Nhìn ánh mắt anh lạnh lẽo, trái tim Đồng Niệm nhói đau, cô mím môi ngồi xuống ghế sofa, đôi tay dùng sức giữ chặt một chỗ, trầm giọng hỏi: “Lăng Cận Dương, anh còn nợ em một hôn lễ, chúng ta đến lúc nào thì kết hôn?”
Gương mặt tuấn tú của Lăng Cận Dương đột nhiên cứng ngắc, anh xoay người ngồi trên ghế sofa, nhìn đối mặt với Đồng Niệm, “Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?”
“Không phải đột nhiên.” Sắc mặt Đồng Niệm bình tĩnh, tiễn đồng phản chiếu gương mặt tuấn tú của anh, “Nếu như không phải anh bỏ đi, chúng ta không phải đã kết hôn rồi hay sao?”
Đôi mắt Lăng Cận Dương tối xuống, khóe mắt thoáng qua một tia hung dữ: “Em là đang ép anh!”
Thấy anh đứng dậy, Đồng Niệm cũng đứng dậy theo, giữ chặt cổ tay anh, khuôn mặt biến sắc: “Không phải em ép anh, nhưng anh định trốn tránh tới khi nào chứ? Một năm, năm năm hay là mười năm, Lăng Cận Dương anh cho em một kỳ hạn đi?”
Bởi vì câu hỏi của cô mà đôi mắt sắc bén của Lăng Cận Dương co rút lại, hai tay anh nắm chặt, dùng sức đến nỗi gân xanh trên mu bàn tay nổi lên. Giơ tay lên hất tay cô ra, anh trầm mặt cầm chìa khóa xe lên, không nói một lời xoay người rời đi.
Rầm ——
Cửa phòng bị anh đóng mạnh một cái, Đồng Niệm muốn đuổi theo nhưng hai chân như nặng ngàn cân, không thể cất bước nổi. Cô buông lỏng người xuống, ngã ngồi ở trong ghế sofa, vùi mặt vào trong lòng bàn tay, thở dài một hơi thật sâu.
Tại sao không thể kiềm chế được chứ?
Bản thân cô cũng không muốn cùng anh cãi nhau, cũng không có muốn ép buộc anh, nhưng không hiểu tại sao khi lời nói buông ra khỏi miệng lại có thể thay đổi như vậy?
Có lúc, cô cũng nghi ngờ chính bản thân mình, có phải hay không cô cũng đã thay đổi? Kể từ khi tiếp quản Lăng thị, cô có thể nhận thấy sự thay đổi của mình. Cô luôn trang bị lớp vỏ vũ khí bao bọc bên ngoài mình. Mỗi ngày phải đối mặt với muôn hình muôn vẻ dạng người, không tự chủ được ra lệnh, gây sự, quát tháo. Bản thân cô như thế quả thật không phải là cô của thuở ban đầu.
Nhưng thực tế là cuộc sống luôn thay đổi, cô phải thích ứng với sự thay đổi. Nếu không thích ứng được cô sẽ bị cuộc sống loại bỏ, Lăng thị cũng sẽ bởi vì cô mà biến mất.
Gánh nặng hôm nay rơi vào trên vai cô, không chỉ là sự ngăn cách giữa anh và cô, mà giữa bọn họ vô tình còn có một khoảng cách không thể vượt qua, đến cuối cùng là thế nào mới có thể làm cho bọn họ trở về như đúng ban đầu?
Một chiếc xe Bentley màu đen chạy nhanh trong đêm tối. Người đàn ông trong xe hạ cửa xe xuống, mặc cho gió đêm đập vào mặt, áp xuống cảm giác hít thở không thông, làm cho anh có loại cảm giác phát tiết vô cùng sảng khoái.
Dừng xe ở bên bờ sông, Lăng Cận Dương sau khi tắt máy xe, móc ra một điếu thuốc đưa đến môi. “Cạch” một tiếng, ánh lửa màu lam nhạt xuất hiện, đốt điếu thuốc anh đang ngậm trên môi mình.
Khói trắng lượn lờ, khuôn mặt tuấn tú của Lăng Cận Dương núp trong bóng tối như ẩn như hiện. Đôi mắt thâm thúy của anh như chìm trong u cốc, làm cho người ta không biệt được hỉ nộ. Môi mỏng mím chặt tạo thành một đường thẳng, hiện lên vẻ lạnh thấu xương.
Ánh lửa nhỏ vụn trên điếu thuốc giữa ngón tay anh sáng tắt, Lăng Cận Dương thất thần nhìn chằm chằm sóng nước nhấp nhô trên mặt sông. Điện thoại di động trong xe chợt reo lên, anh đưa ngón tay bắn tàn thuốc văng ra, cau mày cầm điện thoại lên xem, trầm mặt nghe: “Alo?”
Trầm Phái Ny kiên trì gọi mười mấy lần, cuối cùng cũng nghe được giọng nói của anh, kích động nói: “Cận Dương, sao lâu như vậy anh mới nghe điện thoại?”
Lăng Cận Dương tựa đầu vào ghế xe, giữa hai chân mày hiện lên vẻ không kiên nhẫn: “Có chuyện gì sao?”
Nghe được giọng nói lạnh lùng của anh, sắc mặt Trầm Phái Ny càng thay đổi, dịu dàng nói: “Ba em tìm anh, nói là có chuyện muốn nói với anh. Bây giờ anh có thể đến nhà em được không?”
Nâng tay lên xem đồng hồ, Lăng Cận Dương mím môi, giọng nói trầm xuống: “Được, tôi đi qua bây giờ.”
Cúp điện thoại, anh một đường lái xe chạy thẳng đến biệt thự nhà họ Thẩm.
Tại một ngôi biệt thự sang trọng, bên trong sân rộng rãi trồng toàn cây ngô đồng, ánh đèn xung quanh tản mát ra ánh sáng mờ ảo, chiếu rọi bốn phía ở trong sân, lúc sáng lúc tối.
Thời điểm Lăng Cận Dương đến, Thẩm Thế Minh đã ngồi ở trong ghế mây đặt trong sân được một hồi lâu. Nhìn thấy anh đến, trên mặt nở nụ cười.
“Tới đây ngồi!”
Thẩm Thế Minh nhìn về phía anh ngoắc ngoắc tay, bảo anh đi tới ngồi xuống bên cạnh mình. Trên bàn bày hai ly rượu, ông rót đầy ly rượu rồi bưng lên đưa cho người bên cạnh.
“Trễ như thế này còn kêu con đến bởi vì có chút chuyện muốn cùng con hàn quyên một chút.” Thẩm Thế Minh khẽ hớp một hớp rượu đỏ, ánh mắt sâu xa.
Lăng Cận Dương gật đầu một cái, nhìn vào ánh mắt nhu hòa của ông: “Chú Thẩm, chú có chuyện gì ạ?”
Nghe vậy, Thẩm Thế Minh nhếch môi cười, ông ngửa đầu lên nhìn bầu trời đêm, giọng nói hạ thấp xuống: “Lúc còn trẻ, chỉ vì lo sự nghiệp, từng giây từng phút luôn lo nghĩ làm thế nào để phát triển Thẩm thị, nhưng hôm nay khi già rồi mới hiểu được cảm giác lá rụng về cội.”
Giơ tay lên cụng ly với ông, ánh mắt Lăng Cận Dương dâng lên nụ cười: “Chú là bảo đao không mòn.”
“Ha ha ha…” Thẩm Thế Minh hắng giọng cười to, đôi mắt sắc bén sáng loáng: “Làm sao có thể không già, hiện tại Bái Ngao và Bái Ny cũng đều đã trưởng thành, năm tháng không tha cho con người.”
Ngừng lại, đôi mắt yên tĩnh bỗng lóe sáng, ông nhíu mày nhìn về phía Lăng Cận Dương, ý vị sâu xa nói: “Cận Dương, chú nhìn người nhất định chính xác. Con và chú là loại người giống nhau, chúng ta đều có dã tâm, cũng có đầy đủ năng lực đạt được dã tâm của mình. Ta chỉ có bái Ngao là con trai, nếu sau này bên cạnh nó có con nữa, Thẩm thị giống như hổ mọc thêm cánh, còn ai có thể chống lại chúng ta chứ?”
“Chú Trầm.” Lăng Cận Dương mím môi cười, ánh mắt dần dần trầm xuống: “Con không phải ở Thẩm thị sao? Chú yên tâm, con sẽ lấy lợi ích Thẩm thị làm trọng.”
“Chuyện này ta dĩ nhiên yên tâm.” Thẩm Thế Minh cười vỗ vỗ lên bờ vai anh, trên mặt tràn đầy tin tưởng.
Ngửa đầu uống sạch ly rượu trong tay, Thẩm Thế Minh chớp mắt, chợt chuyển chủ để, thấp giọng nói: “Chuyện của con, chú cũng có nghe qua. Cổ phần của nhà họ An, cơ duyên xảo hợp (*) đến trong tay chú, nhưng chú biết những thứ đó cơ bản thuộc về con. Cận Dương, những thứ cổ phần này con có thể lấy về, chú tự tay dâng lên, vật quy nguyên chủ.”
Cơ duyên xảo hợp (*): cơ duyên và duyên phận.
Lăng Cận Dương nắm chặt ly rượu trong tay, anh rũ mắt xuống, cũng không có nhìn ông, cũng không có trả lời, chỉ lẳng lặng cầm ly rượu uống hết, mày kiếm xinh đẹp thâm tỏa.
Thời điểm Trầm Phái Ny đi tới, chai rượu đỏ trước mặt Lăng Cận Dương đã thấy đáy. Cô bước đến đoạt lấy chìa khóa xe của anh, gấp giọng nói: “Anh uống nhiều như vậy, sao có thể lái xe được chứ?”
Nắm chặt chìa khóa xe trong lòng bàn tay, Trầm Phái Ny kéo cánh tay anh, “Tối nay anh đừng đi, ba em đã cho người chuẩn bị phòng khách xong rồi.”
Lăng Cận Dương nhíu mày, đẩy tay cô ra, cũng không có xoay người rời đi, mà là xoay người đi vào biệt thự, đi thẳng lên phòng khách trên lầu hai.
Nhin đôi tay bị anh đẩy ra, ánh mắt Trầm Phái Ny lướt qua một tia mất mác, cô cắn môi, im lặng đi phía sau anh.
Các người giúp việc đã dọn dẹp phòng khách chỉnh tề, quần áo tắm rửa cũng được chuẩn bị.
Lăng Cận Dương nhàn nhạt lướt mắt nhìn, trên mặt không có biểu hiện gì. Anh nằm trên ghế sofa, gác tay lên trán, chỉ cảm thấy đầu đau nhức vô cùng. Tối nay anh uống không được coi là quá nhiều, sao có thể dễ dàng say vậy chứ?
Cuối cùng là do rượu làm anh say, hay là do anh nghĩ anh đã say?
Nhìn thấy Lăng Cận Dương nằm trên sofa, ánh mắt Trầm Phái Ny tối xuống. Cô xoay người xuống lầu, pha cho anh một ly trà giải rượu. Hồi lâu, cô bưng ly trà lên cho anh, nhìn thấy anh nằm trên sofa, giống như đã ngủ say.
Nhẹ nhàng đi đến bên cạnh anh, nghe tiếng hít thở đều đều của anh, Trầm Phái Ny nhếch môi cười. Cô đặt ly trà trong tay xuống, cầm lấy gối và chăn, cẩn thận gối đầu và đắp chăn cho anh, để cho anh nằm ngủ thoải mái một chút.
Khom lưng ngồi ở bên sofa cô nhìn người đàn ông trước mắt mình, ánh mắt dần dần ôn nhu lại.
Giơ tay lên khẽ vuốt ve chân mày nhíu chặc của anh, môi Trầm Phái Ny nở nụ cười, ánh mắt vẻ mặt tràn đầy mê luyến. Anh và Cố Diệp có vẻ bề ngoài quá giống nhau, lần đầu tiên gặp mặt, cô cứ cho là anh là Cố Diệp.
Hôm nay nhìn kỹ, anh vẫn có chút xíu khác biệt. Cố Diệp bên mí mắt trái có nốt ruồi đen rất nhỏ, còn anh thì không có. Mũi của anh cũng cao hơn Cố Diệp, cằm cũng sắc bén hơn.
Tuy rằng là thế, nhưng mỗi một lần nhìn thấy anh, Trầm Phái Ny vẫn không có cách nào khống chế được hình ảnh hai người chồng lên nhau.
Cô hít mũi, kiềm nén nước mắt lại, có lẽ đây chính là trời cao thương xót cô, lần nữa trả lại cho cô người mà cô đã bỏ lỡ làm mất đi.
Điện thoại trong túi quần Lăng Cận Dương vang lên. Trầm Phái Ny thuận tay móc ra, sau khi nhìn thấy tên người gọi tới, ánh mắt hiện lên vẻ tàn khốc. Cô tắt điện thoại, hơn nữa còn tắt luôn nguồn điện thoại.
Nhét điện thoại trên ghế sofa, cô mím môi giận tái mặt, trên khuôn mặt nhuộm đầy vẻ lo lắng. Mặc dù biết rằng anh là Lăng Cận Dương, không phải là Cố Diệp nhưng cô cũng không thể buông tay.
Đồng Niệm cầm điện thoại di động, nghe được bên trong truyền đến giọng nói quen thuộc theo khuôn mẫu, ánh mắt tối xuống, trong mắt dâng lên từng đợt sóng nhỏ. Cô ném điện thoại qua một bên, chán nản nằm xuống ghế sofa.
Một ngày tồi tệ sắp trôi qua, cô đưa tay đè bụng xuống, cảm thấy dạ dày có chút đau. Tìm thuốc đau bao tử trong túi xách, sau khi uống thuốc, cơn đau mới từ từ dịu lại.
Bất tri bất giác ngủ quên trên ghế sofa, thời điểm Đồng Niệm mở mắt lần nữa, cả phòng đã trần ngập ánh sáng.
Đồng Niệm ngồi dậy, chỉ có Rella đang nằm bên chân, trừ nó ra, trong nhà không còn có ai khác. Cô mím môi đứng dậy đi tới phòng tắm rửa mặt, rất nhanh chóng làm vệ sinh, ăn mặc chỉnh tề rồi chạy tới công ty.
Lăng thị và Thẩm thị cuối cùng cũng ký hợp đồng đúng thời hạn, hai tập đoàn hùng hậu cũng hợp tác thành công, đối với thành phố Duật Phong mà nói là một việc lớn.
Tiệc rượu ăn mừng được tổ chức tại một khách sạn lớn. Buổi tối, bên ngoài khách sạn có rất nhiều xe hơi cao cấp được lái đến, nhìn cảnh này không khác gì một cuộc triển lãm xe.
Trong phòng tiệc, mọi người vui vẻ ăn uống, chúc tụng cùng nhau.
Tối nay hai tập đoàn dẫn đầu được nhiều người tung hô, những nhân vật quan trọng cũng đều có mặt.
Đồng Niệm và Mục Duy Hàm cả hai đến rất sớm. Tối nay, cô mặc một bộ dạ phục màu đỏ, đoan trang tao nhã. Thân phận hiện giờ của cô vô cùng tôn quý, vì vậy số người vây lượn bên cạnh cô nịnh bợ cũng nối liền không dứt.
Hoàn hảo có Mục Duy Hàm giải vây cho cô, ngăn cản miệng lưỡi sắc bén của những người đàn ông bên ngoài.
Thừa dịp lúc rảnh rỗi, Đồng Niệm ra ngoài ban công hít thở chút không khí trong lành. Cô bưng một ly nước đá uống vài ngụm, giảm bớt mùi rượu trên người.
Nhíu mày nhìn bóng dáng người đàn ông quen thuộc trong đám người, ánh mắt cô dao động mạnh. Mấy ngày nay cô cố ý không liên lạc với anh, chỉ là thời điểm hai tập đoàn ký hợp đồng với nhau cô có gặp anh hai lần. Hai người cũng chỉ nói mấy câu có liên quan đến công việc, ngoài ra không có gì khác.
Lúc nhìn thấy Lăng Thừa Nghiệp đi lướt qua mặt mình, đi thẳng về phía Lăng Cận Dương, mặt cô liền biến sắc, cuống quít đuổi theo.
Lăng Cận Dương mệt mỏi rút lui khỏi đám người, anh xoay người đi ra bên ngoài. Lúc anh đi ngang qua hành lang, bên cạnh lướt qua một bóng người, anh cũng không có để ý, lại cảm thấy bả vai nặng xuống, có người giơ tay đè vai phải anh xuống.
“Lăng Cận Dương!”
Lăng Thừa Nghiệp cất giọng gọi, mỉm cười đi tới, trong mắt dâng lên sự khinh miệt, “Anh thật có bãn lãnh, rời đi Lăng thị còn có Thẩm thị, làm sao mỗi lần như vậy anh đều có thể tìm được núi dựa vậy chứ?”
Lăng Cận Dương dừng bước chân lại, anh liếc nhìn người bên cạnh, vẻ mặt nhàn nhạn, cũng không muốn chú ý đến hắn.
“Thế nào, tôi làm anh cậu nhiều năm như vậy, một câu chào hỏi cũng không có sao?” Lăng Thừa Nghiệp thấy sắc mặt Lăng Cận Dương vẫn như thường, trong lòng cảm thấy vô cùng tức giận.
“Có cần phải vậy không?” Lăng Cận Dương thấp giọng cười một tiếng, nhíu mày nhìn hắn, khóe miệng nở nụ cười châm chọc.
Nghe vậy, ánh mắt Lăng Thừa Nghiệp hiện lên vẻ hung ác, hắn cười lạnh nói, “Cảm thấy không cần thiết! Chúng tôi là con cháu nhà họ Lăng, chỉ có cậu là người ngoài, thật không xứng đáng để chào hỏi.” Hắn tiến lên một bước, khóe miệng nở nụ cười mỉa mai: “Lăng Cận Dương, mày rõ ràng là một đứa con hoang, nhưng lại cưỡi lên đầu tao nhiều năm như vậy, mày…”
Bốp ——
Lăng Thừa Nghiệp còn chưa nói hết, trên mặt đã bị một quyền mạnh mẽ. Hắn không kịp chuẩn bị, cả người té trên mặt đất.
“Con mẹ nó, mày dám đánh tao sao?” Lăng Thừa Nghiệp bị đánh đau bò ngồi dậy, nâng lên nấm đấm chuẩn bị đánh trả, lại có người chạy tới kéo ra.
“Lăng Thừa Nghiệp ——”
Đồng Niệm thở hổn hển chạy tới nhưng vẫn chậm một bước. Cô rõ ràng nghe được câu nói kia của Lăng Thừa Nghiệp, cả trái tim bóp chặt lại.
Xoay người đứng phía trước Lăng Cận Dương, Đồng Niệm trầm mặt, hai mắt từ từ bốc lửa, “Lăng Thừa Nghiệp anh còn dám nói hưu nói vượn, anh thử nói lần nữa xem.”
Thấy Đồng Niệm ngăn trước mặt, sắc mặt Lăng Thừa Nghiệp trầm xuống, cau mày nói: “Niệm Niệm, tôi mới là anh của cô, làm sao cô có thể giúp người ngoài được chứ?”
“Câm miệng!”
Đồng Niệm thật sự nổi giận, ngực lên xuống phập phồng,, giọng nói cũng trở nên bén nhọn.
Tiếng ồn ào bên ngoài kinh động đến những người trong phòng tiệc, Lăng Thuấn quét mắt, trầm mặt đi tới, hạ thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì xảy ra?”
Đồng Niệm nắm chặt hai tay, giọng nói sắc bén: “Chú hai, quản tốt con trai của chú, bằng không trước khi anh ấy làm ra chuyện gì, con không dám cam đoan không có người biết.”
Lăng Thuấn trầm mặt, nhìn chằm chằm con trai mình, sắc mặt nhiễm giận. Thằng con này làm hư việc nhiều hơn là được việc.
Kéo cánh tay Lăng Cận Dương, Đồng Niệm cắn môi, lôi anh cùng nhau rời khỏi.
Lái xe trở lại nhà Lăng Cận Dương, trên đường đi, Lăng Cận Dương cũng không có nói gì. Đồng Niệm thỉnh thoảng liếc nhìn anh, trong lòng cảm thấy khó chịu. Cô cũng không biết phải nói cái gì, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Mở đèn trong phòng khách ra, Lăng Cận Dương vẫn như cũ cho Rella ăn no, trên mặt không nhìn ra có gì khác thường.
Đồng Niệm nhìn chằm chằm anh trong chốc lát, sau đó đi vào phòng bếp pha trà. Lúc cô bưng trà đi ra, thấy Rella đã nằm trong ổ chơi còn Lăng Cận Dương thì đứng trên ban công, ánh mắt nhìn về nơi xa.
Ngầm thở dài, cô bưng trà đi tới, đứng bên cạnh anh: “Anh uống chút trà đi cho tỉnh rượu.”
Nhận lấy ly trà cô đưa tới, Lăng Cận Dương cười một tiếng, giọng nói như thường: “Anh không có say.” Mặc dù nói như vậy, nhưng anh vẫn bưng ly trà lên nhấp một hớp.
Vừa rồi Lăng Thừa Nghiệp nói những lời chói tai đó, Đồng Niệm không biết giải thích thế nào, trái tim đè nén khó chịu. Cô len lén ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt anh. Trong ánh mắt sâu rộng đó, hiện lên một vẻ bí ẩn, làm cho cả người cô nhẹ nhàng run lên một cái.
“Em không cần phải giải thích cái gì hết.” Lăng Cận Dương hai mắt nhìn về nơi xa, khe khẽ mở miệng.
Anh ấy vẫn có thể dễ dàng nhìn thấu mình. Ấn đường Đồng Niệm nhíu chặt lại, trong lòng lan tràn cảm xúc phức tạp.
Lăng Cận Dương cúi đầu, vuốt cái bật lửa Ligne trong tay, không nhanh không chậm thốt ra một câu: “Thật ra thì anh ta nói cũng không sai.”
Ánh mắt Đồng Niệm u ám xuống, trái tim cô đau nhói.
Đặt ly trà xuống bên cạnh, Đồng Niệm từ phía sau ôm chặt lấy eo anh, dán sát mặt lên lưng anh, giọng nói buồn bã: “Cận Dương, chúng ta kết hôn đi.”
Lăng Cận Dương ngẩn người, giơ tay kéo cô từ phía sau qua, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô, hỏi: “Em cảm thấy chúng ta còn có thể kết hôn được sao?”
“Tại sao không thể?”
Đôi môi nở ra một nụ cười nhàn nhạt, Lăng Cận Dương nâng cằm Đồng Niệm lên, thấp giọng nói: “Hiện tại, em có thể có lựa chọn tốt hơn.”
Lời của anh khiến ánh mắt Đồng Niệm trong nháy mắt lạnh xuống.
Đẩy tay anh ra, Đồng Niệm lui về phía sau một bước, ánh mắt lạnh như băng: “Lăng Cận Dương, anh nói thật lòng sao?”
Đồng Niệm nắm chặt tay, trái tim đau như dao cắt, nhẹ nhàng hỏi: “Em hỏi anh lại một lần nữa, đây là lời nói thật lòng của anh sao?”
Lăng Cận Dương cúi mặt, ánh mắt lẩn trấn trong bóng tối, nhìn không ra nửa điểm dao động. Anh mím chặt môi, lộ ra đường cong lạnh nhạt.
Không thấy câu trả lời của anh, sự chờ đợi trong lòng Đồng Niệm từng chút từng chút biến mất hầu như không còn, cuối cùng lạnh xuống. Cô nhếch môi nở nụ cười yếu ớt, nhíu mày nhìn vào mặt anh, gằn từng chữ: “Em hiểu ý tứ của anh rồi.”
Nói xong những lời này, cô hờ hững xoay người bước đi, không hề quay đầu lại.
Cửa thang máy “đinh” một tiếng mở ra, Đồng Niệm bước chân như bay bước ra ngoài. Cô mở cửa xe ngồi vào, cả người căng ra giống như dây đàn kéo căng đột nhiên đứt rời.
Hồi lâu, Đồng Niệm trầm mặt nổ máy, đạp lút chân ga, thân xe màu bạc rú lên một tiếng, nhanh chóng biến mất.