Yêu Gỉả, Thích Thật – Điện Hạ, Người Thật Là Hư

Chương 110: Chương 110: Trò chơi nguy hiểm




Mặc Tử Hiên phiền não về phòng.

Sáng sớm hôm sau lúc anh dậy Diệp Hân Đồng vẫn nhốt mình trong phòng.

Mặc Tử Hiên lại đến cửa phòng cô, giơ tay lên nhưng không gõ xuống.

“Tôi đi ra ngoài đây, em hãy nghỉ ngơi đi, xế chiều tôi sẽ cho người tới đón.” Mặc Tử Hiên nói xong liền xoay người đi.

Cả ngày hôm nay, Mặc Tử Hiên cứ có cảm giác lơ ngơ, mặc dù Kim Lệ Châu cười rất ngọt ngào, tâm trạng anh cũng chẳng có chút sáng sủa, luôn vô thức nghĩ đến sự tức giận của Diệp Hân Đồng, nhớ tới dáng vẻ buồn bã, nhớ lúc cô khóc.

“Tử Hiên, cảm ơn anh tặng em món quà này, em rất thích.” Kim Lệ Châu vuốt ve cái vòng ngọc trai trên tay.

Mặc Tử Hiên cười, trong lòng lại chẳng chút vui vẻ.

“Xe thích không?” (À hóa ra cái phiên bản hạn chế kia là cái xe ợ)

“Nhìn cái đã thấy tuyệt, chỉ cần là anh tặng em, em nhất định sẽ rất thích, tối nay em cũng lên rất nhiều tiết mục, vừa đúng dịp chơi với anh.” Kim Lệ Châu dịu dàng mỉm cười, ánh mắt tươi tắn long lanh.

“Là những tiết mục gì?” Mặc Tử Hiên hỏi.

Kim Lệ Châu cười không nói gì, dùng tay ve vãn khuỷu tay anh “Tối nay sẽ tổ chức tiệc ở viện khác, biệt viện ít người qua lại, tuyệt đối đặc sắc, rồi anh sẽ thấy.”

……………………………………..

Mặc Tử Hiên giơ tay nhìn đồng hồ. Trong cung điện tới, Diệp Hân Đồng đã lên đường, nhìn thời gian thì cô cũng sắp đến rồi.

Lee Yul cũng có vẻ chờ đợi Diệp Hân Đồng đến, ánh mắt trông ngóng ra ngoài cửa.

“Oa. Cô ấy xinh đẹp quá.”

Đám đông bắt đầu xôn xao.

Lee Yul nhìn lên sân khấu, Kim Lệ Châu mặc một bộ lễ phục trễ ngực màu đỏ, mái tóc hơi quăn được xử lý càng thêm mềm mại, trên đầu đeo vương miện thể hiện rõ thân phận, cô như một nàng công chúa chân chính, cao quý trang nhã lại vô cùng xinh đẹp.

“Cảm ơn mọi người đã tham gia bữa tiệc.” Cô cười ngọt ngào rồi dịu dàng nói tiếp “Bởi vì vẫn còn một người chưa đến, mọi người cứ tự nhiên trước, tôi đã chuẩn bị rất nhiều tiết mục thú vị, bây giờ xin mời MC.”

Một MC mặc lễ phục màu vàng bước ra, chuyên nghiệp nói những lời mở đầu, làm nóng không khí cả hội trường.

Tuy nói là một cuộc tụ họp bình thường nhưng đây là một bữa tiệc vô cùng xa hoa, khác hẳn những cuộc tụ hội buôn bán khác, khách mời hầu hết là những người trẻ tuổi.

Mặc Tử Hiên lại phiền não nhìn đồng hồ đeo tay, hướng mắt ra cửa.

Kim Lệ Châu dịu dàng khoác vai anh “Cô ấy chắc sắp tới rồi nhỉ?”

Biểu hiện của Mặc Tử Hiên có chút xấu hổ, không nhìn mặt Kim Lệ Châu, nhẹ nhàng uống một ngụm rượu trong tay “Anh không biết”

Kim Lệ Châu tựa đầu trên vai Mặc Tử Hiên, ánh mắt nhìn về phía Lee Yul vẫn đang chăm chú nhìn ra bên ngoài, có chút thương cảm: “Em nghĩ đã xác định rõ tình cảm của mình rồi, sau này sẽ không để cho anh cảm thấy khó chịu.”

“Tình cảm của em chắc chắn là rõ ràng rồi, không cần thiết như vậy, nhiều người đàn ông thích em, anh cũng không thấy gánh nặng.” Mặc Tử Hiên nhếch miệng cũng nhìn về phía Lee Yul nói.

“Nhưng, em cũng hi vọng anh sẽ giống em làm rõ tình cảm của mình, anh vui đùa với người phụ nữ khác em đều mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng hi vọng người phụ nữ cuối cùng ở bên anh chỉ có em.” Kim Lệ Châu nói rất êm ái.

Sắc mặt Mặc Tử Hiên trở nên trầm trọng, tròng mắt thâm thúy kín như bưng, hơi nhíu mày “Vị trí đó vĩnh viễn vì em giữ lại. Em không cần lo lắng.”

“Nhưng bây giờ em đang lo lắng. Nếu chỉ vì vị trí đó, em lấy Lee Yul thì có thể tiện cả đôi đường, nhưng người em yêu chỉ có anh, em không bắt anh chỉ yêu mình em, chỉ hi vọng người anh muốn yêu ngoài em không còn người phụ nữ nào khác.” Kim Lệ Châu cũng đưa mắt ra cửa.

“Bên cạnh anh Yoon Jin, Đề Na, Ngô Mỹ Tuệ, Anger, Phác Mỹ Lệ, … em đều không quan tâm, sau khi kết hôn, em muốn chơi anh cũng không ngăn cản, nhưng anh có thể đồng ý với em, không yêu người phụ nữ nào khác không?” Kim Lệ Châu nói tiếp.

Mặc Tử Hiên đưa ánh mắt ra cửa, sâu xa, phức tạp “Ừ” Anh thuận miệng trả lời.

Đúng lúc này Diệp Hân Đồng bước vào, cô mặc một chiếc váy trắng satanh đắt tiền, đằng trước đính pha lê vừa đủ ôm trọn bầu ngực tuyệt đẹp, qua một hồi trang điểm từ trên xuống dưới khiến cô như biến thành xinh đẹp như tiên giáng trần, so sánh với tất cả phụ nữ ở đây, còn có phong độ hơn hẳn.”

Mắt Mặc Tử Hiên phụt ra một núi lửa tức giận.

Chiếc váy cô mặc không phải là của anh mua.

Mặc Tử Hiên đang muốn đi ra, Kim Lệ Châu kéo tay anh, ngẩng đầu mỉm cười: “Quả nhiên người đẹp vì lụa, cảnh vệ Diệp ăn mặc thế này như biến thành người khác, cái giống duy nhất có lẽ là ánh mắt đơn thuần ngay thẳng.”

“Ừ” Mặc Tử Hiên đồng ý đại.

“Đi thôi, chúng ta đi chào hỏi, cô ấy lần này là khách quý của em, em hi vọng cả đời có thể hòa bình với cô ấy.” Kim Lệ Châu nói một câu đôi nghĩa.

Bọn họ đang tiến đến thì Lee Yul đã đứng trước mặt Diệp Hân Đồng.

“Cám ơn cô.” Lee yul cười dịu dàng nói với Diệp Hân Đồng.

Diệp Hân Đồng không hiểu ra sao.

“Cái gì? Cảm giác lời cảm ơn của anh hơi nhiều.” Diệp Hân Đồng thả lỏng nói.

“Lễ phục này cô mặc rất đẹp.” Lee Yul cười nói.

“À? Cảm ơn con mắt của cậu Lee Yul, rất đẹp.” Diệp Hân Đồng khách khí trả lời.

“Nhưng tôi cảm thấy màu đỏ thích hợp với em hơn, em vốn đã ngu ngốc rồi, còn mặc đồ trắng, em sợ người khác không biết mình rất ngu ngốc sao?” Mặc Tử Hiên nhếch miệng vừa đi tới vừa nói, nụ cười trên mặc anh khinh khỉnh châm chọc.

Diệp Hân Đồng liếc qua Mặc Tử Hiên một cái, cũng không bận tâm.

“Đi thôi, Lee Yul” Diệp Hân Đồng nói.

Cô đi về phía giữa đại sảnh.

Kim Lệ Châu đột nhiên ngăn trước mặt cô. Nụ cười ngọt ngào dịu dàng, cằm hơi nâng lên.

“Cảm ơn cô có thể lộng lẫy đến đây. Hôm nay tôi sắp xếp một số trò chơi, có lẽ là thích hợp với Diệp cảnh vệ.”

“Được, những bữa tiệc của xã hội thượng lưu không có ý nghĩa đối với tôi, tôi thích trò chơi hơn.”

Diệp Hân Đồng vừa nói xong, Kim Lệ Châu quay sang sân khấu gật đầu với MC.

“Các vị, sau đây chúng ta cùng chơi một trò chơi mạo hiểm. Sau biệt thự này có một mê cung, mọi người có thể phối hợp 2 người hoặc một mình đi vào mê cung. Trong mê cung có thể sẽ có những người áo đen đột ngột nhảy ra, nếu bị họ bắt được đồng nghĩa với thua cuộc, người ra ngoài đầu tiên hoặc cặp đầu tiên ra sẽ nhận được quà tặng giá trị. Quà tặng chính là chiếc Cadillac số lượng có hạn.” MC tuyên bố.

Mặc Tử Hiên cúi đầu nhìn Kim Lệ Châu “Chiếc Cadillac đó chẳng phải là chiếc anh đưa em sao?”

Kim Lệ Châu ngọt ngào cười: “Em vốn định chuẩn bị quà tặng là sợi dây chuyền này, nhưng mà, đối với em nó rất đáng quý, không chỉ là một sợi dây chuyền bình thường, mà là vật kỷ niệm có ý nghĩa nhất giúp em biêt rõ tình cảm của mình, cho nên, em đổi quà tặng.”

Mặc Tử Hiên hừ lạnh cười, ánh mắt thay đổi sắc bén phức tạp. “Nếu em không thích chiếc xe kia, anh có thể đổi cái khác cho em.”

“Không phải, em rất thích, phải dùng một mồi dụ bằng đồ quý giá sợ mất thì em mới cố gắng hết mình” Kim Lệ Châu nói một câu hai nghĩa.

“Được rồi, để em an tâm, anh sẽ là người đầu tiên ra ngoài, cùng lắm cũng chỉ là một cái mê cung ấu trĩ mà thôi.”

“Lần này, em muốn cùng anh tỷ thí, chúng ta là đối thủ, không phải đồng đội.” Kim Lệ Châu tự tin nói.

Kim Lệ Châu nở nụ cười kín đáo lần nữa nhìn về phía MC.

“MC, dẫn mọi người ra hậu viện”

Diệp Hân Đồng cùng Lee yul, Mặc Tử Hiên cũng tham gia, Kim Lệ Châu thoáng nở một nụ cười âm hiểm, hôm nay cô có đầy đủ điều kiện để thiết kế một bàn cờ.

“Nếu ai muốn tham gia thì vui lòng ký tên, bên trong rất nguy hiểm, nếu xảy ra vấn đề an toàn, muốn chú thích là mọi người tự nguyện tham gia, không có liên quan đến ai.” MC nói khi thấy mọi người chuẩn bị đi vào.

Mặc Tử Hiên và Lee Yul cùng quay đầu nhìn Kim Lệ Châu, mặt cô nở một nụ cười vô hại.

Mặc Tử Hiên và Lee Yul lại liếc nhau một cái, hai người đều có tâm sự riêng.

“Diệp Hân Đồng, chúng ta chơi cùng nhau.” Lee Yul dịu dàng nói với Diệp Hân Đồng.

“Không cần, Lee Yul, chúng ta cạnh tranh công bằng, nếu tôi đi ra ngoài trước, anh mời tôi ăn com, nếu anh ra ngoài trước, tôi nợ anh hai bữa.” Diệp Hân Đồng vui vẻ nói.

Mặc Tử Hiên nhìn hai bọn họ, trong lòng không thể chấp nhận nổi. Anh nắm chặt quả đấm, một nỗi tức giận mơ hồ tồn tại giữa ngực, đột nhiên bùng phát.

===========================

Trò chơi bắt đầu, rất nhiều người chui vào mê cung.

Diệp Hân Đồng lấy khuyên tai, vạch dấu vết lên tường, cô phát hiện trên tường có rất nhiều dấu vết, mọi người đều không quá đần.

Đột nhiên, một người áo đen nhảy ra.

Diệp Hân Đồng nhìn thẳng hắn, nở nụ cười tự tin, những kẻ áo đen này muốn bắt được cô không phải dễ dàng.

Người áo đen xông lại, Diệp Hân Đồng bình tĩnh tung một cú đá, dễ dàng đánh bại kẻ kia.

Đi khoảng 5p, Diệp Hân Đồng gặp Lee Yul cũng đang tìm cửa ra, Lee Yul cầm một chiếc bút máy trong tay để vạch dấu vết, cậu liếc mắt nhìn chiếc vòng tai trong tay Diệp Hân Đồng, hai người nhìn nhau cười, tiếp tục đi lối của mình.

Khoảng 3p sau, đèn trong mê cung vụt tắt.

Diệp Hân Đồng nhắm mắt lại, đột nhiên có cảm giác trời đất quay cuồng, cô có cảm giác có một hơi thở dốc nặng nề của một ai đó tràn đầy sát khi đang đến gần cô.

Cô cảm thấy mùi dao lóe sát qua mặt mình.

Diệp Hân Đồng kinh ngạc, Kim Lệ Châu không phải quá đáng như thế chứ.

Đang căng thẳng, Diệp Hân Đồng lại cảm thấy con dao kia lao về phía mình, cô tóm lấy tay người đàn ông này, vừa chế ngự hắn thì đèn vụt sáng, một kẻ áo đen khác lại cầm dao đâm về phía cô.

Có ánh đèn, bản lĩnh của Diệp Hân Đồng có thể phát huy.

Cô trái vung một quả đấm, phải tung một cú đá, đánh rất có hứng.

Kẻ áo đen công phu như mèo ba chân này không phải là đối thủ của cô. Hắn bị thua chạy trốn.

Diệp Hân Đồng đuổi theo, đột nhiên lại có hai người áo đen chạy xuống.

Diệp Hân Đồng sửng sốt cũng chạy theo.

Một vách tường rơi xuống sau lưng Diệp Hân Đồng, ngăn đường cô thông ra mê cung.

Diệp Hân Đồng đuổi xuống dưới, đột nhiên dưới đất có một khoảng rộng sáng sủa, ở đây xuất hiện 5 kẻ áo đen, kẻ nào cũng cầm dao trên tay.

Sau lưng mấy kẻ áo đen có 5 tấm cửa đá. Đây có vẻ là một mê cung thực sự dưới lòng đất.

Diệp Hân Đồng nhìn 5 kẻ áo đen mặt đầy sát khí, liên tưởng đến mục đích Kim Lệ Châu muốn mời mình đến. Cô thật sự không thể tưởng tượng nổi, một người phụ nữ với bề ngoài cao quý ngọt ngào như thế lại có thể ra tay hạ sát cô.

Năm kẻ kia thoáng liếc nhau rồi đột nhiên cùng phản công về phía cô.

Dao trong tay họ một đường nhắm thẳng vào mặt cô.

Diệp Hân Đồng kinh ngạc, đúng là ra tay thật.

Cô ngồi xổm xuống, nhanh nhẹn khéo léo lăn qua kẽ hở.

Với sức một người không thể chống lại 5 người đàn ông cường tráng, thế thì chỉ có chạy.

Diệp Hân Đồng không hề do dự đi vào một trong 5 chiếc cửa đá.

5 người kia muốn đuổi theo nhưng chỉ chạy đến cửa đã dừng lại.

Bọn họ tháo mặt nạ.

“Làm thế nào?” Một người trong số đó hỏi.

“Đây là nơi huấn luyện quân sĩ của tổng thống, nghe nói có thể an toàn ra ngoài không đến 10%, chúng ta nên ra ngoài.”

“Phải báo cáo với Kim tiểu thư thế nào?” Một tên áo đen lo lắng.

“Nói thật.”

Người áo đen quay trở lại lầu trên.

Diệp Hân Đồng đi vào bên trong, ánh đèn lúc sáng lúc tối, nhưng trên tường có để sắn một ít đuốc và diêm.

Diệp Hân Đồng nghi ngờ, sau lưng 5 kẻ áo đen không đuổi theo, đây là trong nội dung trò chơi hay thực sự là việc ngoài ý muốn?

Diệp Hân Đồng cầm cây đuốc và diêm đi tiếp vào bên trong.

Đi khoảng 2 thước, trước mặt cô hiện lên ba con đường, Diệp Hân Đồng lấy khuyên tai, không biết từ lúc nào đã rơi mất một cái.

Với bộ váy toàn pha lệ, cô tiếp tục đi về phía trước, đánh dấu hiệu lên tường.

Được khoảng 5p, cô càng đi càng có nhiều lối, nơi này và mê cung phía trên phức tạp hơn rất nhiều, cứ đi khoảng 2 thước lại có bốn lối mở ra.

Đột nhiên trước mặt cô dường như có một đống đồ trên mặt đất.

Diệp Hân Đồng nghi ngờ đi tới, cái đó mặc một bộ âu phục, chắc là người, ai lại nằm ở đây?

Diệp Hân Đồng đến gần.

“A” Cô giật mình, lấy tay bịt miệng.

Đố là một cái xác người đã khô, tính thời gian thì người này ít nhất đã chết 5 năm, chỉ còn lại bộ xương khô.

Sau khi lấy lại tinh thần, Diệp Hân Đồng phát hiện trên bức tường chỗ bộ xương có một bản đồ vẽ bằng than.

Xem ra có vẻ giống với bản đồ mê cung, chỗ nào là đường cụt, chỗ nào có thể thông qua.

Bản đồ chưa vẽ xong, chỉ có một chút ghi chú, Diệp Hân Đồng không biết là ý gì, nhưng cô phát hiện rất nhiều chỗ trên tường đều có rất nhiều ký hiệu.

Nhìn kỹ vật còn sót lại trên bộ xương kia, tay tái cầm một con dao, tay phải là một bình nước.

Diệp Hân Đồng cúi lạy cái xác một cái, sau đó cầm con dao trong tay hắn, cô cắt bớt đuôi váy rườm rà, dùng mẩu than từ ngọn đuốc, chép lại tấm bản đồ lên vải.

Diệp Hân Đồng tiếp tục lên đường, càng đi, càng phát hiện đuốc để trên tường mỗi lúc một thưa hơn, đi khoảng chừng nửa giờ, cô dẫm vào một tảng đá dưới chân, trong lòng có một linh cảm không lành.

Biểu tượng đó thì ra là cái này.

Diệp Hân Đồng không dám nhấc chân lên, nhưng nếu không nhấc thì cô không thể đi tiếp.

Cô quan sát bốn phía, phát hiện trên tường có rất nhiều lỗ.

Hô hấp trở nên khó khăn, chỗ này là chỗ nào, sao lại giống nơi họ đã từng đặc huấn (huấn luyện đặc biệt) như vậy.

Diệp Hân Đồng quan sát vị trí các lỗ, theo sắp xếp này thì có một chỗ an toàn, cô phải dùng tốc độ rất nhanh mới mong thoát được đến chỗ an toàn kia.

Trong đầu đếm thầm 1, 2, 3.

Diệp Hân Đồng liên tiếp lộn hai vòng ra sau.

Vài chục mũi tên đồng thường lao ra khỏi lỗ lướt qua sau lưng cô, dạ phục rách nát, thật may không bị thương.

Cô ngoái đầu nhìn lại mặt đất, phát hiện rất nhiều mũi tên rơi trên đó, là cô quá sốt ruột tìm đường ra nên mới không phát hiện được sự hỗn loạn trên mặt đất.

Diệp Hân Đồng xoay người nhìn mảng váy trên lưng đã bị xé nát, trong lòng đột nhiên sợ hãi.

Không ngờ cô không phải anh dũng hi sinh, mà chết vì tham gia một trò chơi biến thái. Tin này truyền về nước, các đồng nghiệp chắc cười nhạo cô đến chết.

Diệp Hân Đồng yếu ớt tiếp tục đi về phía trước.

Cô đi rất chậm, chú ý từng chi tiết nhỏ, đặc biệt những chỗ kỳ quái trên bản đồ ghi chú, cả những biến đổi rất nhỏ trên tường, chỉ cần một chút thay đổi thì ngay sau đó là một cái bẫy.

Rốt cuộc cô cũng đi được đến cuối tấm bản đồ, trước mặt cô có ba lối đi.

Diệp Hân Đồng cảm thấy rất mệt mỏi, cô dựa vào tường trượt xuống.

Mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi, muốn ngủ, cô đã đốt 5 cây đuốc, có nghĩa là cô cũng đi 5 tiếng rồi.

Cuối cùng cô mệt rã rời, ngủ mê man.

…………………………………………………..

============================

Người đầu tiên ra khỏi mê cung là Mặc Tử Hiên, tiếp đó là Lee Yul, sau đó là Kim Lệ Châu vẫn mang nụ cười ngọt ngào.

Bữa tiệc náo nhiệt tiếp tục tiến hành, đã gần một giờ, vẫn chưa thấy bóng dáng Diệp Hân Đồng đâu.

Mặc Tử Hiên tâm trạng bất ổn, để ly rượu trong tay xuống, quay lại phía mê cung.

Vừa đến cửa mê cung thì bị Kim Lệ Châu chặn trước mặt.

“Sao vậy? Trò chơi đã kết thúc, anh còn vào làm gì?” Kim Lệ Châu vẫn cười ôn hòa.

“Con bé ngu ngốc kia vẫn chưa ra ngoài, anh phải vào cứu cô ấy.” Mặc Tử Hiên nóng nảy muốn đi vào.

“Ha ha ha.” Kim Lệ Châu bật cười “Cảnh vệ Diệp không thể nào vẫn còn ở trong đó, cô ấy là người thông minh, mấy tên áo đen cũng không phải đối thủ của cô ấy, chắc cô ấy đều thấy chúng ta đã ra, hơi mất mặt nên chắc là lén trốn mất rồi.”

Anh nghĩ ngợi một lúc, lập tức gọi điện về cung.

“Có phải anh quá quan tâm đến cảnh vệ Diệp rồi không?” Kim Lệ Châu hỏi rất bất mãn.

Mặc Tử Hiên nhìn cô, điện thoại vừa kết nối lập tức hỏi: “Diệp Hân Đồng đã về chưa?”

“Dạ chưa! Cổ Phi nói có thể sẽ chơi về trễ” Hàn thường cung còn chưa nói xong, Mặc Tử Hiên đã nóng nảy cúp điện thoại đi vào mê cung.

“Tử Hiên, có thể cô ấy đang trên đường về, theo bản lĩnh của cảnh vệ Diệp chắc sẽ không có vấn đề gì.”

Mặc Tử Hiên không để ý, phăm phăm đi vào.

Ánh mắt Kim Lệ Châu càng trở nên đen tối.

Một thanh niên mặc âu phục nhìn quanh không thấy ai chạy lại.

“Tiểu thư, cô gái đó đã chạy xuống mê cung dưới đất rồi.” Kẻ này cung kính bẩm báo.

“Cái gì? Đã hủy hoại khuôn mặt của cô ta chưa?” Kim Lệ Châu nghiêm nghị hỏi.

Kẻ kia cúi đầu “Chưa ạ, nhưng mà đi vào mê cung dưới đất cũng đồng nghĩa với cửu tử nhất sinh. Đoán chừng không có khả năng sống sót.”

Kim Lệ Châu buồn rầu lo lắng một hồi, sắc lạnh nói với người thanh niên này: “Đứng canh ở cửa ra, nếu cô ta còn sống đi ra, nhất định phải hủy hoại dung nhan.”

“Chúng tôi không hề biết lối ra ở đâu?” Người thanh niên cúi đầu nói.

Kim Lệ Châu vừa định nổi giận, ngẩng đầu thì phát hiện Lee Yul đứng cách đó không xa.

Trong mắt Lee Yul đầy ngỡ ngàng không thể tin nổi, đầy bi thương khổ sở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.