Yêu Gỉả, Thích Thật – Điện Hạ, Người Thật Là Hư

Chương 119: Chương 119: Hù chết anh




Diệp Hân Đồng không hiểu nhìn Mặc Tử Hiên.

“Tài xế sư phụ? Làm phiền anh tiến lên. Một lúc nữa tôi sẽ kéo người kia lên.” Mặc Tử Hiên nói với tài xế.

Diệp Hân Đồng lập tức hiểu ý đồ của anh. Ban đầu anh ném người ta vào chỗ chết, sau đó là dang tay cứu giúp. Đột nhiên, sống lưng Diệp Hân Đồng xuấ hiện một cơn lạnh. Cô có cảm giác Mặc Tử Hiên cũng là một kẻ mưu mô.

“Không được. Mấy kẻ Tây Tạng kia rất hung ác. Các người xuống xe đi. Lần này tôi không thu phí của các người.” Tài xế sợ sệt.

“Tôi cho ông gấp 10 lần tiền xe” Mặc Tử Hiên nói.

“Gấp mười hay trăm lần cũng không đáng để tôi đặt cược mạng sống của mình. Các người xuống xe nhanh lên.” Tài xế không một chút dao động.

“Mười vạn? Tôi cho ông mười vạn. Đủ cho ông mua chiếc xe này rồi.” Mặc Tử Hiên thâm trầm nói, đôi con ngươi dậy sóng.

Diệp Hân Đồng nhìn Mặc Tử Hiên. Hắn để đạt được mục đích quả nhiên hào phóng. Trong lòng lại có chút hờn giận không giải thích được.

“Quên đi. Chúng ta xuống xe. Mấy người dân Tây Tạng này không đánh được chắc? Chẳng phải anh anh hùng lắm sao?” Diệp Hân Đồng nói xong xuống xe.

“Được, mười vạn, thống nhất.” Tài xế vốn do dự lập tức đồng ý.

Diệp Hân Đồng liếc mắt nhìn Tử Hiên rồi lên ngồi cạnh tài xế.

Mặc Tử Hiên dặn dò tài xế từ từ khởi động xe, nhanh chóng chạy về phía Phác Nhật Trung đang bị cường hành.

Lúc mấy thổ dân Tây Tạng còn chưa kịp phản ứng, Mặc Tử Hiên đột ngột đẩy cái tên to béo kia ra, Kéo Phác Nhật Trung bỏ chạy.

Chiếc xe lao đi, trò chơi thoát khỏi miệng hùm chiến thắng.

Phác Nhật Trung cảm động rớt nước mắt.

“Cảm ơn mọi người đã cứu giúp”

“Chúng tôi ở quán ăn gặp ông bị đám cường hành kia lôi đi, âm thầm bám theo. Ông không sao chứ?” Mặc Tử Hiên giả bộ làm người tốt.

Diệp Hân Đồng im lặng không nói gì.

“Aizz, không có chuyện gì. Chỉ tiếc…” Phác Nhật Trung muốn nói lại thôi.

“Sao thế?” Mặc Tử Hiên nghĩ lại “Quên báo cảnh sát sao? Bây giờ ông có muốn tôi báo cảnh sát không?”

“Không cần…” Phác Nhật Trung nóng nảy gào lên.

“Bọn họ không nói chuyện đạo lý. Báo cảnh sát cũng vô ích” Phác Nhật Trung tiếp tục.

“Vậy ông lo lắng vì…” Mặc Tử Hiên cố ý nói những lời khách sáo.

“Hộ chiếu cả thẻ căn cước của tôi đều bị họ tịch thu rồi. Tôi không thể đi đâu được. Lhasa lại nhỏ như vậy, chẳng mấy chốc tôi lại sẽ bị tóm. Không biết có qua nổi tối nay không.” Phác Nhật Trung lo lắng.

“Bọn họ muốn cái gì mà làm vậy?” Mặc Tử Hiên không hiểu hỏi lại.

Phác Nhật Trung có vẻ xấu hổ.

Diệp Hân Đồng nhìn họ qua gương chiếu hậu.

Phát Nhật Trung gãi gãi đầu xấu hổ nói: “Một năm trước tôi đi du lịch đến đây. Lúc đến khe núi chơi, cái chỗ vừa rồi cậu nhìn thấy, ở đó một đếm gặp bà quả phụ của vương gia. Từng có một đoạn tình. Sau đó, bọn họ ép tôi thành thân với cô ấy. Tôi còn có vợ và con gái, làm sao có thể, tôi đã hai lần bỏ trốn. Nhưng hộ chiếu lại bị bọn chúng giữ, không thể trở về nước được.”

“Ông không phải người Trung Quốc sao?” Mặc Tử Hiên làm ra vẻ kinh ngạc hỏi.

Diệp Hân Đồng lườm họ một cái. Hắn cũng thật biết diễn trò. Nhìn lại Phác Nhật Trung, già đầu rồi còn đua đòi kiểu thanh niên, cô không thể nhìn nổi nữa, quay ra ngoài cửa sổ.

“Tôi là người Hàn Quốc, hàng năm đều ra nước ngoài du lịch. Thật có lỗi với người thân. Lần này xong rồi, muốn về cũng không về được.” Phác Nhật Trung rớt nước mắt.

Mặc Tử Hiên tỏ ra rất vui mừng.

“Đại thúc (Chú) là người Hàn Quốc sao? Tôi cũng vậy. Thật tốt quá. Chú không phải lo lắng, tôi có máy bay riêng, có thể đưa chú về nước.”

“Máy bay riêng? Cậu là?” Phác Nhật Trung tỏ vẻ kinh ngạc, có máy bay riêng, khẳng định không phải đại phú (kẻ giàu có) thì cũng là đại quý (kẻ cao sang).

“Tôi là hoàng thất Hàn Quốc Mặc Tử Hiên.” Mặc Tử Hiên cười nói, trong mắt thoáng một tia giảo hoạt.

“Là cậu sao?” Phác Nhật Trung có vẻ rất kinh ngạc, nhìn Mặc Tử Hiên từ trên xuống dưới.

Mặc Tử Hiên khiêm tốn cười “Bởi vì tôi không muốn xuất hiện gây xôn xao cho nên quốc dân căn bản không biết tôi. Hôm nay biết đại thúc thật là có duyên. Trở về Hàn Quốc, tôi sẽ mời chú một bữa cơm.”

Mặc Tử Hiên vẫn giả bộ không biết ông ta.

“Tôi là Phác Nhật Trung, một trong số 13 nghị viên. Tôi vốn định bỏ cuộc, đối với chính trị không có hứng thú gì. Hôm nay nhờ có cậu cứu giúp, tôi nhất định sẽ bỏ phiếu cho cậu.” Phác Nhật Trung cảm động nói. Bàn tay dầy cộm đánh mạnh vào bả vai Mặc Tử Hiên, khẳng định lời nói của mình.

“Ha ha. Vậy cảm ơn chú nhiều. Chúng ta thật có duyên phận. Thế này đi, sợ đêm dài lắm mộng, bây giờ cháy lập tức đưa chú về nước.” Mặc Tử Hiên thành khẩn khiêm tốn nói.

Diệp Hân Đồng lại liếc Mặc Tử Hiên qua gương chiếu hậu.

Cô không quay đầu lại, khóe miệng nhếch lên một hình cung châm chọc. Thì ra đối với hắn, 3 ngày du lịch chẳng bằng một phiếu ủng hộ của nghị viên. Trong lòng hắn, chính quyền quan trọng như thế, còn cô là cái gì?

Biết rõ là mình sẽ bị vứt bỏ, nhưng không ngờ lại trở thành một kẻ ngốc để người ta coi thường đùa bỡn. Cô không tiếc lời chửi rủa bản thân.

Xe trở lại chân thang lên máy bay.

Mặc Tử Hiên đưa cho người tài xế kia một tờ chi phiếu.

Diệp Hân Đồng không xuống xe.

Mặc Tử Hiên quay lại nhìn Diệp Hân Đồng đang thở phì phì, để cho Phác Nhật Trung lên trước.

“Em sao vậy?” Mặc Tử Hiên hỏi

“Tôi không về Hàn Quốc với anh nữa. Đây là Trung Quốc. Đồ của tôi mang cũng đủ rồi, vừa hay có thể về nhà.” Giọng điệu Diệp Hân Đồng rất bất mãn.

==============================

“Xuống xe trước đã rồi nói.” Mặc Tử Hiên khẩn cầu.

“Không cần. Phiền anh đưa đồ xuống cho tôi.” Cô cương quyết.

“Chúng ta còn hai ngày, sau khi về Hàn Quốc, em muốn đi đâu cũng được.” Mặc Tử Hiên tỏ ra rất có thành ý.

“Không cần. Tôi cảm thấy, đi du lịch với anh càng ít nơi càng dễ cho tôi quên anh. Ba ngày hay một ngày đối với tôi cũng không còn ý nghĩa gì cả.”

Mặc Tử Hiên thâm trầm nhìn vẻ mặt kiên quyết của Diệp Hân Đồng. Anh chui vào kéo cô ra.

“Anh biết em nhất định đã hiểu lầm.” Mặc Tử Hiên dịu dàng nói.

“Tôi không hiểu lầm gì cả. Tôi cảm thấy lúc này mỗi người một ngả thật tốt. Anh đi con đường hoàng tử của anh, tôi đi con đường thứ dân của tôi.”

“Anh lôi kéo Phác Nhật Trung cũng là vì chúng ta.”

“Chúng ta?” Diệp Hân Đồng kinh ngạc nhìn Mặc Tử Hiên, không phải vì tương lai chính trị của hắn hay sao?

“Hiện tại , trong số 13 nghị viên, trừ Kim Thụy Tường ra, đã có 6 người ủng hộ anh. Kể cả Kim Thụy Tường bỏ cuộc cũng không ảnh hưởng gì. Anh có thể không cần cưới Kim Lệ Châu, ổn định ngôi vị hoàng đế. Có những nghị viên này ủng hộ, anh có thể phá cách, Kim Thụy Tường không thể kìm kẹp được anh.” Mặc Tử Hiên nghiêm túc giải thích.

“Nhưng, anh xác định Lý Trí vương sẽ truyền ngôi cho anh sao? Mặc dù em không hiểu lắm về ông ta, cũng không hiểu lắm chuyện giữa hai người, nhưng em cảm thấy ông ấy không phải là người đơn giản.” Chỉ cần chứng kiến Lý trí vương giả nhân giả nghĩa lúc trước, cô cảm thấy có chút mơ hồ.

“Việc này em không cần lo lắng. Ông ấy đã ngầm đồng ý với anh.” Chỉ cần anh tìm ra kho bá, Lý trí vương sẽ truyền ngôi.

Diệp Hân Đồng cúi đầu, suy tư “Kể cả như vậy, em cũng cảm thấy cuộc sống ở Hàn cung không thích hợp với em. Em không thích không khí trầm lặng.” Diệp Hân Đồng thương cảm nói.

“Không phải em nói rằng chỉ cần có người yêu bên cạnh, nơi nào cũng trở nên ấm áp hay sao? Anh sẽ luôn ở bên cạnh em” Mặc Tử Hiên thề thốt.

Lo lắng trong lòng Diệp Hân Đồng không vì thế mà tan biến. Cho dù có anh, cô cũng có thể sống cuộc sống ở Hàn cung được sao?

Tương lai anh vốn đã gập ghềnh, cộng thêm cô làm chướng ngại vật chẳng phải càng gây khó khăn thêm cho anh sao?

“Không cần lo lắng những chuyện sau này. Chẳng phải trước đây em rất biết điều chỉnh hay sao? Chỉ cần nghĩ đến anh, tin tưởng anh là được.” Mặc Tử Hiên ôm sát cô, mỉm cười, ánh mắt thâm thúy lóe sáng, cô có thể tin tưởng được không?

Mặc Tử Hiên ôm Diệp Hân Đồng lên máy bay.

Không ngờ, vừa du lịch được 1 ngày họ đã trở về Hàn cung.

Mặc Tử Hiên cố ý lái xe đưa Phác Nhật Trung về nhà.

Bọn họ vừa quay về, Cổ Phi hơi kinh ngạc.

“Về nhanh như vậy sao?” Bà hồ nghi hỏi.

“Vâng” Mặc Tử Hiên để hành lý xuống. Diệp Hân Đồng đứng sau lưng anh im lặng không nói gì.

“Về rồi cũng tốt? Sau khi con đi Lý trí vương cho người chuyển lời khi con về thì đến hoàng điện. Có phải cậu có chuyện gì muốn thương lượng với con không? Nếu ta đoán không sai thì chính là chuyện kết hôn sóng gió lần này, không biết cậu sẽ nói những gì?”

Cổ Phi lo lắng. Bà nói tiếng Hàn. Diệp Hân Đồng nghe có thể hiểu.

“Không liên quan. Chắc cái cậu muốn chỉ là kho báu. Ngôi vị hoàng đế của con chỉ cần tìm được kho báu là không thể thay đổi.” Mặc Tử Hiên nặng nề nói, nhưng con ngươi đậm màu lại mang theo sự thương cảm và tâm tình khó giải thích.

Chính anh cũng không hiểu nổi.

“Đừng tự tin như vậy.” Cổ Phi nhìn sang Diệp Hân Đồng vẫn đang im lặng.

“Nếu không phải Lão Kim nói rõ với ta, mẫu thân thiếu chút nữa đã mắc sai lầm rồi. Thật xin lỗi. Lúc này con định giải quyết thế nào?”

Mặc Tử Hiên nở nụ cười tự tin “Không sao, con đã nghĩ đến biện pháp.”

“Ta cảm thấy nên đề phòng Lý trí vương. Nhớ ngày đó, cậu ta rất hứng thú với kho báu của cha con. Chuyện ba con mất tích cậu ta có thể có liên quan. Ta thật sự lo lắng. Nếu chúng ta tìm được kho báu, liệu Lý trí vương có nuốt lời không. Cho nên, nhất định phải được tổng thống ủng hộ, chúng ta mới có thể chắc chắn giành phần thắng.”

Cổ Phi phật miệng bà tâm nói, ánh mắt đầy hiền từ. Sau khi nghe Lão Kim phân tích, tâm tư của bà có vẻ đã khác so với trước.

“Mẫu thân, con tự biết tính toán. Chỉ cần người không làm những chuyện con không thể kiểm soát là được” Mặc Tử Hiên nói những lời này với ánh mắt lạnh lùng.

Cổ Phi kinh ngạc “Ta đều vì con cả”

Mặc Tử Hiên hơi nhếch miệng “Con hiểu. Bây giờ con qua chỗ Lý Trí vương. Quay về sẽ nói sau.” Mặc Tử Hiên lại liếc Diệp Hân Đồng “Đừng gấy khó khăn cho cô ấy”

Nét mặt Cổ Phi trở nên căng thẳng “Không phải con thật sự yêu nó chứ?”

Ánh mắt Mặc Tử Hiên trở nên lạnh băng làm Cổ Phi kinh ngạc.

“Con đã nói con tự biết tính toán. Mẫu thân cứ yên tâm làm Thái phi là được.”

Mặc Tử Hiên nói xong, quay về phía Diệp Hân Đồng nở nụ cười sáng lạn.

“Anh đến chỗ Lý Trí vương trước, lát nữa anh sai thượng cung chuẩn bị cơm tối. Em nên nghỉ ngơi một chút, ngoan ngoãn chờ anh về.” Mặc Tử Hiên dịu dàng nói.

Anh nói xong liền đi ra cửa.

Diệp Hân Đồng tưởng rằng Cổ Phi sẽ nhìn sắc mặt mình. Không ngờ bà ta chẳng thèm liếc nhìn cô một cái, lập tức quay về phòng mình.

Lần này trở về, Diệp Hân Đồng cứ có cảm giác là lạ.

=====================================================

Đột nhiên, điện thoại cả ngày im lặng chợt đổ chuông

Diệp Hân Đồng nhận điện đi vào phòng mình.

“Nghe nói cô đã quay về. Có thể cùng nhau ăn một bữa cơm không?” Là giọng nói ôn hòa của Lee Yul”

“Tôi…” Diệp Hân Đồng muốn kiếm cớ từ chối, cô không muốn dây dưa giữa Mặc Tử Hiên với Lee Yul.

“Tôi biết cô vừa về chắc là rất mệt, chỉ một lúc thôi. Ăn một bữa cơm” Hắn rất thành ý mời.

“Nhưng mà…”

“Coi như cô trả nợ tôi một bữa được không? Nhớ mang đủ tiền. Lần này tôi sẽ ăn rất nhiều đấy.” Lee Yul không để cô có đường cự tuyệt.

“Được, tôi sẽ mời Lee Yul một bữa thật ngon” Diệp Hân Đồng không kiếm cớ cự tuyệt nữa.

“Cộc cộc cộc” Có người gõ cửa. Diệp Hân Đồng cho là thượng cung đưa cơm tới. Cô mở cửa, định từ chối.

Đột nhiên thấy mặt Kim Lệ Châu làm cô kinh ngạc.

Kim Lệ Châu nở nụ cười ngọt ngào.

“Không mời tôi vào ngồi một chút sao?” Kim Lệ Châu hỏi.

“Tôi cảm thấy chúng ta chẳng có gì để nói với nhau. Thật ra cô đã làm những gì trong lòng cô biết rõ. Lời của tôi không thích hợp để nói với cô. Xin lỗi, tôi chuẩn bị ra ngoài có việc.” Diệp Hân Đồng nghĩ cô ta tự nhiên mưu hại mình, không thể thể hiện sắc mặt tốt với Kim Lệ Châu được.

Kim Lệ Châu xuống nước, nâng cái cằm cao quý lên “Thật ra có cách xử lý mọi việc đều ổn thỏa. Mặc Tử Hiên đối lập với ba tôi hoàn toàn không có lợi.”

Lần đầu tiên cô ta nói với giọng lạnh băng như thế, khác hẳn cái bộ dạng dịu dàng động lòng người hàng ngày.

Diệp Hân Đồng bình tĩnh nhìn Kim Lệ Châu.

“Thật ra tôi không ngại bên cạnh Mặc Tử Hiên có bao nhiêu phụ nữ. Cô, Yoon Jin kể cả nhiều người khác tôi cũng không sao cả. Tôi có thể vì thân phận của anh ấy để yên vị trí của cô. Cô có thể ở cạnh anh ấy, còn anh ấy ổn định ngôi vị hoàng đế, tại sao lại không làm?” Kim Lệ Châu dùng thứ lý lẽ động lòng để khuyên bảo.

Diệp Hân Đồng nhếch miệng, trên mặt nở một nụ cười có vẻ châm chọc, bất đắc dĩ.

“Cô quả nhiên là độ lượng. Chồng tôi không thể chia sẻ với người khác.” Diệp Hân Đồng khẳng định.

“Nhưng cô cảm thấy Mặc Tử Hiên có thể giữ mình cô bên cạnh sao? Bây giờ đang thích cô, cũng là bởi cô mới mẻ. Chờ đến khi chán rồi, bên cạnh hắn sẽ xuất hiện Đề Na thứ hai, Yoon Jin thứ hai, Diệp Hân Đồng thứ hai. Cái bản tính đó, tôi hiểu rất rõ.” Kim Lệ Châu nói như đinh đóng cột kèm theo nụ cười châm chọc.

“Cho nên hôm nay cô tìm tôi với mục đích gì?” Diệp Hân Đồng cảm thấy tâm tình rất phiền não.

“Khuyên anh ấy, hãy hòa hảo với cha tôi. Chỉ cần cô nhượng bộ, tất cả những phiền phức hiện tại sẽ không thành vấn đề. Đối với sự tồn tại của cô tôi cũng sẽ mắt nhắm mắt mở.” Kim Lệ Châu đàm phán.

Diệp Hân Đồng lại nở nụ cười châm chọc.

“Cô yên tâm. Anh ấy sẽ lấy cô. Cô cũng không cần lo lắng đến sự tồn tại của tôi. Tôi không chia sẻ chồng với cô. Cho nên, tôi sẽ rút lui.”

Diệp Hân Đồng đột nhiên phát hiện Kim Lệ Châu thật sự bị tổn thương, địa vị quan trọng đến thế sao? Có tiền, có quyền, nhưng không có người yêu thì đáng buồn cỡ nào.

Vị trí cao như vậy cô thực sự không thích hợp, mà mục tiêu của Mặc Tử Hiên là ngôi vị hoàng đế. Cô và anh nhất định không đến được với nhau.

Kim Lệ Châu không thể tin nổi nhìn Diệp Hân Đồng, nở nụ cười châm chọc “Cô lại định lừa gạt tôi? Lúc đi du lịch cô cũng nói như vậy, kết quả thế nào. Thủ đoạn của cô không phải cao thủ bình thường.”

Điện thoại của Diệp Hân Đồng vang lên. Không cần nghĩ cũng biết là ai.

“Alo, Lee Yul”

“Tôi đang ở cửa Nguyệt Hàng Hành cung” Lee Yul ôn hòa nói.

“Hả? Được, tôi ra bây giờ.” Diệp Hân Đồng khách khí nói.

Cô không để ý đến Kim Lệ Châu mở cửa đi ra.

“Còn nói không hứng thú. Bên này còn chưa giải quyết xong đã bám lấy Lee Yul. Tôi nói cho cô biết, thân phận của cô có cố gắng đến mấy cũng không gả được vào Hoàng thất.” Kim Lệ Châu mặt lạnh như băng, trong ánh mắt lạnh lùng mang theo cả ghen tị lẫn oán hận.

“Tôi đi ra ngoài. Cô tùy ý làm gì đi.” Diệp Hân Đồng thật sự không biết nói thế nào. Tâm trạng cô không tốt đi ra cửa.

Lee Yul đứng ở trước xe.

Ánh mắt u buồn quan sát sắc mặt của Diệp Hân Đồng.

“Xin lỗi, biết là cô vừa ngồi máy bay về lại không để cô nghỉ ngơi.” Lee Yul nói giọng áy náy, trong đấy mắt ngoài u sầu còn có một tình cảm khác lạ.

“Không sao? Tôi nợ Lee Yul, mà tôi cũng lo lắng sau này không còn cơ hội mời cậu ăn cơm. Đi thôi, ha ha.” Diệp Hân Đồng miễn cưỡng nở nụ cười.

Lee Yul mở cửa, Diệp Hân Đồng rẽ vào.

Lúc Lee Yul đóng cửa, đột nhiên Kim Lệ Châu lao ra, kéo tay hắn.

“Tôi cùng đi” Kim Lệ Châu nói, hơi thiếu lý trí.

Lee Yul liếc nhìn Kim Lệ Châu “Cô muốn lấy người khác, đừng khiến kẻ ngốc có bất kỳ hi vọng nào, xin lỗi.”

Lee Yul lên xe, đóng cửa lại.

Nước mắt rơi xuống khuôn mặt cao ngạo của Kim Lệ Châu. Ánh mắt dõi theo bóng xe chạy đi.

Diệp Hân Đồng quay đầu nhìn Kim Lệ Châu, cười nhạt quay sang vẻ mặt rầu rĩ của Lee Yul.

“Thật ra cô ấy vẫn có chút tình cảm với cậu. Từ ánh mắt ghen ghét của cô ấy có thể nhận ra.”

“Trong lòng cô ấy, tôi vĩnh viễn chỉ đứng thứ hai. Con người luôn kỳ quái, không quý trọng những gì có sẵn trong tay mình, đến khi mất đi mới hối hận thì đã mất rồi.” Lee Yul u buồn nói, chuyển ánh mắt sang Diệp Hân Đồng, nghiêm túc, nóng bỏng, bao hàm cả thâm tình.

“Bây giờ cô dự định thế nào?” Lee Yul hỏi tiếp.

Diệp Hân Đồng hơi xấu hổ, khẽ động khóe miệng “Dự định gì?”

“Mặc Tử Hiên chẳng phải sẽ lấy Kim Lệ Châu hay sao? Điều này khó tránh. Còn cô thì sau, chắc chắn sẽ rất đau lòng.” Lee Yul nói vẻ thông cảm.

“Đừng nói tới chuyện này, Trung Quốc có một câu tục ngữ ‘Thuyền tới cầu tự nhiên thẳng’ Chuyện khó hơn nữa đến mai cũng sẽ trôi qua. Thật ra thì cũng không đến nỗi đau khổ như vậy, tất cả đều sẽ qua thôi.” Diệp Hân Đồng tự an ủi mình.

Lee yul đột nhiên cười “Không biết vì sao, mỗi lần nghe cô nói, tôi đều thấy vô cùng vui vẻ, mặc dù biết lẽ ra phải an ủi cô.”

“Bởi vì anh cũng thất tình giống tôi.” Diệp Hân Đồng cố gắng nở một nụ cười.

Lee Yul cười yếu ớt “Tôi có một chuyện, vẫn do dự không biết có nên nói với cô hay không, Nhưng mà, nếu muốn làm bạn với cô, tôi cảm thấy không nên che dấu lừa gạt nhau. Mặc Tử Hiên qua lại với cô không đơn giản như vậy đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.