Cả đêm không thấy Lăng Cận Dương gọi điện thoại tới, Đồng Niệm rất nhanh liền tỉnh lại.
Ngoài cửa sổ dần dần dâng lên ánh mặt trời rực rỡ, Đồng Niệm vén chăn lên, đi chân không đến bên cửa sổ, ngắm nhìn quả cầu lửa xinh đẹp đỏ rực, chiếu sáng khắp cả bầu trời.
Đồng Niệm đứng phía trước cửa sổ, sau khi lẳng lặng ngây người hồi lâu cô lấy lại tinh thần xoay người vào phòng tắm rửa mặt. Nhìn vẻ mặt phờ phạt của mình trong gương, cô chán nản thở dài, trong lòng tràn đầy cảm xúc phức tạp.
Dùng xong điểm tâm sáng, tinh thần Đồng Niệm vẫn không tốt lắm. Cầm tập tài liệu đi ra cửa, thời điểm cô đi ngang qua sân, nhìn thấy chiếc xích đu, bước chân chợt dừng lại.
Đôi tay nắm lấy dây thừng, Đồng Niệm nhích nhẹ mũi chân, dùng lực mạnh một chút chiếc xích đu bắt đầu đung đưa. Những sợi tóc nhẹ nhàng lướt qua mặt, cuốn theo những suy nghĩ tung bay trong gió.
Khép đôi mắt lại, Đồng Niệm thả lỏng người, lo lắng trong lòng cũng từ từ yên tĩnh trở lại. Bên tai như vang vọng lại tiếng cười khi còn bé, cô ngồi ở trên xích đu cười, kêu to: “Anh ơi, đẩy cao hơn một chút…”
Nhẹ nhàng kiềm chân lại, Đồng Niệm mở mắt rồi mỉm cười đứng lên, cầm cặp tài liệu lái xe rời khỏi Lan Uyển.
Đi tới cao ốc Lăng thị, một ngày làm việc vất vả lại bắt đầu. Đồng Niệm đã bắt đầu thích ứng với cuộc sống như thế, thực tế ép buộc, cô không thể không tiếp nhận.
Trợ lý đi phía sau Đồng Niệm, trong miệng không ngừng nói lịch trình làm việc của cô ngày hôm nay.
Đồng Niệm lắng nghe, sắc mặt không hề thay đổi, thỉnh thoảng nói và phân phó trợ lý ghi chú lại, đến lúc thì nhắc nhở cô.
Tham dự hai cuộc họp đến tận trưa, sau khi Đồng Niệm trở lại phòng làm việc, thở phào một hơi nhẹ nhõm. Cô cầm điện thoại di động trên bàn lên xem, nhìn thấy có mấy cuộc gọi nhỡ nhưng trong đó không có số điện thoại mà cô đợi.
Ngồi bên trong ghế xoay, Đồng Niệm đặt bút trong tay xuống, xoa cái cổ đau nhức, cảm thấy có chút mệt mỏi. Cô cầm điện thoại trên tay hồi lâu, cuối cùng không nhịn được gọi điện thoại đi.
Chuông điện thoại reo vài cái, giọng nói quen thuộc đầu bên kia điện thoại vang lên: “Alo.”
Năm ngón tay nắm chặt điện thoại, Đồng Niệm chớp mắt, nhẹ nhàng nói: “Buổi trưa anh có rảnh không, chúng ta cùng ăn cơm đi?”
Bên kia điện thoai, giọng nói Lăng Cận Dương bình tĩnh, không lộ ra vui buồn: “Được.”
Sau khi cúp điện thoại, đôi mắt sáng ngời của Đồng Niệm tối xuống, trong lòng cảm thấy thất vọng, thái độ của anh quá lạnh lùng. Một hồi lâu, Đồng Niệm cầm lấy điện thoại gọi cho một nhà hàng Tây để đặt chỗ trước.
Lái xe đến nhà hàng, khi Đồng Niệm tới đã thấy Lăng Cận Dương. Cô nhìn thấy anh ngồi bên cạnh cửa sổ, đôi mắt nhìn chằm chằm về nơi xa, trên khuôn mặt mang theo vẻ cô đơn, phút chốc làm cho trái tim cô bóp chặt lại.
Uất ức mấy ngày nay cũng gì hình ảnh này mà tản đi không ít.
Thu lại đáy lòng phập phồng, Đồng Niệm cất bước đi tới, kéo ghế ra ngồi xuống phía đối diện anh, “Anh tới lâu chưa?”
Lăng Cận Dương quay đầu, đôi mắt bình tĩnh sâu không thấy đáy, anh nâng tay lên nhìn đồng hồ, cười nói: “Mười lăm phút rồi.”
Nghe vậy Đồng Niệm bĩu môi cười nói: “Em xin lỗi, có chút chuyện phải nán lại. Hôm nay em mời anh.” Cô đột nhiên thốt ra lời, cũng không có nghĩ sâu xa gì, nhưng trên khuôn mặt người đàn ông ngồi đối diện thoáng qua vẻ kỳ lạ.
Đồng Niệm đột nhiên ý thức được có cái gì đó không đúng, nhưng thấy anh không có nói gì, ngược lại còn chuyển tầm mắt nhìn đi nơi khác.
Nắm chặt tay lại, Đồng Niệm mím môi, ánh mắt buồn bã. Bây giờ anh đối với cô đã nhạy cảm đến như vậy rồi sao?
“Em muốn ăn gì?” Lăng Cận Dương cầm thực đơn trên bàn, trầm giọng hỏi.
Đồng Niệm mỉm cười một cái, tay để trên bàn nắm chặt lại, “Anh chọn giúp em đi, anh biết khẩu vị của em mà.”
Lần này ngược lại Lăng Cận Dương nhẹ nhàng cười lên, sắc mặt cũng không có biến đổi gì, gọi thức ăn.
Không lâu sau đó, thức ăn được đưa lên bàn. Lăng Cận Dương vừa cắt thịt bò bít tết, vừa lơ đãng hỏi người trước mặt: “Tối hôm qua em đi đâu vậy?”
Đồng Niệm nắm chặt dao nĩa trong tay, cô rũ mắt xuống, nói: “Hôm qua sau khi ở công ty làm thêm giờ xong, em có tới mê sắc, muốn thả lỏng một chút.”
Từ góc độ của cô nhìn qua, sắc mặt của Lăng Cận Dương không có bất cứ thay đổi gì, Đồng Niệm âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trên môi nở nụ cười.
Nhìn miếng thịt bò bít tết trong đĩa anh, Đồng Niệm nhớ lại bữa cơm của mình ở Lam Điệu hôm bữa, lập tức mất hứng dẫu môi lên, chất vất: “Thịt bò anh ăn có phải so với của em ngon hơn đúng không?”
Lăng Cận Dương cười ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp đầy ôn nhu: “Em muốn nếm thử không?”
“Muốn.” Đồng Niệm chớp mắt, gật đầu một cái.
Lăng Cận Dương nhếch môi cười khẽ, cũng không có nói thêm gì, chỉ cúi đầu. Sau khi cắt thịt bò trên đĩa mình thành từng miếng nhỏ rồi đưa tới cho cô, lấy thức ăn của cô đổi qua, đặt ở trước mặt mình.
Nhìn đĩa thịt bò đã được cắt, khóe mắt Đồng Niệm nóng lên, trong lòng lập tức ấm áp, có loại tư vị ngọt ngào không nói lên được. Cô gắp một miếng lên ăn, nhai kỹ lưỡng, ánh mắt tràn ngập nụ cười.
“Ngon không?” Lăng Cận Dương khẽ nâng cằm, nhìn chằm chằm bộ dáng đang hưởng thụ cô hỏi khẽ.
Đồng Niệm gật đầu, “Ngon lắm, ngon hơn của em.”
Nghe cô nói, Lăng Cận Dương mím môi lắc đầu một cái, ánh mắt đầy cưng chiều. Thật ra thì hôm nay anh gọi hai phần ăn giống nhau, chỉ là khi nghe cô nói như vậy, anh cũng không muốn vạch trần.
Tâm tình tốt, khẩu vị cũng tốt, Đồng Niệm hài lòng ăn thịt bò bít tết, hơn nữa còn không phải do chính bản thân cô cắt, loại cảm giác này làm cho cảm thấy hạnh phúc.
“Buối tối anh muốn ăn cái gì, em nấu cho anh ăn?”
Lăng Cận Dương tay nâng cằm, cau mày như suy nghĩ, vẻ mặt khổ sở hỏi: “Em muốn nấu món gì?”
Câu hỏi này như làm khó Đồng Niệm, số món ăn cô biết nấu chỉ đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa mùi vị cũng không có gì đặc biệt.
“Anh không thương em nữa sao?” Đồng Niệm nhếch môi, hai mắt nhìn thẳng vào mắt anh.
Ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn, Lăng Cận Dương nhíu mày nhìn cô, trầm giọng hỏi: “Hàng xài rồi có thể trả lại sao?”
Khuôn mặt Đồng Niệm đang cười thoáng chốc cứng đờ lại, cô không biết chuyện gì xảy ra, nhưng sau khi nghe anh hỏi, trong lòng lạnh xuống, trong nháy mắt dâng lên loại cảm giác không diễn tả được.
Biết rằng chỉ là một câu nói đùa, sao cô lại nhạy cảm như vậy chứ?
Nhìn thấy sự biến hóa trong mắt cô, ánh mắt Lăng Cận Dương dao động mạnh, anh định mở miệng, lại thấy phía đối diện có hai người đi về phía bọn họ: “Các người ở đây sao, thật là trùng hợp.”
Trầm Phái Ny kéo anh mình bước tới, bộ dáng vui mừng: “Tôi quên đặt bàn trước, thật may là gặp hai người, không ngại chúng tôi ngồi chung chứ?”
Đồng Niệm nhìn thấy hai người trước mặt, đôi mày thanh tú thoáng chốc nhíu chặt, vẻ mặt yên tĩnh lại.
Lăng Cận Dương nhún vai cười: “Không sao, ngồi chung đi.”
Trầm Phái Ny cười một tiếng, buông tay anh mình ra, xoay người, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Lăng Cận Dương.
Bên cạnh tiến lại gần hơi thở xa lạ, Đồng Niệm nhíu mày nhìn Trầm Phái Ngào, miễn cưỡng nặn ra nụ cười: “Thẩm Tổng, chào anh.”
Đôi mắt Trầm Phái Ngao sáng rực, nhìn Đồng Niệm với thâm ý khác, trên môi nở nụ cười dịu dàng: “Làm sao em lại quên mất rồi, anh đã nói là ở bên ngoài gọi anh là Bái Ngao là được.”
Bởi vì lời nói của hắn làm cho sắc mặt Đồng Niệm càng thêm thay đổi. Cô theo bản năng nhăn mày lại, liếc mắt nhìn về phía Lăng Cận Dương, nhưng chỉ thấy anh cầm thực đơn đưa người bên cạnh, khuôn mặt tuấn tú không có bất kỳ biểu hiện gì.
“Anh, anh muốn ăn gì?”
Trầm Phái Ny cười cầm lấy thực đơn, tùy ý lật xem, nhất thời không biết nên chọn món gì.
Nhìn thấy đĩa thịt bò bít tết của Đồng Niệm, Trầm Phái Ngao cười, chỉ chỉ rồi nói: “Giống của Niệm Niệm đi.”
Sắc mặt Đồng Niệm lạnh như băng, cực kỳ tức giận, cô trầm mặt nhìn người bên cạnh, ánh mắt rét lạnh. Chỉ là Trầm Phái Ngao cười không nói, ánh mắt vẫn ôn nhu như cũ, mặc cho cô có tức giận như thế nào cũng không tìm được lý do phát tác.
Lăng Cận Dương khẽ rũ mắt xuống, bên môi vẫn nở nụ cười như cũ, chỉ là nụ cười này tận sâu trong mắt thật trống rỗng.
Nhân viên phục vụ rất nhanh bưng hai đĩa thịt bò bít tết lên, Trầm Phái Ny nếm thử, thỏa mãn cười: “Ừ, quả nhiên là ngon thật.”
Ngừng lại, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía Đồng Niệm, đôi mắt đen tràn đầy nụ cười: “Lúc Lăng Cận Dương ở Mỹ thường kể cho tôi nghe chuyện các người khi còn nhỏ, có phải tình cảm anh em giữa hai người rất tốt đúng không?”
Anh em?
Ánh mắt Đồng Niệm bốc lên vẻ tàn khốc, cô ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mặt Trầm Phái Ny, vẻ mặt chán chường. Ở bên ngoài có nhiều lời đồn đãi như vậy, mặc dù nhà họ Thẩm mới tới thành phố này, nhưng chuyện ồn ào của cô và Lăng Cận Dương trước đây, cô không tin là nhà họ Thẩm không biết?
Hơn nữa lần trước gặp mặt Trầm Phái Ny ở nhà Lăng Cận Dương, cô ta hiển nhiên là biết rất rõ ràng, hôm nay chợt nói những lời này, rõ ràng là cố ý mà.
Kiếm chế lại sự tức giận trong lòng, Đồng Niệm đợi một hồi cũng không thấy Lăng Cận Dương mở miệng. Cô nhìn người đàn ông đối diện, chỉ thấy anh hơi cúi đầu, môi nhấp nhẹ, rõ ràng là không muốn giải thích.
Hai tay đặt giữa hai chân chậm rãi nắm chặt lại, Đồng Niệm cắn răn xoay tầm mắt chẳng hề nói một câu.
Lăng Cận Dương không nói lời nào, không thừa nhận cũng không phủ nhận, đến cuối cùng là có ý gì chứ?
Giữa bọn họ đang giương cung bạt kiếm, Trầm Phái Ngao cũng không để ý tới, sắc mặt anh vẫn như thường, tiếp tục cúi đầu ăn, đúng lúc ném cho Trầm Phái Ny một ánh mắt cảnh cáo.
Buổi cơm trưa, Đồng Niệm cũng không ăn thêm thứ gì, thức ăn ăn vào lúc đầu giống như không tiêu hóa được, chặn ở trong dạ dày cảm thấy rất khó chịu.
Chiếc Rolls-Royce màu đen chạy trên đường. Hai tay Trầm Phái Ngao nắm tay lái, mắt sáng như đuốc, anh nhìn người ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng hỏi: “Bái Ny, sao em không nghe lời anh nói?”
Anh mắt đang nhìn ra phía ngoài cửa sổ chợt thu hồi lại, sắc mặt Trầm Phái Ny tối xuống, nhỏ giọng đáp: “Anh, em không thể.”
rầm Phái Ngao thở dài một cái, ánh mắt lộ ra vẻ đau lòng, anh lắc đầu, trầm giọng nói: “Cậu ta không phải là Cố Diệp, em không được hồ đồ.”
“Em biết!”
Trầm Phái Ny lập tức phản bác, đáy mắt ngấn lệ: “Em biết rõ anh ấy không phải.”
Giơ tay lên xoa đầu em gái mình, vẻ mặt Trầm Phái Ngao lạnh lùng. Anh dừng xe ở ven đường, lấy tay ôm em gái vào trong ngực, cảm giác được hai vai em mình run rẩy, trước ngực anh rất nhanh ước một mảng lớn.
Nấp ở trong ngực anh mình, Trầm Phái Ny không khống chế được nước mắt, cô cắn môi, ánh mắt mờ mịt: “Anh, em không khống chế được bản thân mình, không thể khống chế được. Mỗi lần nhìn đến anh ấy, em đều nghĩ đến Cố Diệp. Anh nói đi, em phải làm sao đây?”
Khẽ vuốt ve lưng em gái. Trầm Phái Ngao lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, không biết phải khuyên em mình như thế nào nữa.
Giây lát, Trầm Phái Ny ngừng khóc, từ trong ngực anh mình ngẩng đầu lên, hai mắt ửng đỏ hiện lên vẻ tàn khốc: “Thứ Đồng Niệm có Trầm Phái Ny em cũng có, cô ta không có, em cũng có. Tại sao em không thể cùng cô ấy tranh giành chứ? Anh trai, anh không nhìn thấy sao, giữa Lăng Cận Dương và cô ta đã có sự ngăn cách. Cô ta căn bản cũng không biết việc người đàn ông quan tâm nhất là chuyện gì.”
“Bái Ny!”
Trầm Phái Ngao giận tái mặt, nhìn em gái, cảnh cáo: “Không cho phép em làm càn. Trước mắt chuyện hợp tác giữa Thẩm thị và Lăng thị là quan trọng nhất.”
Nghe anh trai khiển tránh, Trầm Phái Ny cắn môi, gật đầu đáp: “Em biết rồi.”
Rút một miếng khăn giấy đưa cho em gái, Trầm Phái Ngao lại nổ máy lái xe đi.
“Anh, anh đi điều tra thân thế của Lăng Cận Dương, có điều tra ra được gì không?”
Ánh mắt Trầm Phái Ngao lạnh như băng, môi mỏng mím chặt: “Không, những tư liệu liên quan đến cha mẹ cậu ta, cái gì cũng không tra ra được.”
Nếu là đứa bé được nhà họ Lăng đưa về nuôi dưỡng, làm sao không tra ra được bất cứ thứ gì liên quan đến cha mẹ chứ. Nhất định là có người cố ý giở trò giấu đi cái gì đó, nên một nửa điểm đầu mối cũng không có.
Sau khi trở lại công ty không bao lâu, Đồng Niệm thấy đau bao tử, uống thuốc vào cũng không có hiệu quả, bao tử co rút từng trận rất đau.
“Sau sắc mặt em nhìn khó coi vậy?” Mục Duy Hàm đi vào tìm cô ký tên, thấy cô nằm ở trên bàn làm việc, lo lắng hỏi.
Đồng Niệm chậm rãi ngồi dậy, nhíu mày nói: “Không có gì, em chỉ bị đau bao tử.”
Thấy trên trán cô đổ mồ hôi lạnh, Mục Duy Hàm trầm mặt kéo cô đi tới bệnh viện, mặc cho cô giãy giụa không đồng ý.
Ở bệnh viện một hồi lâu, Đồng Niệm mới cảm thấy dạ dày đỡ đau hơn, trên mặt dần dần xuất hiện huyết sắc.
Mục Duy Hàm lái xe ra khỏi bệnh viện, nhìn thấy sắc mặt cô đã khôi phục lại như cũ, trong lòng thở phào nhẹ nhõm: “Anh đưa em về nhà, chuyện ở công ty để anh giải quyết là được.”
Trầm mặt mấy giây, Đồng Niệm nhỏ giọng nói: “Anh hãy thả em xuống đầu đường trước mặt.”
“Em có chuyện gì sao?”
Nhìn ra ngoài cửa sổ, Đồng Niệm không nói gì, trong đôi mắt thoáng qua một nỗi cô đơn.
Thấy bộ dáng kia của cô, Mục Duy Hàm đại khái cũng đoán ra được. Anh không có hỏi nhiều, theo lời cô dừng xe ở ven đường, sau khi thấy cô gọi xe taxi rời đi, anh mới yên lặng lái xe rời đi.
Đón xe đến nhà Lăng Cận Dương, cô móc ra cái chìa khóa mở cửa đi vào, lúc này mới phát hiện Lăng Cận Dương đã về nhà, anh đang cho Rella ăn cái gì đó.
Nhìn thấy cô, trên mặt Lăng Cận Dương cũng không có biểu hiện gì, nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái rồi chuyển tầm mắt.
Nhìn ánh mắt lạnh lẽo của anh, trái tim Đồng Niệm nhói đau, cô mím môi ngồi xuống ghế sofa, đôi tay dùng sức giữ chặt một chỗ, trầm giọng hỏi: “Lăng Cận Dương, anh còn nợ em một hôn lễ, chúng ta đến lúc nào thì kết hôn?”