Kể từ lúc đó Thư giúp Oải Hương ôn tập lại mọi thứ. Mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ. Thời gian trôi qua rất nhanh thấm thoát trôi mà giờ đã đến lúc kiểm tra học kì rồi. Và cũng đến lúc cô được tháo bột ở tay. Trước lúc kiểm tra thì Thư, Khang cùng mấy đứa kia cùng nhau ôn tập. Cả nhóm ôn tập rất hăng say với tư thế dồn một trăm phần trăn vào việc học. Đến sát gần ngày thi thì Khang có việc nên không thể cùng ôn tập với nhóm được. Nên chỉ có Thư cùng ôn với nhóm thôi.
Cả nhóm tập trung tại nhà Thư và cùng nhau ôn tập. Mọi thứ đã chuẩn bị tốt nên mấy đứa khá tự tin.
Trà: “Mười điểm nằm trên tay rồi nha. Chỉ còn thi nữa thôi.”
Đan: “Đúng rồi.”
Oải Hương: “Mình cũng cảm thấy tự tin nhiều lắm. Cám ơn mọi người. “
Thư: “Không được khách sáo như vậy. Chúng ta cùng nhau cố gắng nha.”
Tất cả cùng nhau nói: “Ừm.”
Sau khi mọi người rời khỏi nhà Thư được một lát thì Khang sang nhà.
“Mọi người mới ôn tập xong à! Xin lỗi vì hôm nay mình có chút việc nên không tham gia được.”
“Không sao đâu. Cậu chỉ cần đưa mình đi ăn là được rồi.”
“Vậy chúng ta đi thôi.”
“Cậu nói thật chứ vậy cậu chờ một xíu mình lên thay đồ đã nha.”
“Ừm. Mình vào chào bác gái luôn.”
“Cậu vào nhà đi.”
Khang dắt chiếc Sh của mình đi vào trong nhà Thư. Vừa lúc đó mẹ Thư đi từ bếp ra ngoài phòng khách. Khang lễ phép chào hỏi mẹ cô.
“Con chào cô.”
“Chào con.”
“Xin phép cho con được dẫn Thư ra ngoài một lát được không ạ ?”
“Hai đứa cứ đi đi nhớ về sớm là được.”
“Con cám ơn.”
Thư đi từ phòng ra. Hôm nay cô mặc một chiếc chân váy jeans với họa tiết đơn giản cùng áo phông trắng. Thoa lên đôi môi một ít son màu đỏ càng làm cho đôi môi anh đào ấy trông đẹp hơn. Cô mang thêm một Vans ols skool màu trắng. Tóc được cột cao làm cho gương mặt cô trở nên thuần khiết.
Nhưng Thư không để ý là cô và Khang cùng mặc một kiểu áo. Trông rất giống đồ đôi.
Khang mặc một chiếc áo phông trắng thỏa mái. Cùng với chiếc quần short trông rất năng động. Và một đôi Converse Chuck Taylor II màu đen.
Sau khi xin phép người lớn thì cả hai cùng ra khỏi nhà. Khang dẫn Thư vào một quán ăn vặt khá nổi tiếng ở đây.
“Cậu muốn ăn gì?” Khang hỏi Thư trước.
“Mình muốn một khoai tây chiên với một dĩa bánh tráng trộn.”
“Vậy còn đồ uống?”
“Một ly trà sữa đặc biệt đi.”
“Ừm.”
Một chị phục vụ bàn bước đến. Đồng phục của quán rất đẹp. Chị ấy tầm hai mươi mấy tuổi. Mái tóc uốn và có màu hạt dẻ. Chị buộc tóc cao trông chị khá xinh xắn. Chị menu cho Thư và Khang. Cậu nói rất nhanh vì cậu đã hỏi từ trước.
Tầm mười lăm phút thì đồ ăn vặt cùng trà sữa được đưa ra. Vì bây giờ chưa đến lúc quán đông khách nên mọi thứ diễn ra nhanh.
Cả hai cùng ăn và uống. Cô nàng hậu đậu làm vươn một chút xíu tương ớt trên má mà cô không hề hay biết. Khang rút một tờ giấy và nhẹ nhàng lau đi vệt tương ớt. Hành động ấy làm Thư khá bất ngờ.
“Cám ơn cậu.”
“Không có gì nè. Cậu tiếp ăn đi.” Nói xong cậu còn lấy tay xoa đầu Thư.
“Sao cậu không ăn đi.”
“Mình thích ngắm cậu ăn thôi nhìn cậu rất dễ thương .”
Nghe Khang nói vậy gương mặt Thư đỏ như trái cà chua. Sao cậu ấy lại đùa mình vậy cơ chứ.
Thấy Thư phản ứng như vậy cậu bật cười thành tiếng.
“Có ai nói cậu ngốc chưa? Mình chỉ đùa cậu thôi mà.”
Thư như muốn nổi lông nhím và phản bác: “Cậu lại trêu mình nữa. Nghiện rồi à.”
“Nhưng như vậy cậu rất dễ thương. Mình nói thật mà.”
Thư nghe vậy liền gắt một quả trứng cút rồi chấm vào tương đưa đến miệng của Khang.
“Cậu ăn đi ngon lắm.”
Biết Thư đánh trống lảng vấn đề này nên Khang vui vẻ nhận quả trứng cút từ Thư. Ăn xong thì Khang cùng Thư đi tản bộ một lát. Trời dần tối thì không khí có một chút se lạnh. Mà Thư lại không đem theo áo khoác. Thấy vậy cậu liền nói: “Cậu chờ một chút.” Rồi cậu chạy đến chiếc xe đỗ trong bãi đỗ xe ra lấy chiếc áo khoác jeans lại khoác lên cho Thư.
Cô lấy tay này xoa tay kia cho bớt lạnh. Thì có một chiếc áo khoác phủ lên vai. Cô xoay lại thì thấy Khang đã đứng bên cạnh. Rồi cả hai tiếp tục đi tản bộ. Đi được lát thì Khang chở Thư về nhà. Vì chiều mai là bắt đầu môn đầu tiên.
“Mai thi tốt nha.”
“Ừm cậu cũng vậy nha.”
“Thôi mình về trước nha.”
“Tạm biệt.”
“Bye.”
Thư vừa vào nhà thì Khang mới khởi động xe để đi. Sau khi vào nhà thì mới nhớ đến mình vẫn còn mặc áo của Khang. Cô quay lại nhưng Khang đã đi khuất xa.
Cô chào mẹ xong thì vào phòng. Cô ngã nhào lên chiếc giường êm ái của mình. Chiếc áo khoác của Khang vẫn còn đọng lại mùi hương của cậu ấy. Một mùi bạc hà rất dễ chịu. Cô lấy điện thoại của mình ra nghịch một lát.
Thư cứ suy có phải bản thân mình đã dính thính từ Khang hay không?