“Bây giờ, chúng ta có thể bàn về giá
tiền rồi.”
* * *
“Con vào rồi!” Trác Duy Mặc vừa nhẹ
nhàng giơ chân, cánh cửa thủy tinh tội nghiệp đã ngoan ngoãn mở toang. Đến cả
câu chào hỏi cũng chẳng có chút lễ phép.
Nhìn cách đạp cửa xông vào quá chuyên nghiệp của anh,
Hồ Bất Động sợ chết khiếp, chân anh vẫn chưa dừng lại, nó duỗi ngang ra chặn
lấy cánh cửa đang tự động khép lại. Hai tay đút vào túi quần, anh hất cằm ra
hiệu bảo cô đi vào.
“Anh phục vụ khách như vậy sao?” Anh
ta cho rằng cách miễn cưỡng giúp khách mở cửa như vậy được gọi là phục vụ tận
tình sao? Cô thất vọng khua tay trước mặt anh.
Không phải cô so đo chuyện trước đây, mà là anh chàng
này thật sự chẳng có chút tư chất trai bao gì cả. Làm gì có ai mời gọi khách
như anh ta. Cô nhất quyết sẽ không trả cho anh ta dù chỉ một đồng, thậm chí sẽ
đánh một dấu “X” to tướng vào tờ đánh giá, nhận xét. Không biết ở đây có quy
định phạt lương không nhỉ?
“Tốt nhất là cô đừng bắt tôi dùng cánh
cửa này để kẹp cái đầu cứ nghiêng qua nghiêng lại của cô. Vào đi!” Anh hất mạnh
cằm, mấy sợi tóc mai rủ xuống trước mặt theo động tác của anh.
“Vào… vào thì vào. Dù sao thì ở đây
cũng có pháp luật, tôi không tin các người dám ép uổng người khác!” Cô lầm bầm.
Cái nơi đúng ra phải khiến người khác mơ màng, phiêu diêu trong đỉnh cao của
quyền lực nhưng vừa bước vào, thay vì cảm giác bay bổng là sự sợ hãi như có
trăm mối nguy hiểm đang rình rập.
Mùi nước hoa nồng nặc khắp phòng, xộc thẳng vào mũi,
cô nhất thời chưa thích nghi được liền khịt khịt mũi mấy cái, điều hòa hơi thở,
xong mới dám mạnh dạn bước vào… Một chiếc bàn làm việc cao cấp, màu đen khá lớn
kê ngay trước khung cửa sổ sát đất. Chiếc ghế sô pha da thật trống không. Giấy
tờ, tài liệu vứt ngổn ngang trên bàn. Bó hồng trắng ở góc trái bàn làm việc
được cắm khéo đến mức ai đi qua cũng phải liếc nhìn. Máy tính phát ra tiếng kêu
ro ro.
“Gì thế này? Sao lại hôi vậy chứ? Đã
nói bà ấy đừng có xịt nhiều nước hoa như vậy. Già rồi còn đ đòi.” Trác Duy Mặc
đưa tay lên bịt mũi, cứ đứng lì ở ngoài cửa không chịu vào trong.
Mùi nước hoa nồng nặc trong căn phòng này thực sự
khủng khiếp, Hồ Bất Động cũng sắp ngạt thở phải đưa tay bịt chặt mũi. Cô quét
mắt khắp căn phòng làm việc rộng lớn, rõ ràng chủ nhân căn phòng này đang cố
khoe rằng “ta là một tỉ phú”. Chiếc đèn pha lê đỏ, ánh sáng hơi tối treo giữa
trần nhà. Mấy chai rượu đắt tiền đặt trong chiếc tủ rượu tao nhã với mấy ngọn
đèn chiếu phía dưới, một bộ sô pha xịn kê ngay bên cạnh, một mỹ nhân xem ra giá
cũng không rẻ đang nằm ngủ ngon lành trên sô pha…
Haizzz! Sao đột nhiên lại xuất hiện một người thế kia?
Cô thu ánh mắt về phía người đang nghiêng đầu tựa vào
sô pha, thở đều đều… tóc mai anh hơi dài rủ xuống, che kín mắt, đầu ngoẹo sang
trái, lộ ra phần cổ trắng nõn, khuôn mặt hồng hào, môi mỏng khẽ mím, cái cằm
nhọn hơi vểnh lên, bộ âu phục đen trên người bị tư thế ngủ co ro của anh ta làm
cho nhăn nhúm, chiếc áo sơ mi mặc bên trong bị tháo hai khuy trên cổ, phần
xương quai xanh thoắt ẩn thoắt hiện, lên xuống đều đều theo nhịp thở của mỹ
nam. Thật là một mỹ nam gợi cảm.
“Hình như mẹ anh mới gây án xong, để
lại chứng cứ và độn thổ tẩu thoát rồi”. Cô vừa chỉ vào tội chứng rành rành là
mỹ nam vẫn nằm ngủ say sưa trên sô pha kia vừa nói với Trác Duy Mặc.
“Người này là ai?” Anh chau mày, bịt
mũi miễn cưỡng đi vào mấy bước. Nhìn kẻ đang nằm mềm nhũn dưới ánh sáng ấm áp
của ngọn đèn trần, nói: “Anh ta chết rồi hay sao vậy? Nom bộ dáng như có bệnh
ấy”.
“Nếu anh ta chết, mẹ anh sẽ là hung
thủ tình nghi số một, không phải chúng ta đang chứng kiến một vụ giết người
trong mật thất chứ?” Cô danh chính ngôn thuận giơ một ngón tay, để ngang trước
cái mũi dọc dừa của mỹ nam. Một luồng hơi thở ấm áp tỏa ra, phả vào ngón tay
cô, đổi lại là cô được một trận nổi da gà đầy mãn nguyện. “Ừm… vẫn còn sống… Mẹ
anh có thể coi là vẫn còn nhân tính.
“Thứ nhân tính này, mỗi lần tôi tìm
người khác tính sổ đều không cần.” Một giọng nữ quen thuộc, lạnh lùng vang lên
từ phía sau cô, khiến sống lưng cô lạnh buốt, cô cứng đờ không dám động đậy. Có
lẽ là vì thế nên ngón tay đang trêu ghẹo mỹ nam của cô cũng bất động tại đó,
người phụ nữ phía sau càng không hài lòng. “Cô có thể để gần thêm một chút, để
cả bộ mặt cô dính lên cũng không sao. Nhưng, giá tiền chạm vào mặt Thiên Lưu
không giống với giá của thực tập sinh kia đâu, cô có mang đủ thẻ ngân hàng để
thanh toán cho tôi không? Thu phí với xử nữ còn cao hơn đó!”
Thiên, Thiên, Thiên, Thiên, Thiên Lưu?
Hạ Thiên Lưu?
Cô hoảng hốt, vội vàng thu bộ móng vuốt của mình về,
nhìn kỹ lại mỹ nam kia. Cổ anh hơi ngọ nguậy có lẽ khó chịu vì những tiếng ồn
ào bên ngoài quấy nhiễu giấc ngủ của mình, nhờ vậy mà khuôn mặt anh tuấn đó
cũng lộ ra rõ hơn.
Cô ngồi phịch xuống đất, tận dụng tối đa sức lực của
cả hai chân lẫn hai tay, bò ra khỏi phạm vi thế lực của Hạ Thiên Lưu. Nhưng bởi
quá vội vàng nên vừa quay lại, đầu cô đập luôn vào cái người không biết đã đứng
sau mình từ lúc nào.
Cô ngồi phệt trên mặt đất, ngẩng đầu lên. Đập ngay vào
mắt cô là bộ nội y màu đen hết sức gợi cảm nằm ẩn sau chiếc váy tím sang trọng
cùng cặp đùi thon thả bọc ngoài bằng đôi tất da.
“Vừa rồi thì muốn lợi dụng VIP của
tôi, giờ lại muốn sàm sỡ cả đàn bà, phụ nữ sao? Cô rất được đó? Tốt nhất là cô
nên lập tức bò ngay ra khỏi váy của lão nương!”
“…” Trời ơi! Cảnh tượng trước
mắt cô sao lại kỳ lạ thế này. Hóa ra, cô lăn xuống dưới váy của người khác. Cô
lập tức vén cái váy ngập mùi nước hoa kia lên, lồm cồm đứng dậy. Trác Duy Mặc
vẫn trừng mắt lườm cô, dường như không muốn thừa nhận là người quen của cô. Cô
ngại ngùng gi gãi đầu, nhìn anh như xin lỗi. Thật không phải, lần đầu tiên gặp
đã biến mẹ anh ta thành trò cười, còn tận mắt nhìn thấy cái thứ rất hạn chế
kia. Tuy vậy cô cũng chẳng hứng thú gì với phụ nữ, đặc biệt là với các bà già.
Cô hơi ngẩng lên nhìn người phụ nữ mặc chiếc sơ mi, cổ
chữ V tím đậm rất hợp với chiếc váy dài kia, tóc dài xoăn gợn sóng, màu hạt dẻ
xõa trên vai. Qua lớp trang điểm cầu kỳ, thật không thể đoán ra tuổi thật của
bà ta, càng không nghĩ bà ta đã có một thằng con to xác như Trác Duy Mặc.
“Này, xử nữ, đến đây ngồi!” Bà ta
ngoắc ngoắc ngón tay với Hồ Bất Động, rồi chỉ vào hai chiếc sô pha đặt trước
bàn làm việc, nói như ra lệnh.
Cô rụt cổ lại ngay tức khắc, răm rắp nghe theo mệnh
lệnh của nữ ma đầu xã hội đen, đặt mông lên ghế, không dám có bất cứ động tác
thừa nào. Lại nghe bà ta nói tiếp, nhưng không phải với cô, mà là giáo huấn con
trai mình.
“Này, con còn đứng ngây ra đó làm gì?
Con không xuống dưới tiếp khách đi.”
“Lão thái bà à, mẹ giành mất khách của
con rồi, giờ lại kêu con đi tiếp ai đây?” Trác Duy Mặc bực bội chỉ vào vị khách
đầu tiên của mình chính là cô nàng đang ngồi thẫn thờ trên ghế sô pha trước mặt
mẹ mình kia.
“Ha ha, thằng nhóc chết tiệt, mẹ biết
mắt thẩm mỹ của con kém nhưng không ngờ lại kém đến mức như thế này? Thật đúng
là làm mất mặt mẹ con quá.”
“Lão thái bà chết tiệt…” Trác Duy Mặc
rủa thầm, “Tốt nhất mẹ đừng giở trò với con. Hợp đồng hết hạn, bản thiếu gia
đây tuyệt đối không ở lại cái nơi quỷ quái, ăn bám này đâu!”
“Đúng, mày thanh cao! Từ nhỏ đến giờ
không phải mày toàn ăn bám mà lớn như vậy sao? Nếu mày có bản lĩnh được như
Thiên Lưu, lão nương đây không còn gì để nói, lập tức thả mày tự do, muốn cắt
đứt tình mẹ con cũng không sao hết. Thế nào?”
“Lão thái bà chết tiệt… Chỉ là một
triệu thôi mà, tôi kiếm cho bà xem! Hạ Thiên Lưu kia một tháng kiếm được bao
nhiêu, thiếu gia đây cũng có thể kiếm được bấy nhiêu!”
“Ha ha, tiểu tử đáng chết, dám so sánh
với Thiên Lưu cơ à? Được đấy, lão nương muốn đợi xem, mày làm nổi trò trống gì.
Lão nương tin chắc, một tuần lễ mày cũng chẳng kiếm được đồng nào đâu! Mày cho
rằng kiếm tiền của phụ nữ dễ lắm sao?”
“Cứ ngủ như chết giống anh ta thế kia
là phụ nữ thích sao? Xem ra, mẹ đã quên mất con trai mẹ từ thời tiểu học đã nổi
tiếng sát gái rồi. Hừ!”
“Tao đương nhiên chưa quên chuyện mày
bị cắm sừng. Sao? Mùi vị đội mũ xanh dễ chịu lắm hả?”
“Lại là tên Tần Vĩnh Thi khốn kiếp kia
ton hót với bà?”
“Hừ, mấy chuyện mất mặt đó của mày,
lão nương chẳng thèm quan tâm. Có thời gian ở đây lôi thôi chi bằng xuống dưới
nhà khóc lóc ôm chân phụ nữ, xem xem có người nào rủ lòng thương bố thí cho mày
chút ít không!”
“Không thiếu của bà đồng nào đâu, bà
vội gì chứ? Tôi ở đây hút thuốc xong sẽ đi!” Anh ta sầm mặt, giọng nói cao ngạo
vừa rồi cũng đột nhiên biến mất.
“Chẳng phải lúc nào mày cũng chê chỗ
này hôi sao? Vậy còn đứng hút thuốc ở đây làm gì?”
“Gã kia có thể nằm chết khô ở đây, tại
sao tôi lại không thể? Bản thiếu gia cứ muốn ở đây hút thuốc!” Đột nhiên anh ta
lại cao giọng: “Lo cho tôi, chẳng thà bà lo cho kẻ nghèo rớt mồng tơi đang ngồi
trên ghế kia đi. Hừ, cô ta nổi tiếng là keo kiệt. Bà gọi cô ta đến đây làm
gì?”.
“…” Bà chủ nhìn cậu con trai
mình nghi ngờ, rồi quay sang phía Hồ Bất Động đang ấm ức vì đột nhiên bị lôi ra
làm đề tài. Bà ta húng hắng ho mấy tiếng, rồi sải bước đi về phía cửa, ghé sát
vào tai Trác Duy Mặc, nham hiểm cười nho nhỏ, “Xem ra mày rất để ý nó?”.
“…” Anh ta liếc về phía Hồ Bất
Động, cô cũng đang nhìn hai mẹ con họ, ánh mắt sợ hãi không hiểu chuyện gì. Bao
thuốc đã móc ra rồi lại nhét trở lại túi, anh thì thầm: “Vớ vẩn, cô ta là bạn
gái của bạn tôi. Tôi cảnh cáo bà, đừng có làm bừa đó!”.
“Ha ha, bạn gái của bạn? Mày cũng có
nghĩa khí đấy chứ! Có cần tao vỗ tay hoan hô không? Hả?” Giọng cười của bà ta
nghe sao mà giả tạo. “Nhưng mà, nếu đã là bạn gái của bạn mày, vậy nhờ mày
chuyển lời đến hắn ta, chiếc mũ xanh này, tao chắc chắn phải đội cho nó!”
“…”
“Không quản được bạn gái của mình, để
cô ta chạy đến đây tìm đàn ông, vậy đương nhiên tao chẳng có lý do gì để từ
chối vụ làm ăn này. Chỗ mẹ mày chẳng treo tấm biển trinh tiết nào đâu! Tiểu tử
chết tiệt!”
“…”
“Lo lắng cho người khác, chẳng thà tự
lo cho mình trước đi!” Bà ta đột nhiên điều chỉnh “âm lượng”, cố ý để cô nàng
đang tựa vào sô pha kia nghe thấy. “ượt qua Thiên Lưu thì mày chẳng có thời
gian đứng đây lôi thôi đâu!”
“Hừ, bà cứ lo cho tiệm của bà trước
đi. VIP nỗi gì mà ngủ trên sô pha như kẻ ngốc thế kia? Theo tôi, bà đợi mà dẹp
tiệm đi!” Trác Duy Mặc trừng mắt lườm sang phía chiếc ghế sô pha. Hạ Thiên Lưu
vẫn ngủ ngon lành, hoàn toàn không biết mình đã trở thành mục tiêu bị nhắm đến.
Trác Duy Mặc lại quay sang phía Hồ Bất Động đang ngu ngơ nhìn mình. “Này, tối gọi
điện cho tôi! Nghe thấy chưa?” Nói xong, anh đạp cửa, bỏ đi.
Bà chủ quán huýt một tiếng sáo, nhìn cánh cửa đang tự
động bật trở lại. Hai tay khoanh trước ngực, chậm rãi cất đôi cao gót đi về
phía Hồ Bất Động vẫn đang ngồi nuốt nước bọt không ngừng trên sô pha. “Bây giờ,
chúng ta có thể bàn bạc về giá tiền rồi.”