Thời gian tiếp theo một đường thế như chẻ tre, nếu gặp một con Huyền
thú thì Tiêu Lãng thường kêu Trà Mộc ra tay. Trà Mộc có thực lực Chiến
Tướng cảnh cao giai, thần hồn gia cố lực lượng, lực công kích rất hung
mãnh. Tiêu Lãng kêu Trà Mộc ra tay, gã không chút cằn nhằn xông lên. Nếu gặp hai con Huyền thú thì Tiêu Lãng kêu Tiểu Đao ra tay. Đoàn người
liên tục đánh chết Huyền thú, hiệu suất rất cao.
Tính cách Đông
Phương Hồng Đậu thoái mái, nheijet tình, chỉ tức giận chốc lát lại tiếp
tục trò chuyện với Tiêu Lãng, không hề trách hắn hai, ba lần đùa giỡn.
Tiêu Lãng có hảo cảm với ngự tỷ nóng bỏng này. Tiêu Lãng cảm thấy tính
tình Đông Phương Hồng Đậu rộng rãi đáng yêu hơn Tử Sam công chúa kiêu
ngạo, ra vẻ e dè, trong hành trình im lặng như hũ nút nhiều.
- Hồng Đậu tiểu thư, đằng trước có một con Huyền thú sơ giai tam giai, tiểu thư đi chơi thử xem?
Trực giác nhạy bén của Tiêu Lãng luôn nhanh hơn mọi người một bước phát hiện ra Huyền thú, lần này hắn không kêu Trà Mộc ra tay mà khiến Đông Phương Hồng Đậu rèn luyện.
- Tốt, hãy xem bổn tiểu thư ra tay đây!
Đông Phương Hồng Đậu ra vẻ bình tĩnh thật ra rấdt háo hức, khống chế chiến
mã chạy nhanh tới trước, từ xa tỏa định một con hồ ly trắng vội vã muốn
chạy trốn.
Đông Phương Hồng Đậu khẽ quát:
- Grao!
Sau lưng Đông Phương Hồng Đậu lấp lánh ánh sáng trắng, ảo ảnh trường cung
bạc trắng dài ba thước xuất hiện ở giữa không trung sau lưng thân hình
mỹ miều.
Đông Phương Hồng Đậu vẻ mặt nghiêm túc, Huyền khí vờn quanh thân thể.
Đông Phương Hồng Đậu trầm giọng quát:
- Chiến kỹ thần hồn, Ngân Cung Xạ Nguyệt!
Ảo ảnh trường cung xinh đẹp kéo căng nửa vầng trăng, tên dài dạng không
khí xé gió bay vút đi nhắm vào Huyền thú bạch hồ định chạy trốn, mấy
giây đã đuổi theo, tốc độ nhanh như chớp tựa sao băng trăng rơi.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Khí lãng tung bay, hồ ly nho nhỏ bị chiến kỹ thần hồn của Đông Phương Hồng Đậu nổ nát bét, một chiêu mất mạng.
Đông Phương Hồng Đậu thu lại Huyền khí, ảo ảnh trường cung sau lưng dần biến nhạt. Đông Phương Hồng Đậu đắc ý nhìn Tiêu Lãng dường như chờ nghe
khen.
Tiêu Lãng trợn mắt xem thường, thản nhiên nói:
- Một con Huyền thú sơ giai tam giai đáng giá tiểu thư sử dụng chiến kỹ thần
hồn sao? Mới rồi giết Huyền thú tứ giai sao không thấy tiểu thư phóng
ra?
Trong lòng Tiêu Lãng thầm giậ mình uy lực của chiến kỹ thần hồn, không uổng là thiên giai thần hồn, uy lực to lớn.
Đông Phương Hồng Đậu buồn bã ỉu xìu bĩu môi, nhỏ giọng nói:
- Mới nãy người ta hồi hộp quá nên quên.
Tiêu Lãng không nhẫn tâm đả kích Đông Phương Hồng Đậu, thuận miệng nói:
- Uy lực không tệ nhưng kinh nghiệm thực chiến hơi thiếu, sau này luyện
tập nhiều vào, vương triều sẽ có thêm một nữ tướng cân quắc.
Tiêu Lãng quay đầu hỏi Trà Mộc:
- Trà Mộc huynh, chiến kỹ thần hồn của ngươi có uy lực như thế nào?
Trà Mộc khiêm tốn cười nói:
- Tạm được, uy lực ngang ngửa với Hồng Đậu tiểu thư.
Tiêu Lãng, Tiểu Đao liếc nhau, bắt đầu mong chờ. Không biết đến Thần Hồn
tiết Tiêu Lãng, Tiểu Đao sẽ thức tỉnh thần hồn gì, có chiến kỹ thần hồn
bá khí giống như vậy không?
Vân Tử Sam kiêu ngạo mà rụt rè ngồi
trên chiến mã trắng, mắt chớp lóe ánh sáng như cũng mong chờ vào ngày
mình thức tỉnh thần hồn,.
Phương xa ráng chiều đầy trời, đã đến hoàng hôn.
Đông Phương Hồng Đậu được Tiêu Lãng khen thì vui vẻ, thúc giục hắn ra khỏi
ngọn núi thứ năm. Kêu bọn họ qua đêm trong ngọn núi thứ năm chỉ sợ sẽ
mất ngủ.
Tiêu Lãng, Tiểu Đao không thấy có vấn đề, bình thường
hay hai người qua đêm trong núi. Tiêu Lãng liếc Trà Mộc, thấy vẻ mặt gã
miễn cưỡng, bất đắc dĩ kêu mọi người lùi tới ngọn núi thứ bốn.
Giữa ngọn núi thứ bốn và ngọn núi thứ năm có một khối đất trống, dựng vài
gian nhà gỗ đơn giản, đấy là nơi ngự lâm quân thủ hộ chỗ này ở.
Khiến đám người Tiêu Lãng kinh ngạc là khi bọn họ chạy tới nơi phát hiện có
người nhanh chân đến trước, bốn gian nhà gỗ bị người chiếm trọn.
- Công chúa điện hạ!
- Đông Phương tiểu thư!
Đám người Vân Tử Sam vừa xuất hiện lập tức có nhiều người đứng dậy, vui
mừng nhìn Vân Tử Sam, Đông Phương Hồng Đậu. Cũng có người chào hỏi Trà
Mộc. Tiêu Lãng, Tiểu Đao thì bị người phớt lờ.
Ba đội ngũ Tiêu
Cuồng, Tả Minh, Đông Phương Mạc Nhiên trú đóng trên đất trống. Mười hai
ngự lâm quân vốn có mặt ở đây thì nghe theo bọn họ chỉ thị bạn rộn dựng
lều giúp.
Nhóm Tiêu Lãng đi ra từ ngọn núi thứ năm khiến đám
người Tiêu Cuồng, Tả Minh, Đông Phương Mạc Nhiên rất ngạc nhiên. Ba
chiến đội của đám người Tiêu Cuồng, Tả Minh, Đông Phương Mạc Nhiên, cùng với ba chiến đội do công tử từ mười gia tộc tổ thành càn quét gần hết
Huyền thú trong ngọn núi thứ bốn, chuẩn bị nghỉ ngơi ở đây một đêm, ngày hôm sau chậm rãi tiến vào ngọn núi thứ năm săn một ít Huyền thú. Không
ngờ đám Tiêu Lãng, Trà Mộc, Đông Phương Hồng Đậu, Vân Tử Sam trực tiếp
đi vào ngọn núi thứ năm. Xem biểu tình của Đông Phương Hồng Đậu thì
dường như thu hoạch phong phú.
Đông Phương Hồng Đậu nhiệt tình
chào hỏi mọi người. Vân Tử Sam dè dặt lạnh nhạt gật đầu, nhíu mày liếc
tiểu đội trưởng ngự lâm quân.
Vân Tử Sam hỏi:
- Còn gian nào sạch sẽ không?
Tiểu đội trưởng ngự lâm quân lúng túng nhìn đám người Tiêu Cuồng, Tả Minh,
Đông Phương Mạc Nhiên, ấp úng không biết làm sao tiếp lời.
Tiêu Cuồng cười nói:
- Công chúa điện hạ ở chỗ của ta đi, đệm chặn còn mới che ai đụng qua.
Vân Tử Sam nhíu mày, lạnh nhạt cười nói:
- Không cần, đa tạ Cuồng công tử, chúng ta tự dựng lều.
Vân Tử Sam vươn tay trái ra, trên ngón tay thuôn dài đeo một chiếc nhẫn màu tím xinh đẹp. Vân Tử Sam vận chuyển Huyền khí trên tay, chiếc nhẫn xinh đẹp bỗng chớp lóe ánh sáng tím. Mặt đất chợt xuất hiện nhiều vật phẩm,
đều là tài liệu dựng lều.
- Tu Di giới!
Đám người Tiêu
Cuồng, Tả Minh, Đông Phương Mạc Nhiên kinh kêu. Tiêu Lãng, Trà Mộc cũng
giật mình, tò mò nhìn nhẫn trên tay Vân Tử Sam.
Bọn họ biết thứ
này nhưng chỉ có tộc trưởng, gia chủ các gia tộc mới có. Đừng nói là
tiểu thư, công tử thế hệ trẻ, dù là trưởng lão trong gia tộc cũng không
có. Vân Tử Sam được Vân Phi Dương yêu thương đến tận đây, hoàng gia thật giàu có.
Tu Di giới là một loại không gian giới chỉ thần kỳ, bên trong có thể lưu trữ nhiều thứ, rất tiện lợi. Không ai chế tạo ra được, Tu Di giới truyền từ thượng cổ, bị tổn hại cái nào là mất cái đó, cực
kỳ quý giá.
Vân Tử Sam nở nụ cười ngọt ngào, quay đầu nhìn Tiêu Lãng.
Vân Tử Sam dịu giọng nói:
- Lãng công tử, các ngươi có thể hỗ trợ dựng lều không? Ta không biết làm cái này...
Tiêu Lãng cảm nhận ánh mắt giết người của vô số người bắn phá, hắn nhíu mày. Hình như Tử Sam công chúa cố ý gây thù hận cho hắn? Suốt ngày không
thấy Vân Tử Sam cười với Tiêu Lãng lần nào, giờ ở trước mặt mọi người
lại ra vẻ thân thiết như vậy, cười rạng rỡ, tỏ rõ cố tình.
Tuy
khó chịu nhưng Tiêu Lãng không nói thêm, phớt lờ ánh mắt căm hận, ghen
tỵ của đám người Tiêu Cuồng, Tả Minh, Đông Phương Mạc Nhiên, cùng Tiểu
Đao bạn rộn. Trà Mộc vui vẻ theo sau lưng hỗ trợ.
Tài liệu trong
Tu Di giới của Vân Tử Sam đầy đủ, Tiêu Lãng, Tiểu Đao rất quen thuộc
công việc tay chân. Rất nhanh, trên đất trống góc trái có năm cái lều
được dựng lên. Lều của bọn họ cách xa lều của mọi người, có vẻ như chia
ranh giới Sở, Hán.