Yêu Gỉả, Thích Thật – Điện Hạ, Người Thật Là Hư

Chương 117: Chương 117: Yêu anh, có nên chúc phúc cho anh?




Cô ngồi xổm xuống.

Đầu lưỡi đỏ thắm chạy vòng quanh chẳng theo quy luật nào. Ở phương diện này, khả năng lĩnh ngộ của cô có vẻ rất cao, anh cảm thấy cơ thể phản ứng khát vọng mãnh liệt.

Đột nhiên, điện thoại di động của anh vang lên.

Diệp Hân Đồng ngẩng lên nhìn anh.

Anh đè đầu cô xuống “Đừng để ý đến nó, tiếp tục đi.”

Giọng anh trầm khàn mang theo một chút hưng phấn.

Diệp Hân Đồng cúi đầu tiếp tục. Mặc dù không thuần thục nhưng vẫn nhớ cảm giác ăn kem thế nào, cứ theo đó mà làm.

Điện thoại vẫn tiếp tục đổ chuông.

Mặc Tử Hiên bất đắc dĩ cầm lên, muốn tắt đi.

Đột nhiên nhìn thấy số điện thoại làm anh kinh ngạc.

Anh lập tức đứng lên, thần sắc trở nên nặng nề.

Diệp Hân Đồng cảm thấy sự khác thường của anh, cô dịu dàng giúp anh quấn khăn tắm, lo lắng nhìn mặt anh.

Anh nói bằng tiếng Hàn, cô không hiểu lắm, nhưng sắc mặt anh không tốt chút nào. Chân mày nhíu chặt thật lâu mà không giãn ra.

“Sao thế?” Chờ anh cúp điện thoại xong, Diệp Hân Đồng mới hỏi.

Mặc Tử Hiên không trả lời, như đang chìm đắm trong mạch suy nghĩ, một hồi lâu sau, anh nắm bả vai Diệp Hân Đồng nói: “Bây giờ chúng ta trở về Hàn cung, bất kể xảy ra chuyện gì, em chỉ cần tin tưởng anh là được.”

Lòng Diệp Hân Đồng trầm xuống, cô cảm thấy tình thế có vẻ nghiêm trọng.

“Là chuyện của Kim Lệ Châu sao?” Cô dò xét thử.

“Kim Thụy Tường đưa Kim Lệ Châu đến Hàn cung, điện thoại là ông ta gọi, lần này… muốn toàn thây mà lui e là khó rồi, chiêu này của mẫu thân thật độc ác.” Mặc Tử Hiên nhếch miệng, vô cùng thương cảm.

“Xin lỗi anh” Không biết vì sao, cô nghĩ đây là lỗi của mình, vì cô mà anh rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Mặc Tử Hiên thấy Diệp Hân Đồng áy náy, ngược lại cười nhạo “Sao em phải xin lỗi, chờ mọi việc giải quyết xong thì lấy lòng anh cho tốt là được, vừa rồi em như vậy, anh rất thích.”

“Được, khi mọi việc được giải quyết xong, anh muốn thế nào cũng được.” Diệp Hân Đồng nhẹ nhàng nói, nhưng trong lòng lại có dự cảm chẳng lành, bọn họ có thể sẽ không còn cơ hội ở bên cạnh nhau.

Xe chạy về hướng Hàn cung, Diệp Hân Đồng tựa vào bả vai anh, im lặng không nói gì.

Mặc Tử Hiên hình như cũng đăng suy tư, vẻ mặt nặng nề.

Cuối cùng cũng đến cửa Nguyệt Hàng Hành cung, Mặc Tử Hiên xuống xe, Diệp Hân Đồng kéo anh. Nét mặt cô vừa bi thương vừa nghiêm túc, đôi mắt chớp chớp hiện rõ quyết định gian nan.

“Mặc Tử Hiên, em yêu anh.”

Mặc Tử Hiên sửng sốt, im lặng nhìn Diệp Hân Đồng, anh đoán cô nói những lời này vào lúc này là có ý đồ.

“Nhưng chỉ cần như vậy là được rồi, cảm ơn anh đã cho em cảm giác được yêu lần đầu tiên.” Một giọt nước mắt rơi xuống.

Mặc Tử Hiên nhíu mày “Em nói vậy là có ý gì?”

“Nếu vì em mà anh mất đi người thân, có thể mất cả ngôi vị hoàng đế, cả đời này em cũng không thể thanh thản, sẽ luôn thấy gánh nặng.” Cô nói trái lương tâm của mình, chỉ không muốn thấy anh khó cả đôi đường.

“Nhưng mà…”

“Không nhưng gì cả. Thời gian chúng ta biết nhau cũng không dài, đang trong giai đoạn say đắm, nhất thời ý loạn tình mê cũng là bình thường, chờ sau khi em về Trung Quốc, tất cả sẽ lùi vào quên lãng, nhưng mà, em sẽ mãi mãi nhớ anh. Còn nữa, kỹ thuật của anh em rất thích.” Cô chảy nước mắt, nói như lúc sinh ly tử biệt.

“Đồ ngốc này” Mặc Tử Hiên ôm chặt cô, lòng đầy cảm xúc “Anh sẽ không buông em ra” Anh nói như cam kết.

“Tình yêu thật đau khổ” Diệp Hân Đồng nằm trên vai Mặc Tử Hiên khóc nức nở.

“Có khổ mới biết ngọt ngào, không trải qua đau khổ sẽ không biết quý trọng sự ngọt ngào như thế.” Mặc Tử Hiên miễn cưỡng nở nụ cười an ủi.

Anh đi vào cửa Nguyệt Hàng Hành cung, ánh mắt thâm trầm.

=====================

Ở đó chỉ có Lão Kim, Cổ Phi, Hàn thượng cung, Kim Thụy Tường và Kim Lệ Châu.

Sắc mặt Kim Thụy Tường không tốt chút nào, có vẻ sắp bùng nổ tức giận.

Diệp Hân Đồng theo sau Mặc Tử Hiên, đây là lần đầu tiên cô gặp tổng thống. Nhìn ông ta đứng rất uy nghiêm, phong thái không giận mà uy, giống như một cái nhấc tay có thể ảnh hưởng đến số kiếp cả thế gian.

Ông ta khí thế hừng hực, Cổ Phi cũng phải cung kính, gương mặt đầy áy náy.

“Con gái tôi không xứng với anh sao?” Kim Thụy Tường uy nghiêm nói, như khẳng định một điều vô lý, như áp xuống một ngọn núi.

Mặt nặng nề sát khí.

Mặc Tử Hiên không nói gì.

“Cậu có thể thoát khỏi mê cung, ta rất đề cao, nhưng cũng không chứng tỏ cậu là người duy nhất ta ủng hộ, ta tin là Lee Yul cũng có thể làm được việc đó, nếu không phải Lệ Châu một lòng một dạ với ngươi, việc ủng hộ người không phải là máu mủ chính thống cũng rất nguy hiểm.” Ngụ ý của ông ta rất rõ ràng.

Cổ Phi vội vã “Không phải như vậy. Thằng bé này rất có tình cảm với Lệ Châu, đều tại người mẹ này, quá bức bách nên nó mới gây ra chuyện phản nghịch như thế.”

Bà giải thích thay Mặc Tử Hiên.

Kim Thụy Tường rất muốn tìm một bậc thang cho Mặc Tử Hiên xuống, nhưng khi nhìn vẻ mặt chẳng có biểu lộ gì của anh, hỏa khí lại tăng lên “Ép? Con gái tôi cũng không cần bị buộc cưới. Còn nữa, còn trẻ tuổi mà không biết nhìn trước ngó sau, suy tính hậu quả thì thất bại sẽ nhiều hơn thành công.”

Kim Thụy Tường tức giận đứng lên, nhìn sang phía Mặc Tử Hiên vẫn đang im lặng “Xem ra không cần phải tiếp tục đàm phán”

Dứt lời, ông kéo Kim Lệ Châu đi, nhưng động tác rất chậm, hiển nhiên là đang chờ Mặc Tử Hiên giữ lại.

Mặc Tử Hiên đứng lẳng lặng, Cổ Phi căng thẳng tái nhợt cả mặt.

Kim Thụy Tường bước qua Mặc Tử Hiên mà anh vẫn thờ ơ, ông ta lộn trở lại, tới trước mặt anh “Ta biết là cậu có chút tài quân sự, nhưng cậu nghĩ rằng không có sự trợ giúp của ta cậu có thể thành công sao? Lý trí vương truyền ngôi cho cậu chẳng qua cũng vì có ta đứng phía sau trợ giúp. Nếu không có sự ủng hộ của ta, ngôi vị hoàng đế chưa chắc đã thuộc về cậu.” Kim Thụy Tường cho Mặc Tử Hiên thêm một cơ hội cuối cùng.

Nói thật, ông rất đề cao Mặc Tử Hiên, đã nhiều năm, mặc dù ông nắm giữ phần lớn quân lực, nhưng trong lúc cầm quyền, luôn bị Lý trí vương chèn ép. Hiện tại, ông cũng mơ hồ có cảm giác binh lực của Lý trí vương đã suy yếu, cho nên, ông cũng không nghĩ là Lý trí vương sẽ truyền ngôi cho con ruột của mình.

“Ông hà tất phải làm như vậy vì tôi?” Mặc Tử Hiên tỉnh táo mà nói.

Sự trầm mặc của anh ngược lại khiến Kim Thụy Tường tin rằng anh có những nỗi niềm khó nói. Theo sự quan sát nhiều năm của ông, Mặc Tử Hiên không phải là người không để ý đến hậu quả.

“Ta cho cậu 3 tháng để cưới Kim Lệ Châu, cậu có đồng ý hay không?” Kim Thụy Tường ra tối hậu thư. Đây là cơ hội cuối cùng.

Mặc Tử Hiên không nói lời nào.

Cổ Phi căng thẳng đến mức vã mồ hồi cũng đi tới vội vã nói: “Cưới chứ, dĩ nhiên là cưới rồi.”

Kim Thụy Tường nghe những lời của Cổ Phi như nước đổ lá khoai, ánh mắt vẫn dán chặt trên mặt Mặc Tử Hiên, chờ anh đưa ra một câu trả lời chắc chắn.

Mặc Tử Hiên dường như đang gian nan đưa ra một quyết định.

Ánh mắt Kim Thụy Tường từ từ chuyển sang Diệp Hân Đồng nãy giờ vẫn cúi đầu.

“Không phải cậu không cưới con gái tôi vì cô ta chứ? Giữa giang sơn và mỹ nhân, cậu lại lựa chọn mỹ nhân, quả nhiên anh hùng không qua nổi ải mỹ nhân, nhưng trong mắt ta, những người phụ nữ mà đàn ông không vượt qua được đều là những kẻ tầm thường.”

Kim Thụy Tường nghiêm nghị nói.

“Không phải, Tử Hiên không phải vì cô ta mà là vì…” Cổ Phi nóng vội muốn giải thích, nhưng nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của mặc, bà không còn dũng khí nói tiếp.

Con trai bà quá phản nghịch, quái đản, bà không thể nắm giữ.

“Thật ra thì, tôi hiểu rõ nỗi khổ tâm của Điện hạ. Có thể cho Điện hạ suy nghĩ vài ngày được không?” Lão Kim hòa giải.

Kim Thụy Tường liếc mắt nhìn một lượt Mặc Tử Hiên, Diệp Hân Đồng rồi đến Kim Lệ Châu.

“Trung Quốc có một câu chuyện lịch sử nổi tiếng, Tây Sở Bá Vương vốn là một nhà vua có năng lực thống nhất thiên hạ, vì không nghe lời khuyên giải của á phụ mà chỉ lo cưng chiều Ngu Cơ, kết quả lao xuống Ô Giang tự vẫn, đàn bà, chỉ là hống nhan họa thủy. Ba ngày sau, hãy tới phủ của ta nói rõ tình hình.” Kim Thụy Tường quay đi mang theo Kim Lệ Châu.

Kim Thụy Tường vừa đi, Cổ Phi lập tức tới trước mặt Mặc Tử Hiên “Hồng nhan họa thủy, đạo lý này so với ta con phải hiểu hơn, Trần Viên Viên, Ngu Cơ, Dương Ngọc Hoàn không kẻ nào không mắc phải, con đừng có hồ đồ, Kim tổng cho con cơ hội này, con tốt nhất đi nói lời xin lỗi, tất cả vẫn đang nằm trong bàn tay chúng ta.” Cổ Phi khuyên giải đầy ngụ ý.

Mặc Tử Hiên cười lạnh “Bá Vương Biệt Cơ là chuyện xưa rồi, con cũng đã nghe qua, một câu chuyện phụ nữ thông minh, đàn ông thất bại, chẳng qua là sách lược sai lầm, lại đổ lỗi cho phụ nữ. Trần Viên Viên cũng chỉ là thổi phồng kết quả, chỗ nào cũng sai, nói chi đến Dương Ngọc Hoàn, quản lý sai lầm, bị những kẻ dã tâm khác bành trướng, lại đổ lỗi nên người phụ nữ tay không vũ khí, mẫu thân, người cũng là hồng nhan họa thủy sao? Bởi vì người, ba mới vô duyên vô cớ bị đuổi giết dẫn đến mất tích?”

Cổ Phi lại giơ tay lên, nhưng không dám đánh.

Mặc Tử Hiên khinh khỉnh châm chọc.

“Lão Kim, vào đây một chút” Mặc Tử Hiên đi thẳng về phòng, Lão Kim nặng nề đuổi theo.

Diệp Hân Đồng nhìn bóng lưng bọn họ biến mất, mặc dù cô không hiểu họ nói gì, nhưng trong lòng có cảm giác mất mát. Mặc Tử Hiên lẽ ra nên ản ủi cô, đưa cô đi theo chứ không phải vứt cô chơ vơ ở đại sảnh thế này.

Cổ Phi đến bên cạnh Diệp Hân Đồng, hung hăng nói bằng tiếng Trung: “Tử Hiên đã bị ngươi hại thê thảm rồi, cô đã thỏa mãn chưa?

“Tôi không hại gì anh ấy cả” Diệp Hân Đồng tâm tình nặng trĩu, ánh mắt vẫn hướng về cánh cửa phòng Tử Hiên đang đóng chặt.

==============================

“Nếu Kim Thụy Tường không ủng hộ Tử Hiên nữa, cô có biết hậu quả sẽ như thế nào không? Có khả năng nó sẽ không ngồi được vào ngôi vị hoàng đế, Lee Yul đã từng bị chèn ép sẽ không tha cho nó, chết là con đường duy nhất.” Cổ Phi vô cùng thương cảm nói.

Nghĩ đến anh sẽ chết, lòng Diệp Hân Đồng vô cùng đau khổ.

“Vậy thì bà hi vọng tôi sẽ làm gì?” Diệp Hân Đồng rối rắm hỏi.

“Đừng làm chướng ngại vật của Tử Hiên nữa, hãy trở về Trung Quốc, hoặc là…” Trong mắt Cổ Phi lóe lên một tia âm hiểm “Tôi có một nơi, đảm bảo nó vĩnh viễn sẽ không tìm được cô, có như vậy, nó mới an tâm cưới Kim Lệ Châu. Chờ nó cưới Kim Lệ Châu rồi, tôi sẽ thả cô ra.”

“Bà định giam giữ tôi?” Diệp Hân Đồng kinh ngạc hỏi.

“Chỉ là muốn xem tình yêu cô dành cho nó có đủ sâu đậm hay không mà thôi. Nếu quả thật yêu nó, thì sẽ biết thế nào là tốt nhất cho nó.” Đến thời điểm mấu chốt, Cổ Phi sẽ uy hiếp đến tính mạng Diệp Hân Đồng.

“Để tôi suy nghĩ.” Diệp Hân Đồng nặng nề đi về phía phòng mình.

Vào cửa, cô hít sâu, cảm thấy tâm trạng hết sức nặng nề, khiến cho đầu óc trở nên trống rỗng.

Cô quẳng túi lên giường, điện thoại văng ra ngoài.

Cô nhớ Lee Yul đã từng nói, ở đây nếu lúc nào không vui vẻ có thể gọi điện cho bạn bè, người thân để kể khổ.

Cô đến bên giường cầm điện thoại lên. Cô cheỉ nhớ được số điện thoại của mẹ và Tiểu Khả.

Con người vốn luôn đẹp đẽ khoe ra, xấu xa đậy lại, ngoại từ Tiểu Khả.

Cô gọi cho Tiểu Khả.

“Hân Đồng, mình cho câu biết một tin tốt, nghe nó Vũ Văn Thành sẽ bị điều đi nơi khác.”

Diệp Hân Đồng vẫn không nói gì, chỉ nghe thấy tiểu Khả hưng phấn gào lên.

Nhưng với tâm trạng nặng nề lúc này, cô chẳng có nổi nửa điểm hưng phấn.

“Á”

“Sao vậy?” Diệp Hân Đồng nóng nảy hỏi.

“Em còn biết gọi điện về sao? Tại sao không gọi cho anh, em biết anh lo lắng đến mức nào không?” Trong điện thoại truyền đến giọng Vũ Văn Thành, cái nhiệt độ ổn định ở 10o đó vì có thêm lửa tức, có vẻ ấm lên rồi.

“Sếp…” Diệp Hân Đồng trở nên uất ức “Bao giờ tôi có thể trở về?” Cô kích động hỏi, có lẽ lúc này trở về Trung Quốc, cả quãng đời còn lại không gặp Mặc Tử Hiên có khi lại là điều tốt.

Vũ Văn Thành kinh ngạc, như thể thông cảm với sự uất ức của cô, giọng điệu trở nên dịu dàng “Anh sắp được điều lên tuyến trên, đến lúc đó, anh sẽ sắp xếp đưa em trở về”

“Cảm ơn anh Vũ Văn Thành” Diệp Hân Đồng rất muốn khóc, trong lòng cảm thấy chua xót mất mát.

Cô muốn thoát ra.

“Em… ở đó có tốt không?” Vũ Văn Thành do dự rất lâu mới dám hỏi.

Không biết vì sao lúc này nghe thấy giọng Vũ Văn Thành cô lại đặc biệt muốn khóc. Có lẽ vì nghe được tiếng nói quen thuộc.

“Vâng, rất tốt.” Đáng tiếc cô không biết phải bày tỏ thế nào với anh.

“Đừng lo lắng, hãy giữ gìn sức khỏe, khi quay về, anh sẽ chăm sóc em, bác gái cũng không phải lo lắng, anh sẽ thường xuyên đến thăm.”

Giọng điệu Vũ Văn Thành rất chững chạc, thể hiện rõ sự quan tâm.

Trái tim cô quá đau, nước mắt rơi xuống.

Hít sâu, cố gắng không để giọng của mình trở nên nghẹn ngào.

“Cảm ơn anh, Vũ Văn Thành”. Cảm ơn anh đã chăm sóc mẹ cô, cảm ơn anh có thể đưa cô trở về, cảm ơn anh đã cho cô sự ấm áp khi cô cần.

“Em sao vậy?” Vũ Văn Thành nghi ngờ hỏi.

“Tình yêu rốt cuộc là cái gì?” Cô khóc hỏi, hít một hơi thật sâu, che đậy trái tim nhỏ máu “Yêu nhau mà không thể bên nhau, chúc phúc lại không làm được, thông cảm thì đầy uất ức. Yêu, cũng không còn sức, phát hiện, cái nó mang đến chỉ là gánh nặng.” Diệp Hân Đồng khóc thành tiếng.

Bên kia đầu dây, Vũ Văn Thành im lặng rất lâu.

“Đừng yêu người khác, đừng…” Anh nói như van xin.

Diệp Hân Đồng kinh ngạc, cô không nên tâm sự với Vũ Văn Thành, sao mình lại không có đầu óc như vậy.

Diệp Hân Đồng chùi nước mắt, miễn cưỡng nở một nụ cười “Sếp, anh sao vậy? Tôi đang xem TV. Phim truyền hình Hàn Quốc thật tuyệt. Nếu không có chuyện gì nữa, tôi cúp máy đây. Xin anh sớm cho tôi về nước, tôi nhớ mẹ, nhớ tiểu Khả, nhớ đồng nghiệp.”

Đầu dây bên kia vẫn im lặng rất lâu, im lặng đến nỗi làm Diệp Hân Đồng xấu hổ.

“Vũ Văn Thành” Diệp Hân Đồng nhẹ nhàng gọi.

“Ừ. Anh biết rồi, anh sẽ sớm nhậm chức. Giữ gìn sức khỏe, đừng mù quáng” Chất giọng ôn hòa dịu dàng của anh truyền đến.

“Ừm, cảm ơn” Diệp Hân Đồng chơ Vũ Văn Thành cúp điện thoại.

“Cái này… là số di động của em sao?” Vũ Văn Thành hỏi.

Diệp Hân Đồng đột nhiên cảm thấy cách nói chuyện chậm rãi này cũng thật ấm áp, có lẽ là cô quá nhớ nhà, có lẽ Trung Quốc vẫn cho cô sự ấm áp hơn cả.

Hàn Quốc là nơi không nên ở. Cô rất muốn trở về.

“Ừm. Vừa mới nạp thẻ”

Bên đầu kia, Vũ Văn Thành vẫn không cúp điện thoại. “Cái đó…”

Diệp Hân Đồng kiên nhẫn chờ anh hỏi, nhưng rất lâu mà không thấy anh nói gì.

“Sếp, anh rất thông minh, cái gì cũng tốt, cái gì cũng ưu tú, chỉ có một chút…” Diệp Hân Đồng chờ lâu quá mới nói.

“Cái gì?” Vũ Văn Thành hỏi.

“Anh có vấn đề về ngôn ngữ, chờ anh nói xong một câu, tôi đã chạy xong Marathon quay về rồi.” Cô ba hoa, cố gắng không nhớ đến chuyện tình đau khổ của mình.

“Biết rồi, anh chỉ là không biết phải nói thế nào. Cái đó, em trở về sẽ biết.”

“Là chuyện tốt hay chuyện xấu? Sẽ thưởng cho công trạng của tôi sao? Sếp, anh được điều lên trên, sau này phải chiếu cố cho tôi, dẫu sao chúng ta cũng là bạn học nhiều năm” Cô cố gắng đùa nghịch, nhưng trong lòng lại đầy chua xót.

“Chuyện tốt, khi nào em về sẽ nói.” Vũ Văn Thành dường như tâm trạng tốt hơn.

“Được, bye bye.” Diệp Hân Đồng định cúp điện thoại, nhưng sợ cúp rồi lại sẽ đau lòng, chỉ cần rảnh rỗi là cô sẽ không tự chủ được nhớ đến mặc, nghĩ đến anh lại nhớ đến những việc đáng ghét kia, mà nghĩ đến chúng cô lại đau lòng.

Diệp Hân Đồng hít sâu một hơi, nhanh chóng cầm điện thoại nói tiếp “Đúng rồi, sếp, chẳng phải bây giờ anh có người yêu rồi sao?”

Cô tinh quái muốn hỏi đến chuyện của Đề Na, không có ý gì khác chỉ là muốn chuyển hướng suy nghĩ của mình.

“Hả?”

“Hả?” Diệp Hân Đồng dẫn dụ anh nói chuyện.

“Anh có người yêu hay không chẳng phải em biết rõ hay sao?” Lúc nói chuyện này, Vũ Văn Thành đã cầm điện thoại của Tiểu Khả vào phòng làm việc của mình. Trong lòng anh, bạn gái chỉ có một mình Diệp Hân Đồng.

“Hả? À” Cô đã thấy rõ ràng anh và Đề Na ở trên giường hô mưa gọi gió, có thể xác nhận anh đã kết giao với Đề Na rồi. “Cũng đúng, đây chẳng phải là chuyện tốt mà anh nói sao?”

“Hả? Ừ. Bác gái đã đồng ý, anh cũng muốn kết hôn sớm. Em về sẽ nói sau.” Vũ Văn Thành đỏ mặt.

“Hả? Muốn kết hôn sao? Nhanh vậy?” Nhưng mà, nghĩ lại, hắn và Đề Na cũng đã lên giường. Đề Na thật có bản lĩnh, quả nhiên như Mặc Tử Hiên nói, chỉ cần cô muốn, đàn ông sẽ lao vào, cô chỉ còn biết chúc phúc mà thôi.

“Được, được. Tôi trở về sẽ nói sau, tôi cúp đây.” Diệp Hân Đồng nóng vội cúp điện thoại, vì trong lòng lại có chút cảm giác kỳ lạ.

Thật là mấy nhà sung sướng mấy nhà buồn, có người muốn kết hôn lại có người muốn chia tay.

“Cộc cộc cộc” Đột nhiên có tiếng gõ cửa, kéo cô ra khỏi suy nghĩ muộn phiền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.