Yêu Em Thật Xui Xẻo

Chương 21: Chương 21: Phân loại trai bao




“Yêu ý mà, thực ra rất đơn giản, đúng không?”

* * *

“Đây là thứ gì?”

Hồ Bất Động vân vê tập giấy trong tay, không vừa lòng nhìn bà chủ quán. Bà ta vừa xem tài liệu vừa tanh tách gõ máy tính dường như rất bận rộn, chẳng có thời gian đâu để nói chuyện với cô. Thật coi thường người khác quá đáng! Việc làm ăn của bà ta tốt như vậy sao? Làm bộ! Bà ta tưởng tất cả những cô gái nghèo đều thèm khát chỗ này của bà ta sao? Xem lại đi, Hồ Bất Động cô chẳng nhàn rỗi đến mức tới đây để mua vui đâu. Ở nhà, cô còn một đống quần áo sặc sụa mùi nước hoa từ hàng trăm người phụ nữ của anh chàng VIP thuộc quyền sở hữu của bà ta cần phải giặt. Nếu mọi người đều bận thì giải quyết nhanh gọn một chút được không?

“Này, xử nữ, cô chưa từng thấy đàn ông, chẳng lẽ đến hợp đồng cũng chưa nhìn thấy sao?” Bà chủ quán khinh khinh ngước mắt lên khỏi đống giấy tờ, cầm chiếc bút gõ vào tập giấy trong tay cô. “Bên A là cô, bên B là tôi, cô điền hết vào trang đầu tiên trước. Bút ở kia.”

Nói xong, bà ta lại cắm đầu vào chiếc máy tính của mình, không giải thích thêm cho cô một câu nào về bản hợp đồng.

Hợp đồng, khế ước, toàn mấy thứ rác rưởi, không đáng tin. Cô nhìn tập hợp đồng trong tay mình đầy cảnh giác, tự thề rằng sẽ không sa vào vết xe đổ một lần nữa. Cô dụi mắt, chuẩn bị nghiên cứu thật kỹ cái gọi là điều khoản của hợp đồng có tính ràng buộc với xã hội đen kia, thiếu một chữ, có thể sẽ dẫn đến nợ chồng chất, nhà tan cửa nát, thân bại danh liệt, sớm lên thiên đường.

Trang thứ nhất: Thông tin cá nhân của khách hàng.

Họ tên, tuổi, giới tính.

“Chỗ các bà tiếp cả đàn ông sao?” Cô trợn mắt, dừng lại hồi lâu trước mục giới tính.

“Lão nương đang cân nhắc xem có nên cho thêm mục ‘chủng tộc’ vào không? Bây giờ ở nước ngoài đang thịnh hành việc đem gia tài của mình để lại cho chó mèo.” Trên thương trường nói chuyện làm ăn, làm gì có ai chê khách hàng của mình quá nhiều chứ, không ngừng mở rộng sự nghiệp là mục tiêu của bà ta.

“…” Cô chẳng nói gì, nhìn chằm chằm bà chủ xã hội đen trước mặt, lại quay sang cảm thông nhìn Hạ Thiên Lưu, nét mặt vô tội vẫn đang dựa vào sô pha ngủ chẳng biết trời đất gì. Thật khổ cho anh ta, nhân viên VIP ở đây nhất định rất khổ sở. Sau một phút thông cảm, cô tiếp tục điền vào cột thông tin.

“Cái… cái mục hứng thú này là ý gì?” Cô chỉ vào cái cột trống lớn nhất trên giấy, dường như muốn giúp khách hàng thoải mái nêu ý kiến, thậm chí bên dưới còn thêm ghi chú: “Nếu có miêu tả cụ thể nào, vui lòng tự lấy giấy điền

“Cô không biết chữ à? Tức là cô thích mẫu đàn ông thế nào? Ví dụ như mẫu trưởng thành, trầm tĩnh; hay mẫu dịu dàng, nhút nhát; hoặc thô bạo, điên cuồng; hoặc lực lưỡng, mạnh mẽ; hay âu yếm, lãng mạn.”

“Tôi… hình như hiểu chút chút rồi…” Thì ra nghề này bây giờ đã đạt đến trình độ cao thế rồi, cô nuốt nước bọt. “Tôi điền thế nào cũng được, phải không?” Cô cầm bút, nhăn mày suy nghĩ làm sao phát huy trong không gian có thể cho bất cứ người nào đó ảo tưởng.

“Cô đem tất cả đặc điểm của mối tình đầu của cô điền vào đó cũng không thành vấn đề.” Bà chủ vừa lật tài liệu vừa thuận miệng trả lời.

“…” Chỗ này hay là cứ để điền sau cùng, cô nhìn xuống phần tiếp theo. “Tại sao đến cả vùng nhạy cảm cũng phải điền vậy?” Đột nhiên, cô cảm thấy đây như thể xâm phạm quyền riêng tư.

“Đương nhiên là để đề phòng trường hợp đột xuất.” Bà chủ bỗng nhướn mắt lên nhìn cô dịu dàng khiến cô nổi cả da gà.

“Giá… giá cả thì sao?” Cô bỏ qua tất phần thông tin khách hàng, hỏi thẳng vào vấn đề chính.

“Chuyện giá cả chưa cần vội.” Cô toan lật mặt sau bản hợp đồng xem giá cả thì bị bà chủ ngăn lại, bàn tay bà ta đặt lên bản hợp đồng, nhếch mép cười gian xảo. “Sau lần đầu tiên, nếu cô hài lòng, chúng ta lại bàn về giá tiền. Nhưng có một số quy tắc quan trọng hơn cô cần phải hiểu.”

“Quy tắc gì?” Cô chớp chớp đôi mắt ngây ngô của kẻ ngoại đạo, nhìn bà ta mỉm cười mà>

Bà chủ quay chiếc bút trong tay, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn về phía Hạ Thiên Lưu. “Đầu tiên, không được ghen.”

“Ghen? Ghen gì chứ?” Cô cũng thuận theo ánh mắt của bà ta… Ý của bà ta là không được ghen với cái người đang nằm ở kia sao?

“Đúng, không được ghen, không được làm phiền khi cậu ấy tiếp khách hàng khác, cô phải giả vờ như không biết cậu ấy. Sau khi hợp đồng chấm dứt, cô không được có bất cứ tiếp xúc thân thể nào với cậu ấy. Tức là, cô chỉ mua cậu ấy trong một khoảng thời gian nhất định. Thời gian còn lại, cô cần phải cút đi càng xa càng tốt, hiểu chưa?”

“…” Sao cô có cảm giác anh ta là người bán mà còn được tôn trọng hơn cô là khách hàng vậy? Cô chẳng khác nào cô gái đã được định hôn ước, chỉ đợi người ta đến đón đi.

“Được rồi, cô cứ điền đầy đủ thông tin vào trước. Hợp đồng này, đợi sau lần phục vụ đầu tiên, cô ký cũng chưa muộn.” Bà chủ rút tay về, tiếp tục công việc của mình.

Cô cầm bút điền ba chữ “Hồ Bất Động” vào cột họ tên. Chợt nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức “tít tít” ở góc bàn vang lên. Cô ngẩng đầu, bà chủ tắt báo thức, rồi khoanh tay trước ngực đứng dậy, lại gần chiếc sô pha cao cấp, hơi khom người xuống, dịu dàng gọi: “Thiên Lưu, ngủ đủ chưa? Khách của cậu đến rồi?”.

Cô cứ giương mắt nhìn mụ chủ phân biệt nam nữ quá đáng kia, đột nhiên cảm thấy vô cùng nghi ngờ về thái độ phục vụ tận tình của câu lạc bộ này.

“…” Một tiếng ngái ngủ, mơ màng bay ra từ khóe môi mím hờ của Hạ Thiên Lưu. Cô bất giác cảm thấy có luồng gió xuân thổi khắp căn phòng làm việc rộng lớn này. Chỉ là ảo giác thôi… Chắc chắn là ảo giác. Ở nhà, ngày nào cô chẳng thấy cái vẻ ờ đẫn cùng đôi mắt lim dim ngái ngủ kia. Sao trước đây cô không phát hiện ra bộ dạng của anh ta lúc mới ngủ dậy lại hấp dẫn như vậy?

Hạ Thiên Lưu chầm chậm xoay người, mấy sợi tóc bay bay. Anh ngồi dậy, mái tóc cũng rời khỏi lưng ghế. Anh nhăn mặt, nhấc cánh tay đã tê dại vì nằm bất động quá lâu, ngón tay dài khe khẽ cử động. Đôi mắt còn lờ đờ như chưa muốn mở ra của anh đột nhiên in vào một người, chính là Hồ Bất Động đang há hốc mồm ngồi đung đưa chân trên chiếc sô pha cao, nhìn anh không chớp mắt.

“Giờ gì rồi?” Anh mở miệng hỏi bà chủ, mắt vẫn không rời khỏi Hồ Bất Động.

“Chín rưỡi. Cậu phải đi làm việc rồi. Khách hàng của cậu lái xe đến đón cậu kìa.” Bà chủ theo thói quen mở tủ lạnh lấy ra một cốc nước lạnh đã chuẩn bị sẵn cho anh.

Anh đón lấy cốc nước, mắt hơi cụp xuống, nhấp mấy ngụm, rồi lại đặt cái cốc xuống. Anh đứng dậy nhưng nom vẫn chưa tỉnh hẳn. Áo vest vốn xộc xệch, sau động tác đột ngột của anh, cổ áo sơ mi bị kéo lộ ra da thịt trắng nõn. Cô nhìn mà nuốt nước miếng ừng ực. Anh ngó lơ.

“Này, Thiên Lưu, cất hàng đi. Tôi không thích phục vụ miễn phí xử nữ! Cô xử nữ bên kia, cô nên quay lại với những ô trống cần điền của mình đi.” Bà chủ khó chịu lôi cô từ thiên đường trở về mặt đất.

Thấy cô hau háu nhìn vào ngực mình, anh cúi đầu kiểm tra lại bộ y phục. Vẻ mặt tỉnh bơ, kèm thêm chút ngái ngủ, kéo lại áo, miễn cưỡng che bớt chút gợi cảm.

Cô buồn bã nhìn bà chủ, kẻ vừa phá vỡ giấc mơ thiên thần của cô, toét miệng, ngượng ngập cười khan. “Hì hì… hì hì… Thật, thật, thật là trùng hợp, lại gặp anh ở đây. Tôi muốn đến tìm hiểu một chút về công việc của anh, Phạn Đoàn nói không yên tâm về anh mà. Tôi thì… tôi…”

Cô cố gắng giải thích nhằm vớt vát chút danh d mình. Anh lại như chẳng nghe thấy gì, quay đầu lại phía bà chủ. “Tôi có cần thay đồ không?”

Bà chủ đưa tay chỉnh sửa lại cái cổ áo nhăn nhúm của anh. “Thay đi, ngủ dậy, nhăn hết rồi, tôi đã bảo người chuẩn bị cho cậu một bộ khác rồi.”

“Ừ.” Anh đáp lại một tiếng gọn lỏn, sau đó quay người bỏ đi luôn.

“Này, sao anh không để ý gì đến tôi?” Anh ta ngó lơ cô? Cô huơ huơ tay trước mặt anh, cố thu hút sự chú ý của anh. Cho dù anh ta sắp lên thiên đường thì cũng không cần phớt lờ người quen dưới mặt đất chứ!

“Lạch cạch.”

“Rầm.”

Câu trả lời cho cô là một tiếng mở cửa và một tiếng đóng cửa.

“Đây chính là thái độ đối đãi với khách hàng của VIP chỗ bà sao?” Cô chỉ vào phía cánh cửa đã trống không, bất bình tố cáo với bà chủ: “Tiền, tôi sẽ trả. Nhưng tôi không bỏ tiền ra để cho người ta khinh thường đâu”. Anh ta ở đây còn quá quắt hơn ở nhà. Ở nhà, ít nhất anh ta vẫn ậm ừ được mấy tiếng. Còn ở đây, anh ta là VIP, nên lên mặt, chẳng thèm nhìn cô lấy một cái.

Bà chủ nhún vai, có vẻ rất hài lòng với thái độ của Hạ Thiên Lưu. “ Đây là tinh thần tôn trọng nghề nghiệp của Thiên Lưu. Khi cậu ấy tiếp khách, sẽ không nói với cô lời nào đâu!”

“Tại sao? Nói một câu thì có sao chứ?”

“ bắt đầu từ bây giờ cho đến lúc tan làm, thời gian của cậu ấy đều thuộc về người khác, đây là quy tắc. Đừng nói là trò chuyện, đến nhìn cô cũng không có đâu!”

“Vừa rồi rõ ràng anh ta nhìn tôi chằm chằm hồi lâu!” Cô không tin trong mắt anh ta, cô lại là người vô hình!

“Thiên Lưu mới ngủ dậy thường đờ đẫn một lúc. Cậu ấy chỉ nhìn về phía đó theo thói quen mà thôi! Tưởng bở!”

“Cứ để tôi mơ mộng một chút thì sao nào? Việc gì phải dập tắt mộng đẹp của tôi như vậy?” Cô biết thân biết phận quay đầu tiếp tục điền vào tờ thông tin trong tay.

“Này, cứ nói mãi mà đến tận bây giờ, tôi vẫn còn chưa biết cô muốn bao ai?” Bà chủ với một chai rượu và một chiếc ly trên tủ, keo kiệt đến mức không có ý định mời cô một ly.

“À! Chính là anh ta!” Cô chăm chú điền thông tin, trả lời qua quýt.

“Ai cơ?”

“Hạ Thiên Lưu.”

“Phụt, phụt.” Ngụm rượu vừa vào đến miệng bà chủ đã phun sạch ra ngoài. “Khụ khụ… khụ khụ khụ… cô muốn bao Thiên Lưu?”

“Sao nào? VIP thì không cho tôi bao sao?”

“…” Bà chủ hiểu ngay mọi chuyện, vừa vuốt ngực vừa ười nham hiểm. “Hóa ra cô không thích cậu ấy.”

“Thích ai?”

Bà chủ quán không trả lời, mà đổi luôn câu hỏi khác. “Này, xử nữ, cô có người yêu rồi chứ?”

“Trước đây có, giờ thì chia tay rồi.”

“Ồ? Thế à? Bây giờ chia tay rồi? Vậy là cô thất tình nên chạy đến đây tìm đàn ông an ủi?”

“Bà còn kiêm cả việc động viên các cô gái thất tình sao?” Cô dừng bút lại, quay đầu đấu khẩu với bà chủ nhàn rỗi, lắm chuyện này.

Bà chủ quán nhướn mày lên, quay ngoắt chủ đề: “Haizzz, cô quen thằng con chết tiệt nhà tôi sao?”.

“Không tính là quen.” Cô vừa tiếp tục điền vừa thuận miệng trả lời.

“Thế nào gọi là không tính là quen.”

“Tức là gặp thì chào nhau một câu. Thỉnh thoảng sợ phiền phức thì phải tránh cho xa.”

“Vậy là không hề thân.”

“Bởi vì gặp con trai bà thường chỉ có hai tình huống

“Tình huống nào?”

“Loại thứ nhất là lúc anh ta ngồi trên xe máy phóng vèo qua một cái. Tình huống thứ hai là khi anh ta và phụ nữ làm việc mờ ám… Bà cảm thấy trong hai tình huống này, loại nào thích hợp để chào hỏi?”

“…”

“Thứ nhất, tôi không muốn bị xe máy đâm gãy thành hai khúc. Thứ hai, không muốn bị phụ nữ chặt thành hai đoạn.”

“Vậy chuyện cô gái cắm sừng nó là thế nào?”

“Cô gái nào?”

“Nó có bao nhiêu bạn gái?”

“Chi bằng bà cứ hỏi trên đầu anh ta có bao nhiêu sợi tóc. Trả lời câu hỏi đó nghe chừng dễ hơn nhiều đấy.”

“Không thể nào…” Bà chủ nghi ngờ nhăn mày. “Bạn gái của nó nhiều như vậy, tại sao không có chút tố chất trai bao nào? Cả ngày cứ đứng ngây ra đó, ngô nghê chẳng khác nào con gà con mới nở. Làm tôi mất hết thể diện!”

“Tôi điền xong rồi.” Cô không để ý đến lời của bà ta, vứt cái bút xuống bàn, vươn vai nói: “Như thế này là được rồi phải không?”.

cầm tờ thông tin của cô lên, đưa mắt lướt qua một chút. “Chỗ nhạy cảm của cô là cổ và tai? Người như cô chắc chắn ba phải. Xử nữ vẫn là xử nữ, ngay đến chỗ mẫn cảm cũng chẳng thấy chút tiền đồ gì?”

“Bà có thể giúp tôi giữ bí mật không?”

“Yên tâm, thông tin của khách hàng đều được bảo mật, nhưng thỉnh thoảng tôi chỉ lén xem trộm rồi cười thôi.” Bà ta vừa cười cợt vừa tiếp tục đọc xuống dưới. “Cô đã từng làm ni cô?”

“Từng trót dại…” Tháng ngày đau khổ đó, cô đã sắp quên đi rồi… Vẫn là hồng trần tốt, khiến cho cô sa đọa.

“Ồ… hóa ra… chính là cô sao?” Bà ta lại khẽ nhếch môi cười. “Để xem xem cô thích mẫu đàn ông nào!”

“Bí mật đấy!” Cô nhấn mạnh.

Nhưng bà chủ tảng lờ, vừa xem vừa nhăn mặt cười. “Nói cô không có tiền đồ đâu có sai. Hóa ra cô thích mẫu đàn ông này à? Ha ha ha ha, buồn cười chết đi mất! Xử nữ quả nhiên là xử nữ. Chẳng có chút sáng tạo nào cả.”

“…”

“Được rồi, được rồi, tôi biết rồi.” Bà ta vừa thu dọn tài liệu của cô vừa nhịn cười nói tiếp: “Nhưng mà, nhắc nhở cô, Thiên Lưu, cậu ấy là VIP, cô biết chứ?”.

“Ừ, vậy thì sao?”

“Cho nên, cậu ấy có một đặc quyền.”

“Đặc quyền cái gì?”

“Chính là cậu ấy có thể từ chối khách hàng.”

“Từ chối khách hàng?”

“Đúng. Nói cách khác cậu ấy có thể lựa chọn khách hàng. Nếu như cậu ấy không duyệt cô, tôi cũng không dám bảo đảm với cô.”

“Không, không phải chứ. Còn làm cao đến thế cơ à?”

“Đúng. Chuyện này không phải vì tiền, tôi muốn đảm bảo hứng thú cho VIP của tôi. Nếu cô không hợp khẩu vị của cậu ấy, vậy tôi không giúp nổi cô rồi. Tự cầu nguyện đi. Được rồi, cửa ở bên kia, cô tự đi nhé.”

Tuy cô không hề hy vọng sẽ có người tiễn cô ra cửa. Nhưng không ngờ lần đầu tiên trong đời đến câu lạc bộ trai bao lại bị người ta khinh thường tống ra khỏi cửa thế này. Đến bản thân cô còn cảm thấy đáng tiếc! Cô ra khỏi thang máy, phát hiện Trác Duy Mặc đã không còn đứng ở cửa nữa, không biết lại bị sai vặt đi đâu rồi? Mùi nước hoa đủ loại quyện lẫn mùi rượu nồng nặc. Trên sàn nhảy, mấy đôi nam nữ âu yếm dính lấy nhau. Ánh đèn mờ ảo làm tăng chút ấm áp và không khí “tự nhiên” cho bọn họ. Đây chính là hồng trần…

“Cô đi rồi sao?” Một giọng nói êm như ru vang lên phía sau lưng cô. Cô quay đầu lại, Tần Vĩnh Thi đang cầm mấy ly rượu rỗng, mỉm cười

“À, à… Tôi gặp bà chủ của anh rồi, phải về thôi. Ý… Anh đây là…”

“Trong phòng bao có thêm mấy vị khách nữa, nên tôi ra ngoài lấy mấy chiếc ly.”

“Ồ, anh đang làm việc à? Mà chẳng phải là các anh không được nói chuyện ngoài khách hàng sao?” Cô tự chỉ vào mình.

“Quy tắc là chết, người là sống. Tôi lại không cứng nhắc tuân thủ quy tắc như Tiểu Thiên Lưu. Đầu óc chẳng mềm dẻo chút nào.” Anh ta nhún vai. “Duy Mặc vẫn còn trong phòng bao đó, cậu ta chẳng chịu nể mặt ai, tôi sợ cậu ta sẽ làm loạn. Tôi đi trước đây. Có thời gian đến chơi nhé.”

Anh ta chào hỏi xong, liền rẽ sang phía hành lang bên phải với cả dãy dài phòng bao. Cô đứng nguyên tại chỗ, cố tiêu hóa cái câu “chào hàng” của anh ta “có thời gian lại đến chơi”. Tội lỗi, đây đâu phải nơi chỉ cần rảnh rỗi là đến được, cứ làm như đi thăm họ hàng ấy… Không có tiền thì chớ mơ tưởng!

Cô bước nhanh ra khỏi cái chốn ăn chơi này, nhảy lên chiếc xe cà tàng dựng ở một góc, vi phạm luật an toàn giao thông nghiêm trọng, chưa đội mũ bảo hiểm đã định phóng xe đi. Đột nhiên, điện thoại rung lên, cô móc điện thoại ra. Màn hình xuất hiện một dãy số lạ, cô cau mày nghi ngờ.

“Alô… ai vậy?”

“Cô đi rồi chứ?” Giọng của Trác Duy Mặc đột nhiên vang lên, kèm theo âm thanh ồn ào, huyên náo.

“À> Đúng vậy, tôi nói chuyện với mẹ anh xong rồi, anh được bao rồi chứ?” Cô nghĩ ngay đến việc anh ta vẫn chưa qua “điểm xuất phát”.

“Liên quan gì đến cô. Tốt nhất cô lập tức cút về nhà cho tôi. Sau này không cho phép xuất hiện ở đây nữa, nghe thấy chưa? Ni cô nên giữ đạo hạnh của ni cô. Sao lại dám tìm đến câu lạc bộ trai bao chứ?”

“Chẳng phải đến để nuôi sống các anh sao? Anh nhiều chuyện gì chứ? Tốt nhất anh nên lo cho bản thân mình làm sao để qua được ‘vạch xuất phát đi’!”

“Cô đúng là chẳng biết tốt xấu…” Anh ta đang muốn giáo huấn cô một trận, chợt đầu dây bên kia vọng vào giọng của Tần Vĩnh Thi: “Duy Mặc, trong giờ làm mà cậu dám gọi điện thoại sao? Cậu có biết, dưới thực tập sinh còn có lao công quét dọn nữa đấy? Cậu muốn bắt đầu công việc từ chức vụ đó sao? Vậy kiếm một triệu càng không tưởng.”

“…” Ống nghe im lặng một lát, sau đó là tiếng anh ta buồn bã: “Dập máy đi. Về đến nhà tôi sẽ gọi điện cho cô”.

“Sao hôm nay tôi thấy anh rắc rối thế nhỉ?”

“Vớ vẩn! Gặp cô ở cái chỗ này, nếu cô có mệnh hệ gì, tôi phải ăn nói với tên khốn Nhất Nhị thế nào đây?”

“…” Cô lườm nguýt, bĩu môi. “Tôi đã chẳng còn liên quan gì với anh ta nữa rồi.” Dứt lời, cô tắt luôn điện thoại.

Chiếc xe cà tàng cứ kêu “rẹt rẹt” suốt cả quãng đường. Cô ngoặt tay lái, rẽ vào khu dân cư sầm uất. Hy vọng thằng nhóc Phạn Đoàn ngoan ngoãn về nhà



Cửa phòng làm việc khẽ mở ra, bà chủ hơi ngẩng đầu lên, ngáp dài, nhìn người đi vào. “Làm xong rồi sao?”

“Ừ.” Anh cởi cà vạt, để nó vắt lơ lửng trước ngực.

“Tôi lái xe đưa cậu về, tránh việc cậu bị lạc đường.” Bà chủ cầm áo khoác như thói quen. “À, nhân tiện gọi luôn thằng con bất hiếu của tôi, xem ra nó sắp phát điên rồi.”

“Cô ấy đến đây làm gì?”

“Thằng con tôi sao? Nó đến làm việc. Nếu như nó không thể làm trai bao, thì phải dùng cả đời để học, đây là điều kiện của chúng tôi!”

“Tôi không hỏi con trai bà.”

“À, cậu muốn hỏi cô em ni cô sống cùng với cậu chứ gì?” Bà chủ nhếch mép cười, đưa tờ giấy trước mặt cho anh. “Xem đi, khách hàng tiếp theo của cậu đấy.”

“…” Hạ Thiên Lưu đón lấy tập giấy, đọc lướt qua một lượt, lông mày nhíu chặt.

“Cậu có hứng thú không? Nếu không muốn, tôi sẽ đuổi cô ta đi.”

“Hóa ra cô ta thích mẫu đàn ông đó, cậu không cảm thấy buồn cười sao? Ngày nào cô ta chẳng gặp cậu, thế mà vẫn chạy đến đây bao cậu, hơn nữa còn là loại này.”

“…”

“Haizzz, Thiên Lưu, cậu cứ nhăn mày như vậy sẽ sớm có nhiều vết nhăn đấy, ảnh hưởng đến giá của cậu nữa, đừng nhăn nữa. Nếu cậu muốn tiếp cô ta, tôi sẽ sắp xếp cho cậu. Nếu không tiếp thì vứt sang một bên, cậu chọn đi!”

“…” Anh nhìn đi chỗ khác, vứt tập giấy đó trở lại chiếc bàn làm việc. “Tôi mệt rồi, muốn ngủ.”

“Được, về nhà, về nhà thôi.” Bà chủ không gặng hỏi đến cùng, chỉ cầm chìa khóa xe, đi ra ngoài. “Tôi nói này Thiên Lưu, nếu như con trai tôi có lén nhờ cậu truyền nghề, cậu hãy nể mặt tôi, dạy nó một chút nhé.”

“Bà có thể trực tiếp dạy cậu ta mà.”

“Nếu nó chịu đến tìm tôi thì đã chẳng phải là con tôi nữa. Tính cách công tử! Cậu cứ dạy nó một nửa những thứ tôi dạy cậu là tốt lắm rồi.”

“…”

“Tình yêu thật ra rất đơn giản, đúng không?”

“Cũng bình thường.” Anh lạnh nhạt trả lời, liếc tập tài liệu mình vừa vứt trên bàn một lần nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.