hạ thấp hơn chút nữa. Anh ngả lưng vào chiếc ghế da êm ái, bộ âu phục trên người đã nhăn nhúm, chiếc nơ thắt trên cổ áo cũng bị tháo tung, ngay cả đến khuy áo sơ mi cũng mở phanh, tóc mai rủ xuống trước trán, mắt nhắm nghiền, lông mày chau lại, hai má thì đỏ ửng, dường như anh đang dùng chính thân thể mình để nói với cô, anh đang buồn lắm, buồn vô cùng.

“Nếu biết trước thế này chúng ta không nên ép nó đi tiếp khách.” Mẹ Nhất Nhị lên tiếng trách móc chồng.

“Chuyện này trước sau gì nó cũng phải học. Buổi tiếp khách hôm nay là do nó tự đồng ý với anh.” Giọng một người đàn ông vang lên ở ghế lái.

Cô không muốn nghe thấy quá nhiều chuyện riêng của nhà người khác, liền vội vàng mở cửa xe, hơi rượu nồng nặc xông vào mũi. Cổ anh rụt lại vì gió lạnh ùa vào, hai mắt vẫn nhắm nghiền, dường như đang ngủ rất say. Cô mắm môi, chỉ nhét mấy tờ giấy ăn vào tay anh, không giúp anh lau mồ hôi trên trán. Bàn tay anh không giữ chặt khiến mấy tờ giấy rơi lả tả xuống sàn xe. Cô khom người nhặt hết lên rồi nhét vào tay anh lần nữa, lần này cô kẹp chặt vào từng ngón tay anh, sau đó vội vàng chui ra khỏi xe, đóng cửa lại.

“Cảm ơn cháu nhé, Bất Động.” Bà mỉm cười cảm ơn cô.

“Vâng, không có gì đâu ạ.” Cô mỉm cười, rồi quay trở lại quán tiếp tục ăn chực, nhưng tai vẫn lắng nghe tiếng chiếc xe từ từ chuyển bánh.

“Haizzz!”, tiếng ông chủ quán thở dài, làm cô phì cười.

“Yên tâm đi, cháu sẽ không mách bà chủ quán rằng chuyện chú lưu luyến mối tình đầu, hại chú phải quỳ trên bàn giặt đâu.”

“Ai lo lắng chuyện đó chứ? Tao lo lắng cho thẳng tiểu quỷ Nhất Nhị kia cơ!” Ông ấy lấy chiếc thìa khoắng canh trong nồi. “Mày biết chuyện chị cậu ta ly dị chồng chứ?”>

“Vâng, cháu cũng có nghe nói.” Cô phồng miệng thổi phù phù một xâu cá viên.

“Tao nghe mấy bà ngồi buôn chuyện với nhau nói, anh rể cậu ta đang thôn tính cả công ty nhà họ, chuyện khá ầm ĩ.”

“Ồ! Chuyện nhà bọn họ, ai mà biết được.”

“Đấy là tao nghe nói thế thì kể với mày thế, đừng nói với Nhất Nhị nhé. Mày biết tính thằng nhóc đó rồi đấy, nó ghét nhất là người khác bàn luận lung tung về chuyện nhà mình.”

“Vâng, yên tâm đi, cháu cũng chẳng có cơ hội để mách lẻo với anh ta đâu. Ồ, ông chủ, cháu ăn no rồi!” Cô vỗng bụng, vô cùng khoái trá vì bữa ăn đêm hôm nay, liền đập tay xuống bàn nói lớn: “Thêm hai phần mang về nữa!”

“Con nha đầu chết tiệt này, đã ăn chực còn muốn gói phần mang về sao?”

“Hì hì, chỗ này cháu trả tiền, trả tiền cũng không được sao? Mau mau, gói cho cháu, cho nhiều nước một chút, nếu không, sợ đến lúc anh ta về thì canh đã bị húp hết rồi!”

“Mày mua cho ai thế? Chẳng phải bố mày không có nhà sao? Này, không phải mày sống chung với thằng nào đấy chứ? Gần đây, tao nghe mấy bà kháo nhau, trong nhà mày có người đàn ông lạ ra vào!”

“Ông chủ, thay vì lo lắng cho cháu, tốt nhất chú tự lo lắng cho bản thân mình trước đi!”

“Tao thì có chuyện gì chứ?”

“Bà vợ chú nghe ngóng tin tức giỏi như thế, chú không sợ chuyện chú giấu tiền riêng bị bại l>

“…”

“Cảm ơn đã khoản đãi, thế nhé!”

Cô trả tiền rồi xách lấy hộp đồ ăn, vừa đi vừa ngân nga mấy câu hát. Về đến nhà, tắm rửa xong, cô phát hiện thằng nhóc Phạn Đoàn tuyệt đối tuân thủ thời gian biểu của học sinh tiểu học, đã tắt đèn đi ngủ mất rồi, cô muốn gọi thằng bé ra ăn đêm thế mà… Cô đặt hộp đồ ăn lên bàn, ngồi xuống sô pha toan bật ti vi, chợt thấy đống đĩa phim A bị vứt bừa bãi khắp sàn nhà, cô liền thu dọn gọn gàng, nhét hết vào hộp. Nhưng sự tò mò đối với thứ cảm giác mình chưa từng thử qua khiến cô không nén nổi cười thầm rồi bỏ chiếc đĩa vào đầu máy, xem đầy thích thú.

Chẳng biết có phải cô đã bị lây nhiễm chứng lãnh cảm của Hạ Thiên Lưu hay không nhưng lúc giật mình tỉnh lại cô mới phát hiện mình đã ngủ thiếp trên ghế sô pha từ lúc nào không hay. Đánh thức cô là một hồi chuông cửa, liếc nhìn đồng hồ đã là quá nửa đêm. Cô đứng dậy, thấy anh đi chân trần vào phòng, nhìn đôi nam nữ đang quấn lấy nhau trên màn hình ti vi mà hoàn toàn vô cảm, anh chỉ đá mắt qua phía cô một cái, rồi vào nhà tắm xả nước, gột sạch những dơ bẩn trên người, khôi phục đạo hạnh tiên nhân.

“Cái đó…” Cô cất tiếng nói để chứng minh bản thân mình còn tồn tại, anh dừng bước, chậm rãi quay đầu, đợi nghe cô nói nốt.

“Tôi… giúp anh mua đồ ăn đêm, anh có muốn ăn một chút không?”

“Bây giờ tôi thực sự không cười nổi đâu, cô có thể đi ngủ đi.” Anh chẳng buồn lôi thôi với cô, thẳng thắn nói cho cô biết hiện tại anh không có tâm trạng phục vụ cô và cũng khước từ luôn cả lòng tốt của cô.

Cô vẫn không chịu bỏ cuộc bám theo anh giải thích: “Không phải tôi bảo anh tăng ca, cũng không cần anh cười. Tôi biết hôm đó, tôi nói “bản lậu” gì đó rất quá đáng, anh coường tôi cũng là điều đương nhiên, tôi không phủ nhận. Nhưng hôm đó, thái độ khinh bỉ ấy của anh coi như là trả thù tôi rồi, tôi quyết định không so đo với anh nữa. Dù gì chúng ta cũng quen biết nhau một thời gian rồi, tôi lại là khách hàng của anh nữa, đừng nhỏ mọn như vậy.”

“…” Anh dừng lại, quay đầu nhìn cô lạnh nhạt như muốn nhắc nhở, cô muốn gì thì nói cho ngắn gọn thôi, còn chuyện có kéo dài chiến tranh lạnh với cô nữa không, anh còn phải xem xét.

Thấy anh đột nhiên quay đầu lại, nhìn mình lạnh lùng, cô đứng ngây ra một lát. Chợt ngửi thấy mùi nước hoa phụ nữ thoang thoảng trên áo anh, cô nhăn mũi, không muốn nhìn thấy mặt của anh, bèn dựa đầu vào lưng anh, nhẹ nhàng nói: “Tóm tại, tôi hiểu rồi. Tôi hiểu ý anh rồi”. Bây giờ cô mới biết rằng anh đang giúp cô hiểu rõ những khúc mắc trong lòng, anh dùng phương pháp hữu hiệu nhất để giúp cô thấy được tình cảm của mình. Thật ra anh đang an ủi cô.

“…” Anh mặc cho cô dựa đầu vào lưng mình, mặc cho hai bàn tay cô vân vê áo mình, liếc nhìn chỗ đồ ăn đêm cô mang về, rồi dịu dàng “Ừ” một tiếng, coi như đã nhận lòng tốt của cô.

“Này, anh thích nhất là thứ gì vậy?” Cô ngẩng đầu khỏi lưng anh, bất ngờ bắt gặp khóe môi hơi mỉm cười của anh. “Anh lại định tiếp tôi sao?”

“Làm gì?” Câu này là nhằm vào câu hỏi đầu tiên của cô, còn câu hỏi thư hai bị anh bỏ qua.

Giọng anh không giống với lúc đuổi cô về đi ngủ nữa, dịu dàng hơn, ôn tồn hơn.

“Tôi muốn mua về tặng anh.”

“…” Cặp lông mày của anh mới thả lỏng một chút lại nhíu chặt, sự khinh bỉ lại trở lại trong đôi mắt, ngay cả đôi tay đang đặt trên lưng, mân mê áo của anh cũng bị gạt ra luôn.

àm… làm gì vậy? Tôi nói muốn mua quà tặng anh mà, đâu phải nói định cướp tiền của anh chứ. Thái đội của anh là gì vậy? Tôi đang bày tỏ sự cảm kích của tôi mà. Tôi đang nói rất thật lòng, không phải chỉnh anh, cũng không phải báo thù anh. Mang ơn phải báo, bố tôi từ nhỏ đã dạy tôi như thế. Anh không cần nhìn tôi như vậy đâu”.

“Không cần.” Anh lắc đầu, từ chối ý tốt của cô.

“Anh không cần tiết kiệm tiền giúp tôi đâu. Những món quà đắt tiền tôi không mua nổi nhưng một vật làm kỉ niệm thì không thành vấn đề, tôi…”

“Không cần.”

“Không có gì đâu! Tôi không dùng tiền của anh, tôi dành dụm tiền tiêu vặt của mình, tôi…”

“Không được phép tặng!”

“Hả?” Thói quen quỷ quái gì của anh ta vậy? Tại sao không cho phép người khác tặng quà cho anh ta?

“Tôi ghét nhất phụ nữ tặng quà cho tôi.”

“Tôi chỉ là… tôi…”

“…” Trừng mắt lạnh lùng…

“…”

Từ khi khai thiên lập địa đến giờ, lần đầu tiên Hồ Bất Động chịu hào phóng móc hầu bao, ấy thế mà lại bị thói quen cổ quái của Hạ Thiên Lưu chà đạp không thương tiếc. Nhưng không sao! Con người ai cũng vậy, càng khó khăn thì càng muốn đạt được. Cô quyết định…

Ai thèm quan tâm anh ta thích không chứ. Anh không cho cô tặng, cô cứ muốn tặng. Thậm chí còn phải khiến anh vui mừng khôn tả, nước mắt giàn giụa, quỳ xuống chân cô bày tỏ xúc động. Chưa biết chừng còn phát hiện ra một vài sở thích quái dị của anh ta cũng nên. Hừ… Đột nhiên cô lại có hứng thú tìm hiểu cuộc sống riêng tư của người khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.