Diệp Hân Đồng vừa về đến Hàn cung, Lee Yul cũng lái xe đến.
“Diệp Hân Đồng” Cậu gọi Diệp Hân Đồng đang định đi vào cung.
Diệp Hân Đồng quay đầu lại, hơi xấu hổ chờ Lee Yul đi tới.
“Thật xin lỗi, Mặc Tử Hiên làm hỏng bữa ăn này rồi, kẻ đó không thể nói lý lẽ được, lần sau, tôi nhất định sẽ mời.” Diệp Hân Đồng cảm thấy áy náy.
Lee Yul cười nhạt.
“Nếu bây giờ tôi muốn mời cô đến thăm Hàn cung, chắc là cô không muốn rồi.” Lee Yul dò la.
“Hả? Tâm tình tốt của tôi đều bị Mặc Tử Hiên phá hư rồi. Thật sự là…” Diệp Hân Đồng có hàm ý từ chối.
“Không sao, chẳng phải cô đã từng nói ư, chúng ta là bạn bè, thực sự hi vọng cô có chuyện gì sẽ tâm sự cùng tôi, vui vẻ cũng tốt mà ưu sầu cũng được, chúng ta đều có thể chia sẻ.” Lee Yul nói vẻ thành khẩn.
“Cảm ơn cậu, tôi biết rồi, nghĩ lại thì ở Hàn cung này Lee Yul chính là người bạn duy nhất của tôi.” Diệp Hân Đồng cười yếu ớt.
“Vậy người bạn duy nhất này muốn hỏi số điện thoại của cô, cô có cho không?” Lee Yul cười rất vô hại.
Diệp Hân Đồng hơi do dự, nhớ những lúc hắn đối xử tốt với cô, lại ánh mắt thành khẩn lúc này, cô không thể từ chối.
Cô cầm điện thoại ra, đưa cho Lee Yul.
Lee Yuk bấm số di động của mình, gọi sang, sau đó trả lại, trông hắn cầm điện thoại trong tay có vẻ quý trọng lạ thường.
Diệp Hân Đồng nhận lấy điện thoại, lịch sự nói cảm ơn.
Lee Yul cười sảng khoái rời đi.
Diệp Hân Đồng quay lại phòng mình, trong bụng chưa có cái gì, cảm thấy hơi đói.
Cô nằm dài trên giường, nhìn khoảng không trước mặt, tự nhiên ở đó xuất hiện khuôn mặt tà ác của Mặc Tử Hiên.
“Mặc Tử Hiên, anh thạt tồi tệ, tôi chưa từng gặp người nào tồi hơn anh, so với Vũ Văn Thành anh còn hư hỏng hơn cả trăm lần, tôi sao lại đi thích một kẻ quái gở như anh.” Cô lầu bầu lẩm bẩm.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Diệp Hân Đồng liếc cửa một cái, nghe cái kiểu ra sức gõ cửa thế này dùng ngón chân cũng đoán được là ai.
Cô trùm chăn, không thèm để ý đến tiếng gõ cửa như mưa to gió lớn kia.
Đột nhiên, tiếng gõ ngừng lại.
Diệp Hân Đồng kinh ngạc thò đầu ra, theo cá tính vô lại của hắn thì phải gõ đến khi cô mở mới thôi, sao thế, nghĩ thông suốt rồi chăng?
Diệp Hân Đồng không để ý tới anh, cẩm quyển tiếng Hàn trên đầu giường nghiêm túc xem.
“Tạch…” Mặc Tử Hiên cầm chìa khóa trong tay đi tới với nụ cười tà mị.
Diệp Hân Đồng lạnh nhạt nhìn anh, cũng chẳng thèm để ý, tiếp tục xem sách.
“Đừng tức giận nữa, đã nói không nhận quà của Lee Yul nên anh cũng có thể tức giận mà.” Mặc Tử Hiên cười hì hì.
Diệp Hân Đồng hừ lạnh một tiếng, lắc đầu, cũng không thèm để ý, tiếp tục xem sách.
“Đừng giận nữa mà. Anh biết là không nên cố ý làm em bị ngã, tình huống đó nổi giận với anh một chút rồi tha thứ cho anh đi.” Mặc Tử Hiên tiếp tục cười nham nhở.
Diệp Hân Đồng chẳng nói chẳng rằng, bỏ qua anh luôn.
Mặc Tử Hiên giật lấy quyển sách của cô.
Diệp Hân Đồng lườm anh một cái, nằm vật xuống giường.
Mặc Tử Hiên ngồi lên giường, kéo kéo áo cô “Thôi đi mà! Em biết tự nhiên thấy em và Lee Yul đi với nhau, anh tức giận đến thế nào không? Em còn nhận quà của hắn, lại còn gây gổ với anh trước mặt hắn, anh đảm bảo sau này sẽ không bắt nạt em nữa.”
Diệp Hân Đồng tiếp tục không để ý, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Đột nhiên, Mặc Tử Hiên hôn lên má cô một cái.
Diệp Hân Đồng kinh ngạc, trợn mắt. Ngồi dậy, dùng mu bàn tay thô lỗ lau mặt, càng thấy anh phiền phức hơn.
“Mấy lời cam đoan, quyết định của anh cứ như đồ ăn thừa qua đêm, chẳng dùng được tí nào, ngoài việc khiến người ta đau bụng, chỉ có thể vứt đi.” Cô liếc mắt nói.
“Em muốn thế nào? Anh để em vật ngã, như thế được không?” Mặc Tử Hiên lấy lòng.
“Không cần, anh là Điện hạ, thích gì thì làm nấy à? Là tôi không nên lớn tiếng nói chuyện với anh, bây giờ xin hỏi Điện hạ, anh muốn tôi đi làm hay tiếp tục để cho tôi nghỉ?” Diệp Hân Đồng rõ ràng tâm trạng vẫn chưa tốt.
Chỉ có cô hiểu lòng mình, sự tức giận này có quá nhiều nguyên nhân, quá nhiều điều không như ý.
“Em nghỉ ngơi đi.” Anh nói giọng bất đắc dĩ.
“Thế thì mời anh ra ngoài, bây giờ là thời gian tự do của tôi, tôi muốn ngủ.” Diệp Hân Đồng nghiêm túc nói.
Mặc Tử Hiên dừng một chút.
“Tôi đột nhiên nghĩ đến một chuyện, thật xin lỗi, cảnh vệ Diệp, cô phải làm thêm giờ.”
===============================
Phụt, nghe những lời vô lại như thế, Diệp Hân Đồng muốn hộc máu, rất muốn quát lên với Mặc Tử Hiên, chỉ muốn làm một mụ đàn bà chanh chua chửi đổng kẻ cẩu huyết lâm đầu (đầu toàn máu chó) như hắn.
Mặc Tử Hiên chẳng thèm quan tâm chút nào đến sự tức giận của cô, đứng lên “Đi thôi, bây giờ tôi muốn ra ngoài.”
Diệp Hân Đồng tức xanh cả mặt, cô đá tung chăn, mạnh mẽ xuống giường, phủi phẳng quần áo, đứng bên giường, quay mặt lại nhìn Mặc Tử Hiên với tâm tình bất mãn.
Mặc Tử Hiên đi ra ngoài, Diệp Hân Đồng đi theo, mặt dài như bơm, một câu cũng không nói.
Mặc Tử Hiên lên xe, cô ngồi vào ghế lái phụ, im lặng.
Mặc Tử Hiên nói bằng tiếng Hàn đến trung tâm thương mại.
Câu này Diệp Hân Đồng hiểu, cô liếc Mặc Tử Hiên một cái, anh cười hì hì nhìn cô, cô ngoảnh đi chẳng thèm nói gì.
Mặc Tử Hiên đến trung tâm thương mại, lượn qua lượn lại mấy gian dạ phục nữ.
“Em thích kiểu nào?” Mặc Tử Hiên quay đầu hỏi Diệp Hân Đồng vẫn đang nghiêm mặt.
Diệp Hân Đồng khoanh tay trước ngực, căn bản chẳng thèm nhìn anh.
Mặc Tử Hiên quan sát dáng người Diệp Hân Đồng, tà mị nói với cửa hàng trưởng, “1.7m, mỗi kiểu lấy một chiếc”
Diệp Hân Đồng trừng mắt nhìn Mặc Tử Hiên.
“Kể cả anh có mua tất cả, tôi cũng không mặc.” Sắc mặt cô chẳng có chút hữu hảo nào.
“Tùy em, dù sao anh cũng mua cho em, em không mặc thì vứt hết đi.” Mặc Tử Hiên nói vẻ không sao cả.
Diệp Hân Đồng thật là bất lực đối với loại đàn ông như vậy, cô cười khổ, kẻ có tiền đều tiêu sài như vậy, đúng là phá gia.
Diệp Hân Đồng tiện tay cầm một chiếc váy màu đỏ trễ ngực “Lấy cái này đi.”
Nụ cười trên mặt Mặc Tử Hiên rộng hẳn.
“Phục vụ, gói cái này lại.” Mặc Tử Hiên khóa chặt mặt Diệp Hân Đồng nói.
Diệp Hân Đồng lườm anh một cái, không muốn nói chuyện.
Mặc Tử Hiên xách cái túi váy, đi trước.
Diệp Hân Đồng vẫn không nói gì đi sau.
Anh rẽ mấy chỗ, đi vào thang máy lên tầng 5, đây là tầng ăn uống.
Anh vào một tiệm cơm, Diệp Hân Đồng do dự đi theo vào.
Mặc Tử Hiên ngồi xuống, cô đứng sau lưng anh, không ngồi.
“Ngồi đi.” Mặc Tử Hiên cầm lấy thực đơn trong tay phục vụ.
“Không dám, tôi là cảnh vệ, không dám vượt quyền.” Diệp Hân Đồng kiên cường nói, sắc mặt chẳng có lấy một nét tốt.
Mặc Tử Hiên cười, như thể phản ứng của cô anh đã đoán trước rồi.
“Tôi lại mời em một lần, ngồi xuống ăn đi, tôi đãi, ăn xong thì đừng tức giận nữa.” Mặc Tử Hiên nhìn cái bàn nói.
“Tôi không dám ăn cơm với điện hạ tôn quý” Diệp Hân Đồng châm chọc nói, nhìn đi chỗ khác.
Mặc Tử Hiên lại vô thức mỉm cười, không biết vì sao, kể cả cô phát cáu với anh, anh vẫn thấy vui vẻ, chỉ cần cô không ở cùng với người đàn ông khác, còn thì thế nào cũng được.
Mặc Tử Hiên lại cầm thực đơn lên “Canh cá triều đình, thả nhiều loại băm viên, oa, còn cá viên nữa? Nấu chung với đầu cá đến khi nhừ nhục, sau đó thêm một ít gia vị, nhìn rất ngon.”
Mặc Tử Hiên cố ý miêu tả từng loại đồ ăn.
Diệp Hân Đồng vốn có tình yêu lớn với các loại đồ ăn ngon, cái bụng đói của cô réo ầm ĩ.
Cô trợn mắt nhìn gáy Mặc Tử Hiên, giơ quả đấm lên, hận không thể cho anh một đấm ngất luôn.
Phục vụ bưng thức ăn lên, Diệp Hân Đồng liếc một cái, vừa nhìn đã thèm rồi.
Món ăn khác lại được bưng lên, mùi thơm nức mũi.
Diệp Hân Đồng đói cồn cào.
Mặc Tử Hiên cũng không thèm nhìn Diệp Hân Đồng lấy một cái, ăn trước.
“Ừm, ngon quá, nhà hàng này thật không tệ, không trách được lại buôn bán tốt như vậy.” Mặc Tử Hiên cố ý lẩm bẩm.
Diệp Hân Đồng nhìn xung quanh bốn phía, đã chiều rồi mà chỗ này vẫn khá đông.
Cô sờ sờ bụng, đói quá.
Có lẽ cũng vì buổi chiều, không quá đông khách nên phục vụ lại bưng đồ ăn lên.
Diệp Hân Đồng ngửi thấy mùi đó, bụng kháng nghị ùng ục.
“Thật ra tôi cũng có thể nói lần nữa, chỉ càn người khác không tức giận, có thể ăn cơm chung.” Mặc Tử Hiên vẫn đang thưởng thức món ăn.
Diệp Hân Đồng nhìn bóng lưng anh, hơi do dự.
Cô không phải vì tham lam mà ăn chung với anh. Mà là cảm thấy không cần thiết phải giận dỗi làm gì, cô không thể ngày nào cũng mang cái tâm trạng đó đi bảo vệ anh.
Nếu có thể, cô hi vọng sẽ chung sống hòa bình đến khi kết thúc nhiệm vụ bảo về, từ đó cả đời cũng không gặp nhau nữa.
Diệp Hân Đồng ngồi xuống chỗ đối diện với anh, tự nhiên ăn đồ trên bàn.
Đầu cô cũng không thèm ngẩng lên, căn bản không thèm liếc Mặc Tử Hiên một cái.
Mặc Tử Hiên cười nhìn cô, đột nhiên, đặt tay lên tay cô, nũng nịu: “Đừng giận nữa mà”
Diệp Hân Đồng kéo tay về “Tôi không giận, sao tôi dám tức giận”
“Ắn xong bữa cơm này, em sẽ được nghỉ.” Anh dịu dàng nói.
Diệp Hân Đồng chẳng thèm để ý, chăm chú ăn.
Ăn xong, anh tuân thủ thỏa thuận đưa cô về Nguyệt Hàng Hành cung.
“Tối mai tham gia tiệc của Kim Lệ Châu, anh sẽ cho người dẫn em đi trang điểm, anh không đi cùng được.” Ở trên xe, Mặc Tử Hiên suy tư nói.
“Không cần, tôi cảm thấy mặc đồng phục cảnh vệ đi là thích hợp rồi, không cần phức tạp hóa vấn đề.”
“Kim Lệ Châu mời toàn Hào Môn quý tộc, em mà mặc cảnh phục sẽ khiến người ta chăm chú châm chọc, Lee yul nói rất đúng.”
“Được rồi, được rồi, tôi biết rồi. Tiệc tùng của các anh thật là lắm, lại phiền toái chết đi được.” Diệp Hân Đồng không còn kiên nhẫn.
Vừa về đến Nguyệt Hàng Hành cung đã thấy một chiếc hộp gói ghém rất đẹp đặt ở đại sảnh.
Mặc Tử Hiên đến cầm lên, ánh mắt sắc lạnh nhìn Hàn thượng cung “Ai mang cái này đến?”
Hàn thượng cung cung kính “Cái này là đại nhân Lee Yul đưa tới cho cảnh vệ Diệp”
Mặc Tử Hiên vứt cái hộp lên bàn, bực tức nói với Hàn thượng cung “Sau này Lee Yul mang cái gì đến cũng đừng có nhận, chỗ của tôi không phải thùng rác.”
Hàn thượng cung cúi đầu không nói gì.
Đúng lúc này, điện thoại của Diệp Hân Đồng đổ chuông.
Mặc Tử Hiên tức giận nhìn cô, số di động này chỉ mình hắn nên biết mới phải.
Mặc Tử Hiên lập tức theo cô ra ngoài.
“Đã nhận được dạ phục chưa? Xem có thích không?” Lee Yul dịu dàng hỏi.
“À, cái này thực ra không cần, tôi có dạ phục rồi.” Diệp Hân Đồng lúng túng từ chối khéo.
“Tôi cảm thấy cái này đặc biệt thích hợp với Diệp Hân Đồng cô. Mặc vào chắc chắn sẽ đẹp lắm.”
Đã mang đến đây rồi, Diệp Hân Đồng làm sao có thể từ chối nữa.
Đột nhiên điện thoại bị Mặc Tử Hiên đằng sau cướp đi.
Diệp Hân Đồng kinh ngạc muốn giật lại.
Mặc Tử Hiên đẩy người cô ra, không cẩn thận chạm vào bộ ngực mềm mại của cô.
Diệp Hân Đồng giận dữ quát: “Anh đây chỗ nào đấy?”
Mặc Tử Hiên nhìn sang Diệp Hân Đồng, nói vào điện thoại “Dạ phục của cô ấy tôi đã mua, đồ của cậu tôi ném vào thúng rác rồi, về sau phiền cậu đừng xum xoe quanh người phụ nữ của tôi.”
=======================================
Ai là phụ nữ của hắn! Nói chuyện thật không biết che đậy miệng.
“Này, trả điện thoại cho tôi.” Diệp Hân Đồng quát.
“Có phải phụ nữ của anh hay không không phải anh nói là đúng, mục đích của anh đối với cô ấy thế nào trong lòng anh biết rõ, bây giờ tôi nói cho anh biết, tôi thích cô ấy, không liên quan gì đến kho báu cả.” Lee Yul ung dung bình tĩnh, cười nhạt.
Mặc Tử Hiên sửng sốt “Cậu sẽ vì cô ấy bỏ qua Kim Lệ Châu? Bỏ qua Kim Lệ Châu tương đương với bỏ luôn ngôi vị hoàng đế.”
Diệp Hân Đồng nghe được lời Mặc Tử Hiên nói cũng sửng sốt, cô đứng ở bên cạnh anh, nhíu chặt mày nhìn anh, hắn nói vậy là có ý gì?”
“Cái ngôi vị hoàng đế đó vốn đã chẳng có quan hệ gì với tôi, tôi có cố gắng hơn nữa cũng chỉ vô ích, thay vì như vậy, tìm cho mình một người phụ nữ mình thật lòng yêu, sống một cuộc sống yên bình vui vủ.” Lee Yul nhã nhặn nói.
Mặc Tử Hiên giận điên lên. Anh cười lạnh giễu cợt: “Cậu quả thật chính là người mơ mộng viển vông, cô ấy sẽ không thể nào thích cậu.”
“Tôi tin là sự chân thành có thể khiến cô ấy cảm động, còn kẻ đào hoa như anh, cuối cùng lại ngồi lên ngôi hoàng đế, khiến anh vĩnh viễn không giữ được cô ấy bên cạnh.”
Diệp Hân Đồng không biết Lee Yul nói gì, chỉ thấy Mặc Tử Hiên tắt máy.
Nhưng phân tích những lời của Mặc Tử Hiên thì chẳng phải Lee Yul nói thích cô sao?\
Cái này sao có thể, cô dáng dấp bình thường, tính khí không tốt, trừ có chút tinh thần trọng nghĩa thì chẳng còn gì nữa.
Chắc người bọn họ nói không phải cô. Diệp Hân Đồng cũng không nên tự mình đa tình.
Cô vươn tay, giọng điệu không tốt nói “Trả điện thoại cho tôi.”
Mặc Tử Hiên giơ điện thoại của cô lên, tâm trạng rất không tốt nhìn Diệp Hân Đồng tức giận chất vấn: “Ai cho phép em đưa số điện thoại cho Lee Yul?”
“Điện thoại là của tôi, tôi thích cho ai thì cho.” Diệp Hân Đồng lườm anh một cái, tức giận chém lại.
Mặc Tử Hiên tránh qua làm Diệp Hân Đồng giật hụt.
“Em nói chỉ cho anh làm bạn, không cho anh động vào, không cho anh ôm, thậm chí không cho anh nói những lời mập mờ, đều là vì Lee Yul sao, em thích hắn à?”
Hắn quả thật là cố tình gây sự.
Diệp Hân Đồng trừng mắt nhìn anh, cô từ chối anh vì biết chắc anh sẽ trở thành chồng người khác, cô từ chối vì trong lòng đã bắt đầu nảy sinh tình cảm, từ chối vì không muốn để thích biến thành yêu.
Diệp Hân Đồng cười lạnh, không ngờ hắn lại cho là như thế, hắn muốn nghĩ thế nào thì mặc kệ đi, cô có giải thích, phản bác cũng không xong.
Diệp Hân Đồng vươn tay, lạnh lùng nói “Trả điện thoại cho tôi.”
“Bịch” Mặc Tử Hiên đập điện thoại xuống đất.
Điện thoại rơi xuống nhưng không vỡ, điện thoại bây giờ chất lượng cũng tốt ghê.
Diệp Hân Đồng cũng chẳng sợ anh tức giận, ngồi xổm xuống nhặt điện thoại.
Không để cô kịp nhặt, Mặc Tử Hiên đã cầm lên, vẻ mặt tức giận nói: “Tối nay tôi sẽ mua điện thoại mới cho em.”
Diệp Hân Đồng cười lạnh “Không cần, không được tự do nói chuyện, điện thoại có hay không cũng chẳng khác gì nhau.”
Mặc Tử Hiên tức giận nhét điện thoại vào tay cô “Nhưng tôi muốn bảo đảm có thể liên lạc được với em.”
Diệp Hân Đồng lại hừ lạnh một tiếng, không nói gì, đi vào nhà.
Mặc Tử Hiên bước nhanh túm lấy tay cô “Em còn chưa nói có thích hắn hay không?”
Diệp Hân Đồng lườm anh một cái “Tôi nhớ anh đã từng hỏi câu tương tự. Câu trả lời vẫn thế, thích, người biết nghĩ cho người khác như thế sao không khiến người ta thích cho được.”
Mặc Tử Hiên sửng sốt, Diệp Hân Đồng hất tay anh ra, đi về phòng mình.
Mặc Tử Hiên vô cùng phiền muộn, giơ tay lên nhìn thời gian rồi đi vào phòng mình.
“Rầm” Anh đóng mạnh cửa, mượn cái này trút giận trong lòng.
Buổi tối ăn cơm, Mặc Tử Hiên không thấy Diệp Hân Đồng, anh lạnh mặt hỏi Hàn thượng cung “Diệp Hân Đồng đâu?”
“Cảnh vệ Diệp vẫn đang nghỉ trong phòng, đã sai người mang đến phòng cô ấy.”
“Ừ” Mặc Tử Hiên cúi đầu tiếp tục ăn cơm, khuôn mặt nặng nề nghiêm túc không nhìn ra được anh đang nghĩ gì.
“Ngày mai là tiệc mừng tốt nghiệp của Kim Lệ Châu, tiệc mừng đã chuẩn bị xong chưa?” Cổ Phi hỏi Mặc Tử Hiên.
“Rồi, lần trước cô ấy tìm được một hạt trân châu ở biển, con đã tìm người làm dây chuyền, mai là lấy được.” Mặc Tử Hiên tâm trạng có vẻ không tốt trả lời.
“Ta đã đặt hàng một Cadillac cts-v coupe số lượng hạn chế (chạ biết là cái giề, nhưng cứ nghe đến từ số lượng hạn chế là thấy đắt rồi), sáng sớm mai đến, con mang đến cho Kim Lệ Châu luôn.”
Mặc Tử Hiên nhàn nhạt nhìn Cổ Phi, không trả lời, Cổ Phi tính toán gì trong lòng anh biết rõ, chỉ có điều bây giờ anh không rảnh để suy nghĩ.
Sauk hi ăn cơm xong, anh trở về phòng mình, nhưng lại đứng trước cửa do dự một hồi, quay sang phòng Diệp Hân Đồng, gõ cửa.
Cửa khóa chặt.
“Đừng tức giận nữa, ra ngoài ăn cơm tối đi.” Mặc Tử Hiên lại thỏa hiệp.
Cửa vẫn đóng.
“Em thích ai cũng được, Vũ Văn Thành cũng được, miễn không phải là Lee Yul, vị trí của cậu ta sớm muộn cũng sẽ làm em bị tổn thương.” Mặc Tử Hiên phiền não nói vọng từ cửa vào.
Diệp Hân Đồng đứng ở cửa, chảy nước mắt.
Hẳn bảo cô thích ai cũng được, rõ ràng không thèm để ý đến cô, lúc trước hắn nói với cô toàn lời ngon tiếng ngọt, cái gì cũng mập mờ, tất cả đều là trò đùa của hắn, không thật lòng cũng đừng đến trêu chọc cô chứ.
Còn nữa, cái gì mà vị trí cuả Lee Yul sẽ làm cô tổn thương, ý là cô không xứng chứ gì? Trong lòng hắn, chỉ có Kim Lệ Châu người duy nhất đủ tư cách, cô cái gì cũng không có.
Nhờ việc anh che chở cho Yoon Jin, cô đã xác định rõ, trong lòng anh cô chẳng là gì, chỉ là hạt đậu phộng lúc buồn chán thì mang ra giải trí, chỉ là một chấm nhỏ không thể trèo lên một bữa tiệc cao quý. Tự lý giải cho bản thân.
Diệp Hân Đồng lau khô nước măt, cô không muốn nghĩ tới bất cứ cái gì nữa, cũng sẽ không dao dộng, cô với Mặc Tử Hiên chẳng qua là quan hệ Điện hạ với Cảnh vệ mà thôi.