Mặc Tử Hiên cả người lạnh như băng đối mặt với Diệp Hân Đồng, tức giận giơ tay dứt khoát về phía cô “Đưa đồ của Lee Yul ra đây.”
“Cái gì? Anh muốn cái gì? Không có” Diệp Hân Đồng không để ý đến anh, đi về phía phòng mình.
Cổ Phi và Lão Kim từ trong phòng nghe thấy tiếng tranh cãi đi ra.
Mặc Tử Hiên đuổi theo, kéo bả vai cô, ánh mắt sắc nhọn đầy cảm giác áp bức: “Lấy ra”
Diệp Hân Đồng hất tay anh.
“Anh đừng cố tình gây sự được không?” Nói xong, quay người đi nhanh về phòng mình.
Mặc Tử Hiên tức giận chẳng thèm quan tâm đến cái chân bị thương, đuổi theo cô.
Diệp Hân Đồng nhanh chóng về đến phòng, thấy anh vội vàng đuổi theo có chút hả hê trong lòng, đóng sầm cửa trước mặt anh.
“Cộc cộc cộc” Mặc Tử Hiên gõ mạnh cửa.
“Mở cửa, em lấy ra cho tôi.” Anh quát.
Cổ Phi và Lão Kim thấy vậy nhìn nhau quay lại phòng, bọn họ thấy Mặc Tử Hiên cãi nhau với Diệp Hân Đồng lại cảm thấy vui vẻ.
“Bịch” Mặc Tử Hiên chuyển sang đá cửa “Em rốt cuộc có mở cửa ra không?”
“Này, anh đừng có tức nhau với Kim Lệ Châu lại đi đổ lên đầu tôi, có bản lĩnh thì đi tìm cô ấy mà gây sự” Giọng Diệp Hân Đồng buồn buồn truyền đến.
“Uỳnh” Cửa bị đạp tung ra. Mặc Tử Hiên tức giận đến đỏ cả mắt, trông rất đáng sợ.
“Em, cái con người này còn không hiểu tình hình, ai là người chọc giận tôi không phải em không biết đấy chứ? Lee yul rốt cuộc đã tặng quà gì cho em? Em thế nào lại đi nhận của hắn, thương cảm rồi à?” Anh quát lên.
Diệp Hân Đồng giờ mới nhớ tới những lời Lee Yul nói trong bữa tiệc khiến cô lúng túng, cô vô lực nói: “Cái đó à? Không phải nói tôi. Có thể là nói Kim Lệ Châu.”
“Đừng có ngụy biện, quà tặng đâu? Lấy ra cho tôi.”
Mặc Tử Hiên nhìn Diệp Hân Đồng chẳng hề có ý định lấy ra, tức nổ mắt nhảy về phía cô, lật giường, lật gối, tìm cả dưới đệm và va ly quần áo của cô.
Quần áo cô bị tung đầy nhà, cả nội y cũng bị anh giày xéo không thương tiếc.
Diệp Hân Đồng tức giận! Hắn đúng là muốn cố tình gây sự mà.
“Này, anh đừng có như kẻ điên như thế được không?”
Mặc Tử Hiên trừng mắt nhìn cô, đứng dậy, đến bên cạnh quan sát toàn thân, thấy bàn tay cô nắm chặt có thể đoán được đồ ở chỗ nào.
Diệp Hân Đồng lập tức giấu tay ra sau lưng.
“Đưa đây” Anh ra lệnh. Ánh mắt phát ra toàn tức giận làm cô thấy sợ.
“Không, đó là đồ của tôi không phải của anh.”
“Không trách hắn nói cô làm việc nghĩa không chùn bước hóa ra là thế? Tôi nói lần cuối, đưa đây.”
“Không, có nhận đồ của cậu ta hay không là quyền tự do của tôi, anh can thiệp làm gì, ai cần anh lo.” Diệp Hân Đồng cũng quát lại.
Mặc Tử Hiên giận dữ đi đến tóm lấy ta cô, Diệp Hân Đồng nhanh nhẹn tránh thoát.
Hai người từ chỗ mèo vờn chuột trở thành đánh nhau.
Bùm bụp, từng tiếng phát ra ngoài cửa.
Mặc Tử Hiên rốt cuộc tung người nhào tới, đẩy Diệp Hân Đồng ngã lăn ra giường, khóa tay khiến cô không thể nhúc nhích.
“Đưa đây.” Mặc Tử Hiên quát.
“Không cầm, á” Mặc Tử Hiên kéo ngược tay cô lên trên, Diệp Hân Đồng rất đau. Cô trừng mắt nhìn anh, hắn càng như vậy, cô càng không đưa đấy.
Mặc Tử Hiên đã muốn thì phải lấy bằng được. Anh cưỡng chế gỡ tay cô ra thì thấy một viên hắc trân châu vô cùng xa xỉ.
Đột nhiên, trong lòng anh có cảm giác khổ sở như bị phản bội.
“Không trách được, em không chịu nhận của tôi.”
Chuyện hiếm thấy, Mặc Tử Hiên không lấy đi sợi dây chuyền trên tay cô mà buông cô ra.
Diệp Hân Đồng lập tức ôm sợi dây chuyền vào ngực.
Mặc Tử Hiên như bị tổn thương, xoay người, bỏ đi.
Diệp Hân Đồng ngạc nhiên trước hành động của anh, nếu là trước kia anh chắc chắn sẽ cướp lấy giật đứt thì mới hả dạ, nhưng lúc này anh chẳng nói lời nào mà bỏ đi, Diệp Hân Đồng cảm thấy rất khó tin.
Cô mở cửa nhìn Mặc Tử Hiên, không thấy anh, chẳng hiểu sao trong lòng cô lại có cảm giác mất mát.
================================================
Hôm sau, cô vừa ra cửa, Hàn thượng cung cho cô biết Mặc Tử Hiên đã đi ra ngoài.
Diệp Hân Đồng cảm thấy là lạ, nhưng không nói được ra là cái gì.
Đén trưa, Mặc Tử Hiên cũng không về, ngược lại có vị khách không mời mà đến, Hồ Bưu.
“Điện hạ ngã bệnh, không chịu uống thuốc, phiền cảnh vệ Diệp đến thăm một chút.” Hồ Bưu nói một cách vô cảm, trong mắt hắn có cảm giác…rất lạnh khiến vết thương sau lưng Diệp Hân Đồng đột nhiên nhói đau.
“Không chịu uống thuốc thì truyền là được, thân phận của tôi không thích hợp đến chỗ Lee Yul điện hạ.” Diệp Hân Đồng từ chối thẳng thừng.
Khí lạnh trong mắt Hồ Bưu càng tăng lên “Điện hạ vì cô mà bị cảm, bên cạnh người không có lấy một người thân thích chăm sóc, cảnh vệ Diệp cảm ơn người khác như vậy sao?”
“Trong cung có nhiều thượng cung như vậy, ai cũng biết chăm sóc, cậu ta sẽ khỏi nhanh thôi.” Cô thực sự không muốn dính dáng gì đến Lee Yul cả.
“Nếu điện hạ có thể dễ dàng tiếp nhận người khác như thế thì trong Hàn cung này đã không cô đơn như vậy. Phiền cảnh vệ Diệp đi một lát, chỉ cần cậu ấy chịu uống thuốc là được, cậu ấy càng ngày càng ho dữ dội, thân thể thì vốn đã yếu ớt, coi như tôi nhờ vào cô.” Hồ Bưu thành khẩn nói.
Trong lòng Diệp Hân Đồng có chút xúc động.
Cô nhìn đồng hồ trên tay, nghĩ Mặc Tử Hiên chắc sẽ không về sớm, cộng với Lee Yul vì cô mà bị bệnh, chắc nên đi một lúc.
Đây là lần đầu tiên cô tới tẩm cung của Lee Yul, ở đây có một cảm giác rất cô đơn trống trải.
Biệt viện này lớn gấp đôi Nguyệt Hàng Hành cung, nhưng không có ai cả, cũng không bày trí sặc sỡ, toàn là những tảng đá hình thù kỳ quái khiến biệt viện vốn đã vắng ngắt nhìn càng thấy cô đơn.
Hồ Bưu đưa Diệp Hân Đồng đến phòng Lee Yul, mở cửa để cô đi vào.
Diệp Hân Đồng đi qua mấy lần cửa mới đến chỗ Lee Yul ngủ.
Vừa nhìn đã thấy hắn co quắp trong chăn, quay lưng ra cửa, tiếng ho khiến căn phòng vắng lặng càng thêm tịch mịch.
Trên bàn bày đầy cái loại thuốc, cả một chén nước không hề động tới.
Diệp Hân Đồng cảm thấy hắn như vậy thật đáng thưowng.
Cô lẳng lặng đến bên giường “Các thượng cung tỷ tỷ của người đâu? Lee Yul sinh bệnh khiến người ta phải đau đầu.”
Diệp Hân Đồng nói vẻ quan tâm.
Lee Yul nghe thấy giọng Diệp Hân Đồng, vừa ho vừa ngồi dậy, khuôn mặt vốn đã xanh xao càng thêm yếu ớt.
Cậu nở nụ cười nhạt nhẽo “Sao cô lại đến đây?”
Diệp Hân Đồng ngồi xuống, đọc hướng dẫn sử dụng ghi ngoài vỏ, đáng tiếc toàn tiếng Hàn, nhưng mấy chữ số Ả rập thì cô hiểu, cô đổ ra số lượng như hướng dẫn, đưa đến trước mặt Lee Yul, nở nụ cười bất đắc dĩ: “Có cậu bé không ngoan, nên tôi phải tới xem thế nào”
Lee Yul cầm đống thuốc Diệp Hân Đồng đưa cho, không hề phản kháng uống luôn, bỏ cốc xuống, mặt cười vui vẻ.
“Không phải tôi không ngoan, mà muốn xem, nếu tôi không uống thuốc, bệnh nặng thêm thì cô có đến thăm tôi khong, kết quả cô thực sự đến.”
“Tôi thấy cậu quá tùy hứng so với tưởng tượng đấy, về sau đừng có như vậy, tự thương lấy mình quan trọng hơn tất cả.” Diệp Hân Đồng nhẹ nhàng nói.
“Tùy hứng, cũng chỉ có người quan tâm đến tôi như cô mới dễ dàng tha thứ, không có nhiều người quan tâm đến tôi như vậy, cho nên, hãy tha thứ cho tôi phóng túng một lần đi.” Cậu nói vẻ thương cảm.
“Tôi, sẽ không ở lại Hàn cung của cậu lâu, không cần phải hi vọng vào tôi nhiều như vậy, đến lúc chia tay sẽ càng thương cảm hơn.” Những điều cô nói là thật “Nhưng có thể biết Lee Yul là điều vinh hạnh của tôi, ở đây cậu trong mắt người khác chính là thần tượng ở rất xa không thể chạm tới, có lẽ sau này tôi cũng chỉ có cơ hội nhìn cậu trên TV, cho nên, mỗi ngày ở Hàn cung tôi đều quý trọng, về sau hãy biết thương bản thân hơn, cười vui thật nhiều, giống như một người khác nghĩ cho Lee Yul, như vậy nhất định sẽ được đền đáp.”
“Cô đang an ủi tôi sao?” Lee Yul thương cảm nói.
“Hả? Tôi không an ủi cậu, nói thẳng ra là tôi muốn cậu hãy sống thật khỏe và vui vẻ. Sau đó tìm được người mà mình yêu thương.” Những lời của cô đều là tâm huyết.
Lee Yul cúi đầu, càng thêm u buồn, đột nhiên cậu ngẩng lên nhìn cô, trong ánh mắt đầy tình cảm khiến Diệp Hân Đồng cảm thấy có gánh nặng, cô đứng dậy.
“Tôi phải về nếu không với cái tính tình hỏa bạo của Mặc Tử Hiên lại sẽ nổi đóa lên, tôi không chịu nổi.” Diệp Hân Đồng nói xong, quay người đi.
Lee Yul nhìn theo bóng cô suy tư.
Cô vừa đi ra thì Hồ Bưu đi vào.
========================================
Lee Yul nhìn lướt Hồ Bưu, không nhịn được lại ho.
“Điện hạ, kế hoạch lần này quá nguy hiểm, nếu cô gái đó không cứu người, tất cả chúng ta đều thành trò cười.” Hồ Bưu ám chỉ vụ giật bình dưỡng khí dưới đáy biển.
Ánh mắt Lee Yul rất sâu xa: “Những kế hoạch của tôi đã tự dẫn tôi vào con đường không lối thoát rồi.”
“Cái gì? Điện hạ…”
“Khoảnh khắc cô ấy bơi về phía tôi, tôi thật sự đã yêu cô ấy. Không đúng ra là lúc tất cả mọi người vây quanh mặc, chỉ có cô ấy quan tâm đến tôi, từ lúc đó tôi đã yêu cô ấy không có thuốc nào chữa được.” Biểu cảm của Lee Yul rất phức tạp, vừa như mỉm cười lại vừa rất sầu não.
“Thế còn Kim Lệ Châu? Chẳng phải điện hạ vẫn luôn thích cô ấy sao? Cha cô ấy có thể giúp chúng ta rất nhiều.” Hồ Bưu rầu rĩ hỏi.
Lee Yul lại ho khan, cười ảm đạm: “Có lẽ không phải tôi yêu cô ấy, mà vì tôi quá cô đơn, cho nên tình nguyện để cô ấy đùa bỡn trong lòng bàn tay, lúc này tôi thấy rất hạnh phúc, sự quan tâm nhẹ nhàng cùng yêu mến, nhìn nụ cười của cô ấy tôi thấy rất ấm áp.”
“Nhưng thưa điện hạ, một khi người lên ngôi, thân phận của cô ấy không thể ngồi lên ghế hoàng hậu, Kim Lệ Châu là người thích hợp nhất.” Hồ Bưu âu sầu nói.
“Tôi cũng cứ nghĩ Kim Lệ Châu là người thích hợp nhất nên mới cố yêu cô ấy. Nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tình yêu với địa vị, thân phận và quốc tịch chẳng hề có liên quan. Khụ khụ.: Lee Yul lúc nói ra những lời này có cảm giác rất đau đớn.
”Điện hạ, nếu người muốn yêu thì hãy hết lòng yêu một lần, sau khi đã yêu đủ, chúng ta tiếp tục làm việc của chúng ta, tôi ủng hộ sự tùy hứng của người.” Con người lạnh lùng sắt đá như Hồ Bưu lộ ra một chút dịu dàng hiếm thấy.
“Ừm, tôi tin là cô ấy sẽ không làm tôi tổn thương” Lee Yul chỉ sợ có thế.
“Nếu cô ta làm người tổn thương, tôi sẽ khiến cô ta sống không bằng chết,” Hồ Bưu nói như đinh đóng cột, ánh mắt kiên định.
……………………………..
Diệp Hân Đồng trở về Nguyệt Hàng Hành cung, Mặc Tử Hiên vẫn chưa về, cô đợi rất lâu, anh cũng không trở lại.
Mãi đến khi ăn tối xong, Diệp Hân Đồng đang học tiếng Hàn, anh mới về.
Diệp Hân Đồng mỉm cười đến bên anh, nhưng anh làm ra vẻ không thấy đi về phòng mình.
Diệp Hân Đồng nghi hoặc nhìn bóng lưng ấy, bình thường họ chỉ gây gổ một lúc rồi thôi, lần này hắn sao vậy? Cô nghĩ đi nghĩ lại, giữa họ chẳng có chuyện gì đáng tức giận cả! Chẳng lẽ chỉ vì sợi dây chuyền?
Diệp Hân Đồng đến gõ cửa phòng anh.
Không có tiếng trả lời.
Cố vặn cửa đi vào. Mặc Tử Hiên quấy khăn tắm, liếc cô một cái, lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài”
“Thế là sao?” Cô cũng không đi, cô chẳng sợ cơn giận của anh.
Anh không để ý đến sự tồn tại của cô, coi cô như người tang hình cầm tài liệu trên bàn lên xem, đột nhiên, đầu cô xuất hiện phía trên tài liệu của anh, anh quay người, đổi hướng khác.
“Này, đừng giận nữa mà.” Diệp Hân Đồng chu miệng la ầm lên.
“Tôi không giận, cô có thể ra ngoài được rồi.” Ánh mắt Mặc Tử Hiên lóe lên một tia lạnh như băng rồi biến mất, nói xong, tiếp tục đưa mắt lên nhìn tài liệu.
“Anh đang xem gì vậy?” Cô cũng không đi ra, mà vẫn giữ một phần tâm trạng tốt.
“Tài liệu liên quan đến nghị viên.” Anh thuận miệng đáp, nói xong, ngẩn người một cái: “Cô còn chưa ra ngoài?”
“Mặc Tử Hiên” Cô nói giọng lấy lòng “Đừng tức giận mà…, cảm giác anh cứ là lạ ấy.”
“Không phải cô có một hoàng tử chân chính rồi sao? Tôi một chút cũng không cho cô nghỉ ngơi, cô đi tìm Lee Yul đi.” Mặc Tử Hiên tiếp tục đọc tài liệu.
“À há” Diệp Hân Đồng đi tới trước mặt Mặc Tử Hiên, cô đại khái đã hiểu vì sao anh giận rồi, chẳng phải là vì cái món quà đó sao? Đúng là quỷ hẹp hòi.
“Lúc nhận quà tặng của Lee Yul tôi không biết nó lại là đồ quý giá như thế, hơn nữa, cậu ta nói muốn cảm ơn, tôi nhận quà tặng coi như xong.” Diệp Hân Đồng giải thích.
“Thế sao hôm nay cô còn đến chỗ Lee Yul?”
“Hả?” Thì ra anh cũng biết. Diệp Hân Đồng ngồi xuống phía đối diện anh ‘Vì cậu ta bị cảm, cậu ta bệnh là do tôi, nên đi thăm một chút.”
Mặc Tử Hiên lạnh lùng lại trở nên tức giận “Chân tôi bị thương cũng là do cô, cô như thế nào với tôi, hắn chỉ bị bệnh có chút xíu cô đã quan tâm như vậy, là vì tôi quá mạnh mẽ hay là do hắn quá mềm yếu, cô rõ ràng đối xử khác nhau.”
Mặc Tử Hiên quát lên.
Trong lòng Diệp Hân Đồng thoáng qua một tâm trạng khác thường, hắn thế nào so đo như là đang ghen ấy.
“Thế anh muốn thế nào?” Cô lấy lòng hỏi, lần này không tức giận cũng không phản bác.
Mặc Tử Hiên quay đi, không thèm để ý đến cô, nhưng trong lòng… sự uất ức rõ ràng đã tan biến.
Diệp Hân Đồng lại đứng dậy, chạy đến trước mặt anh, ngồi xổm xuống “Được rồi, cái người này, thuốc uống mấy ngày đưa cho tôi, tôi tới hầu hạ anh.”
Mặc Tử Hiên lập tức hết giận, thậm chí còn có vẻ mỉm cười: “Tôi còn phải đi thuyết phục nghị viên đây.”
“Tôi cùng đi với anh.” Diệp Hân Đồng nở nụ cười sáng lạn.
“Thế thì đưa viên Hắc trân châu của Lee Yul đây.” Mặc Tử Hiên nói tiếp, ánh mắt lại khôi phục sự tà mị thường ngày, không còn lạnh như băng nữa.
Diệp Hân Đồng do dự một chút, nghiêm túc nói “Mặc dù tôi cũng không muốn nhận, nhưng cũng không thể trả lại, đánh mất càng kỳ dị, nên tôi muốn để viên Trân châu này vào ngân hàng, lúc nào thích hợp sẽ trả lại cho Lee Yul.”
“Ngày mai ra ngoài gửi viên trân châu. Bây giờ theo anh đi ăn cơm.” Mặc Tử Hiên lại bày ra khuôn mặt tươi cười.
“Nhưng mà tôi ăn rồi, anh ra ngoài làm cái gì, lâu như vậy mà vẫn chưa ăn cơm.” Diệp Hân Đồng nghi ngờ hỏi.
“Bị em làm cho tức giận đến mức cơm ăn không vào, anh mặc kệ, em phải đi ăn cơm với anh.” Mặc Tử Hiên tâm trạng tốt rồi, anh gọi Hàn thượng cung chuẩn bị bữa tối mang tới đây.
Diệp Hân Đồng nhìn những tài liệu trên tay Mặc Tử Hiên, đều là tiếng Hàn, cô không hiểu gì.
“13 nghị viên trong đó có 4 người giúp tôi, 5 người đứng về phía Lee Yul, đây là tư liệu về 4 người không tỏ thái độ gì, một là Kim Thụy Tường, cha của Kim Lệ Châu, một người là Xa Thắng Nhân, nhà ở đảo Jeju, giống như một ẩn sĩ, tổ tông đều là ngư dân, nhưng ảnh hưởng của ông ta ở đảo Jeju rất lớn, còn một người là Quyền Niệm Tuệ, một nghệ sĩ dương cầm, nữ sĩ duy nhất trong số các nghị viên, cô ta là người đột nhiên xuất hiện, thế lực chủ yếu dựa vào sư phụ là Park Jung Eun, một đại diện nổi tiếng của lĩnh vực văn hóa. Cuối cùng là Phác Nhật Trung, hành tung của ông ta rất khó đoán, là một nhà du lịch, trước mắt vẫn chưa tìm được địa chỉ.” Mặc Tử Hiên giải thích.
“Không phải còn Lý trí vương nữa sao? Quyết định của ông ấy chẳng phải mới là quan trọng nhất?” Diệp Hân Đồng nói lên suy nghĩ của mình.
“Thừa kế là chuyện đơn giản, quan trọng là sau khi thừa kế phải ổn định như thế nào, đó mới là mấu chốt, do đó cần phải có những nghị viên này trợ giúp.” Mặc Tử Hiên nghiêm túc giải thích.
“Trong số những nghị viên này, Kim Thụy Tường có phải là có tác dụng mấu chốt không?” Diệp Hân Đồng thử dò hỏi.
“Một quốc gia cần có sự chống đỡ về kinh tế và quân sự, Kim Thụy Tường nắm trong tay phần lớn binh quyền, là người mấu chốt trong số các nghị viên, có sự ủng hộ của ông ta căn bản là nắm trong tay đại cục.” Mặc Tử Hiên tiếp tục nghiêm túc.
Không trách được, Kim Lệ Châu là người duy nhất có tư cách làm vợ anh ta.
Trong lòng Diệp Hân Đồng đột nhiên có một tâm trạng bi thảm. Cô để lộ một khuôn mặt tươi cười, đặt tay lên vai anh: “Yên tâm, anh có nhiều phần thắng rồi.”
Mặc Tử Hiên nhíu mày nhìn về phía Diệp Hân Đồng đang cười, tròng mắt hun hút thâm thúy có một tình cảm rất phức tạp làm cho người ta không kìm hãm được mà rơi vào.
Diệp Hân Đồng quay mặt, đứng lên, xoay lưng về phía Mặc Tử Hiên hít một hơi thật sâu, nhìn ra cửa “Sao cơm vẫn chưa được mang tới? Chắc anh đói lắm rồi?”
Đột nhiên Mặc Tử Hiên ôm lấy cô từ đằng sau.
Diệp Hân Đồng hít vào một hơi, bình thường cô đã sớm đẩy anh ra, nhưng lần này cô lại không làm vậy, tâm trạng hơi chua chat, mặt không còn nụ cười rực rỡ nữa.
“Trước khi đi Trung Quốc, anh vẫn cho là mình đã nắm chắc phần thắng, bởi vì Kim Lệ Châu thích anh, Liễu Hoắc Nguyên ủng hộ (bố em Yoon Jin ý), Lý trí vương ngầm cho phép, nhưng mà, càng ngày anh càng không muốn đến gần ngôi vị hoàng đế, bởi vì trong cuộc sống của anh có sự xuất hiện của em, một người phụ nữ anh rất muốn giữ bên cạnh.” Anh thổ lộ toàn bộ, lại có chút nặng nề rối rắm.
Từng câu từng chữ không ngừng tạo ra những cơn sóng làm lòng cô dao động.
“Kết cục đã định, trong lòng đừng bị ảnh hưởng bởi những việc khác thì tốt hơn.” Cô không biết anh nói muốn giữ cô bên cạnh là có ý gì, là muốn cô tình nguyện làm Tiểu tam sao? Không thể nào, cô kể cả không cần tình yêu cũng không thể làm tiểu tam của người khác. “Tôi cảm thấy tôi chỉ thích hợp với một tình yêu bình thường, nếu anh không thể dáp ứng, cũng đừng có quyến rũ tôi, để tôi giữ lại sự chân tình, chúng ta còn có thể làm bạn.” Cô nghiêm túc nói.
Tim anh lại bị đả kích nặng nề, cô không muốn loại tình yêu như trong cổ tích, lần nào cũng nói rõ trọng điểm.
Anh buông vòng tay đang ôm cô.
“Được, anh không quyến rũ em, vì anh cũng muốn giữ vững thành tâm của mình. Bắt đầu từ hôm nay, nỗ lực đem tất cả thời gian vào việc chính sự, đối với em sẽ giư quan hệ tình bạn trong sáng nhất.” Anh nói nghiêm túc, như thể cũng quyết định cho chính mình. Chỉ có điều ánh mắt vẫn rất phức tạp, không thể phân biệt nổi.
Diệp Hân Đồng trong lòng đau xót, quay đầu lại, cười rực rỡ “Bạn hữu, cùng chờ ăn cơm thôi.”
Cô rực rỡ như thể mọi thương cảm trước đó đều chỉ là ảo giác.
Là cô dễ quyên hay dễ dàng thỏa mãn, hoặc có thể lần nào cũng lý trí hơn bất kỳ ai.
Mặc Tử Hiên bị lây cô cũng cười sáng lạn: “Bạn hữu, cùng chờ ăn cơm.”
Không bao lâu, cung nữ đã mang thức ăn lên.
Hai người nhiệt tình ăn uống, xem ra trở lại vị trí bạn bè lại có phần nhẹ nhõm, nhưng trong trái tim đau khổ và thất vọng tự mỗi người biết lấy.
Ngày hôm sau, Mặc Tử Hiên đưa Diệp Hân Đồng đến ngân hàng thuê một két sắt rồi lên đường đến đảo Jeju.
Mặc Tử Hiên lái xe, chỉ có hai người đi với nhau.
Ở trạm xăn giữa đường, Diệp Hân Đồng đang tựa vào ghế ngủ thiếp đi.
Mặc Tử Hiên sững sờ nhìn khuôn mặt cô, một gương mặt đơn thuần, làn da mượt mà, đôi môi đỏ thắm, dưới lông mày, một đôi mắt không hề trang điểm rất to, đang nhắm, ngủ rất ngon lành như một đứa con nít.
Mặc Tử Hiên không nhịn được chỉ muốn hôn cô.
Anh cúi người, hôn nhẹ một cái lên trán, cảm giác trơn mềm làm anh không thấy đủ, anh từ từ dời bờ môi của mình, định hôn lên môi cô.
Diệp Hân Đồng đột nhiên mở mắt đẩy anh ra.
“Này, sắc lang (đàn ông háo sắc), anh làm gì thế?”
Mặc Tử Hiên có chút ảo não “Haizz, đừng có nghĩ bậy, trên mặt cô vừa rồi có một vết bẩn, tôi tốt bụng lau giúp cô, cô còn nghĩ đi đâu?”
“À, thế” Cô ngủ say quá rồi, nhìn ra ngoài một chút “Bây giờ đến đâu rồi? Sắp đến chưa? Tôi đói quá, chúng ta tìm một chỗ ăn cái gì được không?” Diệp Hân Đồng nhìn đồng hồ trên xe đã 12h trưa.
“Cô đó, sống cứ như heo, cứ tỉnh ngủ là ăn, ăn xong lại muốn ngủ.” Mặc Tử Hiên trêu chọc.
Diệp Hân Đồng lườm anh “Người là sắt, cơm là thép, tôi luôn có tình yêu sâu sắc đối với các món ăn ngon, có vài người nói ăn không biết ngon, không hiểu đã sống cuộc đời gì.”
Mặc Tử Hiên không nhịn nổi bật cười “Được rồi, công chúa của tôi, bây giờ tôi sẽ vì cô dẫn đường đi ăn món ngon.”
Mặc Tử Hiên khởi động xe.
Bọn họ đến một quán ăn trên đảo Jeju, quán ăn này nằm trên bờ biển, vừa nhìn thấy toàn đồ hải sản, ham muốn của Diệp Hân Đồng đã có chút nhộn nhạo.
Thưởng thức hải sản, uống mỹ vị canh, Diệp Hân Đồng rất thỏa mãn. Cô cười với Mặc Tử Hiên: “Thu hoạch lớn nhất của tôi khi tới Hàn Quốc là ăn thật ngon”
Mặc Tử Hiên chăm chú nhìn cô, thâm ý trong đôi mắt làm Diệp Hân Đồng giật mình “Sao thế? Trên mặt tôi lại có gì à?”
“Có bao giờ em nghĩ sẽ ở lại Hàn Quốc không, kể cả chỉ làm bạn thì anh cũng hi vọng luôn được nhìn thấy em.” Anh nói rất nghiêm túc.
Diệp Hân Đồng nở nụ cười sáng lạn “Không muốn, có người bạn xấu như anh, tôi tổn thọ mất bao nhiêu năm.”
“Nếu anh không bắt nạt em, trêu em nữa, mà sẽ cưng chiều, theo em, yêu em thì sao?” Anh tình cảm nắm lấy tay cô.