Editor: Nguyen Hien.
Suốt cả ngày hai đêm, bọn cướp không có tin tức gì truyền đến. Thần kinh của tất cả mọi người cũng đã căng thẳng đến trình độ nhất định, giống như lúc nào cũng có thể bùng nổ.
Buổi sáng ngày thứ 3, Lăng Cận Dương mất một đêm không ngủ, anh vừa cùng Quyền Yến Thác nói chuyện xong điện thoại, vẫn không tra ra được đầu mối nào hữu ích. Bên kia cảnh sát vẫn không có thu hoạch được gì.
Bọn bắt cóc không hề gọi điện thoại, một dấu vết cũng không có. Loại im lặng này vô cùng quỷ dị, ép mọi người đến phát điên.
Hai ngày nay, bên kia cảnh sát cũng không chế toàn bộ mọi người, 48h yên tĩnh, điện thoại cuối cùng cũng vang lên.
Trong nháy mắt chuông điện thoại vang lên, dđl/q'd tất cả mọi người khiếp sợ, trái tim muốn nhảy ra đến cổ rồi.
Đồng Niệm nhào tới bên cạnh điện thoại, lại bị Lăng Cận Dương kéo lại, không để cho cô nhận.
Nhân viên cảnh sát làm việc, vội vàng theo dõi thiết bị, hướng về phía bọn họ ra dấu tay, ý bảo bọn họ có thể tiếp nhận điện thoại.
Lăng Cận Dương nắm chặt ống tay nghe, dồn đủ hơi lắng nghe điện thoại, mở loa ngoài ra: “Alo…”
Bên kia điện thoại trầm mặt mấy giây, sau đó có một âm thanh cổ quái đã qua xử lý vang lên: “Lăng tổng, con gái của mày đang ở trong tay bọn tao.”
Theo giọng nói của hắn vừa thốt ra, ngay khi đó từ trong điện thoại có một hồi tiếng khóc của trẻ sơ sinh: “Oa oa oa….”
“Yếm!”
Đồng Niệm mở to hai mắt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy: “Yếm!”
Đưa tay ấn cô vào trong ngực, Lăng Cận Dương thở dốc một hơi, trầm giọng nói: “Nói đi, điều kiện gì?”
“Thật thẳng thắn!” Bên kia điện thoại vang lên ý cười: “Tổng cộng 50 triệu đô-la.”
Lăng Cận Dương nhìn thiết bị truy tìm của cảnh sát, cũng không có theo dõi theo mục tiêu: “Nhiều tiền như vậy tôi cũng cần có thời gian.”
“Mày có thời gian nhưng con gái mày không chờ nổi!” Bọn bắt cóc cười nhẹ, uy hiếp nói.
Lăng Cận Dương mím môi, giọng nói trầm xuống: “Được rồi, tôi đi đến nơi nào để đưa tiền.”
“Gấp cái gì?” Bọn cướp nói giọng không vui, “Cho mày hai tiếng chuẩn bị, tao sẽ gọi điện thoại cho mày sao.”
Cụp ——
Bọn bắt cóc nhanh chóng để điện thoại xuống, thời gian quá ngắn, cảnh sát không thể truy lùng được dấu vết của tín hiệu. Dĩ nhiên là bọn bắt cóc có sự chuẩn bị trước, phòng ngừa bị theo dõi, thời gian liên lạc thích đáng.
“Cận Dương.” Đồng Niệm mím môi, giọng nói nghẹn ngào: “Có phải con vẫn còn đang khóc hay không?”
Lăng Cận Dương nhíu mày, nhớ tới tiếng khóc của con gái lúc nãy vừa rồi trong điện thoại, trái tim anh cũng căng lên, “Không, con gái chúng ta rất kiên cường, nhất định sẽ chờ chúng ta cứu ra.”
Đồng Niệm cúi đầu, mắt ngấn lệ gật đầu một cái.
Lấy điện thoại dự phòng ra, Lăng Cận Dương gọi trực tiếp đến công ty, “Duy Hàm, chuẩn bị 50 triệu đô la.”
“Được!” Mục Duy Hàm đã sớm chuẩn bị, nên tất cả tiền bạc đã chuẩn bị xong trước đó, “Tôi sẽ chuẩn bị rồi đưa cho cậu.”
Sau một tiếng, Mục Duy Hàm mang theo một chiếc cặp màu đen bằng da đi tới Lan Uyển, anh làm việc luôn luôn chuyên nghiệp, nhất là những lúc như thế này, anh càng cẩn thận hơn.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tất cả mọi người đều rơi mắt vào cái điện thoại màu trắng trên bàn. Hơn 2:10 phút, bọn bắt cóc gọi điện thoại tới lần nữa.
“Tiền chuẩn bị xong chưa?”
“Đã chuẩn bị, chúng ta sẽ gặp mặt nhau ở đâu?”
Bọn bắt cóc hài lòng cười nói: “Trong vòng 20 phút lái xe đến trung tâm chợ, đợi điện thoại của tao. Lăng Cận Dương chỉ một mình mày được phép đến thôi.”
Nghe tiếng “Tít tít”, vẫn không tìm được dấu vết của cuộc trò chuyện lần thứ 2.
Muốn truy tìm tung tích của bọn họ dĩ nhiên sẽ thất bại, chỉ có thể tùy vào tình huống khống chế ở thời điểm giao dịch tiền.
20 phút lái xe đến trung tâm chợ, thời gian rất cấp bách. Lăng Cận Dương không dám chậm trễ, xách theo vali đi ra cửa.
“Đợi đã nào...!”
Đồng Niệm nắm tay của anh, lời nói trong miệng bị chặn lại không thốt ra được, chỉ là bình tĩnh nhìn anh.
Giơ tay lên xoa xoa đầu, Lăng Cận Dương nở nụ cười, giọng nói ôn hòa: “Đừng lo lắng, không có việc gì đâu.”
Nhìn anh rút tay rời đi, trái tim Đồng Niệm nhói đau. dđl/q'd Cô không có đuổi theo, chỉ là đưa mắt nhìn anh lái xe rời đi.
Lăng Cận Dương lái xe đến trung tâm chợ đúng hẹn, anh dừng xe ở bên đường, chờ bọn bắt cóc chỉ thị từng bước một. Anh nhìn kính chiếu hậu, có thể thấy được chiếc xe đi theo anh.
Bọn bắt cóc gọi đến cú điện thoại đầu tiên, để cho anh lái xe lên xa lộ. Lăng Cận Dương làm theo, lái xe vòng vo 2 vòng trên đường cao tốc.
Tên bắt cóc gọi cú điện thoại thứ 2 để cho anh lái xuống cuối giao lộ 1134 rồi quẹo cua. Lăng Cận Dương dừng xe nơi bọn họ đã chỉ định, đợi khoảng nửa tiếng điện thoại mới reo lên lần nữa.
Bọn bắt cóc gọi đến cú điện thoại thứ 3 để cho anh lái xe về trung tâm thành phố lần nữa. Trong lòng Lăng Cận Dương vô cùng lo lắng nhưng chỉ có thể làm theo, lại lái xe trở về chỗ cũ.
Mới vừa dừng xe lại, điện thoại của anh liền vang lên, giọng nói đầy tức giận của tên bắt cóc truyền đến: “Lăng Cận Dương, mày dám báo cảnh sát! Giao dịch trở thành phế thải!”
Sau khi nghe xong, ánh mắt Lăng Cận Dương thoáng qua ánh lạnh, miệng nhếch lên thành độ cong lẫm liệt.
Không thể làm được gì, anh đành lái xe trở lại Lan Uyển, anh vừa vào cổng biệt thự liền nhìn thấy Đồng Niệm đứng trước cửa nhà đợi.
“Yếm ——”
Đồng Niệm sải bước chạy tới, sau khi nhìn thấy chỉ có một mình anh, sốt ruột hỏi: “Yếm đâu?”
Khẽ thở dài một cái, đôi môi nhỏ bé của Lăng Cận Dương mím chặt thành một đường thẳng: “Giao dịch thất bại.”
Anh cất bước đi tới, nắm tay Đồng Niệm đi vào bên trong, vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Mục Duy Hàm ở lại chờ tin tức, nhìn thấy Lăng Cận Dương một mình trở lại, mơ hồ đoán ra được điều gì.
Vòng qua vòng lại như vậy chẳng khác gì kiếm củi ba năm bị thiêu rụi trong một giờ, đồng thời còn chọc giận bọn bắt cóc kia, tính mạng của Yếm càng nguy hiểm hơn.
. . . . . .
Lúc đó, bầu không khí bên kia của bọn bắt cóc cũng không tính là hài hòa, người đàn ông tóc húi cua nhổ nước bọt mắng: “Con mẹ nó, bọn nó còn dám báo cảnh sát, bố mày muốn cho bọn nó nhìn thấy một chút lợi hại tí.”
“Nhị ca, muốn giết con tin không? !”
“Giết cái đầu mày á! Tiền còn chưa tới tay đã giết con tin, mày không muốn cho bố mày lấy tiền sao?”
Người đàn óc tóc húi cua là lão nhị, sau lưng bọn họ là đại ca.
“Khanh khách….” Yếm nằm ở trong giường nhỏ thích thú cười lên, chân không đạp lung tung, trong miệng còn ê ê a a, đôi mắt to tròn đảo tới đảo lui.
“Lão ngũ, mày làm cho đứa bé kia câm miệng đi, cả ngày lẫn đêm đều cười, phiền chết được!”
Người đàn ông bụng bự liếc nhìn Yếm, vẻ mặt khó xử: “Nhị ca, anh cũng không phải không biết, đứa nhỏ này nó không hề khóc nha. Mới vừa rồi anh gọi điện thoại, em giống như đã sử dụng toàn bộ sức mạnh để uy hiếp nó rùi.”
“Con mẹ nó mày…” Người đàn ông tóc húi cua giận dữ, lạnh lùng nói: “Chỉ cho đứa nhỏ uống sữa mà mày cũng không làm được hả?”
Lão ngũ không dám cãi lại, không cam lòng cúi đầu, dđl/q'd ngập ngừng nói: “Anh có bản lãnh thì tới thử đi, anh nghĩ đứa bé đó dễ dỗ dành như vậy sao, giống như một quái thai, không khóc mà chỉ biết cười.”
“Đại ca.” Người đàn ông tóc húi cua xoay người, cung kính hỏi sau lưng lão đại, “Anh nói phải làm sao bây giờ?”
Người đàn ông cầm đầu nhắm mắt lại một cái, nhìn chằm chằm Yếm ở trong giường nhỏ, trầm giọng nói: “Lấy đồ vật trên người đứa nhỏ xuống.”
Người đàn ông tóc húi cua hiểu ý, quay đầu nhìn chằm chằm lão ngũ quát: “Không nghe thấy đại ca nói gì sao?”
Lão ngũ đau buồn đi tới trước giường nhỏ, cúi người xuống nhìn chằm chằm Yếm, trong lúc nhất thời không quyết định chắc chắn được. Hắn muốn giơ tay lên nhưng không nghĩ Yếm dùng chân phải đạp mạnh tới, hung hăng đạp vào mắt hắn.
“A!”
Lão Ngũ che mắt kêu thảm một tiếng, nước mắt rơi như mưa.
“Ngu xuẩn!” Tên đàn ông đầu hói trầm mặt đứng lên, lấy một tay đẩy hắn ra: “Mày ngốc chết đi được!”
Trong lúc nói chuyện, người đàn ông tóc húi cua ôm Yếm lên, ánh mắt nhìn chăm chú cô nhóc, cảm giác tay phải của mình có chút nóng, hắn nhanh chóng rút tay về, thấy trong lòng bàn tay dính phân, sắc mặt đại biến: “Con mẹ đó, đang giở trò gì vậy chứ?”
“Ha ha ha…” Lão ngũ che mắt cười một cách hả hê: “Nhị ca, con nhóc ị rùi, anh quá may mắn.”
Người đàn ông tóc húi cua đen mặt lại, suýt nữa hộc máu. Hắn là người rất thích sạch sẽ nha.
. . . . . .
Cảnh sát truy tung, bị bọn bắt cóc phát hiện, tất cả mọi hành động đều bị vỡ kế hoạch lần nữa.
Mục Duy Hàm bị Tiêu quản gia gọi đi lên, lúc quay trở lại sắc mặt có hơi khác thường. Anh nhíu mày liếc nhìn người đàn ông ngồi trên ghế sofa, hai người ăn ý trao đổi một ánh mắt.
Lăng Cận Dương giơ tay lên nhìn đồng hồ một chút, giọng nói như thường: “Tất cả mọi người có đói bụng thì ăn cơm trước đi.”
Các người giúp việc vội vàng dọn cơm tối lên bàn, giữ tất cả cảnh sát ở trong nhà cùng ăn cơm tối.
Lăng Cận Dương kéo Đồng Niệm qua, cùng Mục Duy Hàm, ba người cùng nhau trở lại thư phòng trên lầu.
Đóng cửa phòng lại, Mục Duy Hàm đưa tay chỉ cái hộp chuyển phát nhanh trên bàn, thấp giọng nói: “Mới vừa rùi Tiêu quản gia đã phát hiện ngoài cổng chính, không dám kinh động đến cảnh sát.”
Đồng Niệm liếc nhìn cái hộp kia, vẻ mặt đột nhiên biến hóa, cô nắm tay thành hai quả đấm, chặt đến nỗi lòng bàn tay trắng nõn.
“Cận Dương.” Vẻ mặt Mục Duy Hàm vô cùng khó coi, trong lòng cũng rất hồi hộp, trái tim đập mạnh, “Có muốn mở ra hay không?”
Dĩ nhiên là muốn rùi.
Trên mặt Lăng Cận Dương không có bất cứ biểu hiện gì, từng bước đi lại bàn, giơ tay lên đặt trên nắp hộp, ánh mắt sâu như đầm lầy bắt đầu chuyển động.
Giao dịch đã thất bại, bị bọn họ phát hiện báo cảnh sát, bọn bắt cóc có phải sẽ giết con tin hay không?
Ánh mắt ba người rơi vào trên cái hộp, trái tim siết chặt như muốn dồn lên cổ họng.
Lăng Cận Dương hít một hơi thật sâu, lần đầu cảm nhận được ngón tay đang phát run, ngón tay anh đụng ven nắp hộp, cũng không dám có bất kỳ động tác nào khác.
Đột nhiên có một đôi bàn tay mềm mại đặt lên tay anh, làm ngón tay giữa của anh cứng ngắc lại. Đồng Niệm cầm tay của anh, hai bàn tay lạnh lẽo chồng lên cùng nhau, “Chúng ta cùng nhau mở ra.”
Cô chỉ vừa thốt ra một câu, ánh mắt đen nhánh trong phút chốc bình tĩnh lại, khiến tâm tình phiền não của Lăng Cận Dương cũng lắng đọng xuống.
Cùng thời khắc này, chỉ có bọn họ ở chung một chỗ, mới có sức mạnh để có thể dìu dắt lẫn nhau.
Lăng Cận Dương quay đầu nhìn về phía cô, dđl/q'd nhìn sâu vào đôi mắt bình tĩnh của cô, thấy một loại….làm cho anh cảm thấy kinh hãi. Anh không dám nghĩ đến, nhưng cả người từng tế bào mạch máu đều tràn đầy lạnh lẽo.
Ánh mắt Đồng Niệm đầy quyết tuyệt làm cho anh cảm thấy sợ, loại sợ hãi này làm cho anh không thể nắm trong tay được.
Sau lưng rỉ ra một tầng mồ hôi mịn, Lăng Cận Dương mím môi, cảm giác như trong cổ họng có gì đó dâng lên, sắp như khống chế không được nữa.
Mấy giây ngắn ngủi, nhưng dài giống như một thế kỷ vậy. Trong nháy mắt đó, trái tim của bọn họ như ngừng đập, trong lòng không thể cảm nhận được bất kỳ nhiệt độ gì.
Lăng Cận Dương nắm tay Đồng Niệm, hai người chậm rãi mở nắp hộp ra, đáy hộp màu trắng dần dần hiện ra trước mắt.
Sau khi nhìn rõ vật ở trong đáy hộp, con mắt Đồng Niệm co rút lại một hồi, trái tim bị bóp chặt cuối cùng cũng được thả lỏng ra.Trong hộp có một điện thoại màu đen đã cũ, còn có một đôi vớ màu hồng, ngoài ra không còn gì khác.
Đôi vớ này là đôi vớ Yếm mang ngày bị bắt cóc, Đồng Niệm tự tay mang vào cho con, dĩ nhiên biết.
Ba người sau khi nhìn thấy đồ vật, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.
Bỗng chốc, điện thoại trong hộp reo lên, Lăng Cận Dương trầm mặt nhận điện thoại, “Alo?”
Bên đầu bên kia điện thoại, giọng nói giống như đã được qua xử lý, “Lăng Cận Dương, chúng tao cho mày một cơ hội lần nữa, thực hiện giao dịch…”
Nghe được bên trong nói, Lăng Cận Dương nhắm mắt lại một cái, bên trong lóe lên một tia độc ác.