“Đêm trăng tròn, mang tờ giấy đó đến
gặp tôi.”
***
Phải nói, lần đầu tiên Hồ Bất Động manh nha suy nghĩ
sẽ cưới một ai đó sớm hơn những người khác rất nhiều, bởi vì năm cô lên mười
một tuổi, bị bố phát hiện ra mình viết thư tình cho lớp trưởng, cô liền bị
người bố nhẫn tâm tống vào am ni cô quản giáo mấy năm trời. Cô đứng trước mặt
Phật tổ, thề rằng sẽ lấy chồng sớm nhất có thể để thoát khỏi người cha mê tín
của mình và sẽ không day dứt về những chuyện trong quá khứ.
Cô sai sao, chẳng qua chỉ là viết một bức thư tình
thôi còn chưa kịp nhét vào ngăn bàn của người tình trong mộng số tám thì cô đã
nghe tin nhà cậu ta bị cháy, cả gia đình phải dọn đi và thế là cậu ta biến mất
trước mắt cô ngay khi tình cảm của cô vừa chớm nở, chẳng để cô kịp chuẩn bị tâm
lý... Mười tuổi, thư tình cô còn chưa kịp viết xong, người tình trong mộng số
bảy đã bị ngã gãy một chiếc răng trong lúc đi bộ, cậu bé khóc đến mức cô cảm
thấy con mắt và tiêu chuẩn của mình sao mà thấp đến vậy. Thế là cô thu hồi lại
tình cảm quý báu của mình và tiện tay vứt luôn bức thư tình dang dở vào thùng
rác... Chín tuổi, người tình trong mộng số sáu của cô bị chậu hoa trên ban công
rơi trúng đầu phải đi bệnh viện cấp cứu, cậu ta được chuẩn đoán là mất đi một
phần ký ức, cô chính là phần ký ức đáng chết đó...
Cuộc đời cô, đến cô còn tự cảm thấy rất bi đát...
Nhưng thôi, tiếp nhận nền giáo dục tẩy não Sparta mấy năm ở am ni cô, lục căn
[1] của cô gần như được làm sạch, tâm tình như nước. Hằng năm những người vì
thất tình, muốn đoạn tuyệt với hồng trần, mà tự cạo đầu chạy đến làm sư muội
với cô tuy không nhiều, nhưng mỗi người đều là một ví dụ sống. Ý... đ, cũng có
những người sau khi tìm được người yêu lý tưởng lại hoàn tục, trở về trốn hồng
trần.
[1]: Lục căn bao gồm: mắt, mũi, tai, lưỡi, thân và tư
tưởng.
Mười ba tuổi, Hồ Bất Động hoàn tục, lý do rất đơn
giản…
“Con muốn ăn thịt.”
Sư phụ của cô im lặng, hồi lâu mới quay sang, phất
phất cây phất trần, chỉ nói với cô vẻn vẹn ba tiếng: "Con đi đi.”
Thế là, cô chẳng thèm quan tâm đến thái độ thất vọng
như muốn nói “con hết thuốc chữa rồi” của sư phụ, vui vẻ ngẩng cao cái đầu trọc
lốc, bóng loáng của mình tung tăng xuống núi, vì ăn uống nên cô quyết định hoàn
tục. Thoáng một cái, đã năm mùa xuân kể từ khi cô hoàn tục, quay đi quay lại
bỗng chốc cô đã bước sang tuổi mười tám, vậy mà chưa từng một lần được thưởng
thức vị ngọt ngào của tình yêu đầu đời.
Nhưng đúng vào lúc cô bế tắc nhất, dự định cả đời này
chỉ ân ái với gà, vịt, thịt, cá thì đột nhiên lại mọc ra hai thứ... ý... còn là
hai thứ khá đẹp, một cái chớp mắt đủ làm cô ngây ngất, chúng nói với cô, số
mệnh của cô cũng không phải không thay đổi được, suốt ba năm giữ lòng trong
sạch thoáng cái đã bị hủy trong một ngày, dây thần kinh trong não bị đứt từ lâu
nay được nối lại, đầu cô xuất hiện bốn chữ: “Đàn ông! Oh yeah!”.
“Bệnh này thực sự có thể chữa?” Cô
nuốt nước bọt, nhìn vào hai người một lớn một bé trước mặt. Bọn họ ăn no rồi,
mỗi người cầm một chiếc cốc với dáng vẻ thanh cao.
Hai người dùng chiếc cốc uống chocolate nóng của cô để
uống trà, xí, may mà họ nghĩ ra.
“Chị Hồ, đây không phải là bệnh, mà là
mệnh.” Thằng nhóc Phạn Đoàn liếc nhìn im lặng của mình, nói một câu chí lý...
“Theo như chị thấy thì là bệnh, nhưng
không phải bệnh dịch truyền nhiễm!”, Hồ Bất Động khinh khỉnh nói.
Nếu như có thể “lây nhiễm” cho một ai đó nữa thì chắc
chắn sẽ dễ chịu hơn là nhìn người ta có đôi có lứa còn mình chỉ một mình thui
thủi.
“Nếu như là bệnh truyền nhiễm, cô muốn
truyền cho ai?” Kẻ từ đầu đến giờ chỉ ngồi im lặng uống trà, cuối cùng cũng
chịu mở miệng xen vào câu chuyện hầu như chẳng liên quan gì đến mình.
“Bố tôi!” Cô trả lời không chút do dự,
đủ thấy những tháng năm tuổi thơ đen tối đã để lại vết thương quá sâu trong
lòng cô...
“…” Nghe vậy, anh ta chỉ cười
khẩy, ngón tay mân mê chiếc cốc, chẳng nói thêm gì nữa.
“Này, anh có làm được không? Đừng có
làm bộ trầm ngâm trước mặt tôi, tôi không lạ gì kiểu đó. Bố tôi xem bói cho
người ta, đến thời khắc quan trọng thì bắt đầu ngập ngừng, ấp úng, vòi cho bằng
được người ta móc ví ra mới thôi, chiêu này quá lỗi thời rồi! Dù gì tôi cũng
giữ hai cha con các anh ở lại, ít ra các anh cũng phải nói một câu cho rõ ràng,
chữa được hay không? Nói một câu thôi!” Nhìn cái điệu bộ lắc lắc lư lư của anh
ta, cô đập bàn, chỉ muốn nhảy dựng lên.
“Có, nhưng...” Anh ta từ từ ngước mắt
lên nhìn cô, nói tiếp: “Dựa vào cái gì?”.
Bị anh ta nhìn chằm chằm, cô hơi bối rối: “Anh... anh
có ý gì chứ?”.
“Ý của bố em là, ông ấy có cách giúp
số mệnh bà cô già nhưng dựa vào cái gì mà ông ấy phải giúp chị chứ?” Phạn Đoàn
giơ tay đảm nhận nhiệm vụ phiên dịch.
“Nói vớ vẩn, vừa rồi ai khóc lóc cầu
xin tôi thu nhận hai người đáng thương các cậu lại?”
“Chị Hồ, bố con em đâu có khóc. Hơn
nữa, theo như kinh nghiệm của em, nếu lúc ấy chị Hồ không đưa bố con em về đây
thì chỉ không đến một khắc sau sẽ có chị khác đến bắt chuyện với bố con em
thôi... Em ăn no rồi liền gọi một tiếng bố, chị kia sẽ thất vọng tràn trề mà tự
động rút lui.”
“... Hai cha con cậu làm cái trò dụ dỗ
này, đúng là thành thạo nhỉ...” Cô nhếch miệng khinh bỉ, đưa ra một nhận xét vô
cùng chuẩn xác. Đột nhiên cô nghĩ ra một chuyện. “Bố cậu tu đạo phải không? Làm
chút việc tốt, tích thêm chút đức, cứ coi như tôi giúp ông ấy sớm được thành
tiên thôi mà, người tu đạo nên làm việc thiện giúp đỡ người khác, đúng không?”
“Chị Hồ, chị phải biết, thay đổi số
mệnh, là điều đại kỵ của tu đạo, sẽ tổn hao dương thọ.” Phạn Đoàn khó xử nhìn
ông bố đang thản nhiên uống trà của mình, rồi lại quay sang phía Hồ Bất Động
đang nghiến răng ken két trước mặt, lý nhí, “Chị cảm thấy... giao tình của chị
với bố em, có tốt đến mức để ông ấy phải giảm dương thọ vì chị không?”.
“….” Cô buồn bã nhìn “ông bố trẻ” đang
ngồi uống trà đối diện, bất giác thở dài.
Phạn Đoàn ái ngại nhìn cô.
Cô hít sâu một hơi, chẳng buồn đôi co nữa, liền đứng
dậy, đưa tay với lấy chiếc đĩa trước mặt anh ta, chuẩn bị dọn dẹp bàn ăn.
“Phòng bên trái, chính là phòng bố tôi, hai người tự xéo vào đó nghỉ ngơi, muốn
đập, muốn phá hay báo thù gì đó đều được, bên phải là phòng tôi, tôi khóa lại
rồi, hai người muốn đợi ông ta thì cứ tự nhiên, tôi cũng chẳng quan tâm đến
‘tiền án tiền sự’ của các người, sau này mọi người gặp nhau cứ như người xa lạ,
có thấy nhau trên đường thì cũng đừng nói là quen tôi, bởi chúng ta không có
giao tình gì cả!” Câu cuối cùng, cô nghiến răng nghiến lợi nói, rõ ràng là đang
oán trách.
“Khuyên cô một câu, số mệnh là do trời
định, cô không thay đổi được đâu.” Anh ta đột nhiên thốt ra một câu không đầu
không đuôi, mắt vẫn nhìn chằm chằm chiếc cốc, cứ như thể không phải đang nói
chuyện với cô vậy.
“Bản thân anh không có bản lĩnh thì
đừng có thùng rỗng kêu to, ngồi đó mà ba hoa, khoác lác, nói cái gì mà tôi
không thay đổi được chứ!” Cô từ từ nheo nheo mắt lại, vung tay, liệng luôn
chiếc đĩa trong tay, nghe đánh “choang” một tiếng.
Anh ta không vội trả lời, chỉ nhìn cánh tay vừa liệng
đĩa của cô đang run rẩy. Lát sau, cô bình tĩnh lại liền muốn nhặt chiếc đĩa mới
vứt. Lúc ấy, anh ta mới lạnh tanh thốt ra một câu: “Vậy cô có thể thử xem…”
“Nếu tôi mà biết thử thế nào, tôi..”
“Cô chẳng phải là đã rất rõ cách thử
rồi sao?” Dường như biết chuyện gì đó, anh ta nhướn nhướn mày lên, nói tiếp:
“Từ chỗ của bố cô”.
“…” Cô hơi sững lại, nhìn nụ
cười có chút quái dị của anh, chỉ hồ nghi cau mày.
“Nếu như có người nào đó sẵn sàng đem
nhường nhân duyên của mình cho cô thì cô sẽ thoát khỏi số mệnh này.” Anh ngừng
lại một chút, vẫn là nụ cười đầy mỉa mai. “Nhưng người này phải cam tâm tình
nguyện đem đường nhân duyên của mình giao cho cô.”
“... Nếu như tôi nói, tôi đã tìm thấy
người đồng ý nhường cho tôi rồi thì sao?" Cô cắn chặt môi, thọc tay vào
túi quần một cách vô
“Ồ?” Anh nghi ngờ, vẫn thái độ thản
nhiên. “Cam tâm tình nguyện?”
“Vớ vẩn, thứ đó không cam tâm tình
nguyện thì ai đồng ý ký cho tôi chứ! Giống như khế ước bán thân ấy!” Cô lấy từ
trong túi ra một tờ giấy đã bị vò nhàu nát. “Xí, đúng là bọn phong kiến mê tín
rầy rà, nhường nhân duyên thôi mà cũng phải ký hợp đồng, khế ước gì đó!”
Anh chẳng thèm xem cái tờ giấy gọi là khế ước gì đó,
nhẹ nhàng đưa ngón tay lên môi ra hiệu im lặng.
Cô thuận theo ánh mắt của anh, thấy Phạn Đoàn đã ngả
vào cánh tay anh, vì ghế hơi cao, chân cậu bé ngắn không với tới đất, cả người
đều đổ hẳn vào anh, ngủ rất ngon lành như thể đã lâu lắm không được ngủ vậy,
đôi mắt nhỏ kia rõ ràng như đang cố mở ra nhưng sao nó chẳng chịu nghe lời.
Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ để đưa thằng nhóc chìm sâu vào
giấc ngủ, ôm nó vào lòng rồi đứng dậy khỏi bàn ăn, đi đến bên cô. “Phòng nào
vậy?”
“Trái... bên trái...” Nhìn cảnh hai
cha con ấu yếm yêu thương, cô bỗng ngẩn người, chỉ một cách máy móc vào căn
phòng bên trái, với chiếc la bàn thái cực treo phía trên.
“Đêm trăng tròn, mang tờ giấy đó đến
tìm tôi.” Anh nhẹ nhàng buông lại một câu như bâng quơ rồi ôm thằng nhóc vào
căn phòng đó.
Cửa đóng rổi, cô mới như bừng tỉnh.
“Cố làm ra vẻ thần bí gì chứ!”Cô trừng
mắt với cánh cửa đó, thầm tuyên bố, cuộc sống với cha con ngoài giá thú kia
chính thức bắt đầu>Cô kẹp tờ khế ước nhăn nhúm kia trong tay, cẩn thận mở
ra, tiếng giấy lạo xạo vang lên, cô lướt qua phần nội dung, nhìn thẳng xuống
hàng chữ cuối cùng, thấy có chữ viết theo lối thảo thư - người nhường: Huỳnh
Nhất Nhất.