“Lee Yul, nhân lúc tôi không có đây, cậu lại muốn bịa đặt sao?” Giọng Mặc Tử Hiên nhàn nhã ngạo mạn, tà mị cất lên.
“Tôi bịa đật hay không trong lòng anh biết rõ.” Lee Yul không hề tỏ ra yếu thế.
Diệp Hân Đồng thấy sắc mặc cả hai người đều không tốt, mặc dù là anh em sao họ có vẻ nóng nảy với nhau như vậy?
Đúng lúc này, Kim Lệ Châu ngoi lên.
Cô leo lên đến nơi, cởi đồ lặn, nở nụ cười ung dung thanh lịch với Mặc Tử Hiên.
“Lần này dưới biển em phát hiện ra một trò đùa.” Giọng Kim Lệ Châu du dương, hóa giải lúng túng.
Diệp Hân Đồng lặng lẽ lùi khỏi nơi bọn họ đứng.
“À? Trò đùa gì?” Mặc Tử Hiên nói tiếp lời cô, liếc Lee Yul một cái.
Kim Lệ Châu xòe hai tay, cô đang cầm một viên trân châu trắng chừng 1cm, ngọt ngào cười với Mặc Tử Hiên “Anh xem, số em không tệ, em sẽ dùng cái này làm thành dây chuyền, đeo trên cổ, kỷ niệm lần đi du lịch này.”
Cô đang ngụ ý nói điều gì đó.
Lúc cô tạm dừng, mọi người lục tục lên thuyền, chốc lát đã đông đủ.
Yoon Jin ngủ hết giấc trưa trên thuyền đi ra, vừa thấy viên trân châu trên tay Kim Lệ Châu tự nhiên nảy sinh lòng đố kỵ. Cô nhìn sợi dây thừng trên đất, nảy sinh một ý tưởng mờ ám.
“Điện hạ.” Cô ngọt ngào gọi, đi về phía Mặc Tử Hiên, qua chỗ dây thừng, cô cố ý mắc chân giả bộ vấp ngã lao về phía cô ta.
Kim Lệ Châu không đứng vững, nắm chặt trân châu, lùi về sau mấy bước, kéo dây thừng căng buồm, may mắn thoát nạn.
Nhưng, Diệp Hân Đồng đứng đằng sau lại gặp họa, sợi dây thừng bắn lên làm cô giật mình, theo bản năng lùi lại, đúng lúc vấp phải sợi dây thừng, ngã văng xuống biển.
Lee Yul nhanh tay nhanh mắt kéo Diệp Hân Đồng nhưng không đủ lực cũng bị cô lôi luôn xuống nước.
Mặc Tử Hiên cũng vội vàng nhảy xuống.
Vừa rơi xuống nước, chân Mặc Tử Hiên co rút đau đớn, chìm xuống.
Anh quá nóng vội, quên mất mình bị thương, càng ra sức đạp, chân càng đau đớn.
Diệp Hân Đồng vội bơi đến, giúp em nổi lên mặt nước.
“Đau chân quá.” Mặc Tử Hiên ôm bả vai Diệp Hân Đồng kêu ầm lên.
Diệp Hân Đồng cười một cái “Anh còn nói tôi đần, chân bị thương mà cũng nhảy xuống làm gì, định cứu tôi hay gây thêm phiền toái cho tôi?”
“Em là cảnh vệ của anh, cứu anh là trách nhiệm của em.”
Diệp Hân Đồng cười, lôi anh đến chỗ thang cuốn.
Yoon Jin áy náy tới kéo anh.
Lee Yul ở trên mặt biển nhìn thấy tất cả, tâm tình không tốt chút nào, cậu ghét sự phô trương của Mặc Tử Hiên.
Mặt Kim Lệ Châu cũng tệ không kém, cô ghen tị liếc nhìn Diệp Hân Đồng.
Diệp Hân Đồng leo lên thuyền, quay lại kéo Lee Yul lên.
Lee Yul kinh ngạc, đang định nắm lấy tay cô, Mặc Tử Hiên đột ngột lôi Diệp Hân Đồng đi.
“Này, anh làm gì thế?” Diệp Hân Đồng hỏi Mặc Tử Hiên.
“Em phải bôi thuốc giúp em, đều là lỗi của em.” Hắn la ầm lên, liếc mắt nhìn Lee Yul đang tự bò lên.
Diệp Hân Đồng liếc nhìn chân anh, băng gạc đã ướt sượt, sâu trong đáy lòng có chút cảm động. Cô vừa ngồi chồm hổm xuống, thả lỏng người.
Yoon Jin cầm hòm thuốc đi tới.
“Điện hạ, em giúp người bôi thuốc. Đó là lỗi của em.” Yoon Jin nũng nịu ngồi xổm xuống.
Diệp Hân Đồng lập tức đứng dậy, đi về hướng khoang thuyền.
Tâm trạng của Kim Lệ Châu rất phức tạp, cô và Diệp Hân Đồng bốn mắt nhìn nhau, không biết vì sao, Diệp Hân Đồng lại có cảm giác áy náy khó giải thích với cô ta. Như thể có cảm giác xấu hổ của Tiểu Tam đối mặt với chính phòng, cô lập tức cúi đầu, thả ánh mắt vào cái chân của Mặc Tử Hiên.
Băng gạc được tháo ra, mắt cá chân của anh vẫn sưng vù.
Yoon Jin cẩn thận bôi thuốc rồi quấn băng khác.
Thuyền nhổ neo, chạy đi, người trên thuyền mỗi người một tâm trạng, có vui vẻ, có buồn bực, ghen tỵ có, xấu hổ cũng có, thậm chí cả âm mưu.
Vừa về tới biệt thự, Diệp Hân Đồng nằm chết dí trên giường, mệt muốn lả đi, cô lấy cái hộp Lee Yul đưa từ dưới gối ra.
Nhìn nó thở dài.
“Bây giờ mình đã biết thế nào là củ khoai lang làm bỏng tay. Vật này, mình không nên nhận, muốn trả lại thì sợ cái tính đa sầu đa cảm của hắn. Aizz”
==============================
“Cộc cộc cộc” Có tiếng gõ cửa.
Diệp Hân Đồng ném cái hộp trên giường, mệt mỏi bò xuống, lúc này còn ai tới tìm cô a!
Diệp Hân Đồng nghi ngờ ra mở cửa, lại thấy Kim Lệ Châu đang cười ngọt ngào đứng bên ngoài.
Diệp Hân Đồng kinh ngạc, cô cảm thấy chẳng có gì để nói với cô ta.
“Không mời tôi vào sao?” Kim Lệ Châu cười hết sức thân thiện, lịch sự cao quý.
“À” Diệp Hân Đồng lập tức cung kính nhường lối.
Kim Lệ Châu vào nhà, liếc mắt một cái thấy ngay cái hộp, mắt cô lóe lên một tia tối tăm, cầm cái hộp lên, mở ra.
Thấy viên hắc trân châu bên trong, tâm tình cô bất ổn, lộ rõ ánh mắt ghen ghét. Nhưng rồi cô hít sâu một hơi, ngụy trang bằng khuôn mặt tươi cười, nhưng cái khuôn mặt này rất khó coi, bởi vì hô hấp của cô không thể nào bình tĩnh được.
“Cái dây chuyền này đẹp quá, là của Diệp Hân Đồng tiểu thư sao?” Cô quay lưng về phía Diệp Hân Đồng hỏi, cố gắng hết sức để kìm nén cơn giận.
Sợi dây chuyền quý giá này nếu không phải Mặc Tử Hiên thì là Lee Yul đưa, mà cả hai người đều là người đàn ông cô quan tâm, một người cô yêu, còn một người cô nghĩ là sẽ vĩnh viễn yêu cô.
“Hả? À”
“Pặp” Kim Lệ Châu đóng cái hộp, quay lại, nở nụ cười ưu nhã “Là thế này, thứ 6 tuần sau, có một cuộc tụ tập ở nhà tôi, tôi muốn mời cô đến.”
“Tôi ư? Tôi không đi được, thứ 6 tuần sau tôi vẫn phải làm việc.”
“Vậy thì chọn lúc cô không phải làm việc đi.” Kim Lệ Châu tiếp tục nở nụ cười mê người.
“Hả?” Diệp Hân Đồng rất nghi ngờ, cô có cảm giác đó là một bữa tiệc Hồng Môn.
“Ý tôi là muốn làm bạn với Diệp Hân Đồng tiểu thư, cho nên muốn tổ chức một cuộc tụ tập, mời thêm vài người bạn của tôi cho đông vui.” Kim Lệ Châu giải thích.
Làm bạn bè với cô? Diệp Hân Đồng cảm thấy không thể tin nổi.
“Không cần đâu, tôi là người Trung Quốc, chỉ đến Hàn Quốc làm nhiệm vụ một thời gian rồi sẽ trở về, hơn nữa, chắc khó có cơ hội trở lại Hàn Quốc nữa, tấm lòng của cô tôi xin nhận.”
Kim Lệ Châu quan sát Diệp Hân Đồng, cô gái này mặt ngoài trông ngu ngốc nhưng có vẻ không phải như vậy.
Kim Lệ Châu càng cười tươi hơn “Ý cô là tôi không đủ tư cách làm bạn cô ư?”
“Tôi không có ý đó, Kim tiểu thư là lá ngọc cành vàng, tôi với không tới.” Diệp Hân Đồng khiêm tốn nói.
“Cộc cộc cộc.” Lại có tiếng gõ cửa.
Diệp Hân Đồng căng thẳng trong lòn, cô không muốn Kim Lệ Châu thấy Mặc Tử Hiên hay Lee Yul đến tìm cô, lúc này cô rất muốn phủi sạch quan hệ với bọn họ.
Kim Lệ Châu mắt đầy hận ý đi ra mở cửa.
Yoon Jin nhìn Kim Lệ Châu kỳ quái sao cô ta lại ở đây. Cô nhíu mày nhìn Diệp Hân Đồng vừa thở phào nhẹ nhõm: “Chắc tôi nên đi”
Kim Lệ Châu thấy đó là Yoon Jin thì hận ý biến mất, đi ra khỏi phòng.
“Sao cô ấy lại tìm đến cô? Muốn hợp tác với cô chèn ép tôi sao?” Yoon Jin đứng ở cửa hỏi Diệp Hân Đồng.
Lúc này Diệp Hân Đồng có cảm giác mình vô cùng bất lực, cuộc đấu tranh giữa những người phụ nữ này quá phức tạp.
“Không phải, là cô ấy định mời tôi đến một cuộc họp mặt, nhưng tôi từ chối.” Diệp Hân Đồng quay vào thu xếp đồ đạc.
“Đó là muốn lôi kéo cô đối phó với tôi. Tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô ta.” Yoon Jin phẫn hận nhìn hướng Kim Lệ Châu biến mất.
Diệp Hân Đồng thật sự không thể làm gì, họ chẳng qua muốn tranh giành Mặc Tử Hiên, cô thì không muốn, lôi cô vào làm gì.
Lúc đi ra, Kim Lệ Châu kép tay Mặc Tử Hiên vào xe, Yoon Jin cũng chen vào.
Cái cục diện này, cô nên tránh.
Diệp Hân Đồng chờ hai chiếc xe cao cấp chuyển bánh, xe của Lee Yul dừng trước mặt cô, cậu ta dịu dàng nói: “Lên đi”
Diệp Hân Đồng vẫn nhớ vừa rồi hắn quên mình cứu cô, nhưng mà cô lên xe của hắn, sẽ chỉ khiến cho quan hệ trở nên phức tạp. Cô chỉ nhẹ nhàng lễ phép gật đầu, nhưng đi đến chiếc xe phía sau, trèo lên.
Mặc Tử Hiên không ngừng nhìn qua gương chiếu hậu, cười vui vẻ, hài lòng với hành động của Diệp Hân Đồng.
Anh thanh thản dựa vào ghế nghỉ ngơi, mặc cho hai ả trên xe gầm gừ nhau.
================================================
Xe đưa Kim Lệ Châu về trước.
“Điện hạ” Yoon Jin nũng nịu từ ghế lái phụ quay đầu xuống gọi.
Mặc Tử Hiên mở mắt, nhếch miệng một cái nhạt toẹt, ánh mắt sâu hun hút, chờ Yoon Jin nói.
“Người thật sự sẽ lấy Kim Lệ Châu ư? Vậy em thì làm thế nào?” Yoon Jin khóc nức nở, nước mắt lã chã rất sinh động.
Mặc Tử Hiên không trả lời, đáy mắt trở nên thâm trầm, như đang nghiền ngẫm vấn đề này.
“Kim Lệ Châu trông thế, nhưng người đừng tưởng cô ấy sẽ là mẹ hiền vợ đảm, chờ sau khi kết hôn với người, sẽ không tha cho em, cộng với thực lực của cha cô ấy, không biết sau này em sẽ chết thế nào? Điện hạ, đừng lấy cô ấy được không?” Yoon Jin tiếp tục nói rất oan ức.
“Về thôi.” Mặc Tử Hiên nhạt nhẽo nói, như thể cũng đang lo lắng vấn đề này, giọng điệu có vẻ nặng nề. Con ngươi sâu thẳm bị bịt kín bởi sắc thái bất đắc dĩ.
“Điện hạ…” Yoon Jin vẫn tiếp tục thỉnh cầu.
Mặc Tử Hiên giơ tay trái lên, ý bảo cô đừng nói nữa, anh nằm trên ghế, tiếp tục nhắm mắt.
Lúc anh trở về Nguyệt Hàng Hành cung, Diệp Hân Đồng cũng đã về trước.
Anh đi về phía phòng Diệp Hân Đồng, Hàn thượng cung ngăn trước mặt anh, cung kính nói: “Lý Trí vương nói rằng tối nay sẽ ăn tối ở Tử Hiên điện.”
“Biết rồi.” Mặc Tử Hiên nói xong không để ý tới cô ta, tiếp tục đi tới phòng Diệp Hân Đồng.
“Cảnh vệ Diệp sẽ đi cùng đến đó.”
Mặc Tử Hiên dừng bước, cau mày quay đầu lại “Cô ấy chắc đủ mệt rồi, không cần trực. Đi chuẩn bị chút gì ăn đi, chắc cô ấy đói rồi.”
“Lần này Lý trí vương yêu cầu cảnh vệ Diệp sẽ cùng dùng cơm.” Hàn thượng cung cung kính trả lời.
“Tôi biết rồi, lát nữa tôi và cô ấy sẽ cùng đi.” Mặc Tử Hiên nghi ngời đi tới phòng Diệp Hân Đồng.
Lý trí vương vì sao muốn mời Diệp Hân Đồng ra mặt, bữa tiệc này sẽ có sóng gió gì, chẳng lẽ kẻ nào lợi dụng chuyện Lee Yul bị hại ra bàn tán, anh có linh cảm không lành.
Anh đặt tay lên nắm đấm cửa, nhưng không mở được ra.
Hơi buồn bực, gõ cửa phòng Diệp Hân Đồng.
“Này, ở nhà cần thiết phải khóa cửa không? Đề phòng ai? Yên tâm, chân anh bị thương, không phải là đối thủ của em, mở cửa nhanh.”
Diệp Hân Đồng mở cửa.
Mặc Tử Hiên thấy cô trong khuôn mặt mệt mỏi, mái tóc rối tung cùng với bộ đồ ngủ rộng thùng thình.
“Quát cái gì thế? Tôi đang ngủ đấy.” Nói xong, Diệp Hân Đồng không chút hình tượng ngáp một cái, để anh đi vào, cô nằm lại lên giường, nhắm mắt.”
Mặc Tử Hiên thấy cô một cái, tâm trạng tự nhiên tốt hẳn.
Anh kéo tay cô “Này, đừng ngủ nữa, sửa sang một chút đi, tối nay Lý trí vương mời em ăn cơm.”
Diệp Hân Đồng lập tức mở mắt kinh ngạc kêu lên: “Lý trí vương mời tôi ăn cơm? Vì sao?”
“Anh cũng không rõ lắm, có lẽ liên quan đến chuyện anh dũng cứu Lee Yul, cũng có thể là chuyện lần trước của em, quy củ trong Hoàng thất rất nhiều, nhìn bộ dạng lười biếng của em kìa, còn nói anh? Mau dậy đi.”
“À, có thể không đi được không? Lý trí vương của các anh cũng kinh khủng như Vũ Văn Thành vậy.” Diệp Hân Đồng uất ức phiền não.
Mặc Tử Hiên dùng tay chặn miệng cô, sắc mặt trở nên nặng nề, nghiêm túc “Những lời như thế không được nói, cẩn thận tai vách mạch rừng, biết đâu lại bị kẻ nào đó bụng dạ khó lường truyền đến tai Lý Trí vương.”
Diệp Hân Đồng lại lần nữa nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của anh, thoáng một cảm giác rung động trong lòng.
“Ừ, tôi biết rồi. Anh ra ngoài trước đi, tôi sẽ thay quần áo ngay.”
Mặc Tử Hiên đặc biệt thích dáng vẻ khéo léo của cô, nở nụ cười, ánh mất long lanh lóe ra ánh sáng rực rỡ.
Diệp Hân Đồng lườm một cái “Cười cái gì mà cười, khó hiểu.”
Cô xuống khỏi giường, dùng nước lạnh té lên mặt rồi tự nhiên chải đầu.
Mặc Tử Hiên đứng ở cửa phòng tắm, khoanh tay trước ngực quan sát cô. Đột nhiên như nghĩ đến cái gì hỏi: “Quần áo anh mua cho em ở Trung Quốc, em có mang theo không?”
“Hả?Có” Diệp Hân Đồng gật đầu.
“Đồ trang sức nữa”
“Ừm, tối nay có phải đeo cái đó không? Nặng chết!” Cô thờ ơ.
“Thôi, chúng ta ra ngoài mua sắm chút đi.” Anh không nói gì kéo tay cô đi.
“Này, làm ơn đi, anh để tôi mặc đồ ngủ đi mua sắm hay sao? Với lại, không cần đâu, chỉ là một bữa cơm, tôi chỉ là thân phận một cảnh vệ, xuất hiện với bộ dạng rườm rà quá, tôi cảm thấy hơi kỳ quái.” Diệp Hân Đồng nghi vấn.
Mặc Tử Hiên sửng sốt, anh không có ý muốn cô bị chế nhạo, nghe thì cảm thấy có lý, là một cảnh vệ mà trang phục cao quý quá quả thực không thích hợp.
“Được rồi, em thay quần áo đi, anh ra cửa chờ em.”
=======================================
Diệp Hân Đồng theo Mặc Tử Hiên đến Tử Hiên điện.
Lý Trí vương đang cười nói tán gẫu với Thái Hậu. Trên bàn ăn, Kim Lệ Châu cũng đến, bọn họ ai cũng trang điểm xinh đẹp, trang phục lộng lẫy.
Mặc Tử Hiên chào Lý trí vương rồi ngồi xuống, họ ngồi bên cạnh Kim Lệ Châu, đối diện Lee Yul.
“Khụ khụ” Sắc mặc Lee Yul không được tốt, liên tục ho khan.
“Xem ra đi chơi 2 ngày, không ngờ điện hạ của chúng ta đã ngã bệnh rồi sao.” Thái Hậu quan tâm hỏi. Bà nói tiếng Hàn, Diệp Hân Đồng không hiểu gì, ngồi nghiêm chỉnh, không lên tiếng.
“Nhưng con thấy rất ý nghĩa. Cảm ơn Mặc Tử Hiên đã tổ chức cuộc vui này.” Lee Yul ho xong, nói bằng tiếng Trung.
“À, xem ra chỉ có ta không biết đi chơi rất lý thú.” Thái hậu rất có hứng nói bằng tiếng Trung.
Mỗi lúc như thế này, Diệp Hân Đồng đặc biệt cảm ơn Lee Yul, hiểu bọn họ đang nói gì, không khiến cô rơi vào cảnh túng lúng và nhàm chán.
Cô mỉm cười với Lee Yul, cậu ta lại không nhịn được tiếp tục ho.
Hắn ho là vì rơi xuống biển với cô sao? Diệp Hân Đồng nghe tiếng ho cô đơn của hắng có chút đau lòng.
Đỡ một chút, Lee Yul lại mỉm cười nói với Thái Hậu: “Ở cuộc du lịch ngắn này, con cảm thấy lòng người rất đáng quý, một chút tình cảm tốt đẹp khiến con bớt cảm thấy cô đơn.”
Nghe thấy hai chữ cô đơn, sắc mặt Lý Trí vương không được tốt lắm.
Diệp Hân Đồng cúi đầu? Hắn đang nói cô sao? Cô có chút thụ sủng nhược kinh (được yêu quý quá phát sợ). Nhưng hắn giải thích có vẻ kỳ cục.
“Ha ha ha, Lee Yul đã tìm được tình yêu sao?” Thái Hậu nghi ngờ nở nụ cười hiền hậu.
Phụt, Diệp Hân Đồng thiếu chút nữa hộc máu.
“Là tình bạn ạ!” Diệp Hân Đồng kích động nói.
Tất cả mọi người nhìn Diệp Hân Đồng, tự nhiên cô nói có vẻ đường đột, Mặc Tử Hiên nhìn Diệp Hân Đồng, trong mắt đầy tức giận và mang ý cảnh cáo.
Bộ dạng đó của anh làm cô giật mình, cô chỉ nói có một câu, có cần thiết phải nghiêm trọng đến thế không?
Thôi thì cô im miệng đi. Diệp Hân Đồng lúng túng cúi đầu, loại tiệc tùng thế này chỉ tổ làm người ta đau dạ dày.
Lee Yul dịu dàng nhìn Diệp Hân Đồng nói tiếp: “Người kia có thể chủ động tiếp nhận người cô đơn như con, không ngần ngại nhận quà tặng của con, không để ý người khác nghĩ gì đến gần con, luôn đồng cảm khi tiếp xúc với con, trong lúc nguy cấp càng không để ý đến sự an nguy của bản thân mà cứu con, khiến con có cảm giác được coi trọng, được quan tâm như thế, sau hai mươi mấy năm, cuối cùng con đã biết được cái gì là quý giá.”
Hắn càng nói, sắc mặt Mặc Tử Hiên càng tệ, thở phì phò nhìn Diệp Hân Đồng, Diệp Hân Đồng cảm thấy cái ánh mắt nóng rẫy kia sắp nướng cháy cô, len lén liếc nhìn Lee Yul, cô nào có tốt như vậy, hắn nói như thể cô vĩ đại lắm.
“khụ khụ” Lee Yul nói xong tiếp tục ho.
“Đứa bé của ta đã trưởng thành rồi. Ta thật sự đã sơ sót, với số tuổi của con, đáng lẽ ta nên sắp đặt chuyện hôn sự rồi.” Lý trí vương đột nhiên nói nghiêm trọng.
Thái Hậu cũng gật đầu.
“Con không cần. Con không chấp nhận bất kỳ hôn sự nào mà Hoàng thất sắp đặt, trong Hàn cung vắng lạnh đã đủ phiền muộn rồi, nếu hôn nhân cũng bị định đoạt, thì Hàn cung chẳng còn lý do gì để giữ con lại nữa.” Lee Yul ưu thương thẳng thắn nói.
Diệp Hân Đồng ngẩng đầu nhìn Lee Yul, hắn quá kích động rồi, vì tình yêu tự do mà bác bỏ ngay trước mặt Lý Trí vương, Diệp Hân Đồng thích thú với bộ dạng kiên quyết đó của hắn, dũng khí này hoàn toàn ngược với bề ngoài của hắn.
“Nói hay quá.” Diệp Hân Đồng nở nụ cười, khẽ tru mỏ reo lên.
“Á” Vừa tru xong chân cô đã bị Mặc Tử Hiên đạp mạng cho một phát, trong không khí nặng nề phát ra một tiếng kêu to.
Cô lên tiếng để giảm bớt sự xấu hổ.
Khi tất cả mọi người đều nhìn cô với ánh mắt kỳ quái, Lee Yul đột nhiên vui vẻ cười, nói tiếp “Ở đâu có cô thì ở đó không có sự ngột ngạt, cô có năng lực biến sự mục nát thành thần kỳ. Luôn khiến cho người ta phải cười.”
Thái Hậu nghi ngờ hỏi tiếp: “Vậy ý con là cái người đến gần con, quan tâm đến con, thương cảm con là cảnh vệ Diệp hả?”
Diệp Hân Đồng kinh hoàng, cô không thích bị chú ý nhé. Cô nóng vội giải thích: “Không phải, không phải tôi ạ, tôi làm tất cả chỉ là trách nhiệm của một cảnh vệ thôi.”
Thái Hậu càng thêm nghi ngờ, nhìn Lý Trí vương đang thâm trầm. Hai người liếc nhau một cái, ý vị sâu xa.
“Khụ khụ khụ” Lee Yul lại bắt đầu ho.
“Con ở trong chuyến đi này cũng rất có cảm xúc.” Kim Lệ Châu đột nhiên lên tiếng thu hút tầm mắt của mọi người.
“Con nói xem nào.” Thái hậu rất có hứng thú, người lớn tuổi thường cảm thấy nhàn chán, lúc tụ hội thích trò bát quái.
Kim Lệ Châu dịu dàng cười một tiếng, ngọt ngào khéo léo.
“Trong chuyến du lịch này con rốt cuộc đã hiểu ra một vấn đề mà trước đó đã rất đau đầu, lòng người một khi đã rời xa, không thể nào cân nhắc, có những thứ không thể cầu toàn, nếu nghĩ thoáng một chút, buông bỏ thì có lẽ sẽ được nhiều hơn.”
Cô nói rất chung chung, nhưng người hiểu nội tình sẽ biết cô đang nói chuyện giữa cô với Lee Yul, xem ra cô đã hoàn toàn muốn rời bỏ Lee Yul rồi.
Thái Hậu cái hiểu cái không, đưa mắt nhìn Mặc Tử Hiên, cười nhẹ: “Lần này con tổ chức, con lại bị thương nặng nhất, rốt cuộc có cảm xúc thế nào?”
Mặc Tử Hiên cười tà mị, dùng giọng nói vui vẻ nhẹ nhõm nói: “Bà ngoại, con thân tại Tào doanh, tâm tại Hán (thân thể để một nơi, đầu óc để một nẻo), luôn nghĩ sao bà ngoại không có tới cho nên mới bị trật chân.
“Ha ha ha ha” Sự tinh nghịch của anh làm Thái Hậu cười không ngớt “Vậy có tin đồi gì thú vị không?”
“Tin đồn thú vị ạ? Có người tự mình đa tình, có người lại có chút thiện cảm, cũng có người có chút nhớ nhung mơ mộng, rốt cuộc con được xem cả vở tuồng, hôm nào sẽ đến nói rõ với bà ngoại, nói ở đây không tiện.” Mặc Tử Hiên cười hì hì đùa cợt.
“Ha ha ha, được, ăn cơm thôi.” Thái Hậu vừa nói, từng món ăn lần lượt được bê lên.
Cuối cùng cũng được ăn, Diệp Hân Đồng đói muốn chết ròi.
“Thật ra lần này con còn có một thỉnh cầu hơi đặc biệt” Kim Lệ Châu dịu dàng nói.
Diệp Hân Đồng nhìn cô, đến lúc ăn rồi vẫn còn nói, mấy người này không thấy đói à?
“Nói đi.” Lý trí vương hiền hậu gật đầu.
Diệp Hân Đồng mặc kệ họ làm ra vẻ nho nhã, cô cứ ăn đã.
“Lần này đi du lịch, con phát hiện một người rất thú vị, con muốn làm bạn của cô ấy, thứ sáu tới con có tổ chức một buổi tụ họp, con hi vọng cô ấy sẽ tới tham gia.”
Diệp Hân Đồng nhìn lại Kim Lệ Châu, cô ta muốn gì đây? Nghĩ làm thế thì cô sẽ đến buổi tụ tập này sao? Cô cũng không cảm thấy có thể có quan hệ như vậy với cô ta.
“Con nói cảnh vệ Diệp sao?” Thái Hậu kinh ngạc nói.
“Vâng, con rất có thành ý muốn mời, ngày đó Lee Yul, Mặc Tử Hiên cũng đến, chính là ăn mừng con tốt nghiệp Học viện Nghệ thuật điện ảnh”
“Không cần phải cố ý mời, cô ấy là cảnh vệ của anh, tiệc chúc mừng em anh nhất định sẽ tham gia, cô ấy cũng sẽ đến cùng thôi.” Mặc Tử Hiên nở nụ cười kỳ quái, có chút hả hê cảnh cáo Kim Lệ Châu.
Kim Lệ Châu cúi đầu cười yếu ớt, bàn tay dưới gầm bàn nắm chặt, móng tay bập cả vào thịt.
Yoon Jin cười hì hì ăn cơm, cô chờ đợi xem kịch vui.
Trên đường trở về, Diệp Hân Đồng ngồi ở ghế lái phụ, Kim Lệ Châu và Mặc Tử Hiên ngồi đằng sau, hai người đều không nói gì, sắc mặt cũng tệ, như thể có khoảng cách giữa nam với nữ.
Diệp Hân Đồng nhìn họ qua gương chiếu hậu, cái không khí lạnh đến rùng mình khiến cô cũng cảm thấy rét.
Cô thuận tay tăng nhiệt độ trong xe.
Đến nhà Kim Lệ Châu, cô xuống xe, chẳng nói chẳng rằng đi thẳng, cũng không thèm quay đầu lại, bộ dạng có thể thấy rõ là tức giận mà không nói.
Mặc Tử Hiên cũng chẳng nói gì, nói với lái xe đi thẳng về Nguyệt Hàng Hành cung.
Vừa về đến cung, Mặc Tử Hiên liền xoay người, lạnh lùng nhìn Diệp Hân Đồng, tức giận giơ tay ra “Đưa quà Lee Yul cho cô ra đây.”