Yêu Gỉả, Thích Thật – Điện Hạ, Người Thật Là Hư

Chương 118: Chương 118: Du lịch




Diệp Hân Đồng do dự một chút rồi ra mở cửa.

Mặc Tử Hiên đứng bên ngoài, khuôn mặt sầu não, chưa chia tay mà đã có cảm giác buồn bã ly biệt rồi.

Diệp Hân Đồng nở nụ cười sáng lạn, cô càng đau khổ, nụ cười sẽ càng rực rỡ, bởi vì cô không muốn trở thành gánh nặng của người khác, cô hi vọng người khác sẽ được vui vẻ.

“Sao vậy? Sao anh lại có vẻ mặt như thế?” Diệp Hân Đồng cười hỏi.

Mặc Tử Hiên ôm chặt lấy cô.

Diệp Hân Đồng cười, nhưng mà lòng chua xót, nụ cười mang theo cảm nước mắt rối rắm.

Hơi cau mày, cô len lén lấy mu bàn tay gạt đi nước mắt rồi vỗ vỗ vai Mặc Tử Hiên “Được rồi, được rồi. Không có gì. Chuyện này vốn đã xác định kết cục. Không có gì”

Cô như nói cho chính minh nghe, nhưng nước mắt lại vô duyên vô cớ rơi xuống. Lòng đau như bị cào xé.

Cô lại lấy mu bàn tay lau nước mắt.

“Chúng ta đi ra ngoài du lịch, ba ngày nữa trở lại, trong ba ngày này, tương lai thế nào cũng không nghĩ đến, chỉ nghĩ đến bản thân chúng ta.” Mặc Tử Hiên ôm chặt lấy cô.

Cô có cảm giác mình bị tuyên án tử hình, không biết cô bắt đầu thích anh từ lúc nào. Nếu có thể, cô thật muốn quay lại lúc chưa biết Mặc Tử Hiên, ít nhất cô sẽ không thấy đau lòng, thứ tình yêu đau lòng này khiến cô sắp không thở nổi.

Mặc Tử Hiên buông Diệp Hân Đồng ra. Ánh mắt thâm thúy nóng bỏng nhìn thẳng vào mắt cô. Hơi thở nặng nề đau lòng,

“Được” Diệp Hân Đồng thâm trầm trả lời, nước mắt ngân ngấn.

“Có rất nhiều nơi em muốn đi, Trung Quốc, Kim tự tháp Ai cập, Maldives sắp biến mất, bờ biển hoàng kim của nước Úc, những dãy đảo của Nhật Bản, Paris lãng mạn. Anh chọn một nơi đi.”

Diệp Hân Đồng nhìn về phía Mặc Tử Hiên đang mỉm cười thật nhẹ.

“Đi, bất kể dâu, như vậy, kể cả không có em, anh cũng có thể một mình đến nơi khiến anh nhớ lại.”

Nói thật là thương cảm. Một chút tâm trạng vui vẻ đi du lịch cũng chẳng có.

Du lịch là cái gì? Là từ nơi ở nhàm chán của mình đến nơi nhàm chán của người khác. Nếu một người sẽ rất cô độc, hai người cô độc đi với nhau trở thành lãng mạn.

Mặc Tử Hiên nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng hôn lên bàn tay ấy.

“Đừng nghĩ gì cả, em sửa soạn đi, một giờ nữa chúng ta đi.”

Mặc Tử Hiên buông tay cô ra, nhẹ nhàng hôn lên má cô. Ánh mắt vẫn đầy tâm trạng phức tạp.

Diệp Hân Đồng khéo léo gật đầu.

Tâm trạng vẫn nặng nề như thế.

Đồ đạc cô mang đến cũng chẳng nhiều, rất nhanh đã sửa soạn xong, cô ngồi ở đầu giường điều chỉnh suy nghĩ của mình, cố gắng xua đuổi suy nghĩ của trái tim.

Mặc Tử Hiên ra khỏi phòng Lão Kim đi tới, anh gật đầu với ông một cái, biểu cảm hết sức kín đáo. Lão Kim nở nụ cười hiếm hoi. Hai người như có mưu đồ bí mật gì đó, mà chuyện này họ có vẻ đã nhất trí với nhau.

Mặc Tử Hiên lại liếc mắt nhìn cửa phòng Diệp Hân Đồng, tâm trạng càng thêm phức tạp.

Đột nhiên, cửa phòng Diệp Hân Đồng mở ra, cô nở nụ cười tươi sáng với Mặc Tử Hiên.

Cô cứ tưởng rặng Cổ Phi sẽ gây khó khăn, nhưng thật kỳ quái, Cổ Phi hình như cũng rất ăn ý, không một lời giữ lại, chỉ lạnh nhạt đứng ở đại sảnh nhìn họ rời đi.

Diệp Hân Đồng kinh ngạc quay đầu lại nhìn Cổ Phi, Cổ Phi nhếch khóe miệng, nở một nụ cười chế nhạo.

Nụ cười đó khiến Diệp Hân Đồng không hề thoải mái, Cổ Phi giống như đang nhìn cô giãy chết.

Mặc Tử Hiên lái xe ra phi trường Hoàng gia.

Máy bay cất cánh vào buổi tối, là máy bay riêng của Mặc Tử Hiên.

Lại ngồi lên chiếc máy bay này, trong lòng Diệp Hân Đồng trăm mối ngổn ngang.

Nhớ ngày đó, cô tới Hàn Quốc không có chút ý định nào với Mặc Tử Hiên, tại sao lại đi thích anh, bởi vì thực ra đã vốn thích anh, chỉ là không biết mà thôi, đến khi Kim Lệ Châu xuất hiện cô mới phát hiện ra điều đó.

Diệp Hân Đồng ngồi ở cửa sổ suy tư.

Mặc Tử Hiên cho một bọc không biết là thứ gì vào cốc, nước biến thành màu nâu.

Anh đưa tới trước mặt cô.

“Đây là cái gì?” Diệp Hân Đồng hỏi.

“Ở trên cao, không khí ít, sức ép lớn, uống cái này thì có thể thích ứng.” Anh mỉm cười nhưng trong mắt không tan được ưu sầu.

Diệp Hân Đồng cầm lấy, uống một hơi.

Mặc Tử Hiên cầm lại cái cốc, đặt xuống.

Diệp Hân Đồng hít sâu một hơi “Em có cảm giác như tình nhân bỏ trốn, tâm trạng không hiểu vì sao cũng chẳng thấy tốt. Rõ ràng tự nhủ với mình 3 ngày tới không nên nghĩ gì, nhưng…”

Diệp Hân Đồng cười nhưng trong mắt đầy u sầu.

Mặc Tử Hiên dừng lại một chút rồi thở dài, nói sang chuyện khác “Hàn Quốc sớm hơn mấy tiếng, em có muốn xem đĩa gì không?”

Mặc Tử Hiên lấy ra một chồng đĩa lớn để trên bàn.

Nhớ đến đống đĩa phim hạn chế kia, cô thà đi ngủ còn hơn.

“Chúng ta nên ngủ đi, đến nơi có thể chơi được” Diệp Hân Đồng lúng túng nhảy lên giường đắp chăn.

Mặc Tử Hiên cúi người, mặt tiến sát mặt cô, ánh mắt thâm tình, kín đáo.

“Anh muốn xem, xem với anh. Giọng anh luôn có sự dụ dỗ, giống như nàng tiên cá hát ở biển sâu, biết rõ đi là chết, nhưng cô lại không tự chủ được rơi vào.

Diệp Hân Đồng xấu hổ ngồi dậy.

“Ừm” Cô đỏ mặt nói.

Mặc Tử Hiên cười tà mị, anh rất thich vẻ mặt này của cô.

Anh đẩy đống đĩa trên bàn đến trước mặt cô. “Em chọn đi. Chọn cái em thích, thế anh mới biết em thích động tác gì.”

Diệp Hân Đồng lúng túng cười cười, ngượng ngùng chọn đại một cái đưa cho Mặc Tử Hiên.

Mặc Tử Hiên liếc mắt nhìn bìa đĩa, cười xấu xa, nhếch mày “Em chắc chứ?”

“Hả?” Diệp Hân Đồng cũng liếc nhìn, là người thú, choáng.

“À, nhầm nhầm, cái này” Diệp Hân Đồng lại đưa đại một cái khác.

Mặc Tử Hiên liếc nhìn, cười nhét đĩa vào.

Một hình ảnh làm mặt đỏ tim đập, Diệp Hân Đồng nhìn ra chỗ khác, lúng túng nghe tiếng rên rỉ trên màn hình truyền tới.

Mặc Tử Hiên nhìn chằm chằm mặt Diệp Hân Đồng, ánh mắt nóng rực như lửa thiêu đốt cơ thể cô.

“Anh xem đi, nhìn em làm gì?” Diệp Hân Đồng lườm anh.

Cô hắng giọng một cái, đưa mắt về phía TV, đúng đoạn ‘cắn’. Cô rướn mày, lúng túng muốn hộc máu.

“Muốn thử không, làm vậy mới đúng” Anh cười nhạo báng.

“Cô ta đúng, anh đi tìm cô ta đi, em không, đừng có tìm em.” Diệp Hân Đồng lườm anh một cái.

Mặc Tử Hiên ôm sát cô, tà mị nói: “Nhưng làm thế nào đây. Anh lại thích em làm như thế, bây giờ chúng ta tiếp tục”

Diệp Hân Đồng tương cùi chỏ vào bụng anh “Em không muốn, không có tâm trạng làm cái đó.”

Mặc Tử Hiên dứt lời, đôi môi cong cong của cô bị Mặc Tử Hiên hôn lên. Tinh tế, triền miên.

Diệp Hân Đồng vụng về đáp lại.

Từ từ cô bị đặt lên giường.

“Anh cắn em nhé. Em sẽ thích”

Trong ánh mắt anh lại lóe ra ánh sáng, khiến cô bị trầm mê, lún sâu.

Hô hấp của cô trở nên dồn dập, nụ hôn của anh dừng lại, cô ngẩng đầu lên.

Anh hôn cô, đồng thời tháo búi tóc của cô, mái tóc như thác nước tung ra, tăng thêm phong vị nữ tính.

Ngón tay anh đùa nghịch trên mái tóc cô, đặt nụ hôn trên xương quai xanh, cái cổ khêu gợi lưu lại dấu vết.

“Á” Mỗi lần cô nhẹ nhàng kêu lên đều khiến anh muốn xâm nhập, toàn thân thở dốc, anh không thỏa mãn.

Nụ hôn tiếp tục đi xuống, anh dùng kỹ thuật thành thục, dụng ý che chở, trêu đùa nơi đỏ thắm, thở gấp, lại tiếp tục đi xuống, cho đến khi tách hai chân cô ra, cúi đầu.

Diệp Hân Đồng ưỡn thân thể, hai tay nắm chặt, cả người run rẩy.

Nụ hôn của anh, đầu lưỡi phối hợp uyển chuyển triền miên, như sóng biển va vào thuyền, lại như ánh nắng ban mai ngày đông, khiến cho cô không cách nào tự kiềm chế.

“A. Không dược…” Diệp Hân Đồng hơi đẩy anh ra, cơ thể không tự chủ được phản ứng run rẩy.

Mặc Tử Hiên ngẩng đầu, cười tà mị một tiếng.

“Cảm thấy không, đây mới thực sự là cắn”

Diệp Hân Đồng xấu hổ muốn đứng dậy, nhưng anh lại đột ngột đè cô xuống

“Không thích sao”

“Ưm”

“Thế thì thế này” Không đợi Diệp Hân Đồng trả lời, nụ hôn của anh đi lên, hạ thân cứng rắn xông phá tầng trở ngại, cọ sát, giữ tiết tấu vừa đủ.

Lần này khác với những lần triền miên trước, như hút thuốc phiện làm cô mê muội, lại như đánh trúng khiến cô điên cuồng.

Mặc Tử Hiên triệt để hiểu rõ cơ thể cô cần gì.

Cho lúc cơ thể cô khao khát, rút lúc cơ thể cô giãn ra.

Những nụ hôn triền miên rơi xuống

Tiếng va chạm biến mất trong tiếng động cơ máy bay.

Gào thét cuồng loạn.

Tình cảm chân thành toàn lực được phóng thích…

Cho đến khi mệt mỏi kèm theo thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.

================================

Khi trời rạng sáng, mặt trời vẫn chưa ló ra khỏi tầng mây, bọn họ đã đến Lhasa.

Diệp Hân Đồng nhìn lên bầu trời, một màu lam bát ngát, những đám mây cũng trắng lạ thường, nhìn ra xa xa, có thể thấy những dãy núi triền miên không dứt, có cảm giác trống trải, ngăn cách.

Mặc Tử Hiên dăt tay Diệp Hân Đồng.

“Cảm giác thế nào?” Anh dường như cũng mỉm cười nhìn về phía đắng xa.

“Hả” Diệp Hân Đồng xấu hổ đỏ mặt “Bình thường, lần sau cố gắng nữa”

Mặc Tử Hiên nén cười to, kích động nhìn Diệp Hân Đồng “Anh hỏi em có thích bờ biển ở đây không? Em đang nghĩ gì vậy?”

Diệp Hân Đồng suýt ngất, cô lúng túng lườm anh một cái.

“Đi nào” Cô bước xuống bậc thang.

Vừa xuống dưới, một chiếc xe đã dừng trước mặt cô.

“Đến cung điện Potala”. Mặc Tử Hiên đẩy cô vào xe, vừa chui vào vừa nói.

Tâm trạng của Diệp Hân Đồng có vẻ rất tốt, nhìn Mặc Tử Hiên, anh có đôi lông mi thật dài, con ngươi đen láy, khuôn mặt hoàn mỹ, nhìn kỹ, cái tên yêu nam này dáng dấp cũng không tệ.

Mặc Tử Hiên đột nhiên quay sang Diệp Hân Đồng, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, thì thầm vào tai Diệp Hân Đồng “Không phải bây giờ em lại muốn đấy chứ?”

Phụt? Hắn lúc nào cũng như vậy, không có lúc nào nghiêm chỉnh.

“Muốn cái đầu anh” Diệp Hân Đồng lườm.

Mặc Tử Hiên tựa đầu trên vai cô “Em muốn đầu anh à? Vậy thì lấy đi, anh cho em, em chỉ thấy hứng thú với miệng của anh thôi à?”

Diệp Hân Đồng lúng túng nhìn tài xế, đẩy đầu anh ra “Anh ở đây nói lung tung cái gì thế? Xong chưa?”

“Ha ha ha, đừng mà, dựa vào em thế này thật thoải mái.” Mặc Tử Hiên cọ đầu vào mặt Diệp Hân Đồng mè nheo.

“Anh đi đi” Diệp Hân Đồng đẩy đầu Mặc Tử Hiên ra, nhưng anh lại đổ rầm vào.

Cô đành mặc anh tùy ý.

Ánh mắt Diệp Hân Đồng rơi ra ngoài cửa sổ.

Lhasa rất đặc sắc, kiến trúc rất đặc thù, thứ tơ lụa đặc thù, cả những bức bích họa cũng đặc thù làm cho cao nguyên này trở nên tuyệt đẹp.

Rất nhiều xe 3 bánh treo lục lạc đi qua mặt cô, màu bạc đặc biệt trắng sáng, thậm chí trang phục của người Tây Tạng cũng tạo nên một phong cảnh đặc biệt.

Xe đến cung điện Potala.

Mặc dù mới sáng sớm, nhưng ở quảng trường cung điện Potala đã rất náo nhiệt, vài người mặc đồng phục truyền thống có vẻ giống người ở thành thị tới nằm trên mặt đất thành tâm cầu phúc, một bà lão đã có tuổi lần tràng hạt trong tay, miệng lẩm bẩm.

Diệp Hân Đồng nhìn cung điện to lớn, trong ánh nắng ban mai, màu trắng của cung điện dưới ánh hồng quang trở nên hùng vĩ lạ thường.

Cung điện được xây dựng ở lưng chừng núi, chủ yếu có 3 màu trắng, hồng, vàng. Nghe nói mỗi một màu sắc có một ý nghĩa riêng, ví dụ màu đỏ dùng cho cuộc họp của các Lạt ma (các thầy tu ở Tây Tạng), màu trắng thường là nơi cư trú. Dĩ nhiên các màu sắc đều có ý nghĩa của nó, Diệp Hân Đồng cũng không tra cứu.

Cô chỉ muốn ở cùng với người đàn ông mình yêu là đủ vui vẻ rồi, bất kể là ở Nam Cực hay trong núi lửa.

Mặc Tử Hiên dắt tay Diệp Hân Đồng, trên bậc thang cung điện, cô say sưa ngắm nhìn bốn phía.

Bậc thang đã cũ, trong khe hở cỏ thi nhau mọc, rất nhiều bức tường đã tróc ra, nhiều vết ố cũ.

Diệp Hân Đồng đột nhiên bật cười.

Mặc Tử Hiên ngạc nhiên nhìn cô “Em cười cái gì?”

“Chỗ này cổ kính chẳng thua gì Hàn cung, nhưng ở đây lại càng trống trải mênh mông, có cảm giác một nơi thì lịch sự tao nhã, một nơi lại thấy cô đơn.”

“Vậy em thích loại nào?” Mặc Tử Hiên thử dò xét.

“Ở nơi hào hoa mà không có người yêu thương cũng chỉ là một cái hộp vô ích, ở một nơi mênh mông nhưng có người yêu sẽ cảm thấy ấm áp. Anh nói xem?” Diệp Hân Đồng cười hỏi ngược lại.

“Câu trả lời thông minh”

Mặc Tử Hiên dắt tay Diệp Hân Đồng đi xem cả cung điện Potala.

Bên trong chủ yếu là các tháp Phật, tượng đất, các bức bích họa, kinh văn, đồ ngọc, đồ gốm… có cảm giác như bảo tang.

Dĩ nhiên, còn có thể gặp các Lạt ma mặc áo cà sa bên trong cung điện.

Du lịch, quả thật phải có hai người đi mới có ý nghĩa.

Đi dạo cả cung điện xong, cũng đã gần trưa.

Hai người ăn cơm tại một quán ăn nổi danh ở đó.

Quán ăn rất đặc trưng với cái bàn gỗ vẽ hoa văn chìm chân chó, lò lửa sắt, bát may mắn, chén sứ, trên tường treo các bức tranh đặc sắc về văn hóa Tây Tạng.

Ăn cơm ở chỗ này, có một cảm giác đặc biệt.

Mặc Tử Hiên gọi gần như tất cả các món ăn, xúc xích, lúc mì thanh khoa, rượu, bơ trà, thịt dê bò, rau trộn lưỡi bò Tây Tạng, bánh bao, bột mì…

“Ăn nhiều một chút” Mặc Tử Hiên cười hì hì.

Diệp Hân Đồng không đáp lại anh, mà nhìn người đàn ông đằng sau anh, hắn có chút kỳ quái, tuổi tác tầm 60, dáng người gầy gò, đeo hoa tai, trên người treo đủ các thứ đồ ngổn ngang, cổ lủng lẳng ba cái dây chuyền, mỗi ngón tay đeo một cái nhẫn, mà những chiếc nhẫn này không phải là kim loại bình thường, có vẻ như là đặc sản dân tộc.

Nhìn quần áo hắn là trang phục truyền thống của người Tây Tạng, màu sắc sặc sỡ, in nhuộm nhiều hình thù.

“Em nhìn cái gì vậy?” Mặc Tử Hiên bĩu môi làm nũng “Em nhìn người đàn ông khác anh sẽ ghen”.

Mặc Tử Hiên cười quay đầu lại, thấy người đàn ông sau lưng, sắc mặc trở nên nặng nề khác thường.

“Ông ta ăn mặc có vẻ kỳ quái” Diệp Hân Đồng thì thào.

Nhưng Mặc Tử Hiên dường như không nghe thấy lời cô, anh ngơ ngác nhìn vào không trung như đang suy tư điều gì.

“Này, anh sao vậy?” Diệp Hân Đồng đẩy tay anh một cái.

Mặc Tử Hiên tỉnh lại.

“Người đàn ông sau lưng nếu anh không nhầm chính là Phác Nhật Trung hành tung bí ẩn.” Mặc Tử Hiên lại quay lại nhìn người đàn ông, thần sắc có vẻ nặng nề.

Nghe đến cái tên này, lòng Diệp Hân Đồng bị đả kích, cô nở nụ cười nhạt “Không ngờ lại gặp ông ta ở đây”

Diệp Hân Đồng vẫn nhìn chằm chằm vào mặt Mặc Tử Hiên, xem ra, anh không thể từ bỏ thân phận của mình rồi, anh vẫn một lòng một dạ muốn lên ngôi vị hoàng đế.

======================

Mặc Tử Hiên vừa đứng lên định chào hỏi Phác Nhật Trung.

Đột nhiên ở cửa nhà hàng xuất hiện vài kẻ không rõ tên tuổi, trong tay cầm côn gỗ, trông chẳng có ý đồ gì tốt đẹp.

Phác Nhật Trung nhìn mấy tên thổ dân Tây Tạng lập tức ngồi xổm xuống gầm bàn, trốn dưới khăn trải bàn, những kẻ này có vẻ không phát hiện ra hắn.

Mặc Tử Hiên nhìn về phía mấy kẻ Tây Tạng đó, chờ đến khi có người nhìn anh, Mặc Tử Hiên ngang nhiên nhìn Phác Nhật Trung đang trốn dưới gầm bàn.

Diệp Hân Đồng kinh ngạc với hành vi đó, sững sờ lặng người nhìn anh.

Mấy tên Tây Tạng kia phát hiện có điều gì khác thường, thét nhau vào tìm.

Một tên phát hiện ra Phác Nhật Trung, nói huyên thuyên vài câu gì đó.

Mấy kẻ đó kéo nhau vào, cầm đầu là một gã trung niên cao to béo mập lôi Phác Nhật Trung từ dưới gầm bàn ra, bô bô không hiểu nói cái gì. Một quả đấm nặng nề vung về phía Phác Nhât Trung.

Ông ta rất sợ, run lẩy bẩy, đến một câu cũng không thể mở miệng.

Cái tên to béo đó lôi cổ áo Phác Nhật Trung đi, có vẻ quả đấm kia chưa đủ giải hận.

Diệp Hân Đồng nhìn Mặc Tử Hiên, Mặc Tử Hiên để mấy tờ nhân dân tệ lên bàn, kéo Diệp Hân Đồng đi theo đám người Tây Tạng.

Diệp Hân Đồng không hiểu anh muốn làm gì, đành mang theo nghi vấn ngây ngốc chạy theo anh.

Đám người Tây Tạng lên một chiếc máy kéo.

Mặc Tử Hiên lập tức nhảy lên xe đuổi theo.

“Anh làm gì thế, muốn bọn họ phát hiện Phát Nhật Trung núp dưới gầm bàn?” Diệp Hân Đồng hồ nghi hỏi.

Mặc Tử Hiên không trả lời, anh nhìn chằm chằm chiếc máy kéo trước mặt, ánh mắt thâm trầm, nhìn mấy tên Tây Tạng kia đang túi bụi đấm Phác Nhật Trung.

Anh nhìn thấy máy kéo dừng lại, Phác Nhật Trung bị bắt xuông.

Mặc Tử Hiên nhếch miệng, trên mặt lộ một nụ cười kín đáo “Cơ hội của chúng ta tới rồi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.