Diệp Hân Đồng sửng sốt, nhịp tim lại không tự chủ được tăng nhanh, nhưng cô vẫn rất lý trí, nở nụ cười sáng láng, rút tay lại: “Nếu anh không sợ vợ tương lai của mình tức giận thì cứ làm đi.”
“Anh không thể bỏ được em” Mặc Tử Hiên nói, khuôn mặt tà mị có phần thương cảm.
Trên đời, không có bữa tiệc nào không đến lúc tàn, một cảnh sát quèn có cơ hội bảo vệ cho Hàn vương sẽ là ký ức cả đời của tôi.” Cô cười nói, không có vẻ cố chấp.
“Anh không muốn trở thành ký ức.”
“Đừng như vậy, hôm qua chúng ta đã nói rõ ràng rồi. Nếu anh còn tiếp tục như thế, sẽ làm cho chúng ta mỗi lần gặp nhau trở nên lúng túng.” Diệp Hân Đồng lại cười, rất rực rỡ, không nghĩ đến gì khác.
“Anh biết rồi, anh đùa thôi, ha ha ha ha.” Mặc Tử Hiên khôi phục bộ dạng lỳ lợm bất cần, tà mị lại có chút xấu xa rất đáng yêu.
Diệp Hân Đồng cũng cười, nhưng trong tim lại không tránh khỏi phiền muộn, thương cảm.
Sau khi ăn xong, bọn họ lái xe đến nhà Xa Thắng Nhân.
Căn nhà của ông nằm trên bờ biển, vừa bước xuống khỏi xe đã thấy nặng mùi cá.
Trên bờ biển trải rất nhiều lưới cá, ngư dân rất nhiều người đang quăng lưới, dưới ánh mặt trời phơi rất nhiều loại tôm, cá nhỏ, bên bờ biển nhiều thuyền câu trở về từ sáng sớm, nhiều ngư dân đang vận chuyển chút cá còn sót lại, lựa chọn, phân loại.
Xa xa, một chiếc thuyền cá lớn vẫn đang bận rộn thu gom cá để bán cho nơi khác.
Lần đầu tiên Diệp Hân Đồng thấy một cảnh tượng như thế, cảm thấy rất mới lạ.
Mặc Tử Hiên dẫn Diệp Hân Đồng đi qua mấy ngõ nhỏ, đến một căn nhà mái ngói, thoạt nhìn rất lớn, chỉ hơi cũ kỹ.
Mặc Tử Hiên lễ phép gõ cửa, một bà lão mặc Hanbok ra mở.
“Xin hỏi cậu tìm ai?” Bà cung kính hỏi bằng tiếng Hàn.
“XIn hỏi có phải nhà cuả Xa Thắng Nhân tiên sinh không?” Mặc Tử Hiên lễ độ trả lời, không giống chút nào với kẻ kiêu ngạo bất cần, quái đản không biết vâng lời mọi ngày.
“Lão gia nhà tôi vẫn đang nghỉ ngơi, vào nhà đợi một lát.” Lão phu nhân mở cửa.
Mặc Tử Hiên dẫn Diệp Hân Đồng vào, Diệp Hân Đồng vì không hiểu họ nói gì nên đành nghe lời Mặc Tử Hiên, cô đột nhiên cảm thấy mình rất vô dụng.
Vào cưa, căn nhà có rất nhiều phòng, bên trong có chừng 5-6 người đang phơi cá khô, làm các loại tương, những nguyên liệu truyền thống này hấp dẫn sự chú ý của Diệp Hân Đồng.
Lão phu nhân dẫn họ đến một căn phòng.
Bên ngoài trông có vẻ một căn nhà ngói cũ nát, nhưng bên trong lại được sửa sang trông rất sạch sẽ.
“Hai người vừa nói gì vậy?” Diệp Hân Đồng hỏi Mặc Tử Hiên.
Mặc Tử Hiên cười “Ông ta đang nghỉ ngơi, chúng ta ngồi đây chờ.”
“Tôi có thể đi xem bên ngoài một chút không?” Diệp Hân Đồng cảm thấy rất hứng thú với việc làm những sản phẩm truyền thống của Hàn Quốc.
“Ừ, đừng có làm loạn lên là được.” Mặc Tử Hiên cười.
“Thôi đi, anh tưởng tôi giống anh chắc? Tôi di xem một chút.” Diệp Hân Đồng đứng dậy đi ra bên ngoài, mọi người đều đang bận rộn làm việc của mình.
Đầu tiên, Diệp Hân Đồng đến chỗ làm mấy loại nước sốt, thấy một người mặc Hanbok dùng cái muỗng khuấy đều, bên trong là cây đậu, tôm, đỗ tương, … rất nhiều loại thực phẩm.
Diệp Hân Đồng cười với người đó một cái, bà lão cũng cười lại với cô, múc một thìa đưa tới trước mặt Diệp Hân Đồng, thân thiện huyên thuyên câu gì đó, đáng tiếc Diệp Hân Đồng không hiểu gì cả.
Cô cười hì hì nói mình là người Trung Quốc nghe không hiểu tiếng Hàn, câu này cô cũng mới học được. Bà lão giật mình nhưng lại rất nhiệt tình.
Diệp Hân Đồng nếm thử, nước sốt này rất ngon, tương đối chuẩn vị, mấy đồ trong siêu thị cũng đầy đủ hương vị nhưng không thể tươi ngon bằng.
Diệp Hân Đồng dùng ngón tay cái khoa múa ý chỉ rất tuyệt.
Bà lão lại dắt cô đến khu sau nhà, nơi dó có rất nhiều loại vại, lão phu nhân lại múc ra một chút đưa cho Diệp Hân Đồng.do pha chế
Diệp Hân Đồng ngửi thấy mùi nước tương, TV nói bây giờ trên thị trường nước tương đều là sản phẩm hóa chất từ việc pha chế rượu, ở đây là gia đình tự làm theo kiểu truyền thống, cô nếm thử, mùi vị rất thơm ngon, vị cây đậu còn nguyên, cô còn nhìn thấy một que gỗ nho nhỏ dùng để khử mùi tanh của nước tương.
Bà lão còn nhiệt tình đưa cô đi xem quá trình làm mấy món chua. Diệp Hân Đồng nhìn say sưa. Thời gian trôi qua rất nhanh, cô đột nhiên nhớ ra, vị Xa Thắng Nhân kia chắc cũng tỉnh rồi.
“Tôi muốn quay lại, chắc Xa Thắng Nhân tiên sinh cũng tỉnh dậy rồi?” Vừa nói xong bằng tiếng Trung, Diệp Hân Đồng mới ý thức được là họ không hiểu, cô nói lại từ ngủ, rồi khoa tay múa chân một hồi, bà lão lập tức hiểu, kép tay cô, mở cửa ra chỉ vào một ruộng ngô.
“Bà nói Xa Thắng Nhân ở đâu cơ?” Diệp Hân Đồng lại khoa tay múa chân hỏi.
Bà lão cười hì hì gật đầu.
Diệp Hân Đồng cúi người chào bà, nói cảm ơn bằng tiếng Hàn.
Cô nhanh chóng chạy đến phòng Mặc Tử Hiên đang chờ, Mặc Tử Hiên vẫn đang ngồi một mình ở đó, kiên nhẫn chờ.
Diệp Hân Đồng kéo tay anh “Đi nào, vị tiên sinh kia bây giờ đang ở ruộng ngô đằng sau. Anh ngồi đây chờ đến tối cũng chẳng gặp.”
“Làm sao em biết?”
“Bà nội bên kia nói vậy.”
Mặc Tử Hiên và Diệp Hân Đồng đi về phía ruộng ngô, tìm rất lâu mà không thấy.
“Cái cô nhóc đần độn này, chắc lại bị lừa rồi?” Mặc Tử Hiên cũng không tức giận nói với Diệp Hân Đồng.
Cô cũng nghi ngờ mình bị gạt, nhưng mà không có lý do gì a!
“Thật xin lỗi, chúng ta mau quay lại thôi, nếu không thì uống công đợi bao lâu rồi.” Diệp Hân Đồng áy náy.
Mặc Tử Hiên cũng không gấp gáp, thoải mái cười với Diệp Hân Đồng “Ông ta đã không muốn gặp, chúng ta có ở đó chờ mười ngày nửa tháng cũng không gặp được.”
“Chân thành sở tới (chân thành sẽ có kết quả), hãy kiên trì. Tôi chờ với anh.” Diệp Hân Đồng nói rất nghiêm túc.
“Ừ” Tâm tình của Mặc Tử Hiên cũng chưa đến nỗi tệ “Quay lại đi, chỗ này nắng quá, xem mặt em cháy đỏ rồi kìa.”
Diệp Hân Đồng xoa xoa mồ hôi trên mặt “Tôi không sao”
Bọn họ đang chuẩn bị đi thì từ một ông lão từ trong ruộng ngô chui ra, ông ta đội nón cỏ, khuôn mặt dầm mưa dãi nắng lâu ngày mà đen sạm, tay kéo một sọt ngô lớn.
Mặc Tử Hiên kinh ngạc, lập tức cung kính đứng gọi một tiếng.
Ông lão cũng kinh ngạc không kém, nhìn lướt Mặc Tử Hiên, rồi lạnh lùng đi thẳng về phía trước.
Diệp Hân Đồng kịp nghĩ ra đây hẳn là Xa Thắng Nhân tiên sinh, Mặc Tử Hiên cung kính đi sau ông ta.
Diệp Hân Đồng liếc Mặc Tử Hiên một cái, bình thường chẳng phải hắn giỏi sai bảo lắm sao? Sao tự nhiên lại tỏ ra cung kính đến mức đần độn ra thế?
Cô cười hì hì chạy tới bên cạnh Xa Thắng Nhân, đoạt lấy cái sọt đang buộc vào lưng ông, tiện thể bày ra một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.
Xa Thắng Nhân kinh ngạc, nhưng cũng không từ chồi, tiếp tục đi.
Trở vào nhà, người trong nhà rất cung kính với ông, chỉ có bà lão mỉm cười nhận sọt ngô từ tay Diệp Hân Đồng, bọn họ theo ông đến phòng khách.
Bà lão bưng nước lên. Xa Thắng Nhân thoải mái cởi mũ, thái độ có vẻ lạnh nhạt.
“Tôi biết rõ cậu đến đây là có mục đích, nói đi, xem cậu lấy lý do gì để thuyết phục tôi.” XaThắng Nhân nói bằng tiếng Hàn.
Mặc Tử Hiên rất nghiêm túc, cũng rất cung kính.
“Tôi không thể cam kết sẽ báo đáp cho ông bao nhiêu tiền bạc, cũng không thể cam kết nâng cao giá cả thị trường, càng không dám cam kết sẽ gia tăng vào đầu tư ngư nghiệp thế nào, điều tôi có thể cam kết với ông, chính là không để cho biển bị ô nhiễm hơn, tôi sẽ không phê duyệt những đề án khai phá, cũng sẽ không cho phép các tiểu thương lợi dụng việc tàn phá biển để phát tài.”
Anh nói rất chân thành thẳng thắn, trông rất có sức quyến rũ, Diệp Hân Đồng nhìn sự thay đổi của anh thấy tim đập nhanh hơn.
“Nếu điều kiện duy nhất để tôi ủng hộ anh là nâng cao giá thủy hải sản thì sao? Anh có biết những ngư dân ở đây đi sớm về trễ, đánh cuộc mạng sống với sóng to gió dữ không? Nhưng chúng tôi chưa từng hưởng một ngày sung túng, lợi ích có được chỉ là những nụ cười.”
Diệp Hân Đồng nghe không hiểu bọn họ nói gì. Nhưng cô cảm thấy cái lão già quái dị này tính khí có vẻ không tốt, cái mặt nghiêm nghị cùng giọng nói ngang ngược như đang giáo huấn. Mặc Tử Hiên thì có vẻ khó xử.
Mặc Tử Hiên suy tư một phút sau đó khom người chào Xa Thắng Nhân “Thật xin lỗi, tôi không thể đồng ý với ông. Nếu giá cá tăng lên, mức chi của dân chúng cũng tăng theo, rất nhiều gia đình nghèo khó sẽ chẳng được ăn một con cá ngon, điều tôi muốn làm là giảm bớt chênh lệch giàu nghèo, gia tăng các tổ chức từ thiện, những điều này không thể hoàn thành trong một sớm một chiều, nhưng có thể cam kết với ông trong vòng mười năm, Hàn Quốc sẽ có những tổ chức từ thiện và các nhà dưỡng lão, chỉ cần có sức lao động sẽ được hưởng cuộc sống sung túc.”
Mặc Tử Hiên đứng dậy, Diệp Hân Đồng cũng đứng lên theo.
“Chúng tôi xin cáo từ.” Mặc Tử Hiên cung kính nói, xoay người kéo Diệp Hân Đồng đi.
“Ở lại ăn cơm tối đã.” Xa Thắng Nhân đột nhiên nói.
Mặc Tử Hiên kinh ngạc quay đầu, Xa Thắng Nhân nở nụ cười đầu tiên. “Cũng từng có người đến thuyết phục tôi, tôi đều thể hiện cùng một thái độ, nhưng chỉ có những người có tấm lòng yêu thương đồng bào mới có thể đứng lên nắm quyền.”
Mặc Tử Hiên cũng nở nụ cười sáng lạn, trận đầu đã thu được kết quả thắng lợi.
====================================
Lúc ăn tối, tất cả mọi người đều quây quần một chỗ, Diệp Hân Đồng tuy không hiểu họ nói những gì, nhưng cảm giác không khí rất tốt, so với cái Hàn cung hoa lệ kia, nơi này ấm áp hơn nhiều.
Sau khi ăn xong, lúc ra về, bà lão chỉ đường đó đã đưa cho Diệp Hân Đồng rất nhiều đồ chua, nước tương, Diệp Hân Đồng liên tục giải thích, nhưng lại không có cách nào biểu đạt được những suy nghĩ trong lòng, người dân ở đây quá chất phác, ở thành thị đã lâu, quen với những con người lạnh lùng, sự nhiệt tình như vậy làm cho lòng cô có sự ấm áp lạ thường.
Lúc trở về, Diệp Hân Đồng ngân nga một bài hát.
Đột nhiên, Mặc Tử Hiên quẹo tay lái, rẽ vào một khách sạn ven đường.
“Tại sao lại dừng?” Diệp Hân Đồng kinh ngạc hỏi, có chút căng thẳng, kháng cự.
Mặc Tử Hiên cười tà mị “Anh lái xe cả ngày, mệt chết đi, tối nay ngủ ở đây một đêm.”
……………………………………………….
Phục vụ trả lại thẻ căn cước cho Mặc Tử Hiên.
Mặc Tử Hiên nhận thẻ mở phòng, tà mị cười cười đi về phía thang máy.
“Không thể lấy hai phòng được sao?” Diệp Hân Đồng đi phía sau la ầm lên.
“Phục vụ nói một thẻ căn cước chỉ thuê được một phòng, ai bảo em không mang theo.” Mặc Tử Hiên cười xấu xa, bước vào thang máy, nhấn tầng 11, cười hì hì chờ Diệp Hân Đồng đi vào.
”Thật choáng với anh, chúng ta ra ngoài tôi mang thẻ căn cước làm gì? Anh không thể dùng đặc quyền của điện hạ được sao?” Diệp Hân Đồng la hét đi vào thang máy.
“Ai bảo em đần như vậy, không hiểu là di truyền từ ai? Heo à?” Anh cười hì hì quở trách cô.
“Sao tự nhiên lại mắng tôi, anh tâm trạng tốt cũng mắng chửi người khác mà không tốt cũng mắng chửi người khác à?”
“Ding” Cửa thang máy mở ra.
Mặc Tử Hiên mở cửa phòng, chính anh quyết định chỉ lấy một phòng.
Diệp Hân Đồng sững sờ đứng bên ngoài “Thôi, tôi vào xe ngủ, đưa chìa khóa cho tôi.”
“Vào đi, anh đảm bảo không đụng vào em, bật điều hòa ngủ trên xe dễ trúng độc lắm.” Mặc Tử Hiên đi vào trước.
Diệp Hân Đồng còn do dự đứng ngoài.
Mặc Tử Hiên đi về phía giường ngồi xuống, đá văng giầy, nhìn cái chân bị thương “Đứng ngoài làm gì đó, em chẳng phải nên vào bôi thuốc giúp anh à?” Anh gọi ra phía cửa.
Diệp Hân Đồng hơi xấu hổ đi vào, đóng cửa lại.
Cầm bình xịt trong túi xách, ngồi xổm xuống, xịt hai nhát “Xem ra sắp lành rồi.”
Diệp Hân Đồng nói, Mặc Tử Hiên vẫn nhìn cô cười “Hôm nay có thể thỏa thuận thuận lợi đều là công lao của em, nói đi, em muốn gì? Hay để anh lấy thân báo đáp cũng được.”
Diệp Hân Đồng bất đắc dĩ lườm anh “Không phải công lao của tôi, đều là do anh nói hay.”
Cô đứng lên, cô nam quả nữ ở chung một phòng khiến cô lúng túng, đứng dậy mở TV>
“Tiếng Hàn học đến đâu rồi, có thể xem được TV không?”
Diệp Hân Đồng lại lườm anh, cầm điều khiển TV, mở lung tung “Dĩ nhiên không thể, anh nghĩ tôi là thần đồng à?”
“Em xem đi, anh đi tắm trước.” Mặc Tử Hiên vừa nói đến tắm, Diệp Hân Đồng đã lập tức liên tưởng linh tinh, mặt đỏ rần lên.
“Cái đó…. Anh nhớ mặc quần áo tử tế rồi hãy ra.” Diệp Hân Đồng liếm đôi môi khô khốc.
Cô đi tới, đun nước nóng.
Ngồi trên giường, nhìn lung tung nhưng tai lại vô tình lắng nghe động tĩnh trong phòng tắm.
Trong phòng tắm không còn tiếng động gì, Mặc Tử Hiên sắp ra rồi. Cô cảm thấy hơi căng thẳng, ngất quá, cô cũng không phải lần đầu ở chung một phòng với anh, lần này sao lại thấy căng thẳng như thế. Không phải đã nói là bạn bè bình thường hay sao? Mặc Tử Hiên từ phòng tắm đi ra, cô bất giác nhìn về phía anh.
Cái tên yêu nam này quấn một chiếc khăn tắm đi vào, khăn quấn rất thấp có thể thấy rõ cơ bụng cùng hình dáng khêu gợi.
Diệp Hân Đồng liếm môi, quay mặt đi chỗ khác rồi đi rót nước.
Mặc Tử Hiên nở nụ cười tà mị trong sáng, đột nhiên đi tới bên cạnh chỗ Diệp Hân Đồng đang rót nước, cô cảm nhận được khí nóng ẩm ướt trên người anh “Nghĩ gì mà lại đỏ mặt” Anh nhếch mày hỏi xấu xa.
“Đỏ mặt bao giờ, ở đây điều hòa không đủ mát, khát quá.” Diệp Hân Đồng nói xong hạ thấp nhiệt độ, rồi đi uống nước.
“Phụt!” Nóng quá, quên mất là nước vừa đun.
“Cái người này sao cứ vội vàng như thế?” Mặc Tử Hiên quan tâm hỏi, nụ cười ẩn nhẫn.
Diệp Hân Đồng lườm anh “Vội vàng cái đầu anh, tôi đi tắm”
Không nói gì nữa, Diệp Hân Đồng chạy vào phòng tắm. Trong phòng tắm, quần áo của anh ném lung tung.
Diệp Hân Đồng bất đắc dĩ phì một cái, đây là bộ quần áo duy nhất, mai còn phải mặc.
Cô nhặt từng chiếc quần áo của anh lên, phát hiện đã hơi ướt rồi, thôi, đã tốt thì tốt đến cùng, giặt giúp hắn vậy.
Diệp Hân Đồng giúp anh giặt quần áo trước, giặt xong mới đi ra, ra ngoài thấy Mặc Tử Hiên đang nằm trên giường xem TV, trông rất ung dung tự tại a!
Lại đi vào, Diệp Hân Đồng cẩn thận cởi quần áo, đặt ở chỗ cao, mở vòi hoa sen tắm. Nước ấm áp dội tóc ướt nhẹp.
“Cộc cộc cộc” Mặc Tử Hiên tới gõ cửa.
“Tôi đang tắm, anh làm gì thế?” Diệp Hân Đồng phiền não kêu.
“Anh đột nhiên đau bụng, muốn đi toilet” Mặc Tử Hiên rên rỉ.
“Không phải chứ, anh chờ chút” Diệp Hân Đồng nhíu mày, ra ngoài với tên yêu nghiệt này, không có lần nào được yên bình, cô tắt voi nước, chuẩn bị mặc quần áo.
“Cộc cộc cộc, nhanh lên một chút, nhanh lên nào. A” Mặc Tử Hiên thúc giục.
Diệp Hân Đồng bất đắc dĩ, không thể làm gì khác đành quấn một cái khăn tắm, ra mở cửa.
Cửa vửa mở, Mặc Tử Hiên nhanh chóng dùng cơ thể chặn Diệp Hân Đồng lại.
Cô kinh ngạc “Anh làm cái gì thế, không phải đau bụng sao?”
Vừa dứt lời, Mặc Tử Hiên hôn lên, chặn miệng cô lại, tay dùng kỹ thuật thành thục nhất cởi khăn tắm của cô ra, khăn tắm rơi xuống.
Diệp Hân Đồng biết mình đã bị lừa.
Cô ra sức đẩy Mặc Tử Hiên, nhưng không thể đẩy được, tay chạm vào da thịt anh như có điện chạy qua.
Cơ thể anh bị sự trêu chọc thuần thục của anh trở nên bất lực.
Rốt cuộc Mặc Tử Hiên cũng rời môi cô ra, khàn khàn nói “Chỉ cần em bảo ngừng, anh sẽ ngừng lại.”
Lửa nóng nơi nào đó vô tình hữu ý ma sát vào nơi mềm mại nhất của cô, cô làm sao còn có thể suy nghĩ được nữa.
Cô thừa nhận đầu óc có chút suy nghĩ lệch lạc, khát vọng ở nơi nào đó trên thân thể đánh vào lý trí, cô đang do dự, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Đột nhiên, trong đầu nhớ đến Kim Lệ Châu làm cho cô bừng tỉnh.
“Không, không được, chúng ta không thể như vậy” Cô rốt cuộc quay ngoắt đi.
“Anh muốn em” Anh không buông tha, nói tiếp.
“Nếu dừng lại, chúng ta có thể làm bạn cả đời, nếu tiếp tục, sau này chỉ có tổn thương và tự trách, cũng khiến chúng ta không cách nào hòa thuận ở cạnh nhau.” Diệp Hân Đồng dịu dàng nói.
“Em nhất định phải lý trí như vậy sao?” Mặc Tử Hiên khẽ cau mày, nói vẻ khổ sở.
“Em có thể không lý trí được sao? Kim Lệ Châu là người duy nhất có thể làm vợ anh, anh coi em là cái gì? Tình nhân? Tiểu tam? Là công cụ phát tiết của anh?” Nói ra những lời này, Diệp Hân Đồng không tránh khỏi thương cảm.
“Anh yêu em” Mặc Tử Hiên nói.
Tim, đập rất nhanh.
Diệp Hân Đồng kinh ngạc, hơi thở gấp gáp. Nhưng trong nháy mắt lại tỉnh táo.
“Đó không phải là yêu, chỉ là lòng tự kiêu của đàn ông, vì không có được, nên mới mãnh liệt chinh phục, nhưng có được rồi sẽ không có yêu đương gì cả, đây chính là bản chất của các công tử đào hoa.” Diệp Hân Đồng nói xong đẩy anh ra.
“Vậy, anh hỏi em một câu cuối cùng, em hãy trả lời thành thật.” Mặc Tử Hiên khôi phục lại bình thường, chăm chú nhìn Diệp Hân Đồng: “Em có thích anh không?”
“Thích, đương nhiên thích, anh là Điện hạ lá ngọc cành vàng, lại thân thiết như người anh hàng xóm, cho em ăn ngon, tặng em quà, dĩ nhiên em thích.”
“Anh chỉ muốn nói ở phương diện nam nữ” Mặc Tử Hiên phiền não khổ sở nói,
Diệp Hân Đồng ngồi xổm xuống, nhặt khăn tắm lên quấy lấy người, cũng chăm chú nhìn lại Mặc Tử Hiên “Thích, nhưng chỉ đến đây thôi, không thể đi tiếp, bởi vì anh sẽ chỉ là chồng của người khác.”
“Thế là ý gì?” Tim anh cũng cuồng loạn.
“Ý là em thích anh, rất thích anh, nhưng, không muốn yêu anh, chỉ dừng lại ở thích thôi, phần thích này sẽ để em làm bạn của anh, không cần cầu xin quá nhiều, phần thích này em cũng sẽ thành tâm chúc phúc cho anh và Kim Lệ Châu, phân thích này cũng sẽ không khiến em khổ sở vì phải chia lìa.”
“Anh muốn em yêu anh” Anh vô cùng nghiêm túc, trong mắt như mặt trời chói lọi làm tan chảy băng tuyết trong cô, nhưng cô vô cùng tình táo, tuyết gặp phải ánh mặt trời, mặc dù lưu luyến sự ấm áp này, nhưng kết cục chỉ có sự diệt vong.
Diệp Hân Đồng lắc đầu, đẩy cơ thể cứng ngắc của anh ra.
Mặc Tử Hiên sững sờ đứng ở đó.
Diệp Hân Đồng vừa đi ra mới sực nhớ mình còn chưa tắm xong lại quay vào.
“Anh có phải nên đi ra ngoài không, em còn phải tắm tiếp” Cô trợn đôi mắt vô tội,
Mặc Tử Hiên cũng ý thức được mình nên tránh, đứng dịch sang, để Diệp Hân Đồng đi vào.
“Này” Anh không cam lòng quay đầu lại gọi Diệp Hân Đồng, “Nếu anh từ bỏ tất cả mọi thứ trở về Trung Quốc, em có yêu anh không?”
Diệp Hân Đồng đang định đóng cửa, nghe anh nói vậy, hơi sửng sốt.
“Yêu. Điều kiện tiên quyết anh không phải một kẻ đào hoa, chỉ yêu mình em.” Diệp Hân Đồng cười đùa nói, dù sao cũng là không thể.
Cô đóng cửa, khóa chặt.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm truyền ra.
Vẻ mặt Mặc Tử Hiên rất nặng nề, tròng mắt thâm thúy phủ kín sắc thái mờ mịt.
Diệp Hân Đồng ra ngoài, anh đang tựa trên giường xem tư liệu của nghị viên.
Thoáng nhìn một cái, Diệp Hân Đồng quấn khăn tắm, đem quần áo đã giặt xong treo lên giá.
Bị anh nhìn, Diệp Hân Đồng rất không tự nhiên, cô cũng không thèm nhìn anh, chui vào trong chăn.
Không biết vì sao, hôm nay cảm thấy đặc biệt không tự nhiên.
Đột nhiên, Mặc Tử Hiên qua chăn đè lên người cô, cô giật mình, mặt đỏ bừng.
“Anh làm gì thế?” Cô cảnh giác hỏi, vì hơi căng thẳng, giọng có chút khàn khàn.
Anh nở nụ cười tà mị “Anh hơi đói bụng, em đói không?”
“Chúng ta ăn mặc thế này không thể đi ra ngoài. Nhịn đi, ngủ một giấc là đến sáng rôi.” Cô nói xong trùm chăn lên mặt.
Anh phả hơi thở lên mặt làm nhịp tim của cô trở nên rối loạn, cô tránh né.
Mặc Tử Hiên lập tức vén chăn.
“Này, anh làm gì thế?” Diệp Hân Đồng kinh ngạc, ngồi dậy với chăn.
“Pha mỳ ăn liền cho anh” Anh nói rất tội lại có vẻ làm nũng.
“Không, anh tự làm đi” Cô nằm xuống, tiếp tục trùm chăn lên đầu.
“Giữa mùa hè em trùm chăn làm gì?” Mặc Tử Hiên lại kéo ra.
Lần này anh không để chăn xuống mà tay khư khư giữ một góc, chính là không để Diệp Hân Đồng giật được.
Diệp Hân Đồng nóng nảy đứng lên giành.
Mỗi lần cô định cướp, Mặc Tử Hiên lại giơ lên cao.
Anh như thể cố ý trêu cô, nở nụ cười hài hước nhìn cô đang sung sục trước mặt.
Đột nhiên chiếc khăn tắm của cô vì lực mạnh tuột ra.
Diệp Hân Đồng vội vàng lấy tay kéo lên, che bộ ngực.
Anh tươi cười tà mị đến gần khuôn mặt cô đang hoang mang sợ hãi: “Đừng cố ý tính toán sức mạnh của anh, anh đối với em không lực nào có thể nói.”