Kiêu ngạo, cuồng vọng!
Đây là suy nghĩ đầu tiên trong óc mọi
người, sau đó nhiều công tử cảm thấy tức giận vì bị nhục nhã. Nếu Tả
Minh thua, ai gặp Tiêu Lãng sẽ phải tránh mặt đi?
Đây là tueyen chiến, Tiêu Lãng đang tuyên chiến với tất cả công tử có mặt.
Chiến Vương triều có lịch sử hơn một ngàn năm, không thiếu thiên tài tuyệt
thế tư chất nghịch thiên, tự cho mình rất cao. Nhưng chưa từng có ai
cuồng vọng như Tiêu Lãng. Tiêu Lãng muốn làm kẻ cô độc sao? Hoặc đang
kéo thù hận cho Tiêu gia? Nên biết rằng tương lai sau này đám công tử có phần lớn sẽ thành trưởng lão, hoặc gia chủ, tộc trưởng của gia tộc
mình.
Tiêu Cuồng và bốn công tử của Tiêu gia mặt xanh mét. Tiêu
Lãng nói mọi người bị tộc nhân của mình tát mặt trước người ngoài, mùi
vị này thật khó chịu.
Tiêu Lãng không nghĩ xa như vậy, thật ra
hắn chưa xem mình là người của Tiêu gia. Tiêu Lãng chỉ cảm thấy nếu đã
bị một đám công tử ghi hận thì chẳng bằng đánh cho bọn họ phục, khiến họ k odasm gây chuyện với mình nữa.
Tiêu Lãng không thích công tử,
tuy bây giờ hắn đã trở thành công tử quyền quý đỉnh cấp. Tiêu Lãng bản
năng phân chia giới hạn với nhóm người này, càng không nghĩ đến nếu
tương lai hắn tiếp quản Tiêu gia sẽ tìm bao nhiêu kẻ địch cho Tiêu gia.
Tiêu Lãng chỉ là dùng tư thế bá đạo nói cho mọi người biết: Đừng trêu vào ta!
- Tốt, rất tốt!
Tả Minh cực kỳ kích động, biểu tình bình tĩnh lòng thì mừng thầm. Tiêu
Lãng muốn chết, không thể trách gã. Cho dù hôm nay Tả Minh có đánh tàn
Tiêu Lãng thì Tiêu gia sẽ không nói gì được. Giữa thế gia không ai nhúng tay vào cuộc tranh đấu giữa các đệ tử trẻ tuổi, ngược lại sẽ khích lệ,
dung dưỡng. Loại quyết đấu quang minh chính đại giống hôm nay qua đi,
bất cứ gia tộc nào sẽ không truy cứu.
Tả Minh bước nhanh đi hướng đất tổgns giữa hai bên, Huyền khí chậm rãi vờn quanh người, chiến ý
ngút trời. Từng bước chân bước ra, khí thế càng lúc càng mạnh, Tả Minh
muốn dùng nắm đấm nói cho mọi người, gã, Tả Minh hoàn toàn xứng đáng là
đệ nhất công tử đế đô thế hệ này.
Đông Phương Hồng Đậu lo lắng nhìn Tiêu Lãng, kêu lên:
- Tiêu Lãng.
Vân Tử Sam không lên tiếng, mắt chớp lóe đầy hưng phấn.
Tiêu Lãng cười dài:
- Ha ha ha ha ha ha!
Hào khí ngút trời, mắt Tiêu Lãng nhìn Tả Minh từ xa chậm rãi đi tới.
Tiêu Lãng nói với hơn mười công tử sau lưng Tả Minh:
- Sao không lên tiếng? Không tin Tả Minh? Hay hoặc các ngươi không dám cược?
Mấy công tử lên tiếng:
- Tốt!
- Cá cược!
- Minh thiếu gia, ta ủng hộ ngươi!
Dĩ nhiên công tử tin tưởng Tả Minh, có nhiều người nghi ngờ tại yến hội
hoàng cung Tiêu Lãng chiến thắng là vì đánh lén cực kỳ tồi tệ vô sỉ,
hoặc là Tả Minh đã khinh địch. Nếu không thì cách biệt một cảnh giới làm sao Tả Minh thua được? Lại nói bây giờ Tả Minh được sử dụng thần hồn,
kết cuộc không cần nói cũng biết.
Người không lên tiếng chỉ có
Tiêu Cuồng và bốn đệ tử của Tiêu gia. Tuy bọn họ rất mong Tả Minh ngược
Tiêu Lãng tơi tả nhưng nói sao thì cũng là người của Tiêu gia, sẽ không
lên tiếng trong trường hợp như vậy.
Tiêu Lãng đạt thành mục đích, cười gian nói:
- Tốt, các ngươi nhớ kỹ sau này thấy ta lập tức tránh xa.
Tiêu Lãng liếc Vân Tử Sam, Đông Phương Hồng Đậu, thản nhiên nói:
- Tử Sam, Hồng Đậu, nấu rượu đi, chờ ta về sẽ cùng uống với các nàng.
Tử Sam, Hồng Đậu!
Xưng hô cực kỳ thân thiết đâm vào tai mọi người, đâm thủng trái tim Tả Minh. Tất cả công tử, Tả Minh bản năng nhìn Vân Tử Sam, Đông Phương Hồng Đậu, phát hiện hai người không chút tức giận, mặt nóng ran, xấu hổ. Đám công tử càng điên vì ghen.
Chỉ có một ngày!
Vậy mà Tiêu Lãng đã hái được hai đóa hoa đẹp nhất đế đô?
Buồn cười!
Tiêu Lãng muốn loại hiệu quả này!
Thân thể Tiêu Lãng như mãnh hổ xuống núi vọt lên cao, tay lóe ánh sáng bạc,
ba thanh phi đao xé gió lao đi, mục tiêu thẳng hướng ngực Tả Minh.
Tả Minh con ngươi co rút, quát to:
- Thần hồn phụ thể!
Sau lưng Tả Minh hiện ra ảo ảnh màu bạc chui vào người gã, chân chớp lóe
ánh sáng bạc, lắc chân dễ dàng tránh thoát phi đao của Tiêu Lãng.
- Thần hồn loại tốc độ?
Mặt Tiêu Lãng âm trầm, thầm than khổ. Tiêu Lãng phỏng đoán thần hồn của Tả
Minh nếu là loại công kích, phòng ngự thì hắn không sợ. Bây giờ phát
hiện là loại tốc độ rất khó đối phó, bản năng chiến đấu siêu mạnh, ý
thức chiến đấu của Tiêu Lãng sẽ bị ức chế. Dù sao với tốc độ nhanh như
vậy, có vài thứ rất khó tính toán.
Vù vù vù vù vù!
Không
đợi Tiêu Lãng nghĩ nhiều, thân thể Tả Minh hóa thành cái bóng trắng lao
nhanh hướng hắn, tốc độ nhanh không kém gì Thiên Tầm lúc chưa phóng thần hồn.
Vù vù vù vù vù!
Tiêu Lãng hết cách đành liên tục bắn ra phi đao, góc độ vô cùng xảo quyệt, định ngăn cản Tả Minh tới gần hoặc đánh bị thương.
Tiêu Lãng cực kỳ hung ác, phi đao gần như trăm phát trăm trúng lại không
theo kịp tốc độ của Tả Minh. Kinh nghiệm thực chiến của Tả Minh không
đến nỗi kém, cộng với tốc độ nhanh như vậy đương nhiên có thể dễ dàng
tránh đi.
- Grao!
Cách Tiêu Lãng hơn mười thước, Tả Minh
phóng Huyền khí ra ngoài hóa thành đao mang nửa vầng trăng màu xanh
nhanh như chớp phóng hướng Tiêu Lãng.
Trực giác khủng bố của Tiêu Lãng nổi lên tác dụng, khi Huyền khí mới phóng ra hắn liền né sang một
bên. Huyền khí có tốc độ cực nhanh xẹt qua thân thể của hắn cắm xuống
mặt đất, nổ một cái hố nhỏ.
Tiêu Lãng ném phi đao, Tả Minh phóng
ra Huyền khí, hai người cách hơn mười thước vừa công kích nhau vừa tránh né, không dám đến gần. Phi đao và Huyền khí phóng ra có tốc độ cực
nhanh, nếu kéo gần khoảng cách thì hai người không có nắm chắc tránh
thoát được. Tiêu Lãng, Tả Minh chỉ có thể khống chế công kích cự ly xa.
Đao mang Huyền khí không ngừng tạc nổ mặt đất, bụi đất bay đầy. Tiêu Lãng, Tả Minh liên tục lắc lư làm người xem hoa mắt.
- Minh thiếu gia, diệt tiểu tử này đi!
- Minh thiếu gia cố lên, đánh gục hắn!
Một số người reo hò trợ uy cho Tả Minh, vẻ mặt hưng phấn, không ai cho rằng Tả Minh sẽ thua. Sử dụng thần hồn sẽ đạt tới Chiến Tôn cảnh, còn Tiêu
Lãng chỉ là sơ giai Chiến Tướng cảnh, thực lực cách biệt quá xa. Quan
trọng nhất là Tiêu Lãng có bao nhiêu phi đao? Tả Minh thì liên tục phóng ra Huyền khí.
- A! Lãng thiếu gia nguy hiểm!
Trà Mộc không dám chớp mắt, rất căng thẳng nhưng vẻ mặt của gã không có gì hối hận đứng bên phe Tiêu Lãng.
Đông Phương Hồng Đậu có thực lực không tệ, ánh mắt cũng cao, dễ dàng phán đoán ra thế cục.
Đông Phương Hồng Đậu bực mình nói:
- Heo ngốc Tiêu Lãng, không biết tự lường sức, lần này sẽ tự rước lấy
nhục! Ài, nếu hắn bị thương thì chẳng phải là chúng ta thua đại tái đi
săn rồi?
- Không có thực lực, cuồng vọng tự đại, cho một bài học cũng tốt.
Vân Tử Sam hờ hững cầm ly, thật sự đun rượu cho Tiêu Lãng nhưng nàng không cho rằng hắn có thể uống được.
Tiểu Đao nhai ngồm ngoàm thịt hoẵng, cười khờ nhìn chiến đấu trước mặt. Ánh
mắt Tiểu Đao lướt qua phi đao cắm lung tugn trên mặt đất, mắt lộ ý cười.
Tiểu Đao nhỏ giọng nói:
- Ngu xuẩn? Các ngươi mới là ngu.
Phi đao giống trong tay áo Tiêu Lãng rốt cuộc bắn xong rồi, Tả Minh vẫn cẩn thận vây quanh hắn, từ xa phóng đao mang Huyền khí, tốc độ phóng ngày
càng nhanh, càng xảo quyệt. Khóe môi Tả Minh nhếch ngày càng cao đầy
giễu cợt.
Tiêu Lãng chật vật tránh né, giống như con khỉ nhảy loi choi trong chảo nóng. Tiêu Lãng không có cách nào công kích, đành trở
thành bia di động.
Theo thời gian trôi qua, Tiêu Lãng dần chậm
chạp, trán toát mồ hôi lạnh, vẻ mặt hoảng loạn. Hiển nhiên tiêu hao
Huyền khí, thể lực quá nhiều khiến Tiêu Lãng rất khó tránh né đao mang
Huyền khí liên tục phóng tới.
- A!
Rốt cuộc, Tả Minh bắn
ra một Huyền khí đao mang góc độ cực kỳ xảo quyệt. Tiêu Lãng không thể
nào tránh thoát, vai trái bị Huyền khí hóa thành đao mang bắn trúng, máu tươi đầm đìa văng ra ngoài.
- Grao!
Mắt Tả Minh sáng lên, tăng tốc độ, nhảy lên, chân sau giơ cao đập xuống ngực Tiêu Lãng.
Tả Minh sang chờ cơ hội này!
Lần trước ở hoàng cung Tiêu Lãng đập gãy hơn mười cây xương sườn của Tả
Minh, gã muốn nợ máu trả bằng máu, lấy răng trả răng, khiến Tiêu Lãng
nếm mùi bị nhục nhã!