Edit: Tịnh Hảo
Trước khi Nhạc Tương Phỉ đến phòng làm việc chụp ảnh Phong Nhạc, gọi cho Phòng Minh Uy - người chụp hình cho Trương Linh Ngọc.
“Chuyện chính là như vậy, nếu như anh còn muốn mời em ăn cơm, thì nhớ thay em làm cho tốt.” Nhạc Tương Phỉ vừa thưởng thức ngón tay bóng loáng thon nhỏ của mình và hoa văn trên ngón tay, vừa nói.
“Chuyện em muốn xử lý, có chuyện nào mà anh không bất chấp gian nguy thay em hoàn thành?” Phòng Minh Uy ở đầu dây bên kia thở dài, trên nét mặt cương nghị và nghiêm túc có đường nét mềm mại, “Nhưng mà em muốn anh can thiệp vào tình cảm của người khác, chuyện này anh không làm được.”
“Em bảo anh can thiệp vào chuyện tình cảm của người khác khi nào hả?” Nhạc Tương Phỉ tức giận nói, “Em muốn anh thay em khuyên giải con bé, sau khi anh đến nhà em thì gọi điện thoại cho em, nhất định phải để con bé nói ra hết tất cả mới được.”
“Em rất rảnh rỗi đấy nhỉ? Vừa làm hậu bối vừa kiêm luôn bà mai.”
“Em chỉ có một đứa cháu trai thôi!” Nhạc Tương Phỉ nhu mì cười, “Nó tựa như con của em, dĩ nhiên người mẹ hy vọng đường tình của con trai thuận lợi rồi, sớm ngày cưới được cô gái mình thích.”
Dĩ nhiên, đây là một nửa nguyên nhân, từ trước đến giờ quan niệm gia đình của bà luôn mờ nhạt, không có được tình thương của mẹ, mặc dù nửa nguyên nhân chính là bà tuyệt đối muốn cho Tiểu Linh tiến vào cuộc thi đấu! Đây là tên tuổi một đời liên quan đến bà.
“Yên tâm đi, anh sẽ thay em làm tốt.” Phòng Minh Uy nói.
Xe dừng lại ở trước cao ốc phòng làm việc chụp ảnh Phong Nhạc.
Nhạc Tương Phỉ vừa vào đến phòng làm việc chụp ảnh Phong Nhạc, lập tức kéo Nhạc Hiên Lam đang muốn đến Hi Nhã chụp hình cho một model khác.
“Làm cái gì ạ? Con còn có công việc.” Nhạc Hiên Lam thật sự không cưỡng được người cô này của anh.
“Tiểu Linh té xỉu.” Nhạc Tương Phỉ không khó lộ ra vẻ mặt lo lắng.
Mặt Nhạc Hiên Lam liền biến sắc, những chuyện khác cũng bị ném ra ngoài chín tầng mây, anh khẩn trương hỏi: “Tại sao té xỉu?”
“Có lẽ là quá mệt mỏi!” Nhạc Tương Phỉ lén quan sát vẻ mặt của anh, “Mấy ngày nay huấn luận tương đối nghiêm khắc, hơn nữa con bé còn khóc cả đêm hôm qua…”
“Cô ấy làm sao vậy ạ?” Nghe thấy cô đau lòng khổ sở, lòng Nhạc Hiên Lam cũng níu chặt.
Tại sao khóc? Cho tới bây giờ cô đều thoải mái và tràn đầy sức sống mà!
“Cho nên cô mới đến tìm con đấy! Con đi xem con bé đi, nói không chừng có thể giải quyết phiền muộn giúp con bé!”
Nhạc Hiên Lam đi theo Nhạc Tương Phỉ rời khỏi cao ốc, nội tâm lại sôi trào.
Anh nên đi thăm cô sao? Dù sao anh không phải là người kia trong lòng của cô, cho dù đến thăm thì có ích lợi gì?
Nhưng vì sao cô khóc? Có phải Phòng Minh Uy ức hiếp cô không? Nhạc Hiên Lam siết chặt thành quả đấm.
Cái tên kia, cũng không nghĩ lại mình đã bốn mươi mấy tuổi rồi, vậy mà ức hiếp Linh Ngọc…
Nếu là như vậy, làm sao anh có thể nhìn Linh Ngọc rơi nước mắt vì người đàn ông khác?
Nhạc Hiên Lam cùng Nhạc Tương Phỉ ngồi lên xe, anh biết anh không muốn đối mặt với sự thật Linh Ngọc yêu người khác cỡ nào, nhưng trong lòng anh đau đớn mãnh liệt không thôi vẫn áp đảo tất cả sự không vui.
Nếu như cô không thích anh, ít nhất có thể khóc ở trong lòng anh, điều này cũng đủ rồi.
Nhạc Hiên Lam nhìn cảnh tượng ngoài cửa xe, vẻ mặt mệt mỏi rồi lại lo lắng muốn mau mau nhìn thấy Trương Linh Ngọc, không chú ý sau khi Nhạc Tương Nhỉ thảnh thơi nhận điện thoại, cười đắc ý vì mình anh minh cơ trí.
Xe lái vào gara nhà họ Trạch, Nhạc Tương Phỉ dẫn anh đi tới phòng ở lầu hai, toàn bộ tâm trí của Nhạc Hiên Lam đều đang lo lắng cho Trương Linh Ngọc, không phát hiện người làm vườn cao to và quản gia cũng đi lên lầu theo.
“Linh Ngọc đâu?” Nhạc Hiên Lam hỏi.
Ngón trỏ Nhạc Tương Phỉ đặt ở trên môi, lúc này có tiếng khóc thút thít truyền đến từ phòng bên kia.
“Em đừng có khóc, em vẫn chưa trả lời anh…” Phòng Minh Uy đau đầu, anh ta vừa thấy con gái khóc liền nhức đầu!
Nhạc Hiên Lam nghe thấy giọng nói của tình địch, sắc mặt trầm xuống, nắm tay thành quả đấm phát ra tiếng, tại sao Linh Ngọc khóc sướt mướt ở trước mặt người này?
Vốn lửa ghen đầy bụng, cùng đau lòng vì Trương Linh Ngọc, lúc này tất cả đều bạo phát ra, Nhạc Hiên Lam muốn lao ra đánh anh ta một trận, lại để Nhạc Tương Phỉ dùng ánh mắt ra hiệu cho hai người đàn ông phía sau ngăn cản Nhạc Hiên Lam.
“Hiên Lam chán ghét em, em không muốn tham gia cuộc tuyển chọn nữa.” Trương Linh Ngọc thút thít nói.
Phòng Minh Uy vừa tới, liền hỏi cô chuyện muốn bỏ thi, nhớ đến chỗ đau lòng và buồn bực, Trương Linh Ngọc liền khóc.
“Tại sao cậu ấy chán ghét em? Anh cảm thấy cậu ấy rất thích em mà!” Phòng Minh Uy nói.
Chuyện này căn bản chỉ cần là người có mắt đều nhìn ra được, cho dù là quá khứ hay là hiện tại, từ trước đến nay Nhạc Hiên Lam đều rất bảo vệ Trương Linh Ngọc, đây cũng là lý do tại sao tính cách ngốc nghếch trong ngốc nghếch này của Linh Ngọc, lại có thể sống trong vòng lẩn quẩn này.
Cho dù cô chịu nhiều vất vả, độ phối hợp rất cao, nhưng không biết đeo mặt nạ, không biết giao tiếp nịnh hót sẽ đắc tội rất nhiều người, không cần nghĩ cũng biết là ai giúp cô giải quyết hậu quả, yên lặng thu cô ở dưới cánh chim.
Trương Linh Ngọc ngẩng đầu lên, ánh mắt long lanh như nước nhìn về phía anh ta.
“Bởi vì anh ấy giận em không biểu hiện tốt, khiến tác phẩm của anh ấy kém hơn người khác.”
“Nếu như cậu ấy tức giận bởi vì chuyện này, cũng sẽ không có địa vị như ngày hôm nay, em đi theo bên cạnh cậu ấy lâu như vậy, chẳng lẽ em cho rằng cậu ấy là loại người không thừa nhận thất bại sao?”
“Nhưng. . . . . .” Trương Linh Ngọc cau mày lại, chú nói không sai, trong quá khứ Hiên Lam đã từng trải qua vô số lần thất bại, nhưng mới có thể tạo ra anh như ngày hôm nay.
“Nhưng anh ấy rất tức giận.” Cô không biết tại sao anh tức giận, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có nguyên nhân này thôi!
“Có lẽ cậu ta bởi vì ghen tỵ!” Cùng là đàn ông, nên anh ta rất hiểu.
“Ghen tỵ cái gì? Em lại không có làm gì để anh ấy ghen tỵ.” Cô uất ức chép miệng.
Phòng Minh Uy tức giận: “Cậu ấy ghen tỵ anh, được không?”
“Tại sao?” Ghen tỵ râu của anh ta nhiều hơn của anh sao? Hiên Lam đẹp trai hơn chú, có gì tốt mà ghen tỵ?
Phòng Minh Uy vỗ vỗ cái trán.
“Bây giờ anh mới biết tại sao Tiểu Tương muốn nhúng tay vào, nếu không nhúng tay, các cô cậu chỉ biết buồn bực, luôn hiểu sai ý, đến bảy tám chục tuổi còn chưa có kết quả. Linh Ngọc, em nghĩ lại xem đàn ông sẽ vui vẻ khi người con gái mình thích làm dáng õng ẹo trước mặt đàn ông khác sao?”
Trương Linh Ngọc đỏ mặt, lúng túng nói: “Không phải anh ấy yêu em, anh ấy chỉ cảm thấy phải chịu trách nhiệm với em, hơn nữa em sẽ căng thẳng trước ống kính của anh ấy!”
“Tại sao căng thẳng?”
“Cô nói, phải nghĩ người đàn ông bên kia ống kính chính là người đàn ông mà mình yêu mến, nhưng mà tưởng tượng rất dễ dàng, sự thật ở sau ống kính lại là một chuyện khác…”
Phòng Minh Uy sờ sờ lên cái cằm râu ria.
Đây coi như là gián tiếp tỏ tình chứ nhỉ? Quả nhiên anh ta có thiên phú nói chuyện, nhưng mà bên kia chậm chạp không có động tĩnh, xem ra Tiểu Tương muốn anh ta tiếp tục hỏi thêm nhiều chuyện bát quái hơn, vì thế anh ta đành bất đắc dĩ nói: “Nói như vậy, bởi vì em thích cậu ấy, mới không thể để cho cậu ấy chụp đúng không?”
Trương Linh Ngọc cúi đầu không còn gì để thấp hơn nữa, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
“Nhưng anh nghe Tiểu Tương nói, cậu ấy là bạn trai của em gái em, nhưng em lại giới thiệu cho hai người họ quen nhau, nếu như em thích Nhạc Hiên Lam, tại sao phải làm như vậy?” Dựa theo chỉ thị của Tiểu Tương trong điện thoại, nhiệm vụ cũng bao gồm chuyện đào ra nợ cũ năm xưa, nói là để tránh sau này hai đứa nhỏ có khúc mắc.
“Bởi vì, Oánh San thích Hiên Lam, sau khi Hiên Lam thấy Oánh San, cũng rất vui mừng.” Chú thật đáng ghét, sao lại đào lên vết sẹo năm xưa của cô? Nghĩ lại chuyện cũ mà kinh hãi, vừa nghĩ tới buổi tiệc bị người ta hình dung thành “cuộc gặp gỡ của hoàng tử và công chúa xinh đẹp”, cô liền buồn bực muốn khóc.
“Sau đó?” Phòng Minh Uy nghe thấy mà mờ mịt không hiểu, lúc đó anh ta nhìn thấy người nhà của Tiểu Tương cũng rất vui mừng đấy! Cũng không thể bởi vì thế này, liền nói anh ta yêu người nhà Tiểu Tương chứ?
“Em nghĩ bọn họ vừa gặp đã yêu! Dù sao em không giống như con gái, đứng chung một chỗ với anh ấy, giống như vịt con xấu xí đứng cạnh thiên nga, anh ấy ở cùng với Oánh San, xem ra mới giống như hoàng tử cùng công chúa. . . . . .” Hốc mắt Trương Linh Ngọc lại đỏ, trong lòng ê ẩm, giọng nói buồn bã vừa đáng thương, “Hiên Lam thích Oánh San là chuyện rất tự nhiên, hai người đều là người em thích, đương nhiên muốn giúp đỡ để bọn họ được hạnh phúc.”
“Cho dù em rõ ràng thích cậu ấy, cũng muốn đưa cậu ấy cho em gái mình? Em gái em biết ý của em, còn muốn ở cùng với cậu ấy sao?”
“Oánh San nói thích anh ấy mà! Em ấy không biết em thích Hiên Lam nên mới nói như vậy, em ấy cũng không cố ý.” Oánh San là cô công chúa nhỏ, tiểu tiên nữ, dĩ nhiên sẽ không làm như vậy.
Nhưng cô vẫn rất buồn.
“Mặc dù từ nhỏ đến lớn chỉ có Hiên Lam giúp đỡ em, nhưng đây chẳng qua là bởi vì anh ấy cảm thấy em khá ngốc nghếch nhỉ? Tất cả mọi người đều thích Oánh San, đương nhiên anh ấy cũng thích em ấy, em một mình cũng không sao…” Năm đó cô một mình trốn đi tự an ủi mình như thế, nhưng vẫn như năm đó, nói xong, cuối cùng không tự chủ được rơi nước mắt.
Dáng người của cô cao, vừa giống như con trai, một mình cũng sao không sao, cô có thể tự mình bảo vệ, cho dù đó là vì không ai muốn bảo vệ cô, cô đành phải tự lập tự cố gắng, vậy cũng không sao cả, bởi vì cô quen rồi…
Nhưng cô rất hâm mộ những cô gái khác! Cô chỉ có thể giấu giấc mộng này ở trong lòng, cô thật sự hy vọng có một cậu con trai đưa hoa hồng cho cô, nói muốn làm người yêu của cô, nắm tay cô giống như bảo vệ bảo bối quý báu, che chở cô.
Nếu không phải đêm đó Hiên Lam xem cô như là Oánh San, anh sẽ yêu cô sao?
Cô ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy, đã sớm hiểu, cô ở bên cạnh anh chỉ là anh em, anh bảo vệ cô cũng xuất phát từ tình bạn, cho dù cô thầm động lòng vì anh dịu dàng, nhưng lại phải tự nói với chính mình dịu dàng như vậy không liên quan đến tình yêu.
Nhưng ít nhiều anh xem cô như là Oánh San, để cô có mấy ngày mơ giấc mơ thật đẹp, bây giờ tác dụng của ma pháp đã hết rồi, cô sớm nên tỉnh táo, nhưng có thể đừng để Hiên Lam ghét cô được không?
Cửa phòng bị kéo ra, Phòng Minh Uy đứng lên, xem ra nhiệm vụ của anh ta đã kết thúc.
Trương Linh Ngọc vẫn cúi đầu nghẹn ngào khóc nức nở.
Nhạc Hiên Lam cùng Nhạc Tương Phỉ đi vào, vẻ mặt của Nhạc Hiên Lam thâm trầm, không nhìn ra cảm xúc chấn động của anh
Nhạc Tương Phỉ và Phòng Minh Uy thành công lui người, cùng nhau rời khỏi phòng.
“Ngu ngốc.” Giọng nói của Nhạc Hiên Lam mơ hồ run rẩy, không nhịn được vừa tức vừa đau lòng nói: “Em thật sự thật rất ngốc.” Ngực anh tràn đầy kích động, không nỡ, còn có giống như sự vui sướng khi mất mà có được lại, chỉ là Trương Linh Ngọc y hệt con mèo ngốc khóc khi bị vứt bỏ, làm lòng anh không rảnh cảm nhận sự vui sướng kia.
Nếu không phải cô cô và Phòng Minh Uy giúp đỡ, có lẽ cả đời cô cũng sẽ không nói tâm ý của mình ra khỏi miệng.
Mà cho đến giờ phút này, rốt cuộc Nhạc Hiên Lam mới hiểu, sự trốn tránh của mình, lại làm tổn thương Linh Ngọc sâu như vậy, điều này làm anh căm hận tâm tình đà điểu của mình cỡ nào.
Vẻ mặt của Oánh San mỉm cười với anh, nhiều năm qua vẫn quanh quẩn trong lòng anh, chẳng biết âm hồn kia đã sớm tan thành mây khói từ lúc nào.
Thì ra là, ngăn cản mình đối mặt với khúc mắc kia không phải là âm hồn của Oánh San, mà chính là anh.
Trương Linh Ngọc cảm thấy mình quá nhớ Nhạc Hiên Lam rồi, vậy mà lại nghe nhầm.
“Anh không cần giả vờ tiếng của Hiên Lam để mắng em, đừng tưởng rằng như vậy em sẽ ngoan ngoãn để anh mắng em.” Cô cũng cáu kỉnh đấy! Nếu không tại sao Hiên Lam lại gọi cô là con hổ nhỏ.
Nhạc Hiên Lam thở dài, ngồi xuống bên người cô, “Anh làm gì phải tự giả giọng nói của mình?” Anh thuận tay lấy khăn giấy ra.
Trương Linh Ngọc ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn anh.
Đôi mắt đẫm lệ lờ mờ, thấy không rõ ràng lắm, nhưng mà thật sự là Nhạc Hiên Lam, anh đang ngồi ở bên cạnh cô, vẻ mặt dịu dàng nhìn cô giống như trong quá khứ.
Hiên Lam ôm lấy cô từ phía sau, để cô ngồi ở giữa hai chân anh, cầm một xấp giấy lau gương mặt khóc đến đỏ của cô.
“Lau nước mũi đi, em đã biến thành mặt mèo chính cống rồi.”
Trương Linh Ngọc nghe lời làm theo.
“Em xem mắt của mình đi, sưng thành như vậy.” Nhạc Hiên Lam vừa lau nước mắt, nước mũi của cô, vừa đau lòng nói, “Sau lại ngốc nghếch trốn một mình khóc hu hu hả?”
Trong quá khứ, cô chính là ở sau lưng anh, đáng thương tội nghiệp một mình rơi nước mắt sao?
Nhạc Hiên Lam đỡ trán của cô, trải qua những ngày tháng này, anh không thể nào ôm cô vào lòng vỗ về nước mắt của cô, đau lòng vì vành mắt đỏ.
Thành công tạo ra một ngọn núi nhỏ “hoành thánh” mới lau sạch sẽ khuôn mặt của Trương Linh Ngọc, Nhạc Hiên Lam không nhịn được hôn rồi lại hôn trên má cô, hai cánh tay vòng chặt quanh cô.
“Thật xin lỗi.” Nhạc Hiên Lam hôn gương mặt của Trương Linh Ngọc, giọng nói bởi vì cổ họng căng lên mà mất tiếng rồi.
Trương Linh Ngọc còn có chút sững sờ, không phản ứng kịp.
Cô ngủ thiếp đi sao? Tại sao chú lại biến thành Hiên Lam? Hơn nữa, còn không giận cô nữa rồi.
Nhạc Hiên Lam dí má vào cô, ôm thật chặt, như muốn làm cơ thể của cô và của anh dây dưa thật chặt.
“Hiên Lam?” Thật sự là anh, là mụi vị của anh, giọng nói của anh, còn có ngực của anh.
“Đều là anh không tốt, anh không nên trốn tránh.” Anh vừa đau lòng vừa yêu thương nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ tươi của cô, ôm cô giống như rất sợ cô biến mất, “Anh muốn giữ em ở bên người mãi mãi, cũng không dám thừa nhận anh yêu em…”