Yêu Giả Vi Vương

Chương 83: Q.1 - Chương 83: Khiêu khích




Một đống lửa dâng lên trong lều, Tiêu Lãng, Tiểu Đao quen tay nướng thịt, Trà Mộc ở một bên giúp đỡ. Đông Phương Hồng Đậu tò mò ngồi một bên nhìn. Quái dị là Vân Tử Sam cũng có mặt, còn dựa sát vào Tiêu Lãng, mắt hớn hở, giống Đông Phương Hồng Đậu líu ríu nói chuyện. Vân Tử Sam thỉnh thoang cười ngọt ngào với Tiêu Lãng, nụ cười rực rỡ xinh đẹp.

Tiêu Lãng yên lặng nướng thịt, mắt liếc mặt Vân Tử Sam cười tươi như hoa, âm thầm cảnh giác.

Có quái dị!

Nữ nhân này có vấn đề.

Bỗng nhiên tham gia vào chiến đội của Tiêu Lãng, suốt ngày kiêu ngạo, yên lặng, nói chuyện với hắn thì không lạnh không nhạt, ít khi thấy Tử Sam công chúa nở nụ cười. Giờ phút này, ở trước mặt mọi người thì Vân Tử Sam biểu hiện thân thiết, rất ưu ái Tiêu Lãng. Đừng nói là Trà Mộc, ngay cả Tiểu Đao đều nhận ra có điều lạ.

Vân Tử Sam muốn khiến Tiêu Lãng thành mục tiêu công kích của mọi người, dẫn đến công phẫn của mọi công tử sao?

Tiêu Lãng nhìn phía xa từng đôi mắt đố kỵ đến phát cuồng, hắn biết Vân Tử Sam đã thành công. Tiêu Lãng chỉ không hiểu tại sao Vân Tử Sam cố ý làm như vậy.

Vân Tử Sam có thù với hắn sao?

Tiêu Lãng mới đến đế đô có nửa tháng, lần trước ở yến hội hoàng cung hình như không đắc tội Tử Sam công chúa? Cho dù hôm nay Tiêu Lãng nói một câu mạo phạm nhưng không đến mức ra tay ác như vậy đi?

Không lẽ hoàng thất muốn đối phó với Tiêu gia?

Cũng không đúng, nếu muốn đối phó Tiêu gia thì đã sớm ra tay, bây giờ lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử trở về, sĩ khí, thực lực của Tiêu gia tăng vọt. Lại nói ba đại gia tộc và Tiêu gia đồng khí liên chi, bứt dây là động rừng. Tiêu gia là cột trụ cứng cáp của Chiến Vương triều, đối phó Tiêu gia thì có ích lợi gì cho hoàng thất?

Trong đầu xoay chuyển suy nghĩ, Tiêu Lãng không thể nghĩ ra, lòng đánh giá Vân Tử Sam càng kém.

Tiêu Lãng hận nhất là người khác đùa mình, đặc biệt là động tác nhỏ như vậy.

Cảm giác biểu tình của Tiêu Lãng lạnh hơn, Đông Phương Hồng Đậu hơi biến sắc mặt, hiểu là hắn rất khó chịu. Đông Phương Hồng Đậu biết Vân Tử Sam lợi dụng mình, nụ cười lugns túng hơn.

Vân Tử Sam mặt không đổi sắc, vẫn cười tủm tỉm nhìn Tiêu Lãng, hai tay chống cằm, vẻ mặt 'thơ ngây hồn nhiên'.

Vân Tử Sam mở miệng hỏi:

- Lãng công tử nướng thịt thơm quá, nướng giỏi hơn cả ngự trù, nhưng không biết mùi vị như thế nào?

Tiêu Lãng quay đầu lại liếc trộm Vân Tử Sam, nheo mắt. Chính Đông Phương Hồng Đậu đều cảm giác Tiêu Lãng khó chịu, không có khả năng Tử Sam công chúa không cảm nhận được.

Nếu đã cảm nhận được còn muốn chơi tiếp?

Vậy thì cùng chơi!

Vẻ mặt Tiêu Lãng bỗng biến đầy yêu khí, cười tủm tỉm nhìn Vân Tử Sam.

Tiêu Lãng đầy tình cảm nói:

- Chắc chắn rất ngon, công chúa điện hạ nếm thử sẽ biết. Nào, cẩn thận bị phỏng.

Tiêu Lãng đưa một miếng thịt nướng cho Vân Tử Sam, động tác ân cần, thổi giúp nàng, mắt tràn đầy tình cảm như người yêu khăng khít nhiều năm. Trà Mộc nhìn mà toát mồ hôi lạnh, Đông Phương Hồng Đậu trợn mắt há hốc mồm.

Vân Tử Sam hơi kinh ngạc, trong đầu toàn là nụ cười đầy yêu khí, bản năng cầm miếng thịt, cắn một miếng. Vân Tử Sam chợt nhớ hình như Tiêu Lãng có thổi nguội, ngừng nhai, vẻ mặt lúng túng.

Tiêu Lãng mặt không thay đổi, vẫn đầy thân thiết như chốn không người hỏi:

- Có ngon không? Sao công chúa không ăn? Thịt hoẵng này thịt mỹ dung dưỡng nhan, ăn rất tốt cho thân thể. Ngoan, ăn nhiều một chút.

Đông Phương Hồng Đậu định uống nước che giấu lúng túng, chợt nghe Tiêu Lãng nói 'ngoan' thì phun nước trà.

- Phụt!

Đông Phương Hồng Đậu cố nén ý cười đau thắt ruột.

Trà Mộc quay đầu đi, vẻ mặt vặn vẹo cắn môi kiềm ý cười. Tiểu Đao luôn cười ngây ngô, tự cầm một chân hoẵng gặm cắn.

Vân Tử Sam nhìn ánh mắt nóng cháy của Tiêu Lãng, bên tai nghe tiếng cười của Đông Phương Hồng Đậu, da mặt trắng nõn biến đỏ hồng, con mắt lảo liên. Từ nhỏ Vân Tử Sam ở trong rèn luyện ra khôn ngoan bị Tiêu Lãng da mặt dày vô sỉ đánh bại. Vân Tử Sam chỉ có thể cúi đầu, đỏ mặt ăn từng miếng thịt nướng, mượn cơ hội che giấu chính mình thất thố và hoảng loạn.

- Nào, Hồng Đậu, nàng cũng ăn đi. Thịt hoẵng có thể giảm béo, dáng người của nàng sẽ càng đẹp hơn, đến lúc tuyệt đối đó có thể mê chết một đoàn nam tử!

Tiêu Lãng như không phát hiện vẻ mặt của Vân Tử Sam, lấy một khối thịt hoẵng đưa cho Đông Phương Hồng Đậu ngồi bên cạnh, đổi xưng hô càng thân thiết, không kiêng nể gì nói đến dáng người của nàng, da mặt dyaf khiến người muốn bóp chết.

Quả nhiên...

Đông Phương Hồng Đậu chịu không nổi, ngừng bặt tiếng cười, cầm miếng thịt cúi đầu ăn, cam bái hạ phong.

Tiêu Lãng liên tục đưa thịt nướng, nước uống, khăn tay cho Vân Tử Sam, Đông Phương Hồng Đậu, cười thân thiết, mặt mày đưa tình. Thỉnh thoáng Tiêu Lãng khiêu khích liếc bên đám người Tiêu Cuồng, Tả Minh, Đông Phương Mạc Nhiên, thầm cười nhạt. Nếu các ngươi đã không biết đủ, ghen tỵ phát cuồng vậy ta sẽ khiến các ngươi càng điên hơn.

Hành động của Tiêu Lãng, bộ dáng thẹn thùng của Vân Tử Sam, Đông Phương Hồng Đậu thành công khiến một đám công tử suýt nổi khùng.

Không nói đến khuôn mặt như thiên tiên của Vân Tử Sam, Đông Phương Hồng Đậu dáng người nóng bỏng cũng là đối tượng vô số công tử ái mộ. Giờ phút này, hai đóa tiên hoa có vẻ như sắp cắm vào một bãi phân trâu, mọi người ở độ tuổi trẻ trung khinh cuồng, còn là thiếu gia của thế gia, bình thường vênh váo, tự kiêu, huênh hoang, quen thói bá đạo. Cho dù có khôn ngoan tới đâu thì sao có thể che giấu lửa ghen, giận dữ trong lòng?

Nhưng trong yến hội hoàng cung Tiêu Lãng trọng thương Tả Minh, cộng với uy danh của lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử, không ai dám hành động, nếu không thì sớm có người đứng ra quyết đấu với Tiêu Lãng rồi.

Trong đám công tử người có tâm tình khó chịu nhất là Tiêu Cuồng, Tả Minh. Tiêu Cuồng trơ mắt nhìn thân phận đệ nhất công tử của Tiêu gia bị Tiêu Lãng cướp đi, lòng bực mình, đè nén vô cùng. Tả Minh càng tức hơn, gã tự nhận sử dụng thần hồn thì mấy tên Tiêu Lãng cũng sẽ bị gã giết dễ như chơi. Tả Minh cảm thấy hôm đó là gã sơ ý, nếu không thì sẽ chẳng bị tên nhà quê đạp đầu leo lên.

Ngọn lửa ghen tỵ bị hành động tiếp theo của Tiêu Lãng khơi lửa cháy lớn hơn.

Tiêu Lãng cầm một chiếc khăn tay thân thiết lau vết dầu dính trên mặt Vân Tử Sam, sau đó quay đầu lại nhìn Tả Minh, cười khẩy, tràn đầy khiêu khích.

Tả Minh đè nén lửa giận một đêm rốt cuộc không thể kiềm nén được nữa, đứng bật dậy, vẻ mặt dữ tợn rống to:

- Tiêu Lãng, ta muốn quyết đấu với ngươi!

Tả Minh giật mình tỉnh lại, dường như gã hơi ngốc.

Tả Minh quay đầu, nhìn thấy nhiều ánh mắt nhìn mình như xem tên ngốc. Vân Tử Sam, Đông Phương Hồng Đậu cũng trêu cợt nhìn Tả Minh.

Năm nay Tả Minh hai mươi tuổi, Chiến Suất cảnh, thần hồn thiên giai.

Năm nay Tiêu Lãng mười bảy tuổi, Chiến Tướng cảnh, vẫn chưa thức tỉnh thần hồn.

Nếu Tả Minh sử dụng thần hồn thì thắng không quang minh, cho dù không dùng, Chiến Suất cảnh như ngươi quyết đấu với một Chiến Tướng cảnh thì có nghĩa gì? Lại nói chẳng phải lần trước ngươi bị hắn trọng thương sao? Tìm đánh?

Tiêu Lãng đứng dậy, cười cho mọi người đáp án kđầy kinh ngạc:

- Ta chấp nhận khiêu chiến, cũng cho phép ngươi sử dụng thần hồn!

Ánh mắt Tiêu Lãng bình tĩnh liếc mặt các công tử, cười khẽ.

Tất nhiên Tiêu Lãng không rảnh rỗi tìm rắc rối, cuồng ngạo không bờ bến.

Tiêu Lãng cố ý khiêu khích Tả Minh ra tay.

Nếu Tiêu Lãng đã thành kẻ địch của mọi người, nhóm người này đều hạn hắn, sau này sẽ có nhiều người gây chuyện với hắn.

Vậy chẳng bằng đánh gục hết cả đám, đánh cho bọn họ sợ đến không dám gây sự nữa.

Cuối cùng ánh mắt Tiêu Lãng dừng lại người Tả Minh, chậm rãi nói:

- Nhưng ta có một điều kiện là nếu ngươi thua thì sau này các ngươi thánh ta phải tránh né.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.