Yêu Giả Cưới Thật

Chương 223: Chương 223: Chương160-2: Bắt buộc mạo hiểm. (Phần 2)




Sau cuộc điện thoại kể từ đêm đó, mấy ngày nay điện thoại di động cũng chưa từng vang lên.

Lăng Cận Dương hiểu rõ, bọn bắt cóc đang dùng chiến thuật tâm lý, người nào rối loạn trước, thiếu kiên nhẫn người đó liền thua? Hơn nữa, hiện tại cảnh sát đã chú ý, bọn họ muốn tránh khỏi truy xét, muốn lấy được số tiến lớn, khẳng định phải mất một chút sức lực. Chỉ là kéo dài càng lâu, đối với bọn họ càng có lợi, nhưng phần thắng nắm giữ trong tay mình lại ít mấy phần.

Sáng sớm, Lăng Cận Dương cùng Mục Duy Hàm nói chuyện trong thư phòng, Đồng Niệm ngồi trong phòng khách, đút từng muỗng cơm cho ba mình ăn.

Kể từ khi Yếm bị bắt cóc, những ngày qua Lăng Trọng cũng không còn tinh thần để ăn uống. Bác sĩ có đến khám, nói là không có vấn đề gì.

“Ba.” Đồng Niệm giơ tay lên lau miệng cho ông, thấy ông ăn rất ít, hốc mắt ê ẩm khó chịu: “Có phải ba cũng lo lắng cho Yếm đúng không?”

Mặc dù cả ngày ba cô không có nói lời nào, vẻ mặt cũng không có phản ứng, nhưng Đồng Niệm vẫn luôn tin tưởng ba cô thanh tỉnh, trong lòng ông cái gì cũng hiểu được.

Nắm tay ba, Đồng Niệm mím môi cười lên, giọng nói kiên định: “Ba hãy yên tâm đi, không có việc gì đâu, chúng ta nhất định sẽ mang Yếm bình an trở về.”

Nói xong câu nói đó, Đồng Niệm cúi đầu nghẹn ngào, cả trái tim không ngừng nhói đau. Trước kia khi chưa có con, cô không thể hiểu được loại tình cảm này, nhưng bây giờ có thể trải nghiệm được.

Yếm chính là mệnh của cô. dđl/q'd Nếu như Yếm có chuyện gì thì quả thật cô không thể sống nữa rồi.

Từ ngoài cổng chính có hai người cao to đi tới, đi phía trước là Quyền Yến Thác, người đàn ông đi phía sau Đồng Niệm không biết, trong đầu cũng không có ấn tượng gì sâu sắc.

Liếc mắt nhìn qua, người đàn ông kia cả người tràn đầy khí thế lạnh lùng, đập vào mặt là khí lạnh bức người.

Quyền Yến Thác khẽ dừng bước lại, quay đầu nói câu gì đó, người đàn ông kia ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đồng Niệm, hơi gật đầu nhẹ một cái.

Đôi mắt của người đàn ông này giống như Hắc Diệu Thạch, Đồng Niệm nhìn mà giật cả mình, không nhịn được trong lòng sinh ra sợ hãi. Vốn nghĩ khí thế của Lăng Cận Dương đủ cường đại rồi, không ngờ Thiên Ngoại Hữu Thiên, Nhân Ngoại Hữu Nhân (*), người đàn ông trước mắt này quá lãnh khóc, tuyệt đối không thua Lăng Cận Dương.

Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân (*): Nghĩa là, trên trời còn có trời, trên người còn có người. Tương đương Vỏ quýt dày có móng tay nhọn

Mặc dù ánh mắt hắn không được xem là lễ phép, thậm chí tâm tình cũng không có, chỉ là cái nhìn nhàn nhạt cho có, nhưng Đồng Niệm bị tính khí cường đại của hắn áp bức, không có cách nào bỏ rơi sự hiện hữu của hắn. Bởi vì khuôn mặt yêu nghiệt của hắn quá mức tuấn mỹ, làm cho người ta không khống chế được lưu luyến.

Đồng Niệm ho nhẹ, đứng lên từ trong ghế, cười với hắn: “Chào anh.”

Hắn đột nhiên thu hồi mắt lại, keo kiệt không nhìn cô bất kỳ lần nào nữa, trực tiếp cất bước đi lên lầu.

Nhìn người đàn ông ngạo mạn và vô lễ như vậy, sắc mặt Đồng Niệm có chút khó coi, cô mím môi ngồi vào trong ghế.

“Khụ khụ.” Quyền Yến Thác lúng túng ho khan một tiếng, mỉm cười giải thích: “Tấn Thần luôn như vậy, không phải thất lễ với em đâu, từ nhỏ hắn đã ngông cuồng như vậy đã quen rồi.”

Đồng Niệm cũng không có nói gì nhiều, chỉ cười qua loa, tầm mắt nhìn về bóng lưng Quyền Yến Thác đi lên lầu. Được rồi, người đàn ông cuồng ngạo có thể so với Quyền Yến Thác nhà họ Quyền vậy thì phải cuồng thành cái dạng gì?

Trong thư phòng lầu 2, bốn người đàn ông ngồi đối mặt nhau. Bởi vì Phó Tấn Thần những năm nay cũng không thường xuyên ở thành phố Duật Phong, với Lăng Cận Dương bọn họ cũng không được xem là thân quen, nhưng anh cùng Quyền Yến Thác là bạn nối khố, hai người từ nhỏ lớn lên cùng trong đại viện, quan hệ không phải là ít.

Phó Tấn Thần lấy tài liệu nhập cảnh đã điều tra được ra, bên trong đôi mắt sâu rộng: “ Tôi cho người đi kiểm tra qua ba lần, danh sách người nhập cảnh người hai tháng gần đây nhất, cũng không tìm được người nào có khả nghi.”

Nghe được lời hắn nói, mọi người trong lòng cũng đoán được mấy phần. Nghĩ đến bọn bắt cóc chắc phải nhập cảnh lén lút cho nên không tra ra được.

“Nhưng…” Giọng nói Phó Tấn Thần hơi ngừng lại, nhíu mày nhìn về phía Lăng Cận Dương, ánh mắt có thâm ý khác, “Anh xem một chút cái này, ghi chép ngày nhập cảnh còn có thời gian.”

Mặc dù Phó Tấn Thần sống và lớn lên ở hải ngoại, nhưng hắn là người ở nơi này, đối với những thứ danh môn vọng tộc cũng không xem là xa lạ. Nửa năm trước sau khi trở về thành phố Duật Phong để phát triển, anh đã sớm sờ vào rõ ràng gia cảnh của mỗi nhà.

Lăng Cận Dương tiếp nhận nội dung mà hắn đã dùng bút màu hồng đánh dấu lên, sau khi chờ anh nhìn rõ tên người nhập cảnh đã được ghi chép lại, đáy lòng khẽ kinh ngạc một chút.

An Hân?

Trên sổ nhập cảnh ghi chép lại An Hân đã nhập cảnh hai tháng trước là như thế nào?

Lăng Cận Dương nhẹ nhàng nhíu mày lại, nghi ngờ trong lòng dần dần càng phát sinh. Hắn nhìn sổ ghi chép nhập cảnh trong tay, vẻ mặt trở nên lo lắng.

Chuyện này tạm thời có thể để sau, quan trọng trước mắt là cứu Yếm. Bên kia, bọn bắt cóc vẫn không liên lạc, Lăng Cận Dương không thể chờ thêm được nữa, nếu như chờ bọn họ bố trí thỏa đáng, Yếm có lẽ sẽ nguy hiểm đến tính mạng thật sự.

“Chúng ta không thể đợi thêm được nữa.” dđl/q'd Lăng Cận Dương ngẩng đầu quét mắt nhìn mọi người, giọng nói nặng nề.

Xác thực không nên chờ đợi thêm nữa, nhưng bọn họ một khi hành động, bọn cướp bên kia nếu như lần nữa bị chọc giận, hậu quả. . . . . .“Cận Dương, cậu có mấy phần chắc chắn?” Quyền Yến Thác thở dài, không nhịn được hỏi một câu.

Lăng Cận Dương mím môi, không nói gì. Chính xác mà nói, anh cũng không nắm chắc, nhưng vì con gái anh nhất định phải liều một lần.

Nếu như theo tình hình trước mắt, bọn bắt cóc này đã phải chịu qua huấn luyện chuyên nghiệp, hơn nữa có đầy đủ thủ đoạn và kinh nghiệm. Bên kia, cảnh sát không thể trông cậy vào được, bên này bọn họ cũng không tra ra được đầu mối gì, muốn bắt những người này rất khó khăn.

Nhưng nếu chờ bọn bắt cóc an bài hết tất cả, như vậy chỉ cần lấy được tiền chuộc, Yếm 100% sẽ bị diệt khẩu.

Nghĩ đến chỗ này, cả người Lăng Cận Dương dựng tóc gáy, sâu trong đôi mắt bốc lên một ánh lửa.

Dĩ nhiên mọi người cũng hiểu được cục diện trước mắt, một chiêu này của Lăng Cận Dương là bức dây động rừng, không phải là kế sách nhưng không thể không làm.

Lăng Cận Dương nói đầu đuôi gốc ngọn kế hoạch vừa mới thương nghị với Mục Duy Hàm nói qua một lần, bốn người đàn ông vô cùng thông minh tụm lại với nhau, tính toán hết thảy tất cả mặt tốt xấu có thể xảy ra.

Hai ngày sau, các tờ báo tin tức lớn của thành phố Duật Phong điều đưa tin, “Con gái của chủ tịch tập đoàn Lăng thị bị bắt cóc ngoài ý muốn, bọn bắt cóc đòi một khoản tiền chuộc lớn, cảnh sát còn tham gia điều tra ở bên trong…”

Sáng sớm sau khi thức dậy thấy tin tức này, Đồng Niệm vô cùng sợ hãi, cô lảo đảo hai chân chạy lên lầu, đẩy cửa thư phòng chạy vào, lạnh lùng nói: “Chuyện gì đã xảy ra?”

Lăng Cận Dương cũng đang xem website, hình như cũng không hài lòng sự khuếch đại này, lại gọi điện cho Mục Duy Hàm để cho anh tạo tiếng vang lớn hơn.

Đứng dậy đi đến bên cạnh cô, vẻ mặt anh ôn hòa: “Đừng kích động, anh đang suy nghĩ cách cứu con.”

Nhìn tin tức ùn ùn kéo đến trên những trang báo, tay chân Đồng Niệm lạnh lẽo, hoàn toàn không lý giải được: “Cứu Yếm? Anh tuyên truyền như vậy, bọn bắt cóc thấy được những thứ này, con gái chúng ta…”

Sau khi nghĩ đến kết quả, cả người Đồng Niệm phát run, đỏ mắt quát: “Lăng Cận Dương, anh điên rồi phải không? Anh muốn hại chết con sao?”

Đưa tay ôm cô vào trong ngực, anh dịu dàng nói: “Niệm Niệm, anh làm như vậy là vì muốn cứu con gái ra nhanh hơn một chút, em phải tin tưởng anh.”

Anh kiên nhẫn nói kế hoạch mình đã chuẩn bị cho cô biết.

Đẩy anh ra, Đồng Niệm cắn chặt môi, trái tim khổ sở: “Anh quá đáng sợ, anh có nghĩ tới, nếu như bọn bắt cóc kia không hành động giống như anh nghĩ, nếu như bọn họ chó cùng rứt giậu thì sao đây?”

Hít một hơi thật sâu, Lăng Cận Dương không phản bác, anh không thể không thừa nhận, khả năng này là có! Chỉ là tình hình đã như thế, nếu như bọn họ ôm cây đợi thỏ, kết quả cuối cùng, Yếm nhất định là bị giết!

Né tránh bàn tay anh đang xòe ra, Đồng Niệm lạnh lùng xoay người, cũng không quay đầu lại đi xa.

Chán nản nhìn cô rời đi, Lăng Cận Dương cũng không có đuổi theo, lúc này dù anh có giải thích cái gì cũng dư thừa, chỉ có thể đợi khi có kết quả, mới có thể biết.

Kể từ khi tin tức bắt cóc được đưa ra ngoài, một câu Đồng Niệm cũng không có nói với Lăng Cận Dương, mặc dù cô suy nghĩ lại, biết Lăng Cận Dương rất đau khổ và có lợi thế hơn, nhưng nghĩ đến sự nguy hiểm của nó, mỗi sợ dây thần kinh trong người cô cũng buộc thật chặt, giống như sợ dây cung kéo thẳng, lúc nào cũng có thể đứt đôi.

Chờ đợi, là một loại hành hạ đau khổ nhất. Huống chi còn có một loại sinh tử đang chờ đợi.

Cũng may lần này, có lẽ là trời cao thương hại bọn họ, thời gian chờ đợi không hề dài.

Sau 24h phát ra tin tức, Lăng Cận Dương một lần nữa nhận được điện thoại của tên bắt cóc, điện thoại di động màu đen kia trong phút chốc reo lên, dđl/q'd tim Đồng Niệm một lần nữa như muốn bay đến cổ họng.

“Alo.” Lăng Cận Dương cầm điện thoại di động, nhịp tim cũng tăng nhanh, anh mở loa điện thoại ra.

“Lăng tổng thật sự có can đảm, chẳng lẽ không sợ chúng tôi giết chết con tin sao?” Bên kia điện thoại, một giọng nói âm trầm phát ra.

Lăng Cận Dương cười nhẹ một tiếng, giọng nói thong dong bất loạn: “Sẽ không, nếu làm tổn thương con gái của tôi, các người không chỉ chết ở nơi này mà một xu cũng không lấy được, loại mau bán lỗ lã này, kẻ ngu mới làm.”

“Ha ha ha…” Tiếng cười vang lên nghe rất chói tai.

“Quả nhiên là người thông minh, một chiêu này của mày đủ độc!”

Lăng Cận Dương không biến sắc mặt, giọng nói hòa hoãn xuống: “Tiền tôi đã chuẩn bị xong, chỉ cần con gái của tôi có thể bình an trở về, những cái khác thì các người phải dựa vào bản lãnh của mình.”

Anh nói những lời này là có ẩn ý. Nếu nói dựa vào bản lãnh của bọn họ thì ẩn ý là anh sẽ không đưa bọn họ vào chỗ chết, cho bọn họ một con đường sống.

Nhà họ Lăng ở thành phố Duật Phong có quyền thế cùng địa vị, mọi người sáng mắt sáng lòng. Bọn bắt cóc bên kia trầm mặt chút, sau đó cười nói: “Đã như vậy thì chúng tôi tin tưởng mày một lần, chiều nay hai giờ, mày hãy dẫn vợ của mày đi đến trung tâm thương mại. Nhớ, chỉ có thể là hai người các người.”

Nghe âm thanh của tiếng cắt đứt điện thoai, ánh mắt Đồng Niệm dao động, cô nhìn về phía Lăng Cận Dương, ánh mắt hai người đều dâng lên một vẻ phức tạp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.