Sau khi trời sáng, Lăng Cận Dương mới ngắt điện thoại, anh giơ tay xoa chân mày, trên cằm râu đen đã lún phún.
Một đêm nữa không có ngủ, đã mấy ngày liên tục không có chợp mắt. Thật ra thì nằm xuống cũng không có ngủ được, không bằng tìm chút việc gì đó làm để phân tán suy nghĩ. Tối hôm qua bọn bắt cóc đã gởi đến một cái hộp, bên trong có kèm theo một điện thoại di động. Thông qua điện thoại này bọn họ đòi tiền chuộc tăng lên gấp đôi, hơn nữa muốn chọn ngày tháng và địa điểm để gặp mặt một lần duy nhất.
Nếu bọn bắt cóc đã biết bọn họ báo cảnh sát, cảnh sát bên này chỉ có thể kéo dài thời gian, mà bọn họ có thể âm thầm chuẩn bị trước đó.
Mấy ngày tụ họp, Quyền Yến Thác phái người đi thăm dò xung quanh, thậm chí mời tất cả những người quen biết tới nhưng vẫn không tìm được đầu mối gì quan trọng. Cái này đồng nghĩa là những người đó tuyệt đối là ở ngoài biên giới lẻn vào, trong lúc nhất thời khó có thể xác nhận thân phận được.
Thở phào một cái thật dài, khuôn mặt lạnh lùng của Lăng Cận Dương lộ ra vẻ mệt mỏi, vận dụng nhiều mối quan hệ như vậy mà con gái anh vẫn bị người ta đặt trong lòng bàn tay, loại cảm giác bị quản chế đối với con người thật là khó chịu.
Cũng bởi vì vậy mà anh dần dần cảm nhận được cái cảm giác mà trước đây chưa hề có. Sau khi tiếp nhận Lăng thị, anh vô cùng quyết đoán, từng bước từng bước dồn ép đối thủ, những đám người kia bị anh ép đến đường cùng, có phải cũng chịu đựng qua loại hành hạ giống như thế này hay không?
Lúc đầu anh lấy An Hân ra ràng buộc, ép nhà họ An vào bước đường cùng, An Quốc Bang vì nóng lòng con gái, có phải cũng chịu đựng đau đớn như thế này hay không, nên mới ôm hận mà chết.
Ai!
Làm người nên chừa cho người khác một đường lui.
Trước kia anh đối với mọi người, thủ đoạn quá mức tàn nhẫn, dđl/q'd cho rằng khoan dung với kẻ địch là tàn nhẫn với mình. Nhưng anh lại quên mất, nhân quả có báo, khuyên người nên có lòng khoan dung đạo lý.
Trong đầu lại nghĩ tới những chuyện ngổn ngang kia, trong lòng Lăng Cận Dương rất loạn, anh móc ra một điếu thuốc định châm lửa, lại nghĩ đến điều gì đó lại bỏ điếu thuốc xuống.
Đứng lên đi ra khỏi thư phòng, Lăng Cận Dương khẽ mở cửa phòng ngủ, cất bước đi tới trước giường. Người nằm ở trên giường quấn cả người mình vào trong chăn giống như một cái bánh chưng. Có lẽ khi người khác nhìn thấy sẽ không nghĩ nhiều nhưng anh hiểu Đồng Niệm có bộ dáng như thế là biểu hiện cô không có cảm giác an toàn.
Khom lưng ngồi ở bên giường, Lăng Cận Dương ngồi im lặng, anh giơ tay lên vén những sợi tóc rơi tán loạn trên mặt cô, ánh mắt thâm thúy chuyển động lên xuống.
Vết đỏ trên gò má cô đã sớm biến mất không còn nữa.
Ngón giữa của Lăng Cận Dương động mấy cái, hình như sợ đánh thức cô, chợt thu tay lại không dám động nữa.
Yếm bị bắt cóc mấy ngày nay, cả hai người bọn họ hầu như cả đêm không ngủ, nhìn chằm chằm chiếc cằm hơi nhọn của cô, ánh mắt anh ảm đạm xuống.
Mấy ngày nay, cô thường ngẩn người, thậm chí cũng không thích nói chuyện. Lăng Cận Dương một lần hoài nghi, có khi trong lòng cô lại có chướng ngại, cũng mai bệnh cũ không có tái phát, kiên cường gắng gượng cho đến thời điểm hiện tại.
Đây là Yếm cho cô dũng khí, trong lòng anh dâng lên nhiều cảm xúc phức tạp.
Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ say của cô, đáy lòng dâng lên một gợn sóng khó kìm. Trong lòng bàn tay cô siết đôi vớ hình con thỏ màu hồng của con, nắm chặt không chịu buông ra, nơi khóe mắt mơ hồ có thể nhìn thấy nước mắt còn đọng lại.
Nếu như ban đầu, anh chịu buông tay cô ra, có lẽ hiện tại cô đã có cuộc sống hạnh phúc vui vẻ hơn? Không cần cùng với anh chịu loại cảm giác hành hạ này.
Tại sao lại muốn trêu chọc cô? Nếu như anh không trêu chọc, có lẽ cô đã trải qua một cuộc sống hạnh phúc.
Chỉ là, hạnh phúc của cô nếu để người đàn ông khác ban cho, anh có thể chịu đựng được sao?
Chuyện này vòng đi vòng lại cuối cùng cũng trở về thời điểm ban đầu, giống như chỉ có một.
Mím môi cười, ánh mắt Lăng Cận Dương thoáng qua một nỗi cô đơn, anh đi đến tủ lấy ra một bộ quần áo đi vào phòng tắm. Mệt nhọc cũng được tiêu hao, anh cần hóa giải một chút, như vậy mới có thể đầy đủ tinh lực để đối phó với bọn bắt cóc kia, mang Yếm về nhà bình an.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm vang lên ào ào, đôi mắt khép lại của Đồng Niệm chậm rãi mở ra, hướng mặt về phía ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ ánh nắng của buổi sáng mai đã chiếu vào, thời tiết thật đẹp, vạn dặm không có bóng mây.
Thời tiết thật tốt.
Đồng Niệm chớp mắt, cánh môi tái nhợt khô rách, hiện lên nụ cười mang vẻ cô đơn. Cô nhìn chằm chằm đôi vớ nắm chặt trong tay, suy nghĩ đến mất hồn.
Anh có hối hận không?
Hối hận ban đầu không buông tay? Hối hận ban đầu muốn cùng cô ở chung một chỗ? Có phải hay không cũng hối hận lúc đầu tại sao lại gặp cô.
Nếu như bọn họ chưa từng gặp nhau, như vậy tất cả mọi chuyện có phải hay không sẽ không xảy ra?
Chưa từng gặp nhau?
Ánh mắt Đồng Niệm đột nhiên ảm đạm xuống, nếu như bọn họ chưa từng gặp nhau, như vậy cuộc sống của cô hiện tại sẽ như thế nào đây? Cô không nghĩ tới được, cũng không có cách nào để tưởng tượng ra.
Thời điểm gặp nhau lúc mười tuổi, cô cũng biết người trước mắt này là người mà cô muốn.
Thời điểm lúc cô 18 tuổi, cô liền hiểu rõ người đàn ông này là người cô muốn có được, dù là dùng hết cách gì.
Nếu như là sai lầm thật, những hạnh phúc ngọt ngào kia, gần nhau chấp nhất, chân tình nhớ mãi không quên, vậy là cái gì?
Hít sâu một hơi, Đồng Niệm bức khóe mắt chau xót trở về, cô nhìn đôi vớ nhỏ hình con thỏ trong lòng bàn tay, đáy lòng đau nhói từng cơn.
Nếu như bọn họ có chuyện thì Yếm phải làm sao? Chẵng lẽ Yếm sẽ có cuộc đời thăng trầm giống như cô. Không được, đây là chuyện đau lòng nhất cô không muốn nhớ lại, tuyệt đối không thể để cho con gái cô chịu đựng nhiều đau khổ khi lớn lên.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm đột nhiên ngừng lại, Đồng Niệm nghe được tiếng bước chân đi đến gần, cảm thấy vị trí bên cạnh lõm xuống, sau đó hơi thở quen thuộc kia phả vào mặt.
Lăng Cận Dương di chuyển tay dịch chăn lại cho cô, động tác vô cùng nhẹ nhàng.
Đồng Niệm mím môi quay mặt sang, dđl/q'd đôi mắt nhu tình nhìn về phía anh, thanh u mang theo gợn sóng.
Anh giống như có tâm sự, chợt thấy cô quay mặt lại, sợ hết hồn: “Em không ngủ à?”
Đồng Niệm cũng không nói chuyện, chỉ là nhìn anh chằm chằm, ánh mắt dần dần thâm thúy, mang vẻ đau thương không nói được.
Thu liễm lại suy nghĩ trong đáy lòng, Lăng Cận Dương đưa tay ôm cô vào trong ngực, vẻ mặt buồn bã: “Mấy ngày rồi em cũng không có ngủ, tiếp tục như vậy khi Yếm còn chưa về nhà thì em đã bị bệnh rồi, em nói xem khi con trở về làm sao em có thể chăm sóc cho con chứ?”
Đồng Niệm yên lặng cũng không nói lời nào, chỉ tựa đầu vào trước ngực anh, giọng nói khàn khàn: “Không biết con có khóc làm loạn không? Có phải vì nhớ tới em nên không chịu bú sữa không?”
Nghe cô nói, anh nhẹ chau mày lại, trong quá trình thực hiện giao dịch, con gái ai khẳng định sẽ được an toàn, cho nên bọn bắt cóc kia sẽ không bạt đãi đứa bé.
“Yêm tâm đi, khả năng thích ứng của Yếm rất mạnh, con có thể sẽ tự biết chăm sóc mình tốt!” Giọng nói từ tốn của anh như nhân sâm có tác dụng, Đồng Niệm tựa đầu vào trước ngực của anh, thần kinh cuối cùng cũng buông lỏng xuống, rất nhanh liền ngủ mất.
Nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của cô, chân mày Lăng Cận Dương chậm rãi nhíu lên. Mặc dù Yếm hiện tại an toàn, nhưng nếu như sau khi thực hiện giao dịch, những người đó lấy được tiền, an toàn của con gái anh cũng không dám đảm bảo.
Cho nên lúc giao dịch tiền anh cần tìm được những người đó, tuyệt đối không thể để con gái anh có một chút tổn thương nào.
Lâu sau đó, anh ôm người trước ngược, cũng nhắm mắt ngủ. Mấy ngày nay cả người mệt mỏi, bọn họ quả thật cần một giấc ngủ tốt, mới có thể có tinh thần và sức lực nghĩ cách cứu Yếm.
. . . . . .
Ở bến tàu chuyên chở hàng hóa đã bỏ hoang, cánh cửa rỉ sắt đóng chặt, bên trong cánh cửa, có hai người đàn ông mặc quần áo màu đen. Qua hình ảnh giám sát có thể thấy bọn họ bất cứ giây phút nào cũng cẩn thận quan sát tất cả tình hình chung quanh.
Bên trong khoang hàng hóa coi như rộng rãi, bên phía tay trái có một gian phòng nhỏ, góc tường có một giường dành cho trẻ nhỏ, Yếm được đặt nằm ở bên trong.
Sáng sớm, vẻ mặt người đàn ông tóc húi cua vô cùng phiền não, tức giận nói: “Lão ngũ, con mẹ nó, nhìn nè, đứa bé này không biết tại sao mới sáng mà đã khóc rồi?”
Lão Ngũ cúi gằm đầu, nhìn về phía người đàn ông đi tới, “Không có sửa bột.”
“Hết sữa?” Người đàn ông đầu húi cua không hiểu, cầm lon sữa bột lên nhìn, quả nhiên đã thấy đáy, “Không phải mới vừa mua sao? Nhanh như vậy đã hết rồi.”
Lão ngũ biểu môi, kêu ca khắp nơi: “Nhị ca, đứa nhỏ này quá tham ăn, ăn một ngày mấy lần, mới mua sữa bột mà con nhóc đã uống hết nữa rùi.”
Vẻ mặt người đàn ông có đầu húi cua không kiên nhẫn, nghe Yếm khóc chói tai, chau mày: “Vậy còn không mau đi mua, đừng để cho con nhóc đó khóc, nghe nó khóc tao muốn giết người.”
Lão ngũ chép miệng, nghĩ thầm không biết người nào bán sữa nữa, không phải có tiền là mua được? Con nhóc này thật sự là kén ăn, bao nhiêu sữa bột cũng không chịu uống, dđl/q'd lại chọn sữa bột nhập khẩu đắt tiền nhất, hơn nữa sức uống rất kinh người.
“Đi đi!”
Nhìn thấy lão ngũ đứng bất động, người đàn ông tóc húi cua đạp hắn một cái.
“Nhị ca!” Sắc mặt lão ngũ khổ sở đi tới gần, nịnh nọt mà nói: “Anh cho em ít tiền đi.”
“Tiền?” Sắc mặt người đàn ông đầu húi cua trầm xuống, “Tiền gì?”
“Tiền mua sữa bột ạ?”
“Không có!”
Lão ngũ còn muốn nói thêm nữa nhưng nhìn thấy người đàn ông đầu húi cua móc súng lục ra chỉa ở trên đầu hắn, giọng nói ác độc: “Đi nhanh đi, bằng không tao sẽ nổ súng bắn chết cái thằng ngu xuẩn như mày.”
Bi thương xoay người, lão ngũ nước mắt rơi đầy mặt! Không cần phải khi dễ hắn như vậy chứ, hắn vừa phải bỏ tiền túi, còn lại bị khi dễ nữa? Chẳng lẽ người mập luôn bị khi dễ là thật sao?
Yếm nằm ở trong giường nhỏ, tiếng khóc thét chói tai dần dần biến mất, cô nhìn chú mập đi mua sữa bột, cái miệng nhỏ nhắn lộ ra nụ cười xấu xa.
Hừ! Các ngươi là những tên trứng thối, dám bắt chẹt tiền của ba mẹ ta, xem ta làm thế nào ăn chết các ngươi. Cái gì đắt là ta dùng sức ăn.
“Nấc ——”
Yếm ăn no nê ợ một tiếng, cái bụng nhỏ tròn trịa, giống như ăn nhiều có hơi khó chịu. Chỉ là vì ba mẹ nên cô nhóc bất chấp tất cả.