“Bản mệnh của chị mang điềm ác, sao
Hồng Loan không dịch chuyển, nhân duyên khô cạn, cả đời là bà cô già!”
***
Trời mưa dầm dề, rả rích..>
Cô ngáp dài một cái, nhìn vào cuốn lịch trên bàn, rõ
ràng mình đang sống ở thế kỷ Hai mươi mốt, nhưng quay lại tiệm sách ảnh nhỏ nơi
cô đang làm thêm, tại sao lại xuất hiện một sinh vật ngoài hành tinh đang đứng
trước quầy tiểu thuyết ngôn tình chăm chú nghiên cứu?
Sinh vật đó, theo đánh giá bên ngoài, nếu tính theo
tuổi tác của loài người thì khoảng sáu, bảy tuổi, nó mặc một chiếc áo choàng
trắng, rộng thùng thình, sau lưng có đeo một chiếc giỏ gỗ, miệng giỏ được đậy
bằng một tấm vải trắng, có thêu phù hiệu thái cực, vừa nhìn đã biết, nó mang tư
tưởng không trong sáng, toàn ý niệm tuyên dương “âm dương điều hòa vương đạo”,
nghiễm nhiên là hình mẫu một tiểu đạo đồng.
Lúc này, nó đang cầm một cuốn tiểu thuyết ngôn tình vô
cùng phù hợp với khái niệm “âm dương điều hòa và nguồn gốc vạn vật”, say mê
nghiền ngẫm bất chấp ánh mắt từ mọi người xung quanh, đến những đoạn gay cấn,
nó còn đưa ngón tay lên miệng cắn cắn một cách vô thức...
Này này này... không nhầm đây chứ? Tuy cô luôn tin câu
nói “khách hàng là Thượng Đế” nhưng với giới tính, tuổi tác, thêm vào đó là
cách ăn mặc của “cậu bé Thượng Đế” kia thật không nên chọn loại sách đó rồi xem
đến mức hăng say như vậy mới đúng... Hơn nữa, nó không nhìn thấy cái biểu tượng
18+ khiến người ta tuyệt đối không dễ gì bỏ qua ở trên bìa sách sao? A Di Đà
Phật...
Thôi chẳng thèm nhìn nữa, vừa quay đầu đi, cô chuyển
thẳng ánh nhìn ra ngoài cửa kính, chuẩn bị ôm bầu tâm sự buổn tủi, thưởng thức
cơn mưa phùn lất phất ngoài trời, ồ, thời tiết này thật thích hợp biết bao với
cảnh trời đất thương cảm, lòng người buồn chán, kêu trời thán đất, chỉ là...
bên ngoài cửa sổ còn một sinh vật ngoài hành tinh cỡ lớn nữa đang đứng như trời
trồng, quay lưng về phía cô.
Chiếc áo trắng rộng thùng thình quen thuộc...
Cái giỏ lớn bằng gỗ đeo ở sau lưng... sao lại quen như
vậy nhỉ?
Và cả chiếc phù hiệu thái cực trên tấm vải trắng đậy
trên cái giỏ đó nữa... có thể đừng quen thuộc như vậy không?
Sinh vật ngoài hành tinh to lớn dường như cảm thấy sau
lưng có ánh mắt kỳ dị đang hướng về phía mình, đôi giày vải dưới chân chầm chậm
di chuyển trong mưa, chiếc ô trong tay nghiêng nghiêng, chắn ánh nhìn của động
vật kia, đầu hơi xoay một chút, lộ ra chiếc cằm hình vòng cung đầy đặn, một
giọt nước mưa men theo chiếc cằm đó chảy xuống, lướt qua, rồi nhanh chóng trôi
tuột xuống mặt đất.
Phi lễ vật thị [1], thấy đẹp thì mờ mắt, cứ coi như
mình háo sắc, cũng phải tìm một người bình thường, chứ không phải là loại sinh
vật ngoài hành tinh như thế... Đây chính là đạo đức nghề nghiệp cơ bản…
[1]: Câu nói của Khổng Tử, nghĩa là không nhìn những
thứ không hợp lễ.
Cô đứng thẳng cổ, ép đầu mình quay lại phía trước
quầy, thằng nhóc tay cầm cuốn sách chạy đến trước quầy, kiễng đôi chân mang
giày vải và ngẩng gương mặt chẳng biết vì sao lại đỏ ửng kia lên, nhoẻn cười vô
cùng thân thiết, cậu ta dùng chất giọng ngọt ngào hoàn toàn chẳng hợp chút nào
với vẻ ngoài của mình, nói:
“Chị à, chị có biết nhị hoa rốt cuộc
là cái gì không? Tại sao bọn họ đều nói nó rất ngon?"
“….”
“Trên núi chỗ em cũng có rất nhiều
hoa, mật hoa rất ngon, nhưng mà trong sách lại nói là nhị hoa ngon hơn cả mật
hoa.”
“….”
“Chị à? Chị có khỏe không? Sắc mặt của
chị nhìn rất đáng sợ...”
“…..”
“Rầm, bụp.”
“Chị à, chị ngồi xuống đất làm gì
thế?”
“Ê, chú bé này...”
“Tên của em là Phạn Đoàn [2].”
[2]: cơm nắm
“…”
“Bố em nói, lần đầu nhìn thấy em là
đúng lúc ông thấy trên bàn có hai nắm cơm, cho nên đặt luôn tên em là Phạn
Đoàn, phải nói bố em cũng thật thiếu trách nhiệm, đặt tên cho em quá tùy tiện,
nếu như lúc đó vừa hay trên bàn của ông bày ba đậu [3], vậy chẳng phải tên em
sẽ là Hạ Ba Đậu [4] sao."
[3]: Một loại đậu ở Việt Nam không có.
[4]: Đậu rụng
“...Tội lỗi...”
“Chị à, chị cũng cảm thấy rất không
nên thế phải không? Ý... sắc mặt của chị lại xanh hơn chút nữa rồi …”
“Chú bé Phạn Đoàn này... cậu có nhìn
thấy cánh cửa kính bên kia không?&qu
“Vâng, nhìn thấy, trong suốt, vừa rồi
em ở bên ngoài có nhìn thấy chị.”
“Người đứng bên ngoài kia là... sư
huynh của cậu?”
“Đó là bố em.”
“Chị à, chị vẫn khỏe chứ? Sắc mặt của
chị càng lúc càng khó coi đó.”
“... Bố... bố cậu?” Cô đưa ngón tay
trỏ run rẩy chỉ ra ngoài cửa, nếu như tính theo tuổi của loài người thì sinh
vật ngoài hành tinh kia không quá hai mươi.
“Đúng vậy, bố em.”
“Hơ... hơ hơ... vậy... phiền cậu...
đến mở cánh cửa đó, đi ra ngoài, rồi giúp tôi đóng nó vào... Cảm ơn! Làm phiền
cậu rồi.”
“Chị à, có phải là chị bảo em cút đi
không?”
“... Đó là cậu nói, không phải tôi...”
“Ứ ừ, không được đâu.” Phạn Đoàn khom
người, giơ ngón trỏ khua khua trước mặt cô. “Chị là đầu mối quan trọng để bọn
em tìm được ‘thằng cha kia’.”
“... Cậu... cậu muốn làm gì? Tôi...
tôi biết hai sinh vật ngoài hành tinh các người lườ ở đây lâu như vậy cũng
chẳng có ý gì tốt... Tôi mặc kệ các người là vây cánh của tổ chức nào trên trái
đất, hay là bọn chuyên bắt cóc xử nữ [5] đem đi cúng tế ma quỷ loạn phái, tôi
nói cho cậu biết... tôi rất thân với đội trưởng đội bảo vệ của khu phố này...
cậu.. cậu chớ tùy tiện đến đây... cái thằng cha gì gì đó mà cậu nói, tôi tuyệt
đối không quen!” Cô tiếp tục giãy giụa dưới đất, hai tay thì tạo tư thế che
chắn trước ngực.
[5]: Người con gái còn trinh trắng
“Chị à, chuyện chị là xử nữ không nhất
thiết phải nói lớn thế đâu.” Thằng nhóc tốt bụng nhắc nhở cô một tiếng, rồi
quay người đặt chiếc giỏ xuống, gỡ tấm vải thái cực ra, cho tay vào trong lục
tìm.
Cô nuốt nước bọt đánh “ực” một tiếng, biết đâu thằng
bé lại lấy ra một thứ gì đó như “Nhất nhật tang mệnh tán” hay “Thất bộ đoạn
hồn”..., cô co cẳng toan bỏ chạy, nhưng bên ngoài cửa kính kia còn có một người
cứ đứng bất động như trời trồng, quay lưng về phía cô, khuôn mặt hơi rủ xuống,
chiếc ô che mưa chắn gió đó vẫn được giữ nghiêng, chỉ để lộ ra chiếc áo dài
đang chảy nước ròng ròng.
Anh ta hoàn toàn không thay đổi tư thế. Trong mắt cô,
tư thế này sao mà giống mấy tên sát thủ giết người không ghê tay trong sách
thế, cô thề là cô đã nghe thấy những âm thanh của một trận chiến giống như
trong một cuốn tiểu thuyết võ hiệp, khi giết tên BOSS cuối cùng, khi cô đang ở
cấp LEVEL 0 đụng phải tên cuối cùng và chết chóc! Không phải là trời định hôm
nay cô có tai họa đổ máu chứ? Dương thọ đã tận? Không thể nào! Nghĩ lại cả đời
cô yên ổn thuận lợi, đường đời thênh thang, sức sống tràn trề, bảy, tám giờ
sáng mới mở mắt ra, làm sao có thể quen nhân vật cỡ bự của bọn yêu ma loạn phái
này chứ?
“Chị à, nói dối sẽ bị trời phạt đó.”
Vừa nói bàn tay nhỏ như chiếc màn thầu của nó vừa chìa ra trước mặt cô, trong
tay nó không phải là bình thuốc Hạc đỉnh hồng, không phải là ám khí giết người
vô hình, càng không phải là vũ khí sinh học cỡ lớn, mà là một bức ảnh…. Trong
ảnh là một thằng cha rất thiếu giáo dục, với nụ cười không đàng hoàng... Thằng
cha này... cô quen... không những quen... mà còn rất rõ, không, phải nói là...
hận đến tận xương t
“Chị à, chị thật sự không quen người
này sao?”
“…”
“Ông ta tên Hồ Thước, quán xem tướng
số ở đầu đường phía đông là ông ta mở nhưng mà mấy ngày trước có thím họ Lưu
nói cho em, vì ông ta bói toán bừa bãi, ghép bừa nhân duyên, khiến người ta lấy
nhầm vợ, giờ đang bị người ta truy sát, cho nên cái quán đó đóng cửa lâu lắm
rồi.”
“….”
“Nhưng mà ông ta có người con gái tên
là Hồ Bất Động, làm thêm trong tiệm sách ảnh ở đầu đường phía tây này, sách
trong tiệm đó đều là sách có hại cho sức khỏe và sự trưởng thành của trẻ em nên
thím tuyệt đối không bao giờ cho con gái mình vào tiệm sách này...”
“Khốn kiếp! Con gái nhà cô ta hôm qua
còn mượn ở chỗ của chị đây một cuốn Tiểu mẫu đơn dâm đãng, bọc ra ngoài bằng
cái bìa Giám định và thưởng thức thơ từ rồi ôm về!”
“Chị à, chuyện đó không quan trọng...
quan trọng là... rốt cuộc chị có quen bố chị không?”
“... Xin cậu, đừng dùng thái độ nghiêm
túc như vậy để hỏi cái vấn đề mà khiến tôi nghe xong chỉ muốn đánh cho cậu một
trận...” Cô hất hàm, vòng tay trước ngực, tận dụng tối đa ưu thế áp đảo rõ ràng
về chiều cao để nhìn thằng nhóc trước mặt. “Tôi nói cho cậu biết, cứ coi như Hồ
Thuyết [6] là bố tôi, tôi cũng chẳng thân thiết gì với ông ta. Tôi không biết
ông ta đã làm chuyện tồi tệ gì với cha con cậu, đại khái như nói cha cậu khắc
vợ, nói cậu khắc mẹ, sau đó khiến gia đình cậu ly tán. Xong chuyện, ông ta phủi
mông bỏ đi, những chuyện thất đức như thế chẳng có gì bất ngờ c nhưng cậu đừng
cho rằng có thể tìm được manh mối của ông ta từ chỗ tôi, tôi hoàn toàn không bao
che, ông ta trước giờ đến không hình đi không dấu, nếu tóm được ông ta, tôi
nhất định sẽ là người đầu tiên xông lên bóp chết kẻ đã hủy hoại cả đời mình!”
[6]: Trong tiếng Trung chữ “Thước” và “Thuyết” đồng
âm, tác giả chơi chữ. “Hồ Thuyết” nghĩa là nói linh tinh.
“Chị à, cứ coi như ngay từ đầu chị đã
nhìn trộm bố em, nhưng rất xin lỗi phải nói với chị, mẹ em vẫn còn sống rất
khỏe mạnh, chị đừng nguyền rủa bà ấy nhé, lần này em xuống núi chính là để tìm
người nhà của bà ấy.”
“Tôi... tôi... chỉ là tôi thấy anh ta
cứ đứng mãi ở đó rất lâu mà chẳng động đậy gì…”
“Quen rồi mà, nói về đứng bất động thì
bố em giỏi nhất đấy, bố thường xuyên đứng trên đỉnh núi, mỗi lần đều đứng đền
cả canh giờ, cứ như thể đang trầm tư suy ngẫm vấn đề trọng đại nào đó nhưng mỗi
lần hỏi ông ấy đang nghĩ cái gì, ông ấy đều ngẩn ra một lúc lâu rồi mới trả lời
‘không biết’.”
“... Tôi không có hứng thú tìm hiểu
đời tư của người đã có vợ, tan làm rồi tôi phải về nhà nấu cơm.”
“Vâng, cũng được, em và bố em cũng đói
rồi.” Thằng nhóc Phạn Đoàn đeo cái giỏ lên, phủi phủi áo.
“Ai nói sẽ nấu cơm cho hai bố con các
cậu ăn chứ, tôi muốn nấu những món ăn ngon cho người làm việc chăm chỉ, lao
động nỗ lực là tôi đây này!”
Thằng nhóc Phạn Đoàn trầm ngâm một lát, sau đó nghiêm
túc đi đến trước mặt cô, làm bộ hết sức thông cảm, ngước đôi mắt hấp háy, dễ
thương, đáng yêu nhìn cô, nhìn đến mức cô đành nuốt giận, thuận miệng chất v
luôn về trình độ học vấn của người đàn ông đang trầm tư đứng trước cửa kia, có
lẽ cô đoán được anh ta ngày ngày đứng trên đỉnh núi trầm tư cái gì rồi... có lẽ
là đang nghiên cứu đứa trẻ này là con của ai.
“Này, chị à, bố chị nhất định đã nói
cho chị biết bản mệnh của chị không tốt, sao Hồng Loan[7] không dịch chuyển
nhân duyên khô cạn, cả đời là bà cô già chứ? Hử?” Hồ Bất Động lúc ấy đang ngó
nghiêng khắp nơi, toan tìm một chiếc chổi để quét tên khách không mời mà đến
kia ra khỏi cửa thì bỗng nghe tiếng “hử” cuối cùng được cố ý kéo dài khiêu
khích của cậu bé thì không thể không chú ý.
[7]: sao chủ hôn nhân
Mấy chữ vận mệnh không tốt, sao Hồng Loan không dịch
chuyển, nhân duyên khô cạn, thực sự khiến cô phải lưu tâm.
“Nếu như em nói, có thể giúp chị phá
bỏ cái vận mệnh này thì sao?”
“... Cậu? Miệng còn hôi sữa, vắt mũi
chưa sạch!” Hồ Bất Động vẻ khinh khinh.
“Em miệng còn hôi sữa, vắt mũi chưa
sạch nhưng bố em đã trưởng thành rồi. Sao nào? Chị có muốn thử không?”
“….”
"Bố! Chị này nói sẽ giữ chúng ta lại!” Chưa kịp
để cô phản bác, thằng nhóc đã kéo cửa kính ra, đến trước mặt cái bóng người
đang đứng ngoài đường kia, cất giọng nói non nớt.
“Này! Chị mày vẫn chưa đồng ý mà!” Cô
vội giơ tay định tóm lấy thằng nhóc nhưng nhìn thấy gã người lớn đứng một mình
trong mưa gió kia đang từ từ quay người lại. Thằng nhóc chạy lại ôm chầm lấy
anh ta, anh ta dựng chiếc ô giấy thng lên để thằng nhóc đứng nép vào. Anh ta
nhẹ nhàng ngẩng đầu, điềm nhiên quan sát cô gái đang chạy đến đuổi theo con
mình.
Cô bị ánh mắt của anh ta khiến cho sợ hãi co rúm lại,
sau đó tim bỗng đập thình thịch khi đối diện gương mặt nãy giờ vẫn giấu sau
chiếc ô kia, nhất thời cảm thấy mình đuổi theo con trai người ta như vậy thực
là vô lễ với mỹ nam, liền lập tức thu tay, đứng im, e ngại nhìn đi chỗ khác.
Chợt cô phát hiện cửa hàng bánh mỳ sau lưng anh ta, khách mua chen chúc, người
nào người nấy cũng ngắm nhìn mỹ nam còn say đắm hơn cả mình... Bởi thế cô dần
lấy lại bình tĩnh...
“Bố, rất nhiều người đang nhìn bố.”
Thằng nhóc Phạn Đoàn giật giật áo choàng của bố mình chỉ vào đám người ngốc
nghếch như Hồ Bất Động, không biết họ đã đứng trong tiệm bánh mỳ này bao lâu
rồi.
“Ừ!”, một giọng nói vang lên nhẹ nhàng
như bay.
“Nhưng, sao bố cứ nhìn mãi chỗ bánh mỳ
đó thế?”
“Ừ!” Này, này, này! Việc làm mất hình
tượng như thế có cần thiết phải dũng cảm thừa nhận, như vậy không?
“Con đói rồi, bố đói không?”
“Ừ!” Liệu anh ta có thể nói một câu gì
khác để chứng minh với cô, mình vẫn là người bình thường không?
“Chị Hồ nói muốn đưa chúng ta về nhà!”
“….” Lần này anh ta không “ừ” mà chỉ
nhướn mày nhìn về phía cô, ánh mắt hồ nghi như đang hỏi: cô là thứ gì, ở đâu
chui ra vậy? làm rõ một chút được không, bọn họ mới chính là cái “thứ gì” đột
nhiên xuất hiện mới đúng!
“Này, này, này, chớ thấy người sang
bắt quàng làm họ, chị Hồ, chị Tiêu gì chứ? Chị đây còn chưa đồng ý đưa hai
người về mà, nhìn hai người bộ dạng kỳ quái... hành vi thì mờ ám, ai biết được
mang hai người về rồi lại có ma quỷ tà phái nào đến quấy nhiễu tôi cơ chứ!”
Đang bị thằng nhóc ôm lấy, anh ta chỉ khẽ nhếch miệng,
không vội trả lời mà tiếp tục nghe cô phát biểu cao kiến.
“Tôi hoàn toàn chẳng liên quan gì đến
đám người trên núi, tách biệt xã hội, các người lúc nào cũng bang bang phái
phái, tu tiên dưỡng đạo rồi còn sinh con ngoài giá thú nữa chứ.”
Thằng nhóc Phạn Đoàn nhìn nụ cười trên môi bố càng lúc
càng rõ. Ngoài trời lạnh dần, cậu bé thu người nép vào bố, nuốt nước bọt, chờ
bố mình mở miệng nói câu đầu tiên.
“Thật không?”
Chỉ hai chữ vỏn vẹn nhưng âm thanh nhẹ bẫng, êm ru như
gió, khiến Hồ Bất Động gần như ngây dại. Nhưng đến câu thứ hai thì hoàn toàn
ngược lại:
“Tôi cảm thấy, cô có tóc hay không
cũng vẫn giống nhau, rất dễ nhận ra.”
“…..”
“….”
Đáp lại anh là hai tiếng nghẹn ứ trong cuống
họng...Cái gì gọi là có hay không có tóc đều dễ nhận ra chứ? Ý của anh ta là...
anh ta đã gặp cô ở đâu ư? Hay là... anh ta nói cô không có tóc? Không... không
thể nào! Lẽ nào... chuyện quá khứ của cô... đã bị phanh phui rồi sao?
Tội lỗi quá!