Edit: Tịnh Hảo
Phòng chụp ảnh A ở trụ sở chính Tùng Cơ, Tân Ny đang tham gia chụp ảnh cuộc thi tuyển chọn, thật ra với lai lịch của cô ta, từ bao năm nay làm người phát ngôn tuyên truyền, tìm ra được tác phẩm xuất sắc là có thể, nhưng vị đại tiểu thư này vừa nghe nói là Nhạc Hiên Lam chụp ảnh, nói gì cũng muốn chụp lại.
Nhưng mà bầu không khí nơi làm việc tựa như lâm vào bão áp suất thấp, mỗi nhân viên làm việc cũng run rẩy làm bổn phận công việc của mình, ngay cả Tân Ny cũng không dám giở tính cáu kỉnh của tiểu thư.
Nhạc Hiên Lam để máy chụp hình xuống, cả ngày hôm nay sắc mặt của anh không tính là tốt lắm, giờ phút này càng thêm mưa gió sắp đến.
“Chờ model thật sự chuẩn bị muốn bắt đầu làm việc, mới đến tìm tôi nữa.” Giọng nói của anh âm trầm nói những lời này, sau đó cũng không quay đầu lại rời khỏi phòng chụp ảnh.
Tân Ny uất ức đỏ cả hốc mắt, chỉ là cô ta trễ tiến độ hơn so với bình thường thôi mà, anh cần gì phải nghiêm khắc như thế?
Người đại diện Sơn Hạ Thành đã vội vàng chạy tới an ủi.
“Nhạc Hiên Lam đó đang làm gì thế? Rõ ràng là chính cậu ta không kìm chế được tâm tình, vậy mà quay ngược lại trách cô.”
Người sáng suốt cũng nhìn ra được, từ trước đến giờ Nhạc Hiên Lam đối xử với người khác nho nhã cũng hay thất thường.
Bình thường, yêu cầu của anh rất nghiêm khắc, nhưng chưa bao giờ nặng lời với phái nữ, anh nổi tiếng là nhẫn nại với công việc, anh yêu cầu mọi người làm việc phải có trăm phần trăm chuyên nghiệp, nhưng tuyệt đối sẽ không vô lễ tự mình tức giận.
Hôm nay Nhạc Hiên Lam, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng làm người khác cảm thấy nồng nặc mùi thuốc súng.
Trương Linh Ngọc được phân đến phòng B, Nhạc Tương Phỉ giúp cô tìm nhiếp ảnh gia, là tiền bối từng hợp tác với Nhạc Hiên Lam, trước kia từng chụp hình cho công ty điện ảnh, tên là Phòng Minh Uy.
Có giao tình với Nhạc Tương Phỉ, trong ngành này có tên là “đại sư”, lại là Phòng Minh Uy nổi tiếng quốc tế đặc biệt cử đại đạo diễn đương kỳ lúc trước giúp đỡ.
Tâm tình Nhạc Hiên Lam buồn rầu bước ra khỏi phòng A, vốn chỉ muốn tùy ý đi dạo, không biết thế nào lại đến phòng B.
Toàn bộ tinh thần đều tập trung vào chụp ảnh, nhiếp ảnh gia và model không chú ý tới anh.
Dưới sự chỉ dẫn của Nhạc Tương Phỉ, Trương Linh Ngọc nắm giữ bí quyết rất nhanh, có lẽ là bởi vì không quen nhóm nhân viên này, cho nên cô rất tự nhiên, hơn nữa tiến vào trạng thái không coi ai ra gì.
Tưởng tượng người đàn ông bên máy chụp hình kia là Nhạc Hiên Lam, là người đàn ông cô yêu, cực kỳ không giống với anh tự chụp cho cô, là lý do gì cô cũng không nói ra được, nhưng mà dưới tình huống như vậy, cô thật sự không khẩn trương nữa, bởi vì có thể thả lỏng mình, dùng ánh mắt và động tác cơ thể tận tình quyến rũ “anh”.
“Rất hoàn mỹ!” Nhiếp ảnh gia tiếp tục chỉ huy động tác của cô, “Mắt nhìn trên đất, chụp tấm nữa . . . . . .”
Nhạc Hiên Lam nhìn động tác của Trương Linh Ngọc, giơ tay nhấc chân, mắt nhìn xung quanh, toàn bộ đều là phong tình vạn chủng khó dùng lời diễn tả được, cùng sức quyến rũ làm người khác nín lặng, mà biểu hiện như vậy là vì “một người đàn ông khác”!
Rốt cuộc loại đàn ông lôi thôi lếch thếch, gương mặt là râu quai nón có chỗ nào tốt? Chẳng qua do liên quan đến công việc mà anh ta và Linh Ngọc tiếp xúc qua vài lần, vậy mà Linh Ngọc lại yêu anh ta, thậm chí anh ta còn lớn hơn Linh Ngọc mười mấy tuổi.
Đột nhiên cảm thấy ngực giống như có gì đó đâm vào rất khó chịu, làm người ta đau đớn hít thở không thông, cả người đều bị đè nén, anh tức giận xoay người rời đi.
Liên tiếp mấy ngày, Nhạc Hiên Lam vẫn bày gương mặt thối, vốn đã ít chạm mặt với Trương Linh Ngọc, nhưng bây giờ thấy cô buồn bực không nói lời nào, cộng thêm việc đến gần bán kết, buổi sáng Trương Linh Ngọc ở nhà Nhạc Tương Phỉ huấn luyện, buổi chiều còn phải xin phép nghỉ vì diễn tập cho trận bán kết, thời gian hai người gặp mặt càng ít hơn.
Mỗi lần Trương Linh Ngọc về nhà, gara vẫn trống không, Nhạc Hiên Lam vẫn chưa trở về.
Nhạc Hiên Lam trở nên sợ về nhà, đương nhiên anh muốn hỏi rõ Trương Linh Ngọc, nhưng lại sợ nghe được kết quả sẽ làm cho anh khổ sở từ trong miệng cô. Anh không dám đối mặt với cô, bởi vì sẽ làm anh nhớ đến biết bao buổi tối, anh buông bỏ tất cả lý trí, quên đi tình yêu từng gây cho anh sợ hãi, điên cuồng si mê yêu cô…
Anh luôn quyến luyến những nơi có thể bao dung mà không cần lý do, cũng chịu đựng anh suy sụp, ví dụ như quán rượu, hộp đêm, có khi là phòng làm việc yên tĩnh không một bóng người.
Tiếp tục như vậy không phải là cách… Có lúc anh sẽ say đến mờ mịch, nhưng lúc tỉnh táo, anh lại sợ bản thân mình sắp mất đi, hoặc là đã sớm bỏ lỡ tất cả.
Anh không thể đè nén được những suy nghĩ đau đớn chua xót và tinh thần mệt mỏi, người đàn ông Trương Linh Ngọc yêu sâu đậm có tiếp nhận Linh Ngọc không? Hay là, anh nên dũng cảm và quyết tâm, cho dù lòng của Linh Ngọc ở trên người ai, anh cũng muốn tiếp tục tự mình mở miệng nói ước hẹn, sau này có một ngày nào đó có lẽ Linh Ngọc sẽ yêu thương anh…
Ít nhất khi anh nghĩ đến làm sao bù đắp hạnh phúc trước kia cho Trương Linh Ngọc, anh tạm thời quyết định trốn tránh.
Nhưng mà Nhạc Hiên Lam trầm mặc, chỉ để Trương Linh Ngọc bắt đầu đi vào bế tắc mà thôi.
Sức khỏe của anh có khá hơn chút nào không? Công việc nhiều như vậy, trợ lý của anh có giúp anh tốt không? Lòng của Trương Linh Ngọc thường không yên nghĩ tới những vấn đề này.
Hôm nay thật vất vả mới có một buổi chiều rảnh rỗi, trở về phòng làm việc một chuyến, Nhạc Hiên Lam thấy cô vẫn nghiêm mặt.
“Hiên Lam. . . . . .” Trương Linh Ngọc nhỏ tiếng gọi, cô lo lắng không phải anh đang trách cô chứ? Bởi vì ngày đó lúc chụp hình giúp cô, cô không biểu hiện tốt, cho nên bây giờ đổi thành người khác chụp cho cô.
Lòng Hiên Lam tự ái cao, không cho phép mình không bằng người khác ở lĩnh vực chuyên môn của mình.
“Thật ra lúc cậu chụp hình cho tớ…” Cô ngập ngừng không biết giải thích từ đâu.
“Mọi người mau đến xem đi!” Nhiếp ảnh gia Tiểu Lâm ở phòng làm việc, hô gọi từ bên ngoài chạy vào, “Hình chị Linh muốn tham gia đấu bán kết truyền ra ngoài rồi! Tôi vừa mới đi đến phòng làm việc Minh Uy, bọn họ đưa cho tôi…”
Một nhóm người lập tức vây quanh Tiểu Lâm, nửa là tò mò, nửa là hưng phấn tranh nhau xem hình, Tiểu Lâm lấy hình đưa đến trước mặt Trương Linh Ngọc, “Hình là của chị Linh, đương nhiên phải để chị ấy xem trước.”
Trương Linh Ngọc nhìn về phía Nhạc Hiên Lam, anh cứ thế ở một bên sắp xếp máy ảnh và thiết bị của anh, tâm tình càng nặng nề, nhưng mọi người ồn ào chỉ đành phải lấy hình ra.
“Ôi mẹ nó!” Tiểu Lâm huýt sáo, những người khác cũng chậc chậc khen ngợi.
“Thật là xinh đẹp, chị Linh, chị dựa vào những tấm hình này nhất định sẽ vô địch đấy!”
“Cho tới bây giờ chị cũng không biết, ánh mắt của em quyến rũ như vậy!” Chị La thở dài.
“Lão đại, anh xem! Chị Linh thật xinh đẹp, cầm những tấm hình này đi ra, nhất định sẽ có một đám đàn ông đuổi theo chị Linh…”
Lời của Tiểu Lâm còn chưa nói hết, Nhạc Hiên Lam liền nặng nề buông máy ảnh trên tay xuống, làm mọi người thở hốc vì kinh ngạc.
“Lão đại. . . . . .” Cái này rất quý đấy!
Nhạc Hiên Lam đứng dậy, cầm áo khoác và cái chìa khóa, cũng không quay đầu lại đi ra phòng làm việc.
Một lúc lâu, một nhóm người bị dọa đến ngốc mới lấy lại tinh thần.
“Lão đại uống nhầm thuốc à?”
Chị La và Tiểu Lâm liếc mắt một cái.
“Em tự vạch áo cho người xem lưng à?” Cái này gọi là ghen! Quả nhiên đám đàn ông sẽ không hiểu được.
Lòng của Trương Linh Ngọc như rơi vào trong vực sâu không đáy, hốc mắt hơi đỏ, muốn đuổi theo đi ra ngoài rồi lại lùi bước.
Quả nhiên Hiên Lam không tha thứ cho cô! Cô nên làm thế nào đây, mới có thể để Hiên Lam tha thứ cho cô?
Nhạc Hiên Lam vẫn không về nhà, Trương Linh Ngọc vì muốn làm hòa với anh, chống đỡ cơ thể mệt mỏi và mí mắt nặng trịch do huấn luyện cả ngày đợi anh cả đêm, vì vậy buổi sáng liền lấy đôi mắt gấu mèo 0.0 xuất hiện ở chỗ ở của Nhạc Tương Phỉ.
“Con đứng lại cho cô!” Nhạc Tương Phỉ vừa thấy Trương Linh Ngọc bước vào nhà của mình, đôi tay chống hông, “Không phải cô đã nói với con, thiếu ngủ và thức khuya và kẻ thù lớn nhất của sắc đẹp sao, con xem con một chút đi… con muốn đứng trên sân khấu hóa vai thành gấu mèo con hay là cầy hương?”
Trương Linh Ngọc chép miệng, ngày hôm qua cô chờ một buổi tối, Hiên Lam không về nhà cũng không quan trọng, mà ngay cả điện thoại cũng không nhận.
Không ngờ bọn họ sẽ vì chuyện tuyển chọn mà đến mức này, sớm biết như thế, bằng không ngay từ đầu cô sẽ đồng ý với mẹ đi Paris, ít nhất Hiên Lam sẽ không ghét cô…
“Làm cái gì?” Nhạc Tương Phỉ nhíu mày, nhìn nước mắt Trương Linh Ngọc rơi xuống.
Trương Linh Ngọc càng nghĩ càng buồn, cô đã khóc cả đêm, nhưng chỉ cần nghĩ đến nơi bi thương vẫn không nhịn được muốn khóc.
“Con không muốn tham gia cuộc tuyển chọn nữa! Hu hu…” Cô đáng thương tội nghiệp đứng trước mặt Nhạc Tương Phỉ, mu bàn tay không ngừng lau đi những giọt nước mắt kia, nhưng nước mắt lại không ngừng chảy xuống.
“Con không muốn ở cùng một chỗ với Hiên Lam sao?” Đôi tay Nhạc Tương Phỉ ôm ngực, ánh mắt yên tĩnh hỏi.
Hai đứa nhỏ này sao thế? d đ l q đ Không phải mấy ngày trước còn tốt sao?
Vừa hỏi, làm Trương Linh Ngọc vốn khóc thút thít, biến thành gào khóc, suýt chút nữa Nhạc Tương Phỉ muốn đưa tay che lỗ tai.
“Hiên Lam không cần con nữa! Con còn tham gia cuộc tuyển chọn là gì? Hu hu…”
Nhạc Tương Phỉ giơ hai tay đầu hàng, phổi của con bé này lớn thế, có thể sẽ khiến mọi người trong vòng 100 mét tưởng bà ngược đã học sinh mình.
Để cô tiếp tục đứng ở đằng kia khóc cũng không phải là cách, Nhạc Tương Phỉ bảo Trương Linh Ngọc đi vào phòng khách, rót ly trà cho cô, đợi cô khó khăn bình tĩnh lại, mới cẩn thận đưa ra câu hỏi.
Trương Linh Ngọc vẫn không nhịn được khẽ nức nở, Nhạc Tương Phỉ lại ôm gò má, cảm thấy đôi vợ chồng này vừa bực mình vừa buồn cười.
Cháu trai ngốc của bà rõ ràng ghen tuông đến nội thương, còn định tiếp tục giả vờ lạnh lùng tự cao tự đại sao?
Chỉ là nếu bàn về ngốc, thì con bé này cũng ngốc…
“Đừng khóc!” Tay của Nhạc Tương Phỉ giơ giơ, “Hôm nay cho con nghỉ một ngày, con nghỉ ngơi cho tốt, cô thay con đi nói chuyện rõ ràng với Hiên Lam.” Nói cho cùng, chuyện này cũng là do bà gây ra, bà nào biết tên nhóc Hiên Lam kia ghen lớn như vậy? Biến thành người khác chụp hình cũng không được.
Trương Linh Ngọc nghe vậy, ngưng khóc thút thít, mắt thỏ long lanh trợn to.
“Thật ạ?” Cô cô thật là người tốt đấy!
Nhạc Tương Phỉ gật đầu một cái, “Con ở nơi này của cô nghỉ ngơi trước, thuận tiện chờ tin tức của cô.”