Yêu Gỉả, Thích Thật – Điện Hạ, Người Thật Là Hư

Chương 107: Chương 107: Nhân vật thần bí




Diệp Hân Đồng cúi đầu đẩy mặt anh ra.

“Được rồi được rồi, em cho anh ăn mỳ ăn liền” Cô chạy đi đún nước, cầm hộp mỳ ăn liền ở trong tủ ra. Xé nắp hộp, đổ gia vị ra.

“Anh thật là lười, đơn giản như vậy cũng không muốn làm, chỉ biết trêu cợt người ta.” Diệp Hân Đồng lẩm bẩm.

Mặc Tử Hiên ôm lấy cô từ sau lưng.

“Cảnh tượng lúc này giống hai vợ chồng nhỉ.” Mặc Tử Hiên thở dài nói.

“Này, cút ngay”. Diệp Hân Đồng gầm nhẹ, anh lại rất im lặng như thể không nghe thấy lời cô.

“Ôm chút, em thật mềm mại ôm rất thích”. Anh tiếp tục dính chặt lấy cô, để đầu vào cổ cô.

Diệp Hân Đồng lấy tay đẩy đầu anh ra.

“Tôi đếm đến ba, nếu anh không đi, đừng trách tôi.” Diệp Hân Đồng lạnh lùng nói.

“Ba”

Mặc Tử Hiên vẫn không nhúc nhích.

“Hai”

Anh ôm cô càng chặt.

“Một! Anh buông ra không?” Diệp Hân Đồng đe dọa.

“Kể cả bạn bè cũng có thể ôm một cái, em vì sao không cho anh ôm?” Anh nũng nịu ăn vạ.

Diệp Hân Đồng thật sự không có cách nào khai thông đầu anh, ra sức đạp một phát vào cái chân đau.

“A” Anh kêu rên, nhưng tay càng ôm chặt hơn, nhất định không chịu buông cô ra.

“Đếm tới ba, nếu không bỏ ra, cái đạp tiếp theo sẽ không nhẹ như thế.” Diệp Hân Đồng cắn cắn môi, máu lạnh nói.

“Ba”

“Biết rõ vợ anh chỉ có thể là Kim Lệ Châu” Anh vẫn ôm cô nói.

“Hai” Diệp Hân Đồng không chỉ nghe.

“Biết rõ không thể thích em”

“Một” Cô giơ chân lên.

“Nhưng mà, anh chỉ muốn ôm em, muốn yêu em, muốn cứ vô liêm sỉ như vậy quấn quýt lấy em”

Diệp Hân Đồng cuồng loạn trong lòng, cô nghe nhiều lời mập mờ của anh, đã thấy nhiều biểu hiện đào hoa của anh, không thể nào tin nổi.

Chân hung hăng đạp xuống.

“A” Anh rên rỉ, biểu lộ chút thương cảm, sâu trong ánh mắt bịt một thần thái khác thường “Đạp đi, đạp mạnh vào, tốt nhất hãy để lại vết sẹo vĩnh viễn, đó sẽ là ký ức đáng giá nhất của anh.”

Khuôn mặt lạnh nhạt của Diệp Hân Đồng cũng có chút thương cảm.

“Đừng như vậy. Chúng ta đã nói sẽ làm bạn bè. Em không biết đây là tình giả hay những lời thật lòng của anh, nếu là tình giả, đừng lãng phí thời gian quý báu, còn nếu là thật lòng, hãy dừng lại cái ý tưởng nực cười đó, em nói rồi, kết cục đã định, quá trình có đẹp đến đâu cũng chỉ tăng thêm bi thương mà thôi, chỉ một lời, chúng ta không thể nào.” Diệp Hân Đồng ra sức cậy ngón tay của anh ra.

Cô đến chỗ ấm nước đã sôi, rót vào hộp mỳ, đậy kín nắp.

Nét mặt cô có vẻ đau thương. Mặc Tử Hiên cũng thế.

Anh ngồi trở lại lên giường, thương cảm nhìn Diệp Hân Đồng bận rộn.

“Ngày mai ở công viên Kinh Xuyên Quyền Niệm Tuệ sẽ đến ký tặng sách, chúng ta đến đó.” Mặc Tử Hiên nói.

“Ừm” Diệp Hân Đồng ừm đại một cái.

“Bà ấy là một một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng, có cơ hội nghe một lần cũng không tệ.” Mặc Tử Hiên nói sang chuyện khác.

“Ừm, tôi ngâm xong rồi, tôi mệt quá, đi ngủ trước.” Diệp Hân Đồng nhạt nhẽo nói, không chờ Mặc Tử Hiên đồng ý, cô leo lên giường trùm chăn lên đầu.

Cô không muốn nghĩ gì cả, nhưng trong lòng lại rất đau khổ, loại đau khổ không thể giác thích làm cô bị đè nén.

Nước mắt chảy ra, cô lau khô, hít một hơi thật sâu, im lặng nằm trong chăn, chỉ nghe thấy tiếng anh ăn mì.

Được rồi, coi như cô rất thích tên yêu nam đó. Nhưng cô cũng rất lý trí biết người đàn ông này không phải của cô, nên cũng khong muốn nghĩ ngợi những điều anh nói là thật hay giả, là hư tình hay thật tâm.

Nước mắt Diệp Hân Đồng lại chảy xuống.

Được rồi, lần này ở đây rất muốn khóc, vậy thì khóc đi, từ ngày mai, giữ vững tâm tinh với anh.

Diệp Hân Đồng che miệng, không để cho mình khóc thành tiếng, không để sự tổn thương của mình lộ ra trước mặt anh.

Cô khóc đến thương tâm, nước mũi cũng chảy ra, Diệp Hân Đồng vươn tay ra khỏi chăn, sờ soạng bên cạnh giường, tìm được hộp giấy ăn lôi vào trong chăn.

Xì mũi.

Đột nhiên có tiếng xì mũi trong chăn làm Mặc Tử Hiên giật mình, anh cứ nghĩ cô đã ngủ thiếp đi.

Anh thả cái thìa trong tay xuống, đúng lúc vừa ăn xong.

“Em sao vậy?” Anh kinh ngạc hỏi.

“Hơi cảm chút” Cô lấy cớ bằng giọng múi.

“Ai bảo em để điều hòa lạnh như thế.” Mặc Tử Hiên quan tâm đi tăng nhiệt độ điều hòa.

Sau đó đi tới bên giường, nhìn cô đang nằm trong chăn.

“Đừng có vùi mình trong chăn thế, trời nóng như vậy phát bệnh ra.” Mặc Tử Hiên kéo chăn của cô ra.

Diệp Hân Đồng hoảng hốt giữ chặt chăn.

Mặc Tử Hiên cũng kinh ngạc cô tự nhiên giật lấy chăn.

Anh lại kéo mạnh, Diệp Hân Đồng lăn theo nhưng nhất định không buông cái chăn.

Mặc Tử Hiên bất đắc dĩ cười tà mị, đi về phía chân giường, chui vào chăn từ phía sau.”

Diệp Hân Đồng cảm thấy anh vén chăn, cuống lên, đá lung tung, không muốn để anh vào.

“A, mũi tôi” Mặc Tử Hiên khổ sở chui ra khỏi chăn.

“Máu, máu, Diệp Hân Đồng” Anh kêu thảm thiết.

Diệp Hân Đồng vội vàng lật chăn ra, đến trước mặt anh, quan tâm dí sát mặt vào.

Trên mặt anh không có máu, anh còn nở nụ cười xấu xa, nhưng nhìn mắt cô đỏ mọng, nụ cười ngưng bặt, hơi kinh ngạc.

=================================

“Diệp Hân Đồng, em sao vậy?”

Diệp Hân Đồng lườm anh một cái, nước mắt suýt nữa lại chảy xuống, cô kìm nén quát: “Trêu tôi, thực sự thích thú lắm sao?”

Mặc Tử Hiên lập tức đứng dậy, trên mặt toàn là áy náy và đau lòng.

“Thật xin lỗi, anh chỉ là đùa em một chút”

“Đùa, không biết mấy giờ rồi à? Nửa đêm canh ba, anh đi tìm quỷ mà chơi. Thần kinh” Diệp Hân Đồng hầm hừ nằm xuống, dùng giấy xoa đại cái mặt, nhắm mắt lại, chẳng muốn làm gì hết.

Mặc Tử Hiên có một tâm trạng vô cùng khác thường, anh chăm chú nhìn Diệp Hân Đồng đang nhắm mắt: “Vì sao em lại khóc?”

Tim Diệp Hân Đồng lỡ một nhịp.

Cô mở mắt, đầu óc chuyển động rất nhanh “Tôi nhớ nhà, nhớ tiểu Khả, nhớ mẹ”

“Thật xin lỗi, anh sẽ không trêu em nữa, chỉ là có lúc… muốn làm cho em vui vẻ, lại quên mất suy nghĩ của em, làm em bị tổn thương, sau này sẽ không như vậy.” Mặc Tử Hiên trầm ổn nói.

“Đừng khắp nơi dở trò mập mờ như vậy là tốt rồi, không nhận thức rõ thân phận Điện hạ của mình tùy ý thổ lộ làm người ta cảm thấy gánh nặng.” Diệp Hân Đồng vẫn nằm trên giường nói.

Mặc Tử Hiên trầm tư rất lâu “Anh không tùy ý thổ lộ. Thôi, xin lỗi em, sau này sẽ không như vậy. Anh đảm bảo.”

“Ừ. Ngủ đi.” Diệp Hân Đồng lại trùm chăn vào.

“Anh muốn cuối tuần này bí mật đi về Trung Quốc với em, thăm người thân của bạn một chút, ngồi máy bay cũng chỉ mất hơn 2 tiếng.” Mặc Tử Hiên muốn bồi thường cho cô.

“Đừng” Diệp Hân Đồng vội vàng ngồi dậy. “Đừng vì tôi mà bí mật trở về, lỡ có vấn đề gì, tôi không gánh vác được.”

“Nếu bí mật đi, sẽ không ai biết, chúng ta đi nhanh về nhanh.” Mặc Tử Hiên không nỡ thấy cô khóc.

“Này” Diệp Hân Đồng cảm thấy nói lý với anh đặc biệt chán.

“Anh thật đúng là tùy hứng, chỉ cần anh lên máy bay, bất kể là tư hay công, hành tung của anh cũng sẽ bại lộ, bây giờ lại đang là thời điểm quan trọng, anh xảy ra chuyện gì thì biết làm sao? Còn không biết lũ gián điệp đã biết thân phận của anh hay chưa, xin anh, về sau hãy tự yêu lấy tính mạng của mình.”

“Nhưng mà, anh không muốn thấy em đau khổ.”

“Nếu anh thật lòng không muốn thấy tôi khổ, thì nhanh chóng xử lý cho tốt công việc ở Trung Quốc, đừng trở lại Trung Quốc nữa.” Diệp Hân Đồng nói rõ ràng.

Mặc Tử Hiên thương cảm ngồi lại đầu giường.

“Được rồi, không còn sớm nữa, ngủ nhanh lên. Nhanh nhanh giải quyết băn khoăn của anh ở Hàn Quốc, trở về Trung Quốc giải quyết cho ổn thỏa, ngồi lên vị trí hoàng đế của anh đi, hoàn thành mong muốn của anh. Tôi muốn ngủ.” Diệp Hân Đồng nói một hơi rồi nằm xuống giường, quay lưng về phía anh.

Mặc Tử Hiên nghe được quyết định có có chết cũng không muốn dính vào của cô đột nhiên cảm thấy đau khổ trong lòng, cũng leo lên giường quay lưng lại phía cô.

……………………………………………………………..

Tối qua ngủ hơi muộn, Diệp Hân Đồng tự nhiên tỉnh lại đã hơn 10 giờ, Mặc Tử Hiên ăn mặc chỉnh tề đang đọc tài liệu, hơi cau mày, sắc mặt có vẻ nặng nề.

Diệp Hân Đồng lo lắng tỉnh ngủ, rửa mặt mũi, thay quần áo.

Xong xuôi, co cảm thấy có cảm giác không quen.

Bình thường mặc nhất định sẽ vây bốn phía sai bảo, hôm nay anh lại yên tinh, thật chẳng lẽ anh làm đúng như lời tối qua sẽ không chơi trò mập mờ với cô, không trêu chọc cô nữa?

Đáng ra cô nên vui mừng, nhưng sao trong lòng lại cảm thấy mất mát to lớn như vậy.

Mặc Tử Hiên đứng lên, đi ra ngoài, lên xe, lái xe, liền một mạch không nói nửa lời với cô.

Diệp Hân Đồng thở ra một hơi, người ơi, thật là bị coi thường, lúc anh bên cạnh ríu ra ríu rít, cô bực vì anh làm phiền, nhưng lúc anh nghiêm trang, cô lại uất ức như bị bỏ rơi.

Diệp Hân Đồng lắc đầu một cái, đừng suy nghĩ nữa. Bọn họ chính là không thể nào.

Cô len xe, ngồi ở ghế sau, dựa vào ghế giả vờ ngủ.

Mặc Tử Hiên nhìn qua gương chiếu hậu, tâm trạng có chút nặng nề, muốn làm cô vui vẻ lại nghĩ đến lời cam kết của mình, anh không nói gì, im lặng lái xe.

Xe đi được nửa đường, bụng Diệp Hân Đồng réo ùng ục.

Cô từ lúc thức dậy đến giờ chưa ăn cái gì.

“Đói bụng à?” Mặc Tử Hiên quan tâm hỏi.

“Không sao, anh sáng sớm phải gọi tôi dậy chứ, bây giờ mới tới cũng trễ lắm rồi, gặp Quyền Niệm Tuệ rồi đi ăn cơm cũng được.” Diệp Hân Đồng nhìn thời gian đã 2h rồi.

Mặc Tử Hiên quan tâm nhìn cô một cái, tăng tốc.

Nhưng mà, đến được công viên Kinh Xuyên thì buổi ký tặng cũng đã kết thúc.

Mặc Tử Hiên bình tình đi tới.

Diệp Hân Đồng nghe không hiểu tiếng Hàn, nhưng nhìn biểu cảm của bọn họ, chắc là không còn vé nữa.

“Thật xin lỗi, tại tôi mà đến muộn” Diệp Hân Đồng đau lòng xin lỗi Mặc Tử Hiên.

Mặc Tử Hiên ngược lại nở một nụ cười đẹp mắt “Liên quan gì chứ…, cái cô bé ngốc này, kể cả gặp được, nếu cô ấy dễ dàng thuyết phục thì đã chẳng chờ đến bây giờ.”

Anh không hề chấp nhặt.

“Anh đã bỏ lỡ một cơ hội, chờ chút.” Diệp Hân Đồng nói xong, vội vàng chạy đến chỗ bán vé gặp người phụ tá đang dọn dẹp.

Mặc Tử Hiên nhìn cô quơ tay múa chân hỏi câu gì làm anh buồn cười, cô thật đúng là đáng yêu.

Một lát sau, Diệp Hân Đồng quay lại.

“Tôi vừa hỏi, Quyền Niệm Tuệ đang nghỉ ở khách sạn bên kia, bây giờ chúng ta sang đó.”

Mặc Tử Hiên đứng tại chỗ, có vẻ không muốn đi.

Diệp Hân Đồng nóng nảy lôi tay đi, bắt anh lái xe.

“Anh rất ngạc nhiên, em đã nói gì với người phụ tá đó.” Mặc Tử Hiên nhất thời buông lỏng hỏi.

“Tôi nói với cô ấy, tôi từ Trung Quốc tới, vô cùng thích Quyền Niệm Tuệ, sau đó ba hoa chích chòe cầu khẩn.” Diệp Hân Đồng nhìn ngoài cửa sổ tìm khách sạn, vừa tìm vừa nói.

“Thật ra cũng không liên quan, hôm nay đọc tài liệu về Quyền Niệm Tuệ, cảm thấy rất kỳ quái, cô ấy có 30 năm không có ghi chép gì, có lẽ phải biết được khoảng thời gian 30 năm này mới có thể thuyết phục được, không cần nóng vội.” Mặc Tử Hiên trầm ổn nói.

“30 năm không ghi chép gì này nếu có thể dễ dàng tìm thì những thuộc hạ kia của anh cũng đã sớm tìm thấy rồi, cần gì phải chờ đến tận bây giờ?” Diệp Hân Đồng chèn ép.

Mặc Tử Hiên gật đầu “Em quả nhiên nói có lý”

Xe dừng ở cửa khách sạn, Mặc Tử Hiên và Diệp Hân Đồng dễ dàng hỏi được Quyền Niệm Tuệ ở phòng 1809.

Bọn họ hào hứng chạy đến cửa phòng thì thấy 4 nhân viên an ninh canh cửa, kiên quyết từ chối để họ vào phỏng vấn.

Diệp Hân Đồng chỉ muốn đánh ngất mấy nhân viên an ninh này nhưng Mặc Tử Hiên ngăn lại.

“Không cần, dưa hái xanh không ngọt” Mặc Tử Hiên ngược lại rất thờ ơ.

“Chẳng qua là muốn hai tờ vé vào cửa mà cũng không được sao?” Diệp Hân Đồng liếc bốn người kia, nói với Mặc Tử Hiên.

“Thôi, nếu thuyết phục cô ta đơn giản thì đã sớm nói rồi, em không đói à, anh dẫn em đi ăn cái gì đã.” Mặc Tử Hiên cười hì hì.

Anh đối với cô tốt, cô càng muốn giúp anh, dù sao lần này không gặp được cũng là tại cô.

Diệp Hân Đồng ngoài mặt đi theo Mặc Tử Hiên, nhưng trong lòng nghi làm cách nào gặp được Quyền Niệm Tuệ.

Xuống lầu dưới, Diệp Hân Đồng ngẩng đầu nhìn phòng 1809, thấy cửa sổ đang mở, trong lòng cô nảy lên một ý tưởng.

Cô kéo vạt áo Mặc Tử Hiên.

“Nhìn kìa, cửa sổ phòng cô ấy mở.”

Mặc Tử Hiên nhìn nơi cô chỉ, cười yếu ớt, mở cửa xe “Cửa sổ mở thì có gì lạ sao?”

“Anh thuê một phòng bên cạnh phòng cô ta, hoặc phòng bên cạnh nữa cũng được, tôi có thể chui từ cửa sổ vào.” Diệp Hân Đồng nói đầy lòng tin.

Trong lòng Mặc Tử Hiên có một chút rung động, rồi tức giận kéo Diệp Hân Đồng lên xe “Em điên rồi à? 18 tầng rơi xuống, em chỉ có tan xương nát thịt.”

“Không, làm sao tôi rơi được chứ. Yên tâm, sẽ không đâu.” Diệp Hân Đồng nhao nhao muốn thử.

“Không được, anh không đồng ý, em nghe đây, Quyền Niệm Tuệ ngày mai có một buổi ký tặng sách ở quảng trường Hán Đạt nữa, mai chúng ta đừng đến trễ là được rồi.” Mặc Tử Hiên nói nghiêm túc, ánh mắt kiên quyết không cho phép cô được mạo hiểm.

Diệp Hân Đồng nhìn dáng vẻ chững chạc nghiêng nghiêng của anh nhịp tim lại tăng nhanh. Cô đúng là điên rồi, sao cứ cảm thấy người đàn ông này có cảm giác an toàn.

Diệp Hân Đồng lập tức ngừng ngay cái ý tưởng đáng yêu của mình.

“Thôi vậy, thế mà anh chẳng nói sớm, hại tôi vội vàng.”

Diệp Hân Đồng lườm anh một cái, cài dây an toàn của mình.

Mặc Tử Hiên mỉn cười, lái xe, đến một quán ăn nổi tiếng lân cận.

Anh yêu cầu một phòng riêng, gọi rất nhiều món ăn nổi tiếng ở đây.

“Này, anh có phải gọi nhiều quá rồi không?” Diệp Hân Đồng kéo tay ngăn anh gọi tiếp.

“Em chỉ cần nếm một miếng là được rồi, không hiểu vì sao, anh muốn đưa toàn bộ thức ăn ngon ở đây cho em ăn thử” Anh cười hì hì nói.

Tim Diệp Hân Đồng lại đập nhanh, cô rụt tay về, thương cảm nói: “Không phải đã nói sẽ không mập mờ với tôi nữa sao?”

“Cái gì mà mập mờ, anh chỉ muốn nhét đầy cái bụng heo của em, nếu có thế mà cũng không được nói nữa thì anh chẳng biết nói cái gì với em nữa, có lẽ mỗi lần nói chuyện đều phải thận trọng, suy đi nghĩ lại, anh chắc mệt chết luôn.” Mặc Tử Hiên trả thực đơn lại cho phục vụ.

Anh nói cũng có vẻ có lý.

Diệp Hân Đồng không nghĩ ngợi gì nữa. Nhưng hai người ngồi chờ ăn cơm có chút xấu hổ.

“Tôi ra toilet.” Diệp Hân Đồng nói.

“Ừ” Mặc Tử Hiên yêu chiều đồng ý.

Diệp Hân Đồng không làm gì được cười.

Cô đến toilet, một người phụ nữ xinh đẹp lạnh lùng mặc một bộ đồ công sở màu vàng nhạt đi ra ngoài.

Người phụ nữ này có mái tóc đen uốn sóng to, dài đến eo, vóc người tuyệt đẹp, khuôn mặt có thể hình dùng bằng từ kinh ngạc, mí mắt to, lạnh lùng, mũi cao, độ dày đôi môi cũng vừa đẹp.

Diệp Hân Đồng không cưỡng lại được liếc nhìn cô.

Kỳ lạ là người phụ nữ coi trời bằng vung ấy cũng quay lại nhìn Diệp Hân Đồng.

Diệp Hân Đồng cười lễ phép, nhìn sang chỗ khác, đi tới toilet.

Thấy Diệp Hân Đồng đi, người phụ nữ cũng quay trở vào toilet, đứng bên cạnh cô rửa tay.

“Cô nói được tiếng Trung không?” Người phụ nữ này đột nhiên hỏi bằng tiếng Trung.

Diệp Hân Đồng giật mình “Biết, cô cũng là người Trung Quốc ư?”

Người phụ nữ này thoáng một nét kinh ngạc, ánh mắt không còn lạnh lùng và lóe lên một vẻ sầu não. “Cô…”

Cô có vẻ muốn nói gì nữa, nhưng lại thôi.

Diệp Hân Đồng rửa sạch tay, lấy khăn lau. Chuẩn bị đi.

“Cô bao nhiêu tuổi rồi?” Người phụ nữ đó cũng lau tay, lại hỏi.

Diệp Hân Đồng kinh ngạc đường đột “21”

Nói xong cô đã ra khỏi toilet. Người phụ nữ lạnh lùng đó tỏ ra rất khiếp sợ, lùi hai bước, vịn vào bồn rửa tay. Trong mắt cực kỳ buồn khổ. Sự đau khổ đó như được tôi luyện qua sương gió.

Diệp Hân Đồng nghi ngờ quay đầu lại liếc nhìn phòng toilet, thấy người phụ nữ đó đi ra.

Cô kinh ngạc, lập tức chạy về phía phòng ăn của mình.

Vừa đến nơi, thấy Mặc Tử Hiên lại đang nghiên cứu tài liệu của nghị viên.

Cô ngồi xuống, cười nói với Mặc Tử Hiên: “Vừa rồi tôi gặp một phụ nữ quái dị ở toilet.”

“Hả?” Bất kể cô nói cái gì, Mặc Tử Hiên cũng cảm giác mình rất hứng thú, anh để tài liệu xuông, chờ cô nói.

“Cô ấy đột nhiên hỏi tôi có nói tiếng Trung không, bao nhiêu tuổi, như thể là biết tôi vâyh, nhưng tôi chắc chắn là không biết người đó. Chỉ là, hình như đã gặp ở đâu đó?” Diệp Hân Đồng cười.

“Cộc cộc cộc” Đột nhiên có tiếng gõ cửa.

“Mời vào” Là phục vụ.

Nhưng cũng có một người đàn ông mặc âu phục.

“Phu nhân của tôi muốn mời tiểu thư đi xuống.” Người đàn ông kia nói bằng tiếng Trung.

Diệp Hân Đồng kinh ngạc cùng Mặc Tử Hiên 4 mắt nhìn nhau. Cô cảm thấy có chút không giải thích được, cô ở Hàn Quốc không quen biêt ai, tại sao lại có người muốn mời cô đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.